Rõ ràng Tống Lẫm cũng không nói gì thêm, vậy mà nước mắt của Châu Phóng vẫn không kìm được lăn dài trên gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống làm lạnh mì trong ly.
Đã rất nhiều rất nhiều năm, Châu Phóng vẫn nhớ như in thời học sinh mình có xem qua một quyển sách từng viết thế này "Tình yêu với tôi mà nói, không phải niềm hân hoan khi được gần gũi xác thịt, không phải một món rau một chén cơm, nó là một loại bất tử, là mộng tưởng anh hùng trong cuộc sống mệt mỏi này." Cô cũng giống như trong sách viết, thành kính mà tín ngưỡng tình yêu, mặc kệ người khác có nói cô thế nào, tình yêu trải qua sự màii giũa của cuộc sống, cuối cùng sẽ mất đi sự mãnh liệt, biến thành một loại ăn ý không nói nên lời, cô vẫn luôn khát vọng tình yêu đến với mình lần thứ hai.
Châu Phóng vẫn luôn tự mình tưởng tượng ra hình dáng người kia, đã từng phác họa rất nhiều rất nhiều hình tượng bất đồng, tràn ngập các loại tưởng tượng và mong ước của mình, cuối cùng khuôn mặt người kia rốt cuộc cũng rõ ràng, vẽ thành bộ dáng của Tống Lẫm.
Giống như chiếc thuyền phiêu bạc nhiều năm, lang thang trên biển cả mênh mông không thấy bờ, đi một cách mờ mịt vô định hướng, rốt cuộc cũng tìm được bến đậu.
Phụ nữ sống rất cảm tính, mặc kệ chuyện này có biện pháp tốt hơn để xử lý hay không, nhưng đối với Châu Phóng mà nói, những việc Tống Lẫm làm chính là phương thức tốt nhất.
Chấm dứt cuộc gọi, trong lòng khó mà bình tĩnh, cô len lén dùng mu bàn tay lau khóe mắt, tiếp tục ăn mì.
Trong ánh mắt soi mói của Trợ lý, Châu Phóng thiết diện vô tư nói "Họp thôi."
Trợ lý vốn định hóng bát quái, rốt cuộc bất chấp hình tượng, kêu rên một trận rồi mới chạy ra khỏi văn phòng.
Châu Phóng cầm lấy notebook đi đến phòng họp, trước khi đi còn nhìn thoáng qua ngày tháng, thầm nghĩ bản thân nên đi đón TốnG lẫm.
Lúc hắn đi, gần mấy cô cũng không đi tiễn, ngày hắn về, xa mấy cô cũng sẽ đến đón.
Ngày Tống Lẫm về vừa hay là cuối tuần,.người đến sân bay nhiều vô cùng, liên tiếp gặp phải mấy đoàn khách du lịch, sân bay người đến người đi, ồn ào như trong siêu thị vật. Châu Phóng nhìn bảng tin tức thời gian chuyến bay. Chuyến bay của Tống Lẫm rốt cuộc từ trạng thái Delay biến thành arrived. Châu Phóng đi đến cổng VIP, lại không ngờ trên chuyến bay của Tống Lẫm vừa hay có một tiểu thịt tươi đang nổi, người chen chút đầy trước cổng VIP, Châu Phóng cố hết sức cũng không chen vào giữa những kẻ mê muội kia nổi, suy xét đến tình trạng đặc thù cơ thể của mình, Châu Phóng chỉ đành phải lùi ra ngoài.
Chán nản ngồi ở khu vực chờ đợi, không biết Tống Lẫm có mở di động hay không, đang suy nghĩ không biết có nên gọi điện thoại cho hắn, trên vai cô liền lặn lẽ có một bàn tay to lớn vô cùng ấm áp đặt lên.;
Châu Phóng quay đầu lại, chỉ cảm thấy giờ này khắc này, nụ cười của Tống Lẫm phản phất như hòa tan trái tim cô.
Hắn nhíu mày một cái, nhìn đàn fans điên cuồng vì tiểu thịt tươi kia.
"em xem người ta đón người thế nào kìa, em lại ngồi đây chơi di động, thật có lệ."
Châu Phóng không giải thích, chỉ cười cười nói "Đãi ngộ của tiểu thịt tươi và lão thịt khô phải khác biệt chứ."
