“Đang nghĩ gì?” Hạo Nam đặt đĩa sứ xuống bàn, bên trên là những xiên thịt vừa chín tới.
Bị giọng nói của Hạo Nam làm cho giật mình, cô hạ tay xuống vội vàng rồi lắc lắc đầu. Đã xong rồi sao, Hạo Nam chu đáo thật đấy, trên bàn đã đầy đủ vật dụng cần thiết gồm khăn tay, nĩa, dao, bát, đũa,…gần như là không thiếu gì cả, hoặc nếu thiếu cô cũng không thể nhận ra.
Cậu ta hơi cong khóe miệng đi đến đặt trước mặt cô một đĩa thịt xiên, dùng tay hất hất khói của thịt bay vào mũi cô. “Thơm không?”
Cô hơi nhắm mắt lại thưởng thức, đúng là rất thơm, vừa thấy mùi nồng cay của ớt vừa nghe mùi hương của thịt, gia vị cũng rất đều. Hạo Nam này xem vậy mà nấu ăn thật giỏi, vừa là bác sĩ trẻ tuổi vừa biết việc bếp núc, giống như người đàn ông hoàn hảo chỉ gặp trong truyền thuyết vậy. Từ từ mở mắt ra cô phát hiện một xiên thịt đang ở ngay trước mắt cô ở cự ly gần. Thì ra là cậu ta đưa xiên thịt lên, muốn cô bất ngờ ư?
“Mau ăn đi.” Cậu ta mỉm cười dịu dàng.
Hơi…hơi gần. Tiêu Linh chăm chăm vào đôi mắt đầy sự chân thành đó mất một lúc mới lấy lại thần hồn. Cậu ta luôn biết cách làm cô khó xử.
Lấy que xiên thịt từ tay Hạo Nam, cô gật đầu nhẹ. “Ưʍ.”
Cậu ta chống tay trên bàn, đầu hơi nghiêng nhìn cô như đang tìm lấy từ cô một câu trả lời nào đó.
“Ăn nhiều một chút, cô cải thiện như này vẫn chưa nhanh bằng các bệnh nhân khác của tôi đâu đấy.” Hạo Nam đi về phía đối diện kéo ghế ra ngồi, cậu ta chống cằm dùng tay còn lại xoay xoay hình tròn trên mặt bàn một cách vô nghĩa.
Như này vẫn là chưa nhanh? Chân của cô sắp đi lại được rồi, chân tay và các vết thương đã lành hẳn. Ý của cậu ta là có những bệnh nhân cậu ta chữa trị trong một thời gian ngắn hơn cả cô nhưng đã bình phục hẳn sao. Sao có thể như vậy chứ, chỉ có những thiên tài mới làm được điều này.
Tròn xoe mắt nhìn Hạo Nam, cô nắm chặt que xiên thịt rồi nhìn vào nó. Có thể hồi phục nhanh hơn sao?
“Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô.”
Tiêu Linh rời mắt khỏi que xiên thịt, tiếp tục nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạo Nam, giọng của cậu ta trầm ấm như tiết trời hôm nay vậy, rất dễ chịu. Cô tự hỏi không biết cậu ta muốn hỏi gì cô mà nhìn nghiêm túc như vậy.
“Được không?”
Cậu ta nhắc lại khiến Tiêu Linh có chút giật mình, cô gật đầu, đôi mắt kiên định nhìn về phía trước mong đợi.
Ngay tức khắc đôi môi của người đàn ông phía trước phất lên nụ cười ôn nhu. “Cô…không bị câm, đúng chứ?”
Giọng nói của Hạo Nam trầm trầm mà thản nhiên lại vang lên mang theo vài tia u ám, sau đó cậu ta chầm chậm lắc lắc trên tay ly rượu vang đỏ. Dưới ánh nắng nhẹ của mặt trời, ly rượu thi thoảng lóe lên vài tia sáng long lanh như viên đá quý được rọi sáng.
Tiêu Linh nghe xong trên mặt liền phủ một tầng sương lạnh, nụ cười của Hạo Nam như có thể xuyên thấu suy nghĩ của cô bây giờ, ánh mắt cậu ta khi nhìn cô như đang quả quyết điều mình vừa nói là sự thật.
Cậu…cậu ta nói gì vậy? Tại sao Hạo Nam lại hỏi có điều này, cậu ta thắc mắc gì về cô sao? Không đúng…nhìn mặt cậu ta bây giờ đắc ý giống như câu hỏi này ngay từ đầu đã rõ câu trả lời rồi, giống như chỉ cần nhìn thái độ của cô bây giờ liền biết được câu hỏi là đúng hay sai.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Cậu ta nhấp một chút rượu trong ly, hơi nhắm mắt lại thưởng thức vị thơm ngon của nó rồi đặt ly rượu xuống bàn.
