Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong Vũ
Bầu không khí trong xe có hơi ngột ngạt. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Diễn khiến Mục Ảnh Sanh có cảm giác không có chỗ nào để trốn.
Lệ Diễn xuất thân là bộ đội đặc chủng. Cô muốn lừa được anh thực sự là khó càng thêm khó. Trong lòng Mục Ảnh Sanh chột dạ, âm thầm lùi về phía cửa xe.
Trước mặt cô bỗng xuất hiện thêm một cánh tay, sau đó bắt lấy cánh tay của cô đang đặt ở trên cửa xe và cứ giữ chặt như thế. Khoảng cách giữa hai người rất gần. Cô còn có thể nhìn rõ hàng lông mi cong dài của anh.
Cái tên sát thần này có hàng lông mi thật dài nha~
“Lưỡi bị mèo ăn mất rồi sao?”
Ý thức được bản thân đã bị phân tâm, giọng nói của Mục Ảnh Sanh cũng không còn ổn định nữa: “Thủ trưởng Lệ, những chuyện này hình như không có liên quan gì tới anh thì phải?”
Khi nói ra bốn từ “không có liên quan” cô cũng đồng thời cảm nhận được rõ ràng áp suất không khí trong xe lại thấp xuống vài phần.
Biểu cảm của Lệ Diễn không chút thay đổi và nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang cố chấp cần một câu trả lời thỏa đáng. Tay của anh vẫn đặt trên cửa xe, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, gần tới mức mà cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh phảng phất ở gần đây.
Mặt của Mục Ảnh Sanh hơi nóng lên, cô ý thức được bản thân dù trùng sinh nhưng vẫn cứ liên tiếp chạy trốn khi đối diện với người đàn ông này. Cô nhất thời có chút buồn bực.
Nghĩ đến việc kiếp trước bị anh bắt nạt, cô liền nghiến răng nghiến lợi và đột nhiên thay đổi thái độ.
“Sao thủ trưởng lại bận tâm tới một học sinh mới nhỏ nhoi như tôi vậy chứ? Sao lúc nào anh cũng chú ý tới chuyện của tôi thế. Thủ trưởng, không lẽ anh thích tôi rồi hả?”
Cô từ bị động chuyển sang nắm quyền chủ động. Cô rút tay của mình đang đặt trên cửa xe và đem tay dán lên trên ngực của Lệ Diễn.
Cô nhích lại gần phía anh, đuôi mắt cong cong mang theo vài phần đùa cợt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô dùng kỹ thuật diễn xuất ở kiếp trước mà đối diện với anh.
Nơi cô đang đặt tay lên vừa vặn là trái tim anh. Cách một tầng vải mỏng của áo T-shirt, cô có thể nghe được nhịp tim đập vô cùng vững vàng và mạnh mẽ của anh.
Càng đừng nói đến nhiệt độ cơ thể của anh, làm cho bàn tay của cô như bị thiêu đốt chỉ muốn rụt tay lại. Nhưng cô ép buộc mình không được phép nhận thua, nội tâm càng hoang mang, nụ cười trên mặn càng trở lên sáng lạn.
“Nếu như vậy thì thật đúng là làm tôi thụ sủng nhược kinh đó.”
Đôi mắt cô sáng long lanh cùng với đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần xinh đẹp không chút phấn son làm cho ánh mắt của Lệ Diễn sâu càng thêm sâu. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Đột nhiên anh vươn tay ra nắm thật chặt lấy tay của cô. Anh nghiêng mình về phía trước, tay còn lại đặt trên ghế ngồi phía sau lưng cô.
“Nếu như tôi thực sự thích em thì sao?”
… …
“A Sanh? A Sanh? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mục Ảnh Sanh lấy lại tinh thần, khuôn mặt quan tâm của Mục Quý Hòa ở ngay trước mặt khiến cho cô ý thức được bây giờ mình đã về nhà rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt một cái mà đã sắp tới cuối năm.
Trường quân đội nghỉ lễ rất muộn, những trường học khác đều đã nghỉ đông rồi, bọn cô mới bắt đầu được nghỉ. Đợi đến khi về tới nhà thì chỉ còn chưa tới một tuần nữa là tết.
Khi cô trở về nhà, Mục Quý Hòa vô cùng mừng rỡ. Ông liên tục hỏi cô về tình hình ở trường
Kỳ thực, những chuyện có thể kể, những lúc bình thường như viết thư, gọi điện cô đều đã nói hết rồi.
Khi bị ông hỏi tới vấn đề quan hệ với các bạn và thầy cô ở trường như thế nào.
Thì trong đầu cô lại nhịn không được mà nghĩ tới Lệ Diễn. Nếu như tôi thật sự thích em thì em sẽ làm gì nào? Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng câu nói này lại lóe lên trong đầu của cô.
Lúc đó, cô đã kinh sợ tới mức cả người sững sờ, hoàn toàn không có cách nào phản ứng.
Lúc tâm thần của cô vẫn còn đang bất định, hết sức ngạc nhiên không biết rằng tên sát thần kia rốt cuộc đang nói đùa hay nói thật thì anh nhận được một cuộc điện thoại.
Cô cũng không biết nội dung của cuộc điện thoại đó là gì, chỉ biết rằng khi nghe xong cuộc gọi đó thì sắc mặt của sát thần liền thay đổi. Anh lái xe với khuôn mặt lạnh lùng đưa cô về trường, sau đó rời đi ngay lập tức.
Cô đi thẳng một đường về ký túc xá, nỗi kinh hãi quá lớn khiến cho niềm vui sướng khi trúng năm trăm vạn của cô cũng bị đè xuống.
Nghĩ tới mấy lần bị bại lộ đều bị Lệ Diễn nhìn thấy khiến cô bất an, hoảng loạn cả một buổi tối. Anh ta sẽ không vì bộ dạng khác thường của cô mà chú ý đó chứ?
Nhất thời cô càng ngày càng không chắc rốt cuộc cái tên Lệ Diễn đó có ý gì nữa?
Hết chương :