“Sao nào? Thuỷ Tâm Nhu, em bị anh nói trúng rồi, em nghĩ một đằng nói một nẻo. Có lẽ lúc này em đang thầm mắng anh.” Hai tròng mắt âm trầm mang theo tà khí của Đường Diệc Sâm dò xét nhìn về phía Thuỷ Tâm Nhu, trên mặt anh nổi lên nụ cười quỷ dị, toàn thân tràn ngập sự điên cuồng vì cô.
Xoẹt, Thuỷ Tâm Nhu né tránh một cái.
Một cỗ lửa giận không hiểu trào dâng trong lòng, mặc dù cô đè nén vô cùng tốt, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn giống như phủ một tầng sương.
Quả thật đúng a, cô chính là đang ở trong lòng mắng tên khốn kiếp Đường Diệc Sâm nào đó, một chữ của anh cũng không nói sai. Cô vô cùng chán ghét bị anh nhìn thấu.
Thuỷ Tâm Nhu không khỏi mở to hai tròng mắt tối đen như bóng đêm.
Lời nói mang theo âm thanh hèn mọn, khinh thường, Thuỷ Tâm Nhu khẽ hừ: “Đường tổng, anh nghĩ nhiều rồi, không phải chỉ là đổi chỗ thôi sao, nói giống như nghiêm trọng lắm vậy. Chẳng lẽ tôi sợ anh bán tôi sao?”
Ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khoé miệng, mặc dù không tình nguyện, Thuỷ Tâm Nhu vẫn cùng Đường Diệc Sâm rời khỏi quán bar.
“Em không sợ anh, vậy là tốt rồi.” Giọng nói Đường Diệc Sâm vô cùng ái muội, ẩn giấu hơi thở quỷ dị, mắt đào hoa thâm thuý sâu không thấy đáy.
——————-
Sau khi nhận được điện thoại từ quản lý quán bar, Phí Lạc lập tức giao cho trợ lý tiếp khách. Anh hoả tốc chạy tới.
Chờ lúc anh cấp tốc xuất hiện trong quán bar của chính mình, Đường Diệc Sâm cùng Thuỷ Tâm Nhu sớm đã không còn tung tích. Anh gọi điện thoại cho cô cũng không ai bắt máy.
Anh không gọi được cho cô, trước giờ, Thủy Tâm Nhu không phải người không biết cư xử như vậy.
Chết tiệt! Đường Diệc Sâm thật là một tên khốn kiếp mà, thật sự là quá vô sỉ rồi.
Trong nháy mắt, hai hàng lông mày của Phí Lạc nhíu chặt lại, tuấn nhan vặn vẹo như báo hiệu giông bão sắp kéo tới.
“Cô Thuỷ có để lại lời nhắn gì không? Đường Diệc Sâm mang cô ấy đi hướng nào hả?” Khuôn mặt nghiêm túc lạnh băng, cằm cũng căng thẳng, Phí Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm quản lý quán bar.
“Anh Lạc, cô Thuỷ không lưu lại lời nào cả, có điều, nhìn ra được, cô ấy bị Đường Diệc Sâm cưỡng ép mang đi. Túi xách cùng áo khoác của cô ấy vẫn không lấy, đang ở trong phòng làm việc. Tôi cũng có phái người lén đi theo, đáng tiếc đã bị cắt đuôi. Tính cảnh giác của Đường Diệc Sâm rất cao.”
Quản lý quán bar ăn ngay nói thẳng, ánh mắt anh cũng không dám nhìn thẳng cặp mắt toé lửa đỏ kia của Phí Lạc.
“Tôi biết rồi, anh đi làm việc của anh đi.”
Nói xong, Phí Lạc đi vào văn phòng của quán bar. Anh thấy túi xách cùng áo khoác của Thuỷ Tâm Nhu đều ở đây.
Thật sâu thở dài một hơi, anh mở túi xách ra, quả thực, di động của cô ở trong túi, hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh.
Lo lắng trùng điệp, mày siết chặt, Phí Lạc cầm lấy đồ của Thuỷ Tâm Nhu đi ra khỏi quán bar.
Trên xe, anh vừa lái xe vừa gọi cho vài người quen trong hai giới hắc bạch.
“Truyền tin tức ra ngoài, tôi mặc kệ các anh dùng phương pháp gì, nội trong nửa giờ tôi phải biết được hành tung của Đường Diệc Sâm, bao nhiêu tiền đều được.”
————–
Cái gọi là đổi trận địa, Thuỷ Tâm Nhu tuyệt đối không nghĩ tới Đường Diệc Sâm vậy mà lại dẫn cô tới một nhà hàng còn chưa đóng cửa để dùng cơm.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, cánh môi mỏng của Đường Diệc Sâm cong lên, tiếng nói trầm thấp bật ra khỏi miệng. “Em bắt anh chờ lâu như vậy, hiện tại không tính cùng anh dùng cơm sao? Đêm nay anh còn chưa có ăn cơm đó.”