“Thương vụ thu mua Mỹ Trang này, đầu tư năm tương lai có thể lời gấp lần. Cám dỗ lớn như vậy, không có đại gia, nhà đầu tư nào lại không suy nghĩ.”
Ánh mắt sắc bén như liệp báo hiện lên một tia sáng sâu xa khó hiểu, biểu tình của Đường Diệc Sâm vẫn bình tĩnh như cũ, toàn thân tản ra khí thế vương giả đứng đầu trời sinh.
“Diệc Sâm, ý của con là tìm người đầu tư thu mua Mỹ Trang?”
Ỷ Trí Huân vẫn đang thật sự lắng nghe, hàng lông mày của ông không tự giác nhíu lại, vẻ mặt cũng có chút ngưng trọng.
Quyết định này của Diệc Sâm quá mạo hiểm rồi.
Thương vụ thu mua này dùng từ chiến dịch để hình dung cũng tuyệt không quá. Lỡ như Liên Khải ra giá thành công lại tìm không thấy đại gia để bơm tiền vào, sau một tuần coi như bị mất tiền ký quỹ, toàn bộ đều trở về điểm xuất phát.
Nhưng mà, đến thời điểm đó, giá cổ phiếu của Liên Khải nhất định sẽ giống như đi cầu trượt vậy, phía ngân hàng sẽ hoài nghi tình hình tài chính của Liên Khải, các phía khác rất nhanh sẽ có động thái, rút tiền hoặc là bị đòi nợ là hậu quả nghiêm trọng hiển nhiên.
Nếu làm không tốt, Liên Khải sẽ vì quyết định sai lầm này mà phá sản.
“Đúng vậy, chú Huân. Mỹ Trang bởi vì vài năm nay đầu tư thất bại, nợ nước ngoài của họ đã không thể gánh nổi, họ nhất định muốn bán để hoàn trả nợ nần. Mà đây chính là thời cơ tốt để Liên Khải chúng ta tiến quân vào đại lục, con có tin tưởng Liên Khải sẽ trúng thầu.”
Nếu bỏ qua cơ hội tiến quân vào đại lục lần này, chỉ sợ cơ hội kế tiếp không biết phải đợi tới bao lâu. Yến Thục Phân tương đối hiểu rõ tâm tư của Đường Diệc Sâm.
Nhưng mà, lỡ như anh tìm không thấy người đầu tư?
Bồi thường chính là tiền đồ của anh!
Yến Thục Phân giật giật cánh môi, bà đang muốn lên tiếng, lại bị Đường Dụ giành trước một bước.
“Diệc Sâm, ý này của con cũng không tệ. Con nói đúng, mặc dù Liên Khải chúng ta không có nổi số vốn này, Hongkong có rất nhiều đại gia trăm tỷ trở lên, lợi nhuận đầu tư khả quan như thế, nhất định sẽ có người đầu tư. Hạng mục này ba ủng hộ, cũng tin tưởng con làm được.”
Nghe vậy, trong phút chốc, đôi mắt Yến Thục Phân nổi lên hai luồn lửa hung tợn trừng mắt nhìn Đường Dụ.
“Nếu hạng mục thu mua tồn tại nhiều rủi ro như vậy, tôi cảm thấy nên lấy hình thức bỏ phiếu làm quyết định sau cùng, như vậy đối với thành viên hội đồng quản trị cùng các cổ đông đều thỏa đáng hơn.”
Sắc mặt xanh mét, cực kỳ không vui, Đường Dụ lạnh lùng kiềm chế liếc Yến Thục Phân một cái, sau đó, môi mỏng vô tình nhếch lên. “Được, để cho công bằng, chúng ta tiến hành bỏ phiếu.”
Tiếng nói vừa ngừng, ông dẫn đầu giơ tay bỏ phiếu tán thành.
Ngay sau đó, tâm phúc của ông Đặng Hiển Dự cùng Đường Thiên Hào cũng đi theo giơ tay tán thành. Một số thành viên gió chiều nào theo chiều nấy cũng liên tiếp hai ba người tán thành.
Cùng Yến Thục Phân liếc nhau, Ỷ Trí Huân kiên định lập trường của chính mình, ông không tán thành Đường Diệc Sâm mạo hiểm như vậy.
Thấy thế, Đường Dụ nhướn hàng mày rậm, môi mỏng vô tình nhếch lên, ông lộ ra giọng điệu mỉa mai.
“Các người là người cũ của Liên, luôn miệng nói ủng hộ Liên Khải tiến quân vào đại lục, hiện tại đến thời điểm bày tỏ quan điểm lại không ai đưa tay tán thành, các người đây là ý gì? Nếu sát nhập, hà tất phải phân rõ ràng như thế, không phải đều là người một nhà sao, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”