Vừa nói cô vừa nâng chân lên đá vào mệnh căn của Trần Minh, lúc này đây cô chỉ hận không thể đá đối phương đến chết, đá hắn đến đoạn tử tuyệt tôn luôn.
Trần Minh nhanh chóng không đứng được nữa thì lại chịu thêm một bạo kích nữa, hắn hét thảm một tiếng, thân hình gần cân, ầm ầm ngã thật mạnh xuống mặt đất, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên liền ngất xỉu.
( cân của Trung Quốc xấp xỉ bằng cân của Việt Nam)
Tân Ngải châm biếm: “Tao đã sớm nói với mày tao không phải người dễ bị bắt nạt rồi mà mày không tin, dám xuống tay với tao, tao cho mày biết thế nào là lễ hội.”
Cô khom lưng cởi dây lưng của Trần Minh ra trói chặt tay của hắn lại, lột sạch quần áo trên người hắn xong liền ném hắn vào chỗ bồn cầu.
Tiếp theo đó cô cầm lấy một cái thùng rác, xách nửa xô nước, rầm một tiếng hất lên mặt Trần Minh.
Trần Minh giật mình vội vàng tỉnh lại, còn chưa rõ ràng tình trạng lúc này của mình đã bị một gót giày cao dẫm vào mặt.
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói âm lãnh: “Tao hỏi mày một lần cuối cùng, rốt cuộc chị gái của tao đang ở đâu?”
Tân Ngải bình tĩnh nhìn Trần Minh đang bị cô đạp ở dưới chân, giống như đang xem một đầu lợn chết.
Trần Minh lập tức ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, muốn giãy giụa thoát thân lại phát hiện căn bản không thể động đậy, tay chân đều bị trói chặt mà đầu lại vô cùng choáng váng, mệnh căn phía dưới đau đến mức bốc hỏa, toàn thân trơn bóng nằm ở trên những mảnh sứ vỡ chẳng khác gì đang nằm trên thảm đinh, những mảnh sứ vỡ kia khảm vào da thịt đau đớn vô cùng, hắn càng giãy giụa những mảnh vỡ đó càng đâm đầu vào sâu hơn.
Trong lòng Trần Minh lúc này vô cùng sợ hãi, hắn không nghĩ tới Tân Ngải thoạt nhìn nhu nhược như vậy mà lại dám làm như thế đối với hắn.
“Tôi... Tôi... tôi nói thật mà... tôi không biết gì hết, Tân Ngải... cô đừng có mà làm xằng làm bậy, tôi quen biết rất nhiều người có vai vế, cô đắc tội tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu...”
“Thật sự không chịu nói?”
“Tôi... Tôi không biết chị cô ở đâu thì cô bắt tôi phải nói gì? Cô... tốt nhất cô... thả tôi ra ngay, tôi có thể coi chuyện này chưa từng... Phát sinh, aaa...”
Trần Minh hét thảm một tiếng, toàn thân run rẩy, đau đớn la hét thất thanh.
Tân Ngải nghiêng đầu, hất thẳng tóc dài buông xuống dưới, gương mặt kiều diễm kia làm cho người ta hoảng thần, cô cười rộ lên để lộ ra hàm răng đều tăm tắp, đơn thuần lộ ra lệ khí quyến rũ, chân của cô đã chuyển từ trên mặt Trần Minh xuống dưới, nghiền áp thật mạnh vào mệnh căn của hắn.
Cô đã sớm muốn làm như thế, nhìn Trần Minh bởi vì đau đớn mà vặn vẹo như vậy, ác khí trong lòng Tân Ngải cuối cùng cũng trào ra.
“Mày nói không phát sinh thì không xảy ra sao, không thể được, không phải mày nói muốn ngủ với tao sao? Không phải nói nhìn thấy tao là không ngồi yên được sao? Không phải nói muốn cho tao một bài học sao? Bây giờ mày làm cho tao xem nào?”
“Không... Không, không có... Tôi chỉ là... Nói hươu nói vượn, nói bậy...”
Trần Minh đau đến nỗi mồ hôi đổ đầy trên trán, cả người run run hoảng loạn, máu trên mặt cũng đi đâu hết, giọng nói run rẩy đến nói không nên lời.
Tân Ngải khom lưng nhặt lên một mảnh sứ có góc cạnh bén nhọn, đầu nhọn dí vào cổ Trần Minh, cô nhoẻn miệng cười: “Yên tâm, tao bảo đảm về sau mày muốn ngủ cũng không ngủ được, còn cả thằng em của mày muốn ngóc lên cũng không ngóc nổi nữa.”
Trần Minh sợ tới mức vỡ mật, phía dưới một trận nhiệt ý, hắn... mất khống chế,
Tân Ngải khinh thường nhưng tay cũng không thu lại, Trần Minh cử động nhẹ cũng không dám.
“Không không... Đừng mà... Tân Hoan mất tích tôi... Tôi thật sự không biết gì hết... Tôi cũng đang tìm cô ấy, cô ấy rời khỏi sở hội Đỉnh mây thì mất tích, lúc ấy tôi uống say rồi, căn bản không biết gì hết...”
Tân Ngải không để ý tới mảnh sứ trong tay hắn, từng chút dùng sức đâm thủng làn da trên cổ Trần Minh: “Không phải lần trước mày còn nói rằng nếu tao không có tiền bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thì tao có thể đi ra ngoài bán gương mặt này, không bán cũng thật là đáng tiếc? Tao cảm thấy lời này nói rất có đạo lý.”