Chân của cô vẫn chưa lành lặn hẳn, nhưng nhờ vào tài y thuật của Hạo Nam có thể nhận thấy rằng nhanh hồi phục hơn bất kỳ bệnh nhân nào khác. Cô nghĩ chỉ cần một thời gian ngắn nữa là cô có thể đi đứng lại bình thường. Còn hiện tại muốn ngồi xuống đón nhận những chú chó tinh khôi này vào tay cũng không thể.
“Au…ẳng!” Bé cún trắng có đôi tai hơi cụp xuống quấn lấy chân cô, thông minh sủa một câu khiến cô không khỏi cười tươi.
Hai bé cún này lúc mới sinh đúng là giống nhau, nhưng sau một tháng Tiêu Linh đã phân biệt ra hai đứa, một bé cún tai cụp, một bé tai cao giống mẹ, chắc hẳn tai cụp là giống bố rồi. Thật là muốn đặt tên cho chúng như đến nói cô còn không thể…đặt tên chẳng có ý nghĩa nào hết.
Hạo Nam có chút sững người, vừa chẳng phải nhị thiếu phu nhân của chúng ta rất vui sao, lại nghĩ điều gì khổ tâm mà mặt mũi đã xám xịt lại với nhau rồi?
“Reng reng…”
Tiêu Linh nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên, thì ra là điện thoại của Hạo Nam. Cậu ta rút trong túi ra chiếc điện thoại liền cười vui vẻ, hình như cô có thể đoán được người gọi đến máy của Hạo Nam là ai.
“Chủ tịch, bà lại nhớ nhị thiếu phu nhân rồi hửm?”
Biết ngay mà…là chủ tịch Vân Ngư, bà nội của Mộ Hạ Âu. Cô hứng khởi đỡ nạng đi đến trước mặt Hạo Nam, từ khi Mộ Hạ Âu đi khỏi đây chủ tịch rất hay gọi điện hỏi thăm cô qua điện thoại của Hạo Nam, nghe bà ấy nói rằng cháu trai bà ấy đi nước ngoài chỉnh đốn lại kỹ năng làm việc một thời gian, là do bà ấy không biết, hay là vì bà ấy quá tin cháu trai của mình? Chỉnh đốn gì chứ, rõ ràng hắn đi cùng Hi Vân…
“Ha ha, hai đứa ăn cơm chưa?” Màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh chat của chủ tịch Vân Ngư, môi bà đỏ thắm màu lụa, mái tóc màu bạc được búi gọn trên cao, vẫn là nước da hồng hào lừa dối tuổi thật đó, bà vẫn rất xinh đẹp.
Hiện tại chủ tịch Vân Ngư đang bên Mỹ quản lý chi nhánh một thời gian nên không thể về nước thăm Tiêu Linh, mỗi lần bà gọi cho Mộ Hạ Âu để muốn nói chuyện với cô đều bị hắn lạnh lùng gạt nút tắt. Đó là tất cả những gì bà ấy đã nói với cô nghe trong những cuộc gọi trước đó, nhìn mặt bà vô cùng tức giận nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh cao.
“Hai chúng cháu chuẩn bị ăn cơm. Bên đó cũng đã muộn rồi, bà sao lại vẫn thức vậy?” Hạo Nam nhanh nhẹn hỏi thăm, miệng cậu ta luôn cười thân thiện, giống như giữa chủ tịch và cậu ta thân nhau như người một nhà.
Tiêu Linh không thể nhìn thấy thứ gì trong điện thoại vì Hạo Nam cao hơn cô, chân cũng không thể kiễng hết, cô liền đổ nhào về phía trước, rơi vào lòng cậu ta.
“Có sao không?” Cậu ta dùng hai tay đỡ cô, buông điện thoại xuống bên dưới, hướng camera lại chọn đúng góc khuất để quay lại gương mặt Tiêu Linh và cậu ta.
Bên đầu dây chủ tịch lập tức chau mày khi nhìn thấy hai người họ gần sát nhau.
Tiêu Linh lấy lại bình tĩnh liền lắc lắc đầu thoát khỏi vòng tay Hạo Nam, để cậu ta cúi xuống giúp cô nhặt lên cái nạng chống.
“Cô ấy có chút bất cẩn nên cháu đỡ cô ấy, chủ tịch có muốn nói chuyện với nhị thiếu phu nhân không?” Hạo Nam đưa điện thoại lên gãi gãi đầu, gương mặt làm bộ ngây thơ vô số tội.
“Được.” Chủ tịch Vân Ngư gật đầu đồng lòng. Ngay sau khi gật đầu Hạo Nam liền là người cầm điện thoại đưa lên trước mặt Tiêu Linh, cô không thể nói chuyện như bình thường nên phải dùng ngôn ngữ người câm, nếu cậu ta không cầm điện thoại giúp Tiêu Linh sẽ không dùng tay đưa ra ký hiệu được.
