Mấy ngày tiếp theo, Hạ Kỳ không đến quán bar làm thêm, ông chủ Vương hỏi cô lý do, cô chỉ nói là cơ thể không thoải mái, nhưng nguyên nhân thực sự chính là tránh mặt Quân Cẩn Ngôn.
Một khi đi đến quán bar, rất có khả năng sẽ chạm mặt Quân Cẩn Ngôn, mà hiện tại cô căn bản không biết nên đối mặt hắn như thế nào!
“Sao mấy ngày nay cậu không đi làm thêm? Không lẽ nghỉ việc rồi hả?” Trong phòng ngủ, Lục Tiểu Nhứ tò mò hỏi.
“Vẫn chưa nghỉ.” Hạ Kỳ đáp: “Mấy ngày tới mình muốn thư giãn nên xin nghỉ.”
“Đúng là hiếm thấy.” Lục Tiểu Nhứ lẩm bẩm, tiến đến bên cạnh Hạ Kỳ, tò mò hỏi: “Cậu đang xem cái gì mà nghiêm túc vậy?”
“Không có gì.” Hạ Kỳ nói, nhưng Lục Tiểu Nhứ đã thấy được nội dung trên màn hình máy tính.
“Bệnh tự kỷ? Kỳ Kỳ, sao cậu lại xem cái này thế?” Lục Tiểu Nhứ khó hiểu hỏi. Trên màn hình máy tính, toàn là bài viết về bệnh tự kỷ.
“Vừa rồi khi lướt dạo diễn đàn, nhìn thấy có người thảo luận về bệnh tự kỷ, vì thế nên mình lên mạng tìm hiểu một số thông tin về căn bệnh này.” Hạ Kỳ viện cớ nói. Cô không muốn đem sự tình của Quân Cẩn Ngôn nói cho Tiểu Nhứ biết, suy cho cùng, căn bệnh kia là chuyện riêng tư của Quân Cẩn Ngôn.
Lục Tiểu Nhứ hoàn toàn không nghi ngờ lời của Hạ Kỳ, cô thấp giọng nói: “Có vẻ như những người mắc bệnh tư kỷ đều có thiên phú đặc biệt ở một phương diện nào đó, chẳng hạn như thiên tài toán học này, thiên tài dương cầm, hoặc là thiên tài hội họa, không biết đây có được tính là sự đền bù của ông trời không nữa.”
Theo như Hạ Kỳ biết, khả năng ghi nhớ về phương diện vật lý khoa học của Quân Cẩn Ngôn được coi như là một thiên phú mà người thường không thể sánh kịp.
“Nhưng mà, nghĩ lại cũng đủ thảm. Dù có là thiên tài, nhưng lại không thể giao tiếp cùng người bình thường, cả đời chỉ sống trong thế giới của chính mình.” Lục Tiểu Nhứ lại nói tiếp.
“Thật ra…cũng không phải là không thể giao tiếp với người khác. Có không ít ví dụ đã nói đến căn bệnh này có thể khỏi hẳn.” Hạ Kỳ nói.
“Người đã chữa khỏi hẳn bệnh tự kỷ có giống với người bình thường không?” Lục Tiểu Nhứ hỏi.
Hạ Kỳ mím môi, giống sao? Thật ra…vẫn có chút khác! Ngay cả khi có thể sinh hoạt giao tiếp bình thường, nhưng có một số thứ đã hình thành từ trong xương cốt ngay khi còn nhỏ, không có cách nào thay đổi.
Buổi chiều trường học không có tiết, Hạ Kỳ đi đến nơi xin việc phỏng vấn. Đó là một công ty mà trước đây cô đã nộp hồ sơ lý lịch trực tuyến, ở thành phố B chỉ có thể được xem như là một công ty quy mô loại nhỏ, Hạ Kỳ nộp hồ sơ xin ứng vị trí trợ lý thiết kế nội thất, loại chức vị này tương đối thích hợp với những người vừa mới tốt nghiệp.
Hiện giờ công việc khó tìm, đặc biệt là ở những thành phố như thành phố B, cạnh tranh càng khốc liệt hơn.
Cuộc phỏng vấn của Hạ Kỳ lần này có hơn đối thủ cạnh tranh, lần phỏng vấn này chỉ là sự khởi đầu. Người phỏng vấn hỏi một số vấn đề đơn giản, sau đó cho bọn họ mỗi người làm một phần bài thi, Cuối cùng, kêu mọi người quay về chờ tin túc.
Đi ra khỏi công ty, Hạ Kỳ đang muốn đi ra trạm xe bus gần đó để trở về trường nhưng lại nhìn thấy một thân ảnh đang đứng ở cửa công ty, chợt dừng bước.
Áo sơ mi trắng, bộ âu phục màu đen ôm lấy thân hình cao gầy, dáng người như vậy cứ đứng thẳng ở đấy.
Là Quân Cẩn Ngôn!
Trong lòng Hạ Kỳ kinh hãi, theo bản năng muốn né tránh, nhưng đã không kịp. Đôi con ngươi đen nhánh đã chạm phải ánh mắt của cô.
Hắn…đã thấy cô!
Vì thế, ngay sau đó, bản thân Hạ Kỳ cũng không ngờ tới, cô sẽ cất bước bỏ chạy. Cô một mực muốn chạy nên cơ thể đã hành động nhanh hơn não một bước.
Nhưng, còn chưa chạy được khoảng m thì cánh tay bỗng nhiên bị kéo lấy, một lực đẩy mạnh làm lưng cô đụng phải mặt tường bên lề đường.