Thân thể Tân Ngải cứng đờ, chậm rãi xoay người liền nhìn thấy Trần Minh đứng đó làm cô ghê tởm, cô muốn hung hăng đạp vào mặt hắn.
Cô còn nhớ rõ những gì mà lần trước Trần Minh nói với mình khi cô đi tìm hắn.
Lúc ấy cô đã thề rằng nếu có một ngày cô có năng lực, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đàn ông này.
Tân Ngải rũ mi, đáy mắt hiện lên tia u ám, tùy tay bưng lên một ly champagne, mỉm cười: “Trần tiên sinh nói đùa rồi, tôi thì làm gì mà phát đạt, nhưng... Không có cách nào cả!”
“Cách ư? Vừa hay tôi lại có đấy, hai chúng ta... Nói không chừng vừa hay có thể bổ sung cho nhau.”
Tân Ngải chủ động nói: “Khó có được duyên gặp mặt ở chỗ này, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống để tâm sự đi?”
Ánh mắt của Trần Minh trở nên vô cùng đáng khinh: “Được đó, bên kia ít người, chúng ta có thể sang đó tán gẫu một chút.”
Tân Ngải mỉm cười, liếc Trần Minh một cái.
Cái liếc mắt ấy ước chừng đã làm cho hắn mềm nhũn nửa thân dưới.
Trần Minh đã sớm thèm khát đến nỗi chảy nước dãi với Tân Ngải, từ sau khi Tân Hoan mất tích hắn liền bắt đầu tính toán để cuỗm Tân Ngải vào tay, hắn cảm giác hôm nay là cơ hội rất tốt.
Một vưu vật giống như vậy chộp được về tay chính là một vũ khí vô cùng sắc bén, có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện.
Trần Minh cố tình dẫn Tân Ngải rời khỏi hội trường, sau đó đi tới một nhà vệ sinh nam hẻo lánh nhất ở trên lầu.
Hôm nay có rất nhiều người tới khách sạn, mỗi người lại có một mục đích riêng, cho nên cơ hồ tất cả mọi người tụ tập ở yến hội hiếm có người nào lại đi lên trên lầu.
Đóng cửa lại, Trần Minh liền gấp đến mức không chờ nổi muốn nhào tới ôm Tân Ngải, chỉ có điều cô sớm đã có chuẩn bị, nghiêng người né tránh.
Tròng mắt của Trần Minh nhanh chóng dán lên trên người Tân Ngải: “Tân Ngải, chuyện lần trước tôi nói với cô cô nghĩ đến đâu rồi?”
Tân Ngải không nhanh không chậm vén tóc ra sau tai, mắt đảo qua bình hoa được đặt trên đài rửa mặt, khách sạn sao thật là tốt, đến bình hoa đặt trong nhà vệ sinh cũng là thượng phẩm, hoa hồng cắm trong bình cũng đều là hoa được nhập về từ nước ngoài, nghe nói khách sạn này... Cũng là của Giản Trạch Xuyên.
Tân Ngải chậm rãi nói: “Chuyện gì cơ?”
Nước dãi của Trần Minh đã sắp chảy dài tới cạp quần, ánh đèn chiếu xuống càng làm cho Tân Ngải thêm phần yêu nghiệt, môi đỏ gợi cảm, mị nhãn nhẹ quét, nhất cử nhất động của cô đều làm hắn muốn nhào lên.
Hắn xoa xoa tay: “Tiểu bảo bối, em không cần vội, anh đây sẽ cho em hết, em đúng là tiểu yêu tinh mà, em làm cho anh ngủ cũng ngủ không ngon!”
Tân Ngải chịu đựng cảm giác buồn nôn, nghiêng đầu liếc hắn một cái, gương mặt thanh thuần lại diễm lệ: “Thật như vậy sao?”
“Thật, nhìn em anh chỉ muốn...”
Khóe môi Tân Ngải nhếch lên cười, mang theo vài phần thị huyết: “Ha ha... Xem ra thật đúng là.”Cô vươn tay phải ngoéo một cái: “Anh lại đây đi!”
Trần Minh cho rằng Tân Ngải thỏa hiệp, mắt sáng ngời, lập tức cởi áo khoác ra, trong miệng nói ra những lời nói hạ lưu: “Anh biết em chính là một con hồ ly tinh không an phận mà, ông đây chính là bị sự đĩ thõa lẳng lơ trên người em câu dẫn, hôm nay thế nào cũng phải cho em một bài học nhớ đời mới được...”
Tưởng tượng là có thể chà đạp đóa kiều hoa Tân Ngải này Trần Minh kích động đến đỏ cả mắt, hắn kéo cà vạt ra, khó dằn nổi mà nhào qua nhưng khi tay hắn chỉ kém mấy cm là có thể chạm tới bả vai của Tân Ngải thì một tiếng phanh vang lên, có cái gì đó đã đập mạnh lên trên đầu hắn.
Thân mình của Trần Minh phảng phất như bị định trụ, tư thế bất động, rất nhanh hắn cảm giác tựa hồ có chất lỏng ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống dưới.
Hắn giơ tay lên sờ thì có một mảng nóng hổi bám vào lòng bàn tay.
Sắc mặt của Trần Minh tức khắc trở lên dữ tợn, thân mình lay động, trước mắt có chút biến thành màu đen: “Tiện nhân... mày... dám... đánh tao.”
Tân Ngải buông tay, chiếc bình nắm ở trong tay rơi trên mặt đất, bang một tiếng quăng ngã dập nát.
Khóe môi cô nở một nụ cười: “Đúng vậy, đánh mày thì sao? Tao còn chưa đánh chết mày đâu.”