Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ta ly quân thiên nhai, quân cách ta hải giác.
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hóa điệp đi tìm hoa, hàng đêm tê phương thảo.
"thật ra trên thế giới này không hề tồn tại tình yêu chị em, tôi yêu em, chỉ là dùng tấm lòng của một người đàn ông yêu một người phụ nữ.
ngày tháng năm , trường học thống nhất phản giáo (chắc kiểu bỏ học)
Đầu tiên, đi đến trường học quả là một quyết định sai lầm, đặc biệt là người không yêu đương, quả thực là tới chịu ngược.
Tần Thanh ôm túi đồ tắm rửa xếp hàng một mình, trông mới hiu quạnh làm sao.
Hôm nay các bạn học đến tắm rửa đặc biệt nhiều. Dù sao thì ngày mai cũng là ngày đặc biệt mà.
Aizzz, thật sự không thể chịu nổi các sinh viên không biết xấu hổ này, có bạn trai rồi cơ mà, buổi tối không thể đến khách sạn tắm sao? Nhất định phải tranh phòng tắm cùng cẩu độc thân sao?
Tần Thanh đội mũ bông lên, trên mặt viết hai chữ bất mãn to đùng.
"Bốp---" bàn tay nặng nề vỗ trên vai Tần Thanh, cô còn chưa kịp phản ứng, Châu Phóng đã ôm thau rửa mặt chui lên phía trước Tần Thanh, mặc kệ những người phía sau bất mãn thế nào, cô nàng vẫn chen hàng đến yên tâm thoải mái.
Tần Thanh xoa xoa bả vai bị Châu Phóng làm đau, bất mãn trừng Châu Phóng "Không đi hẹn hò với Hoắc Thần Đông, chạy tới đây tìm náo nhiệt làm gì?"
Châu Phóng cười hì hì nói "Tao muốn ngày mai lúc anh ấy ôm tao, ngưởi được mùi thơm trên người tao."
"..."Tần Thanh vô ngữ cứng họng "Lăn."
Vất vả lắm mới chen được vào nhà tắm, vì quá đông người, dì quản lý chỉ cho mỗi người tắm mười lăm phút. Tần Thanh cảm thấy thời gian không quá đủ, vì vậy vừa vào đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới bắt đầu tắm.
Tắm được mười phút thì Châu Phóng đột nhiên thô lỗ đấm vào cửa phòng của Tần Thanh, Tần Thanh bất đắc dĩ, cả người toàn bọt xà phòng mở cửa cho cô.
Châu Phóng như cá chạch luồn vào bên trong, cợt nhã nói "Tao nói mười lăm phút tắm làm sao mà đủ, tắm chung đi."
Phòng tắm nhỏ xíu, hai người đứng chung càng xấu hổ.
Châu Phóng không chịu tắm rửa đàn hoàn thì thôi đi, còn ngêu ngao hát
"Gió đang rống, ngựa đang hí, hoàng hà đang rít gào----"
Tần Thanh không nhịn nổi nữa, hất một gáo nước vào mặt cô. Châu Phóng bị tạt nước, dĩ nhiên phải phản kích, đôi tay tà ác của cô đánh úp đến bộ ngực của Tần Thanh, Tần Thanh hoảng hốt xoay người, bộ móng vuốt của cô liền chộp vào lưng của Tần Thanh.
"Tần Thanh, phản ứng của mày nhanh lên rồi à!"
Tần Thanh xem thường "mày không phải đàn ông, sao cứ thích sờ ngực tao thế?"
"Khát vọng đối với bộ ngực lớn, tuyệt đối không phải độc quyền của đàn ông." Châu Phóng nhìn thoáng qua ngực của Tần Thanh, hâm mộ cảm khái "Người đàn ông của mày sau này thật hạnh phúc, có bộ ngực lớn như thế để sờ."
"..." tần Thanh bình thường bưu hãn, nhưng thật ra nội tâm rất bảo thủ. Bị Châu phóng "đùa giỡn", nhịn không nổi nữa "tắm xong chưa? Xong rồi thì cút đi."
Tắm xong về phòng ngủ, liền chui vào ổ chăn, một phòng bốn người, ba đứa còn lại đều có bạn trai, mỗi mình Tần Thanh, thanh lệ thoát tục như thế, không cùng hội với bọn họ.
Nghe người khác ngọt ngào nói chuyện phiếm, Tần Thanh trốn trong ổ chăn, lấy di động ra, suy nghĩ thật lâu mới nhắn cho Giang Yến một tin "Giang Học Trưởng, ngày mai anh rảnh không?"
