Trong đó có một vị trong hội đồng quản trị không giơ tay liếc mắt nhìn Yến Thục Phân, ông mở miệng nói: “Chủ tịch, quan hệ lợi hại trong đó không phải ông không biết, cho dù là cơ hội tiến quân tốt vào đại lục, nhưng rủi ro thật sự quá lớn, nghĩ kỹ rồi mới làm.”
“Các người già rồi, không có đảm lược như Diệc Sâm. Nó nói có thể được, tôi nếu như không buông tay để cho con trai của mình tự mình đi đánh cuộc, nó sẽ không trưởng thành. Hiện tại tỉ lệ ủng hộ tán thành là so với , Diệc Sâm, cố lên, thương vụ thu mua này nhờ vào con cả đấy.”
Yến Thục Phân muốn phản bác, Ỷ Trí Huân lại nhíu mày nhìn bà lắc đầu.
Kìm nén một bụng oán giận, Yến Thục Phân giật giật cánh môi, sau cùng, bà nghe theo lời khuyên của Ỷ Trí Huân, lựa chọn im lặng.
Khoé miệng hiện lên ý cười nhạo, Đường Dụ tuyên bố tan họp. Ông lạnh lùng trừng mắt nhìn Yến Thục Phân một cái, dẫn đầu rời đi.
Thành viên hội đồng quản trị lần lượt đi ra ngoài, trong phòng hội nghị cũng chỉ còn lại Đường Diệc Sâm cùng Yến Thục Phân.
Một bầu không khí áp lực, không ai hé răng, không khí có chút ngưng trọng.
Sau cùng, vẫn là Đường Diệc Sâm mở miệng trước, “Mẹ, cảm ơn mẹ hôm nay tới hỗ trợ con. Mẹ không cần lo lắng, con biết nên làm thế nào, con tự có chừng mực.”
Nhíu chặt lông mày lo lắng, Yến Thục Phân thật sâu thở dài một hơi, “Diệc Sâm, con làm như vậy không phải là theo ý nguyện của bọn họ sao? Bọn họ muốn trơ mắt nhìn con chết, hận không thể không cần tốn nhiều sức đá con ra khỏi Liên Khải.
Căn cứ vào mối quan hệ bế tắc giữa chúng ta và nhà Vũ Văn hiện tại, con cảm thấy còn có đại gia nào ra mặt đầu tư vào hạng mục thu mua Mỹ Trang sao? Ba con công khai tán thành, con thật sự cho rằng ông ta nghĩ muốn ủng hộ con sao? Ông ta là vì chính ông ta! Chú hai của con thì càng không cần phải nói, ông ta đứng ở bên con tiện nhân Ôn Nghi kia, bọn họ sớm muộn cũng kéo con xuống đài.” Càng nói tiếp, cảm xúc Yến Thục Phân càng kích động, trong lời nói lại lộ ra chút đau thương.
“Người khác có lẽ không biết trong lòng ông ta tính toán cái gì, mẹ đã sớm nhìn thấu ông ta rồi. Ông ta cùng nhà Vũ Văn nháo từ hôn, ông ta làm gì thương Khả Tâm, ông ta chẳng qua là muốn lợi dụng con bé để nhổ cái đinh trong mắt ông ta là con thôi.
Nếu con thu mua Mỹ Trang thất bại, Liên Khải sẽ bị liên luỵ, ông ta sẽ thuận nước đẩy thuyền diệt trừ con, những người cũ của Liên cũng hoàn toàn sẽ bị quét sạch. Sau cùng ông ta sẽ chủ động thoả hiệp với Vũ Văn Huyễn về hôn sự của Khả Tâm. Sau đó, ông ta sẽ mượn Vũ Văn Huyễn bơm tiền trùng chỉnh Liên Khải.
Liên Khải sẽ không sụp đổ, ba con không cho phép. Ông ta còn phải đợi tiện chủng do Ôn Nghi sinh trở về, ông ta muốn đem Liên Khải giao cho mẹ con bọn họ. Liên là cọng rơm cứu mạng của ba con, đồng thời cũng là cái gai của ông ta, ông ta sẽ không muốn Liên Khải có bất kỳ quan hệ gì với Liên, đây mới là mục đích chân chính của ông ta.”
Khoé môi Đường Diệc Sâm hơi cong lên, cảm giác cả người hoàn toàn thay đổi, một mặt lạnh lùng lúc trước đã nhu hòa đi không ít, nổi bật trên gương mặt tuấn tú đẹp trai kia càng tăng thêm vẻ gợi cảm.
Anh hơi ôm bả vai Yến Thục Phân an ủi, “Mẹ, lo lắng của mẹ con đều biết. Mẹ luôn nói con là đứa con trai tuyệt nhất của mẹ, cho nên, con sẽ không để cho mẹ cùng ông ngoại thất vọng. Con sẽ bảo vệ cho Liên, không ai có thể đẩy ngã con. Nếu không nắm chắc con sẽ không làm, hiện tại mẹ chỉ cần an tâm uống trà của con dâu là được.”
“Trên báo viết đều là thật ư?”
“Mẹ, vợ là do bản thân con lựa chọn, con rất rõ ràng bản thân đang làm gì.”