Dường như đêm nay tâm trạng của Giang Thừa Châu không tệ, còn chủ động nói chuyện phiếm với ba Uông Tử Hàm.
Thái độ của anh cung kính, hoàn toàn không ỷ vào thế lực của Giang gia, khiến cho các trưởng bối của Uông gia đều có hảo cảm đến cực điểm.
Mà ông Uông thì rõ ràng tỏ ra hết sức vừa lòng đối với con rể tương lai này.
Ông Uông là người thực hiện những lí luận không thực tế, ông có thể nói đạo lí một bộ lại một bộ, nhưng trên thực tiễn thì không rành, bởi vậy làm chủ nhà họ thật ra đều là mẹ Uông Tử Hàm.
Giang Thừa Châu cùng ông Uông hàn huyên một hồi, mới rốt cuộc chịu thả người.
Uông Tử Hàm tiễn anh ra khỏi Uông gia, xe anh liền dừng ở cổng.
Giang Thừa Châu tới nơi này vài lần, người nhà họ Uông đều chưa mở miệng bảo anh ở lại, anh liền biết, vị hôn thê này của mình ở nhà cực kì được cưng chiều, bằng không người nhà họ Uông sẽ không suy xét thanh danh của cô như thế.
Tuy rằng hiện nay trong hoàn cảnh như thế này dường như không hề coi trọng việc này đến vậy, nhưng nếu bị người có tâm lan truyền rằng họ vội vàng bán con gái để lấy lòng Giang gia thì cũng không dễ nghe.
Anh có thể hiểu vì sao người Uông gia hi vọng anh và Uông Tử Hàm kết hôn, anh lại đến hôm nay vẫn chưa có thông báo gì.
Việc rất nhanh sẽ kết thúc, đến lúc đó anh sẽ lập tức cưới cô gái bên cạnh này.
Sau khi đi ra một đoạn, Uông Tử Hàm mới cười mở miệng, “Anh đừng để ba em dọa, chỉ là ông ấy rất hiếm khi gặp được người kiên nhẫn nghe ông ấy lí luận chuyện thương trường đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.”
Cô nói, chính mình cũng cười, chỉ là ba cô suy nghĩ ít yếu tố hiện thực, vì thế ý nghĩ có vẻ có chút viển vông.
“Anh cảm thấy rất thú vị.”
Cô có chút hoài nghi nhìn anh.
Giang Thừa Châu đành phải lần nữa nói rõ, “Anh nghiêm túc, em không cảm thấy thú vị?”
Uông Tử Hàm nghĩ tới điều gì đó, trong lúc nhất thời thậm chí có chút áy náy cúi đầu, “Khi còn nhỏ cảm thấy ba nói đều đúng, dần dần lớn lên, bắt đầu hoài nghi lời ông nói có chính xác hay không.
Cho đến sau này, đối với lời ông nói bắt đầu không lưu tâm…” Cô khó chịu quăng đi quá mức, một lúc lâu sau mới lại nhìn anh, “Sau này em cũng có thể nghe đạo lý thú vị của ông ấy nhiều hơn một chút.”
Bọn họ đã ra bên ngoài biệt thự, anh cười cười, “Cuối cùng đã thấy thú vị?”
Cô gật gật đầu, nhìn anh ngồi vào trong xe, “Đi đường cẩn thận.”
Anh ra hiệu cho cô, ý bảo cô trở về.
Uông Tử Hàm vẫn nhìn anh lái xe rời đi sau đó mới tiến gần vào biệt thự, giống như chỉ có làm như vậy, trong lòng cô mới có thể kiên định, mới có thể cảm thấy một ngày này rất viên mãn.
Giang Thừa Châu lái xe trở về, ngoại trừ bạn nhỏ Giang Du Du hôm nay chơi rất mệt đã ngủ, mọi người đều đang thức.
Bọn họ đều đang chương trình về cha con nào đó, không khí cực kỳ hòa hợp.