Một phút đồng hồ sau, Giang Yến trả lời, chỉ có một chữ "không"
Tần Thanh có chút mất mát, vẫn không nhụt chí nhắn lại một lần nữa "Anh bận việc gì vậy?"
"Hẹn giảng viên giao báo cáo."
Giang Yến đã học năm tư rồi, không giống với Tần Thanh.
Năm đó mới tới trường làm thủ tục, Giang Yến là thành phần nồng cốt trong hội học sinh đến tiếp đãi tân sinh, chỉ giúp Tần Thanh xách hành lý có một lần, Tần Thanh vậy mà nhìn trúng hắn, mãi không buông được.
Bất tri bất giác, Tần Thanh đã theo đuổi hắn gần ba năm, Tần Thanh cũng đủ chấp nhất, mặc kệ Giang Yến cự tuyệt bao nhiêu lần, cô vẫn như cũ không buông tay, đương nhiên Giang Yến càng chấp nhất hơn so với cô, mặc kệ Tần Thanh thổ lộ bao nhiêu lần, hắn vẫn như cũ không dao động.
Tần Thanh nhìn di động, nghĩ đến việc Giang Yến sắp sắp tốt nghiệp, cái mũi đột nhiên gay gay.
"Giang học trưởng, hỏi anh một vấn đề, có được không?"
"Hỏi."
"Anh sắp tốt nghiệp rồi, thích em một chút, sẽ chết sao?"
Sau một lúc lâu, Giang Yến trả lời "Sẽ không chết, nhưng tôi thật sự không muốn yêu đương."
Tần Thanh ấn ấn bàn phím, lại nhắn một tin "Vậy anh xem như chúng ta đang chơi gay, được không?"
"tôi không phải gay."
"Giang Yến, đi chết đi!"
"Ha Ha"
Không còn nhớ nổi đã dùng phương thức như thế kết thúc đối thoại bao nhiêu lần. Mỗi lần bị cự tuyệt, Tần Thanh đều phải dùng ngôn ngữ kịch liệt đáp lại Giang Yến, nhưng hắn chưa bao giờ tức giận.
Tần Thanh thật sự không biết hình dung Giang Yến sắm vai gì trong cuộc sống đại học của cô.
Bên trên bạn bè, nhưng lại không phải người yêu. Đây tuyệt đối là một loại quan hệ khốn nạn, ái muội liền muốn ái muội đi, còn nói chuyện văn nghệ như thế làm gì?
Không hề nghi ngờ, Giang Yến rất tốt với Tần Thanh, là một học trưởng đạt chuẩn, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt rào sắm vai bạn trai. Hắn không yêu đương với Tần Thanh, cũng không yêu đương với người khác, điều này khiến Tần Thanh thật rối rắm, vẫn luôn giãu giụa giữa từ bỏ và không buông.
"Có đôi khi tao thật sự hy vọng Giang Yến đi làm gay, như vậy lúc từ bỏ, có thể ôm tâm thái chúc phúc."
Lúc nghe Tần Thanh nói như thế, hơn phân nữa Châu Phóng sẽ đáp "tao vẫn luôn cảm thấy Giang Yến bỏ bùa mày, hoặc là mày bị điên rồi, dù Giang Yến cũng không tệ, nhưng cũng không đáng để mày theo đuổi suốt năm."
Tần Thanh cười, thầm nghĩ, có đáng giá hay không, có phải là do cô định đoạt đâu.
Trường học ở vùng ngoại thành có nhiều khu mới rất trống trải, bình thường luôn lạnh hơn nội thành một chút, Châu Phóng thay quần áo, trang điểm xong, đi ra đến cửa lại không đành lòng "hay là mày đi chơi với bọn tao đi."
Tần Thanh cười hì hì, làm như không có việc gì "Được hả? Đi theo tụi mày ban đêm tao ngủ xó nào, lúc bọn mày 'hành sự' tao ở bên cạnh quay phim hả?"
Châu Phóng liếc Tần Thanh một cái "Trường học thông báo đêm nay sẽ kiểm tra phòng, không cho ngủ bên ngoài."
...
Mọi người đều ra ngoài hẹn hò, chỉ có Tần Thanh bọc chăn thê lương trốn trong phòng ngủ.
Ngẫm lại lại thấy không cam lòng, liền nhắn thêm một tin cho Giang Yến "có hẹn ai đi ăn cơm chiều chưa?"
Rất lâu sau đó, không thấy Giang Yến trả lời, Tần Thanh nhịn không được, gọi điện thoại cho anh ta.