Tống Lẫm cũng không tức giận, cúi đầu dịu dàng hỏi cô "Cho nên có muốn theo lão thịt khô về nhà không?"
Châu Phóng cười híp mắt, đưa tay về phía Tống Lẫm.
Tống Lẫm một tay nắm lấy tay cô, một tay kéo rương hành lý, hai người gian nan chầm chậm xuyên qua đám đông.
Bánh xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng cồng cộc có tiết tấu.
Nhìn bóng dáng cao lớn của Tống Lẫm, Châu Phóng cảm thấy an tâm.
Mặc kệ thế giới này ồn ào náo động như thế nào, cô chỉ hưởng thụ một khắc yên tĩnh khi ở bên cạnh hắn.
Tống Lẫm lấy tài chính của công ty mua lấy cổ phần trong tay Tô Dữ Sơn với cái giá rẻ bèo, trở thành người đầu tư nguy hiểm mới nhất của app phòng thử đồ VR. App VR vì scandal lộ thông tin khách hàng mà nguyên khí đại thương, không chỉ không nhận được đầu tư, còn phải gặp đủ loại vấn đề cần giải quyết. Tống Lẫm tiếp nhận hạng mục này, trong vòng - năm, ngoại trừ đập tiền đẩy mạnh hạng mục này, những thứ khác không cần nghĩ đến. Có thể xem như một quyết định tốn công vô ích. Nhưng hắn cũng không dám nói tuyệt đối không kiếm được tiền, có lẽ tương lai là thời đại của kỹ thuật VR, mà đoàn đội này thật sự sẽ nghiên cứu thành công thì sao?
Ai biết được?
Đương nhiên, nếu lúc trước xem thời cơ app VR bị gièm pha làm điểm đột phá, làm tiêu hao tài chính của Tô Dữ Sơn, có lẽ Tống Lẫm có thể có cơ hội tung liên tiếp mấy chiêu cho Tô Dữ Sơn ăn đủ, không biết có thể vặn ngã Tô Dữ Sơn hay không, ít nhất có cơ hội thử một lần.
Hiên giờ bàn bạc với đoàn đội tràn đầy nhiệt huyết này, Tống Lẫm không đủ tài chính đối kháng với Tô Dữ Sơn, Tô Dữ Sơn là cây lớn rễ ăn sâu, cơ hội lần này hắn bỏ qua, lần sau không biết phải đợi bao lâu.
Tống Lẫm dùng thời gian lâu như thế bày râ cái bẫy lần này, cuối cùng chỉ làm cho Tô Dữ Sơn có thêm một vệt đen mà thôi, cổ phiếu mấy ngày bị liên lụy mà giảm giá đôi chút, nói thật, đối với Tô Dữ Sơn mà nói, quả thật là không đau không ngứa. Muốn đuổi hắn xuống khỏi bảo tọa đệ nhất điện thương, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Tống Lẫm quyết định như thế, người vui vẻ nhất dĩ nhiên là đoàn đội nghiên cứu app phòng thử đồ VR. Ở thời điểm họ gian nan nhất, là Tống Lẫm giúp họ lần nữa đứng lên, họ đối với Tống Lẫm cảm kích vô cùng, ân nhân, Bá Nhạc, đây là hình dung của họ đối với Tống Lẫm.
Phương diện này còn có một ít nội tình không có lộ ra, người là Tống Lẫm, quỷ cũng là Tống Lẫm (). Sau này họ có biết hay không, biết rồi sẽ có phản ứng thế nào, đó là câu chuyện khác.
() ý là TL làm họ sụp đổ rồi lại vớt họ lên.
Dù sao quyết sách trên thương trường vốn dĩ chính là một giây thiên đường, một giây địa ngục.
Còn Châu Phóng ư? Tự nhiên là bởi vì quyết sách phút của Tống Lẫm mà thay đổi vận mệnh.
Công ty kia gian nan kiên trì vượt qua khó khăn, giải quyết nguy cơ mặt ngoài, quyết sách của Châu Phóng không có sai lầm quá lớn, nhân duy tư đặc thương nghị xong thì quyết định tiếp tục đầu tư cho Châu Phóng. Đầu tư đến đúng lúc, kế hoạch khai mạc hội quán của Châu Phóng có thể tiếp tục bình thường.
