Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang chôn mặt trước ngực cô, từ góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu, bờ vai hắn,…Hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.
Trước ngực ngày càng ướŧ áŧ, mà quanh quẩn bên tai cô là giọng nói nghẹn ngào của hắn.
Rõ ràng từng chút, từng chút một khiến màng nhĩ cô trở nên đau nhói…
Ban đầu, hắn vốn đang tức giận, nhưng giờ phút này sự tức giận lại từ từ biến mất một cách kỳ dị, ngược lại biến thành một loại bất đắc dĩ.
Vấn đề mà hắn hỏi cô, ngay cả bản thân cô cũng không thể biết đáp án…
Hạ Kỳ không biết nên trả lời Quân Cẩn Ngôn thế nào, vì thế chỉ có thể để mặc hắn khóc ở trước ngực cô một lúc lâu, mãi đến khi cả người trở nên tê dại, hắn mới buông lỏng sự kiềm chế đối với cô.
Cô gần như chạy trối chết rời khỏi phòng bệnh, thậm chí không dám nhìn mặt hắn. Bởi vì lúc này, cô căn bản không biết nên đối mặt với hắn như thế nào!
Nên trách cứ hắn vì hành vi bá đạo, dã man vừa rồi? Hay cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy hắn khóc thút thít?
Quân Cẩn Ngôn không nói lời nào, nhìn theo bóng dáng Hạ Kỳ dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn. Khi Thôi Phàm đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Quân Cẩn Ngôn đang đứng ngây người, đôi mắt trống rỗng, không có một tia thần thái nào trong ánh mắt.
Ánh mắt này khiến Thôi Phàm lờ mờ cảm thấy dường như có chuyện gì đó, nhìn xung quanh căn phòng, Thôi Phàm hỏi: “Hạ Kỳ đâu? Hôm nay cậu xuất viện, cô ta không tới sao?”
Quân Cẩn Ngôn giống như không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế ngây ngốc, không nhúc nhích.
Thôi Phàm tiến lại gần mới phát hiện hốc mắt Quân Cẩn Ngôn đỏ hoe, trên khuôn mặt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt chưa khô.
Quân Cẩn Ngôn…đã khóc?
Thôi Phàm hoảng sợ, ngay sau đó hỏi: “Cậu với Hạ Kỳ đã xảy ra chuyện gì?” Có thể khiến cho bộ dạng của Quân Cẩn Ngôn trở nên như thế này, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là Hạ Kỳ.
Quân Cẩn Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt giống như đang nhìn Thôi Phàm nhưng dường như lại không có tiêu cự: “Phải làm thế nào, Kỳ Kỳ mới có thể yêu mình?”Giọng nói vốn lạnh lùng, giờ phút này lại trở nên khàn đặc.
Thôi Phàm sửng sốt: “Cô ta nói với cậu cái gì à?”
Nhưng Quân Cẩn Ngôn lại không trả lời câu hỏi của Thôi Phàm, hắn hỏi thẳng: “Tại sao mình có thể yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại không thể yêu mình?”
Trong khoảnh khắc này, Thôi Phàm muốn tìm đến Hạ Kỳ ngay lập tức, muốn hỏi cô ta, rốt cuộc cô ta đã nói gì với Quân Cẩn Ngôn, khiến hắn trở thành cái dáng vẻ như bây giờ, bộ dạng này Thôi Phàm chưa từng gặp qua, quả thực giống như người mất đi linh hồn.
“Cậu…chỉ cần cô ta sao?”Thôi Phàm hỏi. Chỉ cần Quân Cẩn Ngôn muốn, hoàn toàn có thể tìm được rất nhiều người phụ nữ so với Hạ Kỳ tốt hơn nhiều.
“Đúng, chỉ cần cô ấy.” Quân Cẩn Ngôn nói, từ năm tuổi, hắn đã muốn cô, cũng chỉ có cô!
“Nếu không có được thì sao?” Thôi Phàm dò hỏi.
Sắc mặt Quân Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, môi run run, không thốt ra được bất cứ chữ nào. Cả người run rẩy, mỗi một dây thần kinh đều đang run lên, đó là một loại bản năng không thể khống chế - một loại bản năng sợ hãi chuyện này!
Không có được, hắn sẽ không có được cô sao? Tim hắn không ngừng co rút lại, mỗi một lần như thế đều mang đến một cỗ đau đớn, cả trái tim đều đau giống như muốn nổ tung ra.
Ngón tay hắn túm chặt lấy vị trí nơi tim mình, một lúc lâu sau, cuối cùng thì thào: “Rất đau…Nơi này...Rất đau…”
Vẻ mặt Thôi Phàm khiếp sợ nhìn Quân Cẩn Ngôn, nếu không có được Hạ Kỳ, vậy Quân Cẩn Ngôn…Chỉ sợ hắn không thể sống nổi! Loại nhận thức này đột nhiên xuất hiện trong đầu Thôi Phàm.
() Đôi lời của editor: Từ giờ, mỗi lần mình sẽ đăng -c nếu: mỗi chương có bình chọn và cmt ( người/cmt). Các bạn thích bão hay cách ngày đọc c thì tùy thuộc vào các bạn nhé!