Bên kia vừa nhấc máy, Tần Thanh liền nhịn không được ủy khuất chất vấn "Anh hiện tại còn không chịu trả lời tin nhắn của em sao?"
Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, mới truyền lại thanh âm suy yếu của Giang Yến.
"Ngại quá, không thấy được."
Tần Thanh nghe giọng Giang Yến có chút kỳ quái, lập tức khẩn trương "Anh làm sao vậy?"
"Khụ khụ, hình như bị cảm, cảm thấy hơi sốt."
"Sao lại bị bệnh?" Tần Thanh từ trên giường bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào "Anh uống thuốc chưa? có muốn đến bệnh xá xem thử không?"
"Đã lâu rồi không bị bệnh, thuốc hết hạn hết rồi, không dám uống."
Tần Thanh nhìn thoáng qua thời gian, gấp gáp nói "Em đem thuốc cho anh, bên chỗ em có thuốc."
"Không cần..." Giang Yến còn chưa kịp nói hết, Tần Thanh đã cúp máy.
Vườn trường trống trải từng đợt gió lạnh, Tần Thanh đã khoát áo lông vũ vẫn cảm thấy lạnh buốt cả người, kéo chặt cổ áo đi đến khu ký túc xá nam sinh. Tần Thanh muốn đi vào khu ký túc nam, nhưng lại bị dì quản lý chặn lại, dì quản lý vốn cũng quen mặt Tần Thanh rồi, dĩ nhiên cũng không thích.
"Bạn học Tần Thanh, đây là ký túc xá nam."
Tần Thanh cầm thuốc, vẻ mặt thành khẩn nói với dì quản lý "dì ơi, cháu chỉ tới đưa thuốc thôi, đưa xong cháu sẽ về ạ/"
Dì quản lý tức giận nói "Cái cớ này cháu xài bao nhiêu lần rồi, cháu không thể nghiêm túc tìm cớ một lần sao?"
"Dì ơi, lần này là thật đó." Tần Thanh cầm thuốc, sắp khóc đến nơi "Cháu thật sự đến đưa thuốc."
Dì quản lý thấy Tần Thanh gàn bướng hồ đồ, liền cầm chổi đuổi người ra bên ngoài "Đi, mau đi mau! Một đứa con gái mà lại không biết xấu hổ như thế, theo đuổi đã ba năm rồi, người ta không thèm để ý mà vẫn ở đây dây dưa."
Tần Thanh cứ như thế bị vô tình đuổi ra ngoài, cổ tích 'cậu bé chăn cừu' bản hiện thực, trước kia vì theo đuổi Giang Yến, nói dối dì quản lý quá nhiều, hiện tại nói thật, dì ấy lại không thèm tin.
Không thể trách dì quản lý, muốn trách, đại khái chỉ có thể trách tần Thanh quá ngốc. Ngẫm lại lời nói của dì ấy, bàn tay Tần Thanh siết lại một chút, khiến cho hộp thuốc trên tay trở nên méo mó.
Một mình mất mát quay về, đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn, vừa lúc có thể thấy được Giang Yến lau mặt ở mặt trái tòa nhà, Tần Thanh liếc mắt một cái liền tìm thấy cửa sổ ban công phòng ngủ của Giang yến, , cũng không quá cao, cho nên rất dễ tìm.
Tần Thanh thấy cửa ban công phòng ngủ của Giang Yến không đóng, bất tri bất giác đi qua.
Ngẩng đầu lên, nhắm chừng độ cao, cuối cùng hạ quyết tâm,
Tần Thanh thừa nhận, cô thích Giang Yến đến mức có chút điên cuồng.
Tay không trèo vào ký túc xá nam, đây là lịch sử huy hoàng nhất trong thời đại học của Tần Thanh.
Tần Thanh trèo tường vào phòng ngủ nam trong lễ Tình Nhân bị trường học thông báo phê bình. Cố sự bò vào phòng ngủ nam, cũng bị phiên thành n bản, kéo Giang Yến bị phê bình theo.
Vốn có hảo tâm đưa thuốc, cuối cùng khiến Giang Yến bị bệnh càng thêm trầm trọng.
Cô làm ra chuyện Kinh hãi thế tục như thế, nhưng Giang Yến cũng không trách cô.
Sau khi qua chuyện, Giang Yến chỉ sờ đầu cô, ôn nhu nói "Sau này đừng làm những chuyện như thế, quá nguy hiểm."
tần Thanh nghĩ, vì sao ba năm vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ hắn chứ? Hẳn là do phần ôn nhu khiến người khác luân hãm này của hắn đi.