Cô hoàn hồn, mắt chớp một cái rồi nhìn xuống dưới, không dám trực diện trước gương mặt thông minh đó.
“Giấy bút trên bàn, cô cứ trả lời vào đó rồi đưa lên.” Hạo Nam liếc mắt qua bên cạnh Tiêu Linh khiến cô cũng nhìn sang theo. Quả nhiên có một xấp giấy trắng và bút đen bên cạnh cô.
Thời gian Tiêu Linh và cậu ta bên cạnh nhau một tháng, những ngày đầu đều rất khó khăn vì Hạo Nam không thể hiểu ngôn ngữ của cô, chính vì vậy cậu ta đã luôn chuẩn bị giấy bút bên người phòng khi cô có điều gì muốn nói thì cứ viết vào giấy đưa cho cậu ta.
Cô run run tay cầm lên cây bút, nhìn tờ giấy trắng xóa không hiểu sao lại có chút bất an. Cuối cùng cô cũng bỏ cây xiên thịt xuống cầm bút và giấy lên nắn nót từng chữ.
Sau khi viết xong những điều mình muốn nói cô lật ngược mặt chữ lại giơ lên cho Hạo Nam xem, cậu ta có vẻ rất nghiêm túc nhìn vào nó, thậm chí còn hơi hướng đầu về phía trước để nhìn rõ hơn.
[Tại sao anh biết chuyện này? Ngoài mẹ kế và em gái tôi ra không ai biết hết]
Cậu ta đọc xong liền cười, ánh nắng nhẹ nhàng vội phủ qua màu tóc đen của cậu ta. “Hừ, cũng đâu phải chưa gặp trường hợp này bao giờ.”
Tiêu Linh ngơ ngác chớp chớp mắt, cậu ta nói vậy là còn có ẩn ý sao?
“Lần đầu tiên gặp cô tôi không hề nghi ngờ.” Nói đến đây Hạo Nam cầm đũa lên. “Cho đến khi tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ.”
Điều kỳ lạ? Tiêu Linh bặm chặt môi chờ đợi câu nói tiếp theo của Hạo Nam. Cậu ta thì phát hiện ra cái gì chứ, cô không khác gì một người câm thực thụ, bởi cô không nói được và sử dụng ngôn ngữ câm để nói chuyện.
Đột nhiên cậu ta hơi cúi mặt, dùng mắt nhìn lên. Từ khoảng cách này giống như Hạo Nam đang lườm cô vậy. “Người câm không thể nghe hiểu được, và cô thì lại hiểu chúng tôi nói gì.”
Tiêu Linh rùng mình một cái, có cảm giác một luồng gió lướt qua người cô khiến toàn thân lạnh toát. Lông tơ trên người cũng vì vậy mà dựng đứng. Bút trên tay cô cũng rời ra lăn lăn trên mặt bàn.
Cậu ta…cậu ta sao lại biết điều này! Cậu ta để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này sao. Tiêu Linh thở dốc ôm lấy ngực mình, không thể tin nổi nhìn vào mắt cậu ta. Hình ảnh sợ hãi, hoảng loạn của cô đang lọt vào tầm nhìn của Hạo Nam, giống như một tiểu bạch thỏ nằm trước con sói hoang, một con sói không rõ tốt đẹp như nào.
“Có muốn nói gì không?” Hạo Nam gắp một miếng thịt cho vào miệng mình nhai nhai.
Nên giải thích với cậu ta một chút đúng không? Cậu ta sẽ không nghĩ rằng cô giả câm suốt thời gian quá chứ, cô không phải loại người đó.
“Lý do gì khiến cô làm vậy?”
Hạo Nam nuốt xong miếng thịt rồi mà Tiêu Linh vẫn thẩn thơ, có ý muốn trêu đùa cô một chút liền làm bộ nghi ngờ, khinh thường.
Đối diện với bộ dạng đó, cô cảm thấy mình như bị cho rằng là con cáo không hơn không kém, Tiêu Linh với lấy cây bút trên bàn viết viết lên tờ giấy, vừa viết mắt cô vừa rưng rưng, tay cô cũng lẩy bẩy viết chữ không nên hồn.
[Tôi không nói dối. Tôi thực sự không thể nói được.]
“Ồ?”
