Cắn cắn môi, Thuỷ Tâm Nhu nhăn mày biện hộ: “Tôi lại không bảo anh chờ, tôi có nói thư ký bảo anh đi.”
Khoé miệng hơi hơi nhếch lên trên, Đường Diệc Sâm lắc lư đầu, nhíu mắt, thú vị hỏi: “Phí không ít tiền bạc nhỉ?”
“Hả?!” Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên ngớ ra một phen, đôi mắt đẹp như nước thẳng tắp chống lại ánh mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm.
“Tối hôm qua chỉnh anh như vậy, coi như vinh hạnh của anh đi.”
Mắt sáng chớp động một phen, Thuỷ Tâm Nhu thu hồi tầm mắt lại.
Cô chán ghét bị anh nhìn thấu, hơn nữa, ánh mắt anh lại sắc bén như vậy.
“Mộc Lâm Sâm, chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, vì sao anh cắn mãi không buông tôi vậy?”
“Mộc Lâm Sâm, rất có ý tứ, em là người thứ nhất gọi anh như vậy.” Đường Diệc Sâm không chớp mắt nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu.
“Rất đơn giản, anh thích em, hơn nữa, anh là thật lòng. Anh chưa bao giờ lấy tình cảm ra nói đùa, không dễ hứa hẹn tương lai với người con gái nào. Thuỷ Tâm Nhu, em là người duy nhất.” Ngũ quan tuấn dật có chút nghiêm túc, vô cùng chăm chú.
“Xì, anh thích tôi? Chúng ta mới gặp nhau bao nhiêu lần hả? Trước tiệc đính hôn kia, tôi chưa từng gặp anh, đừng nói với tôi cái gì mà vừa gặp đã yêu nha, chị đây không tin đâu. Anh cũng đừng nói lời đường mật để dụ tôi, chị đây không dễ sập bẫy.”
Thuỷ Tâm Nhu tức giận trợn trừng mắt với Đường Diệc Sâm.
Đường Diệc Sâm nhún vai, sau đó, anh cúi đầu dùng cơm, không tiếp tục giải thích nữa.
Nháy mắt không khí trở nên cực kỳ an tĩnh, chỉ gọi một ly trà sữa nóng, Thuỷ Tâm Nhu dời tầm mắt nhìn ánh sáng rực rỡ trong đêm bên ngoài kính cửa sổ.
Mặc dù ban ngày có mặt trời chiếu sáng, nhưng ban đêm trời cũng rất lạnh.
Thuỷ Tâm Nhu ra ngoài không mang theo áo khoác, không tự giác rùng mình một cái. Trong lúc không lưu tâm, trên bờ vai cô lại có thêm một sự ấm áp bao bọc.
Quay ra sau lưng, cô thấy được là áo khoác vest của anh, mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá bay vào trong chóp mũi của cô, ngửi thấy, lại không thiếu mùi vị đàn ông.
Trừng mắt nhìn, Thuỷ Tâm Nhu có khoảnh khắc lỡ nhịp trong lòng như vậy.
Khuỷu tay của cô đặt ở trên mặt bàn, tay chống cằm, đôi mắt đẹp như nước tràn ngập hứng thú tìm tòi nghiên cứu nhìn Đường Diệc Sâm.
“Anh thích tôi như thế sao? Thích đến nếu không phải tôi thì không cưới? Mặc dù tôi cũng là một mỹ nữ, nhưng mà, tôi làm sao cũng không rõ, tôi và anh quen biết có vài ngày, ngón tay còn có thể bẻ ngược, anh liền thề nguyện không phải tôi là không được. Động cơ của anh thật sự khiến tôi cực kỳ hoài nghi, nghĩ như thế nào, tôi với anh đều không phải cùng tuýp người.”
Hàng lông mày thâm thuý nhếch lên, mỉm cười, Đường Diệc Sâm xoè tay nói: “Em còn nhiều thời gian, em cứ từ từ nghĩ, từ từ phát hiện. Anh không biết là, chúng ta lại không phải cùng một tuýp người.”
Hừ cười một tiếng, Thuỷ Tâm Nhu dời tầm mắt ngó ra ngoài cửa sổ.
Không hợp ý, cô cũng chẳng muốn nói. Tóm lại, cô không thích mấy tên vô lại.
————-
Nửa giờ đi qua, đi khắp những nơi Thuỷ Tâm Nhu thường xuyên tới nhưng Phí Lạc vẫn như cũ không có được một chút tin tức tốt nào.
Nhất định là Đường Diệc Sâm sớm có chuẩn bị, nếu không, anh không có khả năng cho dù lật tung cả Hongkong cũng tìm không thấy anh ta và Thuỷ Tâm Nhu.
Hàng lông mày lo lắng cau lại, Phí Lạc cũng gọi điện cho Thuỷ Mộ Hàn, đối phương cũng không thấy Thuỷ Tâm Nhu về nhà.