Đường Khả Hân và Giang Cảnh Hạo ngồi giữa đám người, đang nói chuyện bạn nhỏ tương đối đáng yêu nào đó, Giang Cảnh Hạo trả lời trăm khoanh vẫn quanh một đốm, vĩnh viễn là —— rất đáng yêu, nhưng còn kém xa Du Du.
Vì thế Đường Khả Hân biết, ở trong lòng chồng cô, so ra ai cũng kém hơn Du Du.
Giang Hào và Tần Tương ngồi chung một chỗ, Giang Hào trong chốc lát nói đến bạn nhỏ này, chốc lát sau lại nói tới bạn nhỏ kia, Tần Tương phần lớn đều không đáp lại, nhưng cũng đang nghiêm túc nghe chồng nói chuyện.
Giang Thừa Châu cầm chìa khóa xe, nhìn một màn hài hòa này, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Anh đi qua, ngồi bên cạnh Tần Tương, “Mẹ, con đã về.”
Tần Tương nhìn con một cái, “Vừa rồi ba con còn nói khi con còn nhỏ rất giống bạn nhỏ này.”
Giang Thừa Châu mắt nhìn đứa bé Tần Tương chỉ trong TV, cười nhạo một tiếng, không nói gì.
Phản ứng này lại khiến Giang Hào không thoải mái, nghiêm mặt nhìn đứa con út này, “Hôm nay đi Uông gia bên kia thế nào?”
Giang Thừa Châu nhìn về phía ba mình, lúc này mới phát hiện, anh trai chị dâu cũng đang nhìn mình.
Anh trai anh vẫn lạnh nhạt như cũ không có biểu tình quá lớn, mà ánh mắt chị dâu nhìn mình dường như có chút thâm ý, “Giống như trước đây, không có gì khác.” Anh hiển nhiên không muốn nói đến đề tài này.
Ngồi bên cạnh Giang Cảnh Hạo Đường Khả Hân hơi hơi nhíu mi, chiều này lúc trở lại, Đường Khả Hân rất nghiêm túc hỏi chồng mình một vấn đề —— em thật không hiểu, vì sao đàn ông có thể đồng thời kết giao cùng hai người phụ nữ, còn thành thạo như vậy.
Vấn đề này, Giang Cảnh Hạo không có cách trả lời, bởi vì rất nhiều cô gái cũng như thế, đây cũng không phải là độc quyền của đàn ông.
Giang Hào hơi hơi ngồi ngay ngắn, “Ông Uông hôm nay đã gọi điện thoại cho ba, hỏi nhà ta thời gian này có phải có chỗ không tiện hay không.” Giang Hào đánh giá sắc mặt Giang Thừa Châu, “Anh đã một lần từ chối đưa ra hôn kỳ cụ thể, Uông gia bên kia đã có chút bất an, chính anh ngã không quan trọng, có nghĩ tới vị hôn thê của anh ở nhà sẽ gánh vác áp lực thế nào không? Trước đây anh cứ thích làm theo ý mình, hiện tại cái bệnh cũ này vẫn không sửa, ba thấy chính là anh quá thuận buồm xuôi gió, nên mới không biết trời cao đất rộng.”
Sắc mặt Giang Thừa Châu cũng trầm xuống, “Đây là chuyện của bản thân con.”
“Cái gì gọi là chuyện của bản thân anh?” Giang Hào kích động đứng lên, dường như lại muốn cãi vã.
Tần Tương nhìn nhìn con trai mình, lại nhìn nhìn chồng mình, có chút đau đầu kéo tay Giang Hào.
Giang Hào mắt nhìn vợ mình, cuối cùng lại ngồi trên sô pha, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Tần Tương vỗ vỗ phía sau lưng chồng, giống như để ông thuận khí.
Bà nhìn con trai mình, “Con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Giang Thừa Châu nhìn mẹ mình, cuối cùng thỏa hiệp, đứng dậy rời đi.
Phòng khách lớn như vậy không khí không tốt lắm, Đường Khả Hân cũng chỉ có thể kéo chồng về phòng.
Sau khi con trai con dâu đều rời đi, Giang Hào cũng tức giận, “Bà liền theo nó đi, tính tình này của nó đều là bị bà nuông chiều mà ra, vô thiên vô địa làm ầm ĩ.”