“Cháu dâu của ta, con có khỏe không?” Nhìn thấy Tiêu Linh khỏe mạnh chủ tịch Vân Ngư hứng khởi đưa điện thoại lại gần để nhìn rõ cô hơn.
[Con khỏe, nội có khỏe không ạ?]
Tiêu Linh đưa tay lên, miệng khẽ mấp máy. Trong không gian này chỉ có hai người là có thể nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ câm, người không hiểu chuyện như Hạo Nam có nhìn Tiêu Linh cả ngày vẫn không hiểu cô nói gì, thực sự rất khổ tâm. Nói chuyện với chủ tịch cô ấy cười rất nhiều, có lẽ nên gọi làm phiền chủ tịch nhiều hơn để cô ấy không thấy cô đơn.
“Ta khỏe, trời ơi ta nhớ con quá, đã gần hai tháng không gặp con rồi.” Bà đưa tay lên áp má tỏ vẻ nhớ nhung khiến Tiêu Linh còn không tin được vào mắt mình, bà thực sự là bà nội của Mộ Hạ Âu sao? Rất khác nhau…bà và hắn ta không có điểm chung nào cả.
Cô thở dài, sao có thể gặp được chứ, Mộ Hạ Âu luôn kiếm cớ với chủ tịch để không cho bà gặp cô, còn đối với cô thì không bao giờ nhắc đến chủ tịch. Có thể nói rằng từ khi đi theo hắn, người cô được nhìn thấy nhiều nhất, cũng như tiếp xúc nhiều nhất chính là…Hạo Nam.
Hạo Nam thấy cô thở dài cũng tò mò nhìn cô, cô ấy không phải lại nghĩ gì rồi chứ, lại thấy không vui sao?
[Con cũng nhớ nội]
Nói ra điều này cũng hơi ngại, nhưng đúng là cô nhớ chủ tịch Vân Ngư, bà ấy đối với cô rất tốt. Đang nói chuyện với chủ tịch Vân Ngư vô tình cô ngẩng mặt lên một chút, lại phát hiện ánh mắt kì lạ của Hạo Nam đang chiếu thẳng vào mắt mình, cậu ta nhìn gì cô vậy…
Hai tay cô đan xen vào nhau, cô lo lắng nhìn Hạo Nam, tuy nhìn hắn nhưng rõ ràng cô có ý trốn tránh. Cậu ta dường như hiểu được suy nghĩ của cô liền bật cười không ra tiếng, sau đó xua xua tay ám chỉ cô cứ tiếp tục cuộc trò chuyện với chủ tịch đi.
“Thằng cháu bất hiếu đó, nó không muốn cho ta gặp con, nó nói con là của nó, nó yêu con là được rồi chứ không cần nội quan tâm!”
Bà ấy nói gì vậy…Tiêu Linh nhìn vào màn ảnh nhỏ trước mắt, chủ tịch có vẻ rất buồn bực khi nhắc đến chuyện này, nhưng đôi mắt lại có ý cười và hài lòng. Mộ Hạ Âu nói với chủ tịch rằng cô là người hắn yêu sao…có thể dối trá như vậy còn ai khác ngoài hắn chứ, hắn nói dối chủ tịch không chớp mắt. Hừ, yêu cô ư? Yêu cô nhưng lại dẫn người phụ nữ khác về nhà, thực hiện những điều bất chính. Ngay bây giờ bà ấy có biết hắn và Hi Vân đang ở cùng nhau ở một nơi nào đó không? Chắc chắn là không.
Cô không biết phải trả lời như nào, mặt mày biến sắc liền trở lên ngượng nghịu chỉ cười xòa cho qua, dẫu sao ngay từ đầu cô và Mộ Hạ Âu đã không thể nên duyên, là cô xen vào cuộc sống của hắn.
Hạo Nam đứng đó nghe chủ tịch nói lập tức nhướng mày, môi khẽ giật vài cái. Cái tên tiểu tử họ Mộ này đúng là quá quắt, yêu thương Tiêu Linh được ngày nào chứ, luôn dùng mọi thủ đoạn để tra tấn tinh thần cô ấy. Nói yêu Tiêu Linh…ha, chẳng trách khi nghe xong cô ấy lại buồn như kia.
“Chủ tịch, đến giờ đi gặp ngài Halen rồi.”
Đột nhiên vang vọng lại từ phía bên kia đầu dây của chủ tịch Vân Ngư là giọng nói của một người phụ nữ, thoáng nghe qua đã thấy quen thuộc, chắc hẳn là trợ lý Lưu, người luôn đi theo chủ tịch. Bà ấy nghe xong thì đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm.
[Bà cứ làm việc đi ạ, con không làm phiền bà nữa.]
