"Cơ hồ là không có ích lợi gì."
"Liền xem như không có ích, cũng không cần nói trực tiếp như vậy có được không! Em không muốn mặt mũi a!" Đường Tuế Như ngồi xuống, "Đói chết mất, tạm thời không so đo với anh!"
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm động tác của cô cười yếu ớt, "Vậy bù lại vậy, anh đút cho em ăn."
"Không cần, chúng ta mạnh ai nấy ăn, xem ai ăn trước xong!"
"Ăn xong trước có chỗ nào tốt chứ?"
Diệp Cô Thâm thế nhưng là làm lính, kia ăn cơm nhất định là rất nhanh!
Cô có thể sánh kịp thì là quỷ rồi!
"Ăn trước xong chứng minh là anh quá nhanh, đối với dạ dày sẽ không tốt, về sau phải từ từ mà ăn." Cô cầm đũa, cô sẽ không mắc lừa.
Trong nhà có bác sĩ, tựa hồ cũng không tệ.
Mặc dù, là bác sĩ nữa vời.
Màn đêm buông xuống.
Thoải mái nằm ở trên giường, Đường Tuế Như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cái tay.
Cô nghiêng đầu, trông thấy Diệp Cô Thâm cầm trong tay một sợi dây chuyền, anh đến thật a!
Lời nói hồi buổi chiều, vẫn còn nhớ!
Vầng trăng bằng bạc cong cong, nay góc cong của vầng trăng có ba viên kim cương lớn nhỏ màu hồng phấn, rất là xinh đẹp!
"Thích không? Không thích thì ngày mai sẽ đổi một cái khác?"
"Thích lắm!"
Thật ra cô rất ít mang những vật này, nhưng là Diệp Cô Thâm tặng, đeo đeo đeo, nhất định phải đeo!
Diệp Cô Thâm dịu dàng đeo dây chuyền lên cho cô, lòng bàn tay thuận thế lướt qua chiếc cổ trắng nõn của cô, làn da thật mềm mại.
Đường Tuế Như cầm dây chuyền lên nhìn, đằng sau lại còn có viết chữ!
Phía trên mặt trăng có biểu tượng "Y&T".
Thời gian ngắn như vậy, còn có thể để khắc chữ, không hổ là Diệp Cô Thâm a!
Cô dụi vào lòng anh, "Chú Diệp, anh Bắc thật ra chỉ là anh trai, anh ăn dấm còn cùng anh ấy so đo, vạn nhất lần sau gặp được anh ấy, hỏi em làm sao không đeo dây chuyền mà anh ấy tặng, em trả lời sao đây?"
Diệp Cô Thâm nhẹ nhàng ôm phía sau lưng cô, nghĩ cách, "Em có thể nói sợi dây chuyền đó không thích hợp với em, hoặc là em đã quên là để ở chỗ nào rồi."
"Đúng rồi, là bỏ quên ở chỗ nào rồi sao?" Trong nháy mắt cô mở to hai mắt, buổi chiều ở trên giường, gỡ xuống về sau liền ba ba ba.
Cô liền hoàn toàn không biết là đã đi đâu!
"Phía dưới gối."
Đường Tuế Như đưa tay sờ thử, quả nhiên là tìm được, nàng cầm lên mắt nhìn, sau đó nhảy xuống giường.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, trông thấy cô bỏ vào một cái hộp nhỏ, sau đó lại rất nhanh chạy trở về!
"Xong! Đi ngủ! Ngủ ngon!" Cô hướng trong ngực của anh "Ân, dễ chịu..."
Khí tức mát lạnh, cô ngủ được càng ngày càng quen thuộc.
Cô khép mắt lại, rất nhanh liền truyền đến nhàn nhạt hô hấp, Diệp Cô Thâm tắt đèn, gian phòng rơi vào sự tĩnh mịch.
——
Hôm sau, Đường Tuế Như đều ở nhà chơi đùa để hết thời gian, Diệp Cô Thâm sớm đã đi ra ngoài rồi.
Kỳ thật chuyện của Đường gia căn bản không cần anh phải nhúng tay vào, nhưng là bản thân mình lại không lay chuyển được anh.
Cô chơi trò chơi đến phát chán, lấy điện thoại ra xem Weibo.
【 Người này chỉ trên trời mới có, Cảnh thị kinh hiện soái ca! 】
Cô có chút hiếu kì nên bấm vào xem, là một tấm hình.
Khoảng cách có chút xa, nhưng chỉ cần một chút thì cô liền nhận ra đây là Diệp Cô Thâm!
Anh cùng một người nữ sinh ngồi với nhau.
Sườn mặt của nữ sinh kia, có chút mơ hồ, nhưng là dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Nam Ương Ương, người phụ nữ này không phải là Nam Ương Ương!
Là ai đây?
Đường Tuế Như nhếch miệng nhỏ, thoát ra Weibo, đang định gọi điện thoại cho Diệp Cô Thâm, thì có cuộc gọi đến của Tấn Mặc Bắc.
"Anh Bắc, có chuyện gì sao?"
"Tiểu nha đầu, ở nhà một mình có nhàm chán không, có muốn ra ngoài đi chơi không?"
"Chơi cái gì? Làm sao anh biết em ở nhà một mình?" Chẳng lẽ anh Bắc thích lướt Weibo?