Tần Tương như trước dáng ngồi cao nhã, cùng với dáng vẻ đoan trang, “Không theo có thể làm sao đây?” Bà nhẹ liếc nhìn chồng mình, khóe miệng còn có nụ cười nhàn nhạt, “Ông dạy nó một lần, tranh cãi ầm ĩ với nó một lần, nó có thể trở nên ngoan ngoãn sao?”
Lần này đổi lại là Giang Hào bị nghẹn, đứa con trai này chính là khắc tinh của ông, vốn chính là già mới có con, hiển nhiên muốn nuông chiều nhiều hơn, vì thế đối với đứa con trai này vô cùng chú ý.
Nhưng ông càng chú ý bao nhiêu, lại càng bất đồng ý kiến với đứa con trai này, cũng quên mất đã bao lâu không nói chuyện tử tế với nhau.
Giang Hào cau mày, “Vậy cũng không thể mặc kệ nó tiếp tục như vậy.”
“Quên đi.” Tần Tương lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng thở dài, “Liền theo nó đi.”
“Bà…”
Tần Tương nắm tay ông, “Xem như một lần cuối cùng, theo nó đi.”
Tay Giang Hào giãy giụa muốn thoát khỏi tay vợ.
Tần Tương chậm rì rì mở miệng, “Ông quên bộ dạng tiểu Châu bảy năm trước? Ông có thể tiếp nhận, nhưng tôi không cách nào tiếp nhận được.”
Tay Giang Hào, đột nhiên liền mất đi sức lực.
Sau khi Giang Thừa Châu tắm rửa qua, liền đi tới cửa thư phòng, gõ cửa.
Anh gõ ba tiếng, Giang Cảnh Hạo mới gọi anh vào.
“Anh, còn đang bận?” Đuôi lông mày Giang Thừa Châu khẽ nhếch, anh vào, cũng không thấy Giang Cảnh Hạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình, chỉ bình tĩnh gõ gì đó trên máy tính xách tay.
“Ừ.”
Giang Thừa Châu cười, đi qua, hai tay chống trên bàn, quay đầu mắt nhìn gì đó trên màn hình máy tính, đều là một ít số liệu, anh thấy không quá hứng thú liền thu hồi ánh mắt, “‘Quỹ Bách Thuận’ của công ty dưới trướng, em nghĩ tách nó ra đi.”
Giang Cảnh Hạo lúc này mới giương mắt nhìn em trai mình, “Hử?”
“Ông già luôn nhàn rỗi ở nhà, nhất định cũng không quá quen, nhưng là ông ấy tự tìm lấy phiền, ai bảo ông ấy sinh ra đứa con ưu tú như anh, mọi chuyện không để ông ấy phải bận tâm.
Nhưng chúng ta làm con trai, vẫn phải thông cảm cho ông cụ một chút, liền để ông ấy xử lý cái Quỹ này, chắc chắn sẽ không thấy nhàm chán như bây giờ.”
Giang Cảnh Hạo cười, anh rõ ràng là bất mãn việc ba quá để ý việc tư của anh không buông, dứt khoát tìm chút chuyện cho ông cụ, chẳng phải sau khi nhàn rỗi, tự nhiên sẽ không lúc nào cũng theo dõi anh không buông, lại còn có nhiều lý do đường hoàng như vậy.
“Tùy chú!” Giang Cảnh Hạo lắc đầu, Giang Hào ở phương diện khác có lẽ sẽ có lúc không đáng tin, nhưng lúc làm việc tuyệt đối đều nghiêm túc hơn bất cứ ai, nếu ông bằng lòng làm, tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó, dựa vào nhân mạch trước đây, tiếp xúc với không ít người già, tự nhiên công việc sẽ lu bù lên.
Vốn Giang Cảnh Hạo còn lo lắng ba có thể bằng lòng hay không, nghĩ tới cậu em này làm việc sẽ không không suy xét những vấn đề này, lập tức liền sáng tỏ, bất kể ba có tiếp nhận hay không, có Tần Tương, tự nhiên sẽ tiếp nhận.