Để không khiến chủ tịch khó xử Tiêu Linh liền chủ động mỉm cười tạm biệt. Bà ấy là người đứng đầu một tập đoàn lớn mạnh như vậy, ngày nào cũng trăm công nghìn việc, có thời gian gọi nói chuyện với cô một lúc là cô vui rồi, ít ra bà ấy luôn nhớ đến cô…
Chủ tịch Vân Ngư nhìn Tiêu Linh hồi lâu liền gật đầu cười hiền hậu. “Rảnh ta sẽ gọi về cho con.”
“Ơ, chủ tịch chỉ muốn gọi cho Tiêu Linh chứ không muốn gọi cho cháu ư?” Trước khi chủ tịch Vân Ngư cúp máy, Hạo Nam xoay điện thoại lại làm bộ mặt trách móc rất buồn cười.
Bà ấy hơi hất mặt lấy bộ dạng cố ý ra vẻ không quan tâm. “Ta sao phải gọi cho cháu chứ, ta nhớ Tiêu Linh nhà ta thôi, nhớ chăm con bé thật tốt.”
“Ai da, chủ tịch yên tâm. Tiêu Linh, chúng ta đi ăn cơm.” Dứt lời còn chưa tắt máy Hạo Nam đã cười cười hơi cụp mí mắt nhìn Tiêu Linh từ phía trên.
Tại sao lại có cảm giác không an toàn này…Hạo Nam, thằng bé sao lại quan tâm Tiêu Linh như vậy? Có chắc chỉ vì thằng bé là bác sĩ không…
Chủ tịch Vân Ngư dùng đôi mắt đa nghi nhìn góc quay không chính diện của điện thoại mà Hạo Nam đang cầm, cuối cùng cũng phải dứt tâm cúp điện thoại.
Chống nạng thật là phiền phức, cô muốn đi bằng chính đôi chân của mình, đã rất lâu rồi cô không cảm thấy tự do…đợi khi Hạo Nam cất điện thoại vào túi trở lại cô mới buồn buồn gật đầu, dùng tay chống chắc nạng rồi đi về phía cửa, theo sau là ba mẹ con nhà Linh Linh.
Mới được nói chuyện với chủ tịch sao lại ủ rũ vậy rồi chứ, Tiêu Linh quả thực rất khó hiểu. Có nên bắt chuyện thêm với cô ấy không? Cần thêm thời gian để hồi phục tâm lý sao?
“Bỏ nạng ra đi, tôi đỡ cô.” Cậu ta trực tiếp đi tới lấy lại nạng từ tay Tiêu Linh, một tay đỡ eo cô, một tay còn lại của Tiêu Linh cậu ta vắt lên vai mình.
“A…” Tiêu Linh giật mình muốn thoát ra, nhưng với sức của cô lại không đọ được với cậu ta.
Thật không ngờ hôm nay Hạo Nam lại tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, có thịt nướng và đồ ăn thơm. Tiêu Linh nhìn về phía trước với đôi mắt bất ngờ, hai bên má hơi ửng hồng vì vui vẻ.
Hạo Nam đỡ cô ngồi xuống ghế, đặt xuống trước mặt cô một đĩa hoa quả. “Ăn lót dạ chút. Tôi nướng nốt phần thịt còn thừa.”
Tiêu Linh vui vẻ gật đầu, cô hưng phấn nhìn bàn đồ ăn, hai mắt long lanh như một đứa trẻ. Đều là đồ ăn ngon mà cô chỉ từng thấy chứ chưa được nếm qua, có phải rất quê mùa hay không…
“Gâu!” Linh Linh chạy đến nhảy hai chân lên vào lòng cô, dùng lưỡi liếm tay cô. Mũi nhỏ khịt khịt vì ngửi thấy mùi thức ăn, là muốn xin cô được ăn sao?
Nhìn Hạo Nam vẫn loay hoay bên bếp than bốc khói, Tiêu Linh liền nghĩ bụng một mưu đồ xấu xa. Cô hơi cười xoa đầu Linh Linh rồi chỉ chỉ tay về phía Hạo Nam, ra là nó cũng thông minh đến vậy, hiểu ra được cô nói gì lại chạy đến bên Hạo Nam luôn. Ba mẹ con cùng quấn quýt bên Hạo Nam khiến cậu ta khó xử xua xua tay.
Nhìn xem…cô bây giờ giống như đang sống trong một gia đình nhỏ, có thú cưng, có đồ ăn, hàng ngày không phải áp lực về suy nghĩ trang trải bên ngoài, Hạo Nam có thể làm hết tất cả mọi chuyện mà cô không thể làm, như một người chồng, như một người vợ…
Giữa đất và trời, giữa thiên nhiên đẹp đẽ, cô ngẩng mặt lên cao, đưa tay che trán mắt mình nhìn vào những đám mây gợn sóng bồng bềnh trên cao. Mộ Hạ Âu, tôi mong có một ngày tôi và anh cũng xây dựng được một gia đình đơn giản như tôi mong ước…anh, thực hiện được không…