Vì Hội quán là hạng mục trung tâm của việc khai mạc khu thương nghiệp sắp tới, Châu Phóng và Nhạc Thanh Tử gặp mặt lần cuối trước khi khai mạc, Nhạc Thanh Tử quá bận, liền hẹn Châu Phóng nói chuyện ở phòng làm việc.
Lúc Châu Phóng đến, Nhạc Thanh Tử còn có chút việc phải dặn dò trợ lý, liền bảo cô đứng chờ ở hành lang.
Chaua Phóng cúi đầu nhìn thoáng qua di động, vừa lúc gặp phải Tô Dữ Sơn, có chút ngoài ý muốn, nhưng thật ra lại không mấy bất ngờ. Nhiều năm qua, Tô Dữ Sơn nếu rảnh sẽ đến thăm Nhạc Thanh Tử, cho dù bà cự tuyệt thế nào.
Tô Dữ Sơn vẫn luôn nỗ lực thực hiện hứa hẹn với Tứ Nguyệt, xem cha mẹ cô như cha mẹ ruột của mình, đáng tiếc Tứ Nguyệt rốt cuộc không nhìn thấy.
Tô Dữ Sơn gặp Châu Phóng ở đây, dù không mấy kinh ngạc, nhưng bản thân hắn có vài phần phòng bị. Hắn liếc nhìn Châu Phóng, trong ánh mắ tràn ngập tìm tòi nghiên cứu cùng lạnh nhạt.
Hắn hơi hắng giọng, đột nhiên nói chuyện với Châu Phóng, thanh âm trầm thấp "Sự nhẫn nại của con người là hữu hạn, nếu hắn lại gây sự khiêu khích, đừng trách tôi không khách khí."
"Tô Tổng, lời này ngài nên nói cùng Tống Lẫm, tôi cũng là người bị hại.' Châu Phóng nói, ý vị thâm trường mà cường điệu mấy chữ cuối "Dù sao thì kỹ không bằng người, chỉ có thể cam bái hạ phong"
Tô Dữ Sơn bị Châu Phóng chọc giận, cười lạnh một tiếng "nếu hắn cho rằng phá hư một hạng mục - tỷ là có thể thắng tôi, vậy hắn cũng quá ngây thơ rồi."
"Tô Tổng, ngẫu nhiên cũng nên để người trẻ tuổi có thể uống miếng nước."
"Tôi đã cho các người uống rất nhiều!"
"ừm" Châu Phóng cười, đến điểm là dừng "Tôi đi vào trước, tạm biệt Tô Tổng."
"Châu Phóng." Tô Dữ Sơn đột nhiên gọi cô lại "Thật ra tôi có rất nhiều cơ hội xuống tay với em, nhưng tôi đều hạ thủ lưu tình."
Hắn dùng ngữ khí trần thuật, điều này khiến Châu Phóng có chút không hiểu ý tứ của hắn.
"Bởi vì tôi giống Tứ Nguyệt?" Châu Phóng cười "Tôi không phải Tứ Nguyệt, nếu là tôi, tôi đã sớm rời bỏ ông. Ông là một thương nhân thành công, nhưng không phải phải một người đủ tư cách để yêu.
Tô Dữ Sơn đã quen với cách nói chuyện trực tiếp của Châu Phóng, cũng không vì bản thân biện minh gì cả. Rất lâu sau đó, hắn nhìn Châu Phóng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ tiếc nuối thở dài.
"Có lẽ, lựa chọn của hắn là đúng."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của Tô Dữ Sơn, Châu Phóng nghĩ, giàu nứt vách thì sao, căn cơ thâm hậu thì có là gì...
Đời này kiếp này, lưng đeo gông xiềng, cô độc sống quãng đời còn lại, dù cho có vinh quang cỡ nào cũng không có người chia sẻ, kết cục như thế đã đủ tàn nhẫn.
Bàn bạc xong vấn đề khai mạc với Nhạc Thanh Tử, vốn phải về công ty, nhưng Tống Lẫm trực tiếp đến phòng làm việc của Nhạc Thanh Tử bắt người, Châu Phóng chỉ đành phải đi cùng hắn.