Giang Yến dù không trách cô, nhưng cô Thẩm chủ nhiệm lớp lại đối với cô rất ư là có ý kiến. Cô Thẩm vốn đang ở thời kỳ mấu chốt cạnh tranh hệ chủ nhiệm, vốn dĩ vẫn luôn đứng đầu, ai ngờ Tần Thanh lại náo loạn một chuyện như thế. Lãnh đạo vì chuyện của Tần Thanh mà phê bình bà, chuyện hệ chủ nhiệm, cơ bản xem như bỏ đi.
Vừa bị lãnh đạo phê bình, cô Thẩm cũng nghẹn một bụng, vừa họp xong liền gọi Thanh, hung hăng phê bình một phen.
"..."
"Lễ Tình Nhân em bò vào phòng ngủ nam làm gì? Hiện tại em vẫn còn toàn vẹn đứng tại chỗ này, không có việc gì, nếu em thật sự ngã xuống, biết hậu quar nghiêm trọng thế nào sao" Cô Thẩm càng nói càng tức "Tần Thanh, em là một cô gái, em rốt cuộc có biết xấu hổ hay không? Sao lại làm loại chuyện thế này? Em bây giờ ngay cả quan niệm lễ nghĩa liêm sỉ em cũng không có sao? Em cảm thấy việc em làm, là việc người bình thường có thể làm sao?"
Phên bình hai mươi mấy phút, Thẫm lão sư thấy Tần Thanh không có phản ứng gì, trong lòng càng tức giận "Viết bản kiểm điểm chữ, nói rõ xem tại sao em lại làm như thế, sám hối cho tốt đi."
"..."
Tần Thanh từ nhỏ đến lớn, ghét nhất là viết văn, vì lần này viết chữ, Tần Thanh có thể nói là vắt hết óc, viết cả đêm, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Mang theo quần thâm lớn đến khoa trương, cả người suy sút như bị trúng độc. Cầm giấy kiểm điểm đến văn phòng cô Thẩm, giơ tay gõ cửa, lại không ngờ vừa chạm vào cửa đã mở ra.
Toàn bộ văn phòng một người cũng không có. Ngẩn đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, h phút chiều. Tần Thanh nghĩ chắc giáo viên đi họp rồi.
Bàn làm việc của cô Thẩm ở góc trong cùng, Tần Thanh không muốn vòng vào, liền chồm qua bàn của giáo viên khác, đem bản kiểm điểm ném lên bàn cô Thẩm, vừa buông xuống, Tần Thanh lại cảm thấy do dự, Cô Thẩm ghét cô như thế, nhỡ cô ấy nói không nhận được vậy cô không phải phí công sao? Nghĩ thế, Tần Thanh lại cầm bản kiểm điểm về.
Lúc chuẩn bị rời đi, trong đầu tần Thanh đột nhiên nghĩ đến những lời quá đáng hôm qua cô Thẩm phê bình cô.
Dù cho cô có sai, nhưng đến mức mắng cô không biết xấu hổ, không có lễ nghĩa liêm sỉ sao? Còn không phải vì việc cạnh tranh hệ chủ nhiệm sao?
Tần Thanh càng nghĩ càng khó chịu, lại rón ra rón rén trở về. Tần Thanh với tới cái bàn, cẩn thận quan sát bàn làm việc của cô thẩm, cuối cùng bị hai chồng luận văn hấp dẫn tầm mắt, Tần Thanh duỗi eo tùy tiện lật xem, phát hiện chỉ có một phần đã được chấm, còn lại đều chưa động đến.
Tần Thanh suy nghĩ một chút, khóe miệng toát ra một tia cười đùa dai.
Cô đem hai chồng luận văn để cùng một chỗ, sau đó bên trái một quyển, bên phải một quyển, chỉ chốc lát liền làm luận văn chỉnh tề trở nên rối loạn, cô chia bừa ra thành hai chồng, vẫn là một chồng cao một chồng thấp như cũ, chỉ là bên trong không phân chỉ rõ ràng đã sửa hay chưa nữa.
Hoàn thành trò đùa dai, Tần Thanh ôm giấy kiểm điểm muốn chạy trốn, vì quá gấp gáp, chân lỡ va phải cái bồn tráng men trên mặt đất.
Bồn men chạm vào gạt men sứ, phát ra thanh âm chói tai, dọa tần Thanh nhảy dựng.
"Móa, hết hồn." Tần Thanh lầm bầm lầu bầu.
"Phụt"
Trong văn phòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười xa lạ. Tần Thanh theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trong văn phòng có thêm người.