“Cám ơn anh.”
“Em ít làm khổ anh, chính là lời cảm ơn lớn nhất đối với anh.”
Giang Thừa Châu làm động tác tay, lúc này mới xoay người ra khỏi thư phòng.
Khi Mộc Tuyên Dư mở cửa ra thì nhìn thấy Giang Thừa Châu đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc này, tay bám trên cửa càng thêm dùng sức, một lúc sau, cô trực tiếp đóng cửa.
Trong nháy mắt Giang Thừa Châu nhìn thấy động tác của cô, liền lập tức đưa tay ngăn cản, sức lực đàn ông chiếm ưu thế vào giờ khắc này có thể thể hiện.
Cô muốn đóng cửa, anh muốn đi vào, hai người vẫn duy trì tư thế đẩy cửa đóng cửa, cùng giằng co hồi lâu.
Cô buông mi, rốt cuộc buông tay, dường như thỏa hiệp.
Giang Thừa Châu lập tức mượn cơ hội này đẩy cửa vào, anh nhìn bóng dáng cô đi vào phòng trong, khóe miệng nhanh chóng ngước lên một chút.
Nếu như thật sự không muốn nhìn thấy anh, như vậy cần gì phải mở cửa, người có thể tới đây tìm cô, ngoài anh ra không có ai khác.
Bọn họ đều nói phụ nữ là động vật rất mâu thuẫn, hiện tại xem ra quả thực là như thế.
Cô không vào phòng, cũng không có ngốc ở phòng khách, chỉ là màn hình tinh thể lỏng thật lớn trong phòng khách đang phát một bộ phim kinh điển, xem ra trước đó cô đang xem bộ phim này?
Cô đứng trên ban công, khoanh tay mà đứng, có vài phần hương vị lạnh lẽo cô độc.
Anh đi qua, trực tiếp từ sau lưng ôm lấy cô, anh dùng lực rất lớn, khiến cô không tránh được tay của anh, cho đến cuối cùng không giãy dụa nữa.
“Hôm qua chờ anh?” Anh nhẹ nhàng mở miệng bên tai cô, anh đợi một lúc lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của cô, vì thế hôn nhẹ lên mặt cô, “Đợi rất lâu?”
Cô không nói, môi nhếch.
Dường như cô nghe được một tiếng thở dài của anh, làm cho bản thân cô cũng không nhịn được mà nhíu mày.
“Hôm qua liên tục mở mấy cuộc họp, sau đó mệt quá, liền ngủ luôn, bởi vậy không thấy điện thoại của em.
Hôm nay sau khi tỉnh lại thấy, liền muốn tự mình đến giải thích, bằng không em quỷ hẹp hòi này không chừng định cho anh mắc tội gì nghiêm trọng, đến lúc đó lại thật sự không thể trở mình.” Anh nhẹ giọng giải thích, ngữ khí dịu đi mà chân thành.
Nghe xong lời của anh, cô vẫn không lên tiếng, điều này làm cho anh thật bối rối, “Anh cam đoan, tuyệt đối không có lần sau.”
Cô vẫn không nói lời nào, cũng không đưa ra phản ứng cụ thể.
“Thật sự tức giận? Em muốn anh làm thế nào mới không tức giận? Chỉ cần không phải loại chuyện trái với loài người, anh đều đồng ý với em.”
Một lúc sau, cô rốt cuộc cười ra tiếng, “Em giống người keo kiệt như vậy sao?”
Giang Thừa Châu sửng sốt, lập tức hiểu, cô đây là cố ý lạnh như băng để nghe anh nói những lời này.
Trong lúc nhất thời anh có chút ảo não, đưa tay niết mặt cô, “Đùa rất vui sao?”
Anh niết mặt cô, cô không cho vì thế liền bắt đầu trốn, cuối cùng thoát khỏi anh chạy về phòng khách, hai người trưởng thành vây quanh một cái ghế sa lông chơi trò truy đuổi.
Chạy đã mệt liền trực tiếp ngã trên sô pha, Giang Thừa Châu ngồi, Mộc Tuyên Dư nằm, đầu đặt trên đùi anh.