Hắn lái xe thật lâu, đi qua hơn nửa thành phố, đưa cô đến bờ biển không người,
Gió biển ẩm ướt vỗ về, chơi đùa với mái tóc không dài không ngắn của Châu Phóng, tóc quét qua mặt khiến cô có chút ngứa.
Hoàng hôn như hòn lửa đỏ rực thiêu đốt nửa bầu thời, ánh sáng mặt trời dần dần tắt ngúm, dường như phải biến mất nơi đường chân trời.
Họ đã từng đến nơi này, lần đó là lần đầu tiên họ nghiêm túc nói chuyện với nhau.
Hiện tại nhớ lại, tất cả dường như mới chỉ phát sinh ngày hôm qua.
"Hôm nay là sinh nhật anh." Tống Lẫm chống tay lên vòng bảo hộ ở đài ngắm cảnh, biểu tình tự nhiên, dường như chỉ nói chuyện cơm nước bình thường.
Châu Phóng lần đầu tiên biết ngày tháng sinh cụ thể của hắn, có chút kinh ngạc, cũng có chút tự trách.
"Em xin lỗi, em không biết, cũng không có chuẩn bị gì cả."
Tống Lẫm cười "Anh có đòi quà đâu." Hắn dừng một chút, nói tiếp "Lúc anh ở Hong Kong, anh nghĩ rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng lúc trở về, anh cảm thấy những lời kia đều không cần phải nói."
Châu Phóng bắt chướt Tống Lẫm, chống khủy tay trên vòng bảo hộ, hưởng thụ gió biển ôn nhu vuốt ve khuôn mặt, cô nhìn ra nơi xa, hỏi Tống Lẫm "Anh rốt cuộc cũng có cơ hội đánh bại hắn, cuối cùng vì sao lại vứt bỏ?"
"Anh không muốn hủy hoại mộng tưởng của em."
"Vậy mộng tưởng của anh thì sao?"
"Nhiều năm qua, anh vẫn luôn không nghĩ thông, rốt cuộc có điều gì anh nhất định phải thực hiện. Gặp em rồi anh mới biết được, hóa ra mộng tưởng của anh rất đơn giản, chỉ là em mà thôi." Tống Lẫm dừng một chút, đột nhiên quay đầu, nói như đinh đóng cột "Em cứ an tâm bảo vệ mộng tưởng của em, từ nay về sau, anh bảo hộ em."
Lúc Tống Lẫm nói lời này, nụ cười của hắn có chút ngốc.
Rõ ràng không nói lời âu yếm gì động lòng người, nhưng hốc mắt Châu Phóng có chút ướt.
Chật vật quay đầu đi, không nói gì nhưng trong lòng mềm mại.
Hồi lâu, Châu Phóng chậm rãi nói "Anh cũng không chịu thiệt đâu."
"Hửm?" Tống Lẫm kinh ngạc với một câu không đầu không đuôi của Châu Phóng, quay sang nghi hoặc mà nhìn cô.
Châu Phóng khịt mũi, ồm ồm mà nói "Em mang thai."
Ba chữ đơn giản, giống như thiên thạch trên trời rơi xuống đập cho Tống Lẫm nửa ngày cũng không động đậy.
"Anh có ý gì chứ? Đừng nói là không muốn nha?" Châu Phóng cố gắng nén cười.
Thật lâu sau đó, vẻ mặt dại ra của Tống Lẫm rốt cuộc cũng biến thành mừng như điên, cũng rốt cuộc cho Châu Phóng một ít phản ứng.
Tống Lẫm vươn tay ôm cô vào lòng, ôm chặt như sợ mất đi, nhưng lại sợ chạm vào làm hỏng mất, không biết nên làm thế nào.
Ngày thường đỉnh thiên lặp địa, trời đất sập xuống cũng không biến sắc, vậy mà bây giờ cả người đều phát run.
"Anh thật may mắn vì quyết định đúng đắn." Âm thanh của hắn bởi vì kích động mà run rẩy "Châu Phóng, Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà năm qua anh nhận được."
Cảm xúc của Tống Lẫm lây sang Châu Phóng, Châu Phóng cũng cao hứng với hắn, yên lặng giơ tay ôm lại eo Tống lẫm, dựa vào ngực hắn, cảm khái mà nói "đây là lễ vật quý nhất mà em tặng từ lúc chào đời đến nay."
