Edit: Hoa Mạn Đà La & Beta: Phong Vũ
Hôm nay Lệ Diễn cũng giống cô, đều không mặc quân phục. Anh mặc áo phông trắng để lộ cơ ngực chắc khỏe và một chiếc quần jeans xanh đậm. Nhìn anh bớt đi vài phần nghiêm túc, nhiều thêm vài phần tùy tiện.
Lúc này, dáng người cao lớn của anh đứng trước mặt cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.
Mục Ảnh Sanh ngồi không dám nhúc nhích, cô đang nghĩ xem là nên đứng lên chào hay cứ ngồi giả bộ như không thấy anh.
Lệ Diễn đã cho cô câu trả lời: “Bạn học Mục. Nhìn thấy sĩ quan trưởng mà không định lên tiếng chào hỏi sao?”
Không đợi Mục Ảnh Sanh lên tiếng, Lệ Diễn cúi thấp người xuống, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói trầm của anh vang lên, nghe cảm giác vô cùng khác.
“Hay bây giờ bạn học Mục thành người có tiền rồi nên không cần để ý đến sĩ quan huấn luyện nữa?”
Mục Ảnh Sanh hít một hơi sâu, nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết trả lời thế nào, chỉ biết nhìn ngước mắt lên nhìn anh.
“Cô gái à, lại đây, tôi đã hỏi giúp cô rồi. Bây giờ chúng ta có thể đến ngân hàng đổi thưởng ngay lập tức—-”
Ông chủ cửa hàng xổ số vô cùng nhiệt tình. Vừa buông điện thoại xuống đã chạy qua bên này, thấy cảnh tượng trước mặt, cũng sững sờ mất một lúc.
Nhìn thấy thân hình cao lớn cùng khí thế có chút bức người của Lệ Diễn, vẻ mặt ông chủ cửa hàng xổ số lộ ra chút lo lắng.
“Cô, cô gái này. Hay là để tôi tìm hai vị cảnh sát đến hộ tống cô đến ngân hàng nhé?”
Thật sự là người đàn ông trước mặt nhìn quá đáng sợ. Ông chủ cửa hàng xổ số tuy đã từng gặp qua rất nhiều người nhưng chưa thấy ai có khí chất bức người như này.
“Không cần.” Lệ Diễn cất giọng nhàn nhạt nhưng ngữ khí thì hoàn toàn không cho người khác cự tuyệt: “Tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
“Vị này, xin hỏi cậu là—”
Khi Lệ Diễn quay sang nhìn ông thì câu hỏi vừa rồi đã nuốt vào một nửa.
Mục Ảnh Sanh thật sự không hiểu là làm thế nào mà mọi thứ lại trở nên như vậy?
Những việc tiếp theo cô không cần lo nữa. Có Lệ Diễn thì an toàn không còn là vấn đề đáng ngại.
Cô thuận lợi đổi được giải thưởng, còn nhận một tờ giấy xác nhận đã đổi thưởng. Cầm bốn trăm vạn tệ trong tay, cô còn tưởng mình đang nằm mơ. Thật sự trúng thưởng rồi sao? Thật sự lấy được tiền rồi?
Đang còn sung sướng khi vừa trở thành một triệu phú, đột nhiên một tiếng rú xe lớn vang lên, kéo cô về thực tại.
Nhìn trước mặt, cô mới nhận ra là không biết từ khi nào mình đã ngồi trên chiếc xe Jeep của Lệ Diễn.
Thấy cặp mắt như nhìn thấu tất cả của Lệ Diễn đang nhìn mình, cô lẳng lặng quay đầu về phía cửa kính xe, tay nhẹ nhàng đặt lên cửa xe—
“Bạn học Mục không muốn giải thích điều gì sao?”
“Giải thích gì?” Cô ngừng mở cửa xe quay lại nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu.
Lệ Diễn chau mày: “Tuần trước, cô cố tình trốn tôi để đi mua mấy tấm vé xổ số này đúng không?”
Không để Mục Ảnh Sanh kịp lên tiếng, Lệ Diễn cười khẩy, nhướn người về phía cô: “Cô không muốn cho tôi biết mình đi mua xổ số nên cố ý dẫn tôi đến cửa hàng nội y rồi trốn ra ngoài bằng cửa sau.”
Lệ Diễn nói ra suy nghĩ của cô bằng giọng điệu vô cùng bình thản nhưng lại khiến Mục Ảnh Sanh cảm thấy như sắp có phong ba nổi lên.
“Hiện tại tôi rất muốn biết, tại sao bạn học Mục lại biết mấy tờ xổ số mình mua nhất định sẽ trúng vậy?”
“Tôi, tôi không biết.” Mục Ảnh Sanh tự động lùi lại phía sau một chút. Đối diện với sát thần lúc này cảm giác còn đáng sợ hơn lần cô bị chạy việt dã.
Không hiểu sao cô lại không muốn trả lời: “Tôi chỉ nổi hứng mua chơi vài tờ thôi.”
“Mua chơi vài tờ? Vậy thì đúng là quá trùng hợp rồi. Mua chơi vài tờ cũng có thể trúng năm trăm vạn?”
“Trùng hợp.” Mục Ảnh Sanh cười gượng: “Hoàn toàn là trùng hợp.”
“Oh, chỉ là trùng hợp” Lệ Diễn nhếch môi, mắt ánh lên tia chế nhạo: “Tình cờ biết được kế hoạch quy hoạch của thành phố Khánh. Lại tình cờ để ba mình đi mua nhà. Rồi tình cờ biết luôn cả dãy số trúng thưởng, vậy nên hôm nay cô cũng mang luôn tấm vé xổ số cùng mấy giấy tờ cần thiết để tiện đổi thưởng luôn sao?”
Hết chương :