Tay anh nghịch tóc cô, đem một lọn tóc quấn trên ngón tay, “Vì sao không giận anh?”
Anh cúi đầu nhìn cô, mà cô mở to mắt có thể nhìn đến mặt anh.
Cô vươn hai tay ra, quấn trên cổ anh, “Bởi vì anh từng nói sẽ về sớm một chút, nhưng anh chẳng những không về, còn không nhận điện thoại của em, cho nên em chỉ biết anh bên kia nhất định là có chuyện, khiến anh không biết em gọi điện thoại.”
Anh lại nhịn không được xoa bóp mặt cô, “Em hiểu ý người như vậy, có bao nhiêu người biết?”
Ha, cô cười một tiếng, “Người khác có biết hay không em mặc kệ, chỉ cần anh biết là được.”
“Vậy xem ra là anh buôn bán có lời.”
“Đó là đương nhiên, có thể gặp em là phúc phận của anh.”
Phúc phận? Anh cười một chút, nhìn về phía ánh mắt anh lại tràn đầy cưng chiều.
“Ừ, cho nên anh mới nói là anh buôn bán có lời.”
Cô cười, trong thần sắc có say mê, dường như đang nghĩ tới tương lai của họ.
Anh không hiểu sao ánh mắt cô ấm áp như vậy, nhịn không được hôn một cái lên mắt cô.
Sau khi nhận được điện thoại Hạ Ngữ Minh nhịn không được hung hăng nhíu mày, lại vẫn không có can đảm trực tiếp cúp điện thoại, thủ đoạn của người đàn ông kia cô quá rõ ràng, ai làm cho anh ta không như ý anh ta liền khiến cho kẻ đó không thoải mái, bằng không Mộc Tuyên Dư sẽ không lọt vào mục tiêu tính kế của anh ta.
“Cô gan thật lớn.”
Hạ Ngữ Minh nghe thấy giọng Giang Thừa Châu, thậm chí có loại cảm giác giật mình như mộng, khi đó Mộc Tuyên Dư cùng Giang Thừa Châu ở bên nhau, bởi vì quan hệ của Mộc Tuyên Dư, Giang Thừa Châu vẫn đối xử khách khí với cô.
Cô phản ứng kịp, biết Giang Thừa Châu nhất định đã biết cô gọi điện thoại tới cho Mộc Tuyên Dư, “Tôi cũng không thấy tôi làm sai, ít nhất tôi và cô ấy là bạn học lẫn bạn bè nhiều năm.”
“Bạn bè?” Giang Thừa Châu châm chọc cười, “Lúc cô và Chu Chấn Hưng cùng nhau hợp tác mượn ‘Thịnh Đạt’ vơ vét lợi ích đích thật là bạn bè.”
Đó lại là vì ai? Có ích lợi hấp dẫn, nhưng nhiều hơn là sợ Giang gia, một khi đắc tội với Giang gia, đó chính là thật sự không còn chỗ đứng ở thành phố Giang Tây, hơn nữa cô cần cơ hội này, để bản thân tiến vào nội bộ công ty.
Nhưng cô không thể trả lời như vậy, “Tôi cũng không thể ảnh hưởng đến anh, không phải sao?” Mộc Tuyên Dư căn bản không tin lời của cô, “Chúc mừng anh ước muốn đã được như nguyện.”
Anh dường như cũng không muốn nhiều lời cùng cô, “Đừng có lần sau.”
Đây coi như là cảnh cáo.
“Anh không thể thu tay lại sao?”
“Thảnh thơi như vậy, trước vẫn nên quan tâm tới chính cô đi.”
Chỗ đứng của Hạ Ngữ Minh hiện tại ở công ty, những anh chị em kia của cô tất cả đều không phải chỗ dễ động vào, cô nay đã bị những chuyện đó làm cho bể đầu sứt trán.
Giang Thừa Châu cúp điện thoại, kỳ thật Hạ Ngữ Minh gọi điện thoại cho cô, đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất anh biết thái độ của người phụ nữ kia, không phải sao?.