Châu Phóng cọ vào quần áo Tống Lẫm, kiêu ngạo nói "nhưng em phải nói rõ ràng, không có trứng bồ câu, em không gả cho anh."
Khi Châu Phóng nhắc nhở như thế, Tống Lẫm mới nhớ đến mục đích chuyến đi lần này, nhanh chóng buông cô ra.
Hắn lấy trong túi ra một hộp nhẫn chuẩn bị đã lâu..
Giống như cảnh tượng trong phim điện ảnh, hắn không hề do dự mà quỳ một gối xuống đất, làm Châu Phóng nhịn không được thét lên kinh hãi.
Tuy rằng động tác liền mạch lưu loát, nhưng cái tay giơ lên căng cứng của Tống Lẫm vẫn bán đứng hắn, giờ phút này, hắn vô cùng khẩn trương.
Gió biển như khóc như tố, hoàn hôn như họa, hình ảnh thật sự cực kỳ xinh đẹp.
"Gả cho anh." Hắn trần thuật.
Không đợi Châu Phóng trả lời, hắn đã bá đạo cầm bàn tay cô lên.
Hắn cười, sờ sờ ngón tay thon gầy của Châu Phóng, lộ ra bộ dạng không đứng đắn "Phụ nữ như em, thật sự nên bảo dưỡng cơ thể. Tay em làm bàn tay thô ráp nhất của phụ nữ anh từng sờ."
"Anh cũng sờ không ít tay nhỉ."
Châu Phóng cười lạnh, muốn rút tay về, lại bị hắn cầm chặt.
"Sau này chỉ sờ một cái thôi."
Hắn bá đạo lồng nhẫn lên ngón áp út của Châu Phóng, Châu Phóng hừ lạnh một tiếng, cao ngạo liếc hắn một cái, nhưng thật ra cũng không cự tuyệt.
Mãi đến lúc nhẫn mang lên tay, Châu Phóng mới rảnh rỗi quan sát, vừa nhìn thấy liền nhịn không được cảm khái "Kim cương này quả thật là trứng bồ câu, bao lớn vậy?"
" carat" (sao ko phải nhờ :)
Châu Phóng mở to hai mắt nhìn "mẹ ơi, bao nhiêu tiền vậy?"
"Là đồ cổ, bảo vật vô giá, anh đấu giá được ở Hong Kong."
"..." Châu Phóng kinh ngạc "Tống Lẫm, hóa ra anh nhiều tiền như thế."
Tống Lẫm cười, cười đến có chút hư hỏng "Dù sao muốn cưới nữ phú bà như em, anh cũng phải bỏ vố gốc. vì kết hôn, anh dự chi năm tiền lương rồi."
"..." Châu Phóng càng nghe càng cảm thấy không thích hợp "Thật hay giả? Anh đừng nói anh tiêu sạch tiền rồi nhé? Vậy sau này phải làm sao?"
"Thì em nuôi anh."
"Cái quỷ gì?"
Tống Lẫm dừng một chút, một tay ôm Châu Phóng, kéo cô tới gần, ghé sát vào tai cô, cắn lỗ tai nói "Em không phải nói với Trợ lý của em là nếu sau này anh phá sản em sẽ bỏ giá cao bbao anh sao? Anh ngẫm lại, điều là quả thực là sự khẳn định vô cùng lớn đối với mị lực của anh, cho nên anh quyết định cho em cơ hội."
"Mịa!" Châu Phóng kích động "Em đâu có điên. Có tiền không đi bao nuôi tiểu thịt tươi, ai lại đi bao một lão thịt khô?"
"Hửm?" Tống Lẫm vô sỉ nói "Ngoại trừ em và cục cưng, anh đã hai bàn tay trắng rồi."
"Em không cần trứng bồ câu, cũng không bao anh." Châu Phóng mắng "Anh đừng tưởng em không biết, anh đây là lấy sắc lừa đảo!"
Động tác mạnh mẽ tháo nhẫn của Châu Phóng bị Tống Lẫm ngăn lại.
Hắn cười đến cực kỳ nguy hiểm "Châu Phóng, hiện tại mới tỉnh ngộ đã chậm rồi."