Bức màn màu lam ôn nhu nhẹ nhàng phấp với, ngoài cửa sổ có chim bay hoa nữa, lưu lại tiếng chim hót lảnh lót dễ nghe, đám may thong thả trôi trên bầu trời, phong cảnh trước mắt cứ như một bức họa cuộn tròn. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời có chút ấm áp, ánh sáng nhu hòa màu vàng kim bao bọc lấy hình dáng thiến niên, hắn mặc một chiếc áo thun màu trắng, tóc mềm mại gục trên đầu, nhìn qua trẻ tuổi mà ôn nhu.
Lúc nãy hắn vẫn luôn ngủ ở ghế trong văn phòng giáo viên, cho nên Tần Thanh mới không phát hiện hắn. Lúc nãy chắc là nghe tiếng động mới tỉnh, hắn lười nhác xopa xoa tóc, trên mặt còn có chút nhập nhèm buồn ngủ lúc mới tỉnh, xa xa nhìn Tần Thanh, trên mặt có ý cười hài hước.
Tần Thanh vừa thấy có người, lập tức dựng gai khắp người, tiến vào trạng thái cânhr giác.
"Anh là ai?"
Nam sinh kia nhìn thoáng qua Tần Thanh, hơi cong khóe miệng "đoán xem."
Tần Thanh thấy bộ dáng thằng nhóc kia không có ý tốt, trong lòng lộp bộp nhảy dựng. "Anh anh anh... anh nhìn thấy gì rồi?"
"Cô đnags nói đến việc cô trộn bài luận văn trên bàn sao?" Thằng nhóc kia mỉm cười "Tôi thấy hết rồi."
"..." Tần Thanh thấy có chút đau dạ dày, nhìn về phía thằng nhóc kia, không đoán được thân phận của hắn, trong lòng suy đoán, lạy trời lạy phật, đừng là ban học sinh, hay là thân thích của thầy cô nào nha.
"cậu muốn thế nào? Méc cô ấy sao?" Tần Thanh cố ý ưởng ngực, làm bộ không để ý.
Nam sinh kia từ ghế nằm đứng lên, bước bước đã tới.
cậu ta đến gần, Tần Thnah mới phát hiện nam sinh này gầy gầy, nhưng lại cao như thế, cao hơn cô gần cái đầu.
"Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng có nói nhiều" Tần Thanh hung tợn cảnh cáo hắn, dù một chút lực uy hiếp đều không có.
Nam sinh kai cúi đầu liếc nhìn Tần Thanh một cái, câu môi cười cười, ngay sau đó chỉ chỉ đồng hồ sau lưng tần Thanh "hội nghị thường kỳ đã kết thúc, chắc là trong vòng năm phút đồng hồ nữa, thầy cô sẽ trở về, nếu cô muốn bị bắt tại trận, có thể tiếp tục ở lại hiện trường vụ án."
"tôi..."
"Nếu cô muốn chạy trốn, tôi đề nghị cô đi cầu thang cửa nam, bởi vì họ sẽ từ cửa phía bắc trở về."
"oh" Lòng bàn chân Tần Thanh như bôi mỡ mà chạy đi, vọt vào hành lang, nghe theo lời nam sinh kia, đi đến cửa phía nam.
Chạy chầm chậm một lúc, rốt cuộc tìm được cửa cầu thang, vừa bước được một bước, liền nghe thấy tiếng thầy cô đi lên lầu vang lên bên tai Tần Thanh.
"tần Thanh?"
Không đợi Tần Thanh đổi hướng, đôi mắt cô Thẩm đã sáng ngời lên "Sao em lại ở đây?"
Tần Thanh thất sắc quay đầu lại, lắp bắp mà nói "tới giao bản keiemr điểm, không ngờ... không ngờ cô không có ở văn phòng."
Cô Thẩm ghét bỏ nhìn cô một cái, duỗi tay "Đưa đây đi"
Tần Thanh ngoan ngoãn đem giấy trong lòng ngực giao ra.
"trở về đi." Cô Thẩm lạnh lùng nói
"oh"
Nhìn bóng dáng cô Thẩm trở về văn phòng, tần Thanh nghĩ, xong đời rồi, lát nữa cô Thẩm về văn phòng phát hiện luận văn rối loạn, dùng móng chân cũng có thể nghĩ ra là cô làm.
Giờ khắc này, không khí Tần Thanh thở ra cũng tràn ngập phẫn nộ!
Mịe! tiểu tử thúi kia! Vậy mà dám chơi cô!