Tại sao cậu ta lại có vẻ như không tin cô vậy chứ, bắt ép cô phải khơi lại quá khứ đen tối đó sao…
[Năm mười tuổi bố tôi qua đời, tôi sống với mẹ kế và em gái. Tôi không thể nói được sau cái chết của bố.]
Cậu ta sẽ tin cô chứ? Khiến cô gợi lại quá khứ u buồn đó Tiêu Linh trào ra hai dòng nước mắt, mũi cô ửng hồng như vì nhịn khóc quá lâu, từng tiếng nấc nghẹn phát ra từ trong cổ họng, mắt của cô bị làn nước mỏng manh che đi tầm nhìn. Bố của cô…bố cô lẽ ra không nên chết…không nên chết tức tưởi như vậy, ông ấy không chết thì cô đâu có ngày hôm nay. Cô đâu phải chịu những tổn thương đến từ vợ ông ấy và em gái mình? Cô đã rất kiên cường sống vì ông ấy, cô muốn ngay cả trên thiên đàng ông ấy vẫn luôn mỉm cười nhìn dõi từng bước chân của cô. Chỉ tiếc một điều không thể khiến ông vui hơn, cô không thể nói được ngay cái ngày định mệnh đó, bị chính người mẹ kế đã hiền dịu với mình suốt mười năm ghét bỏ, bà ấy dường như lột xác hoàn toàn ngay sau khi bố cô qua đời, bà ấy ghẻ lạnh và đối xử với cô thậm tệ…vì sợ mở miệng ra càng làm bà ấy thêm tức giận mỗi khi nhìn thấy mình cô mới im lặng suốt năm tháng trời…năm tháng, là năm tháng cô không chịu nói. Và sau khi muốn nói cô lại trở thành người câm như này đây, cô không thể phát ra tiếng mỗi khi cố gắng nói điều gì đó…từ khi phát hiện ra mình không thể nói chuyện cô liền trở lên suy sụp hơn bất cứ lúc nào, trở thành một người gắn liền với cô đơn…cho đến bây giờ đã mười ba năm, không phải câm thì là gì chứ? Ông ấy trên thiên đường sao có thể vui khi nhìn thấy cô bị người khác đối xử như người không cùng chủng loại đây, họ coi cô như món đồ bỏ đi không có giá trị.
“Sao lại khóc chứ, tôi xin lỗi.” Hạo Nam từ khi nào đã đến bên Tiêu Linh, vòng tay ôm lấy Tiêu Linh vào lòng vỗ về. Biết thế không kích động cô ấy quá, cậu ta không nghĩ rằng Tiêu Linh có một ký ức đau buồn như vậy. Thật hối hận khi dùng cách vừa rồi dụ cô ấy nói ra.
“Hu hu…ức, hức…” Cô òa lên khóc, nước mắt giàn giụa toàn bộ khuôn mặt, đôi mắt bây giờ nhìn đâu cũng thấy bi thương mệt nhoài. Có được một vòng tay để giãi bày cảm xúc khiến cô không cầm được cảm xúc. Tại sao vào một ngày đẹp trời như hôm nay niềm vui chưa hưởng trọn vẹn đã phải sướt mướt như này rồi chứ.
“Xin lỗi, xin lỗi cô.” Cậu ta bối rối nhìn xuống lòng mình, sao Tiêu Linh lại xúc động như vậy, khiến cậu ta càng thêm cảm thấy có lỗi. Cậu ta đã gặp vô vàn cô gái yếu đuối dễ mau nước mắt, nhưng Tiêu Linh…dường như là trường hợp đặc biệt.
Sau một hồi an ủi Tiêu Linh để cô có thể bình tĩnh trở lại mà ăn uống, Hạo Nam bắt đầu dùng ánh mắt khác nhìn cô, vừa giống như thương cảm, vừa giống như bất lực.
Cô khóc xong một trận liền cảm thấy xấu hổ, dùng khăn giấy lau đi nước mắt, cô sụt sịt cắn môi.
“Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói với ai.”
Tiêu Linh ngạc nhiên dùng đôi mắt sưng sưng nhìn Hạo Nam đang đứng cận kề.
“Tôi hứa đấy, ngoắc tay nào!” Nói rồi Hạo Nam đưa tay ra, cậu ta cười tự nhiên lại ôn nhu, từ đáng tin tưởng vừa dễ dựa dẫm, cảm giác này cô không muốn mất đi, Hạo Nam…cô thật sự muốn anh ta làm một người bạn tốt của cô.
Khóe môi cô cong lên nụ cười thuận mắt. “Ưʍ.”