Edit: Bông & Beta: Phong Vũ
Đinh Tuyết Vi lớn như thế này, ngoại trừ ba và anh trai ra, chưa hề để ai cõng mình. Đây lại còn là một cô gái
“Lên đi”. Mục Ảnh Sanh nói rất nhẹ nhàng: “Cậu cứ đi như vậy, chúng ta sẽ trễ giờ tập trung.”
“Nhưng ——”, Đinh Tuyết Vi tuy rằng rất gầy, nhưng cũng không nhẹ: “Đây là đường núi.”
“Thế cậu muốn làm sao? Tôi về gọi người lên đây giúp? Vòng tới vòng lui, trễ giờ tập trung?”
Như vậy cũng là một cách, thế nhưng quá lãng phí thời gian.
“…” Đinh Tuyết Vi biết rõ những lời cô nói đều đúng, song vẫn cảm thấy do dự. Mục Ảnh Sanh cũng không cho cậu ta cơ hội đó.
“Leo lên.”
“Mục Ảnh Sanh ——” cậu ta rõ ràng không khỏe hơn mình bao nhiêu. Đinh Tuyết Vi có chút bối rối.
Mục Ảnh Sanh không nói lời nào, cảm giác chạy vũ trang việt dã km rèn luyện lúc trước vẫn còn. Cô hít sâu, cúi người, kèo Đinh Tuyết Vi nằm lên trên lưng, cõng cậu ta về điểm tập trung bên ngoài.
Thể lực trong lần huấn luyện này vẫn đủ dùng, Mục Ảnh Sanh tuy có hơi gắng sức nhưng cũng chưa đến mức nặng không đi nổi.
Đinh Tuyết Vi nằm trên người cô, nhìn mồ hôi trên trán cô, không hiểu sao mắt bỗng có chút cay cay. Thật ra đường núi không dễ di lắm. May mà Mục Ảnh Sanh vừa mới đi một lần đã biết đại khái đường nào có thể đi ra ngoài.
“Mục Ảnh Sanh.”
“Hả?”
“Tôi thích anh ấy rất lâu rồi.”
“Ừ.”
“Từ nhỏ tôi đã thích anh ấy, nhưng mà anh ấy lại không hề thích tôi.”
“Tôi cũng không thích cậu.” Mục Ảnh Sanh thẳng thắn nói, Đinh Tuyết Vi thế nhưng không hề nổi giận.
“Có phải tôi khiến người ta rất ghét không?”
“Chuẩn rồi đó, bình thường cũng đã khiến người ta ghét rồi.”
“Tôi ——” Đinh Tuyết Vi chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống cổ áo Mục Ảnh Sanh: “Xin lỗi.”
Mục Ảnh Sanh không nói gì, Đinh Tuyết Vi càng muốn khóc: “Tôi, tôi sau này sẽ không thế nữa.”
“Ừ. Tin cậu sẽ không ngu thêm lần hai.”
Mục Ảnh Sanh không nhiều lời, cõng một người đi đường núi, mệt vô cùng.
Cô không nói, Đinh Tuyết Vi cũng hiểu, nhưng không biết tại sao nước mắt càng nhiều hơn: “Mục Ảnh Sanh, nếu bị muộn, tôi sẽ báo cáo với sĩ quan huấn luyện, là tại tôi.”
“Không cần.” Mục Ảnh Sanh cảm giác nước mắt rơi xuống đang làm cổ của cô nóng hổi, cô dừng lại một chút, xốc lại người trên lưng: “Cậu đi đứng không cẩn thận nên bị trật chân, cho nên mới đến trễ.”
“Mục Ảnh Sanh —— ”
“Tôi là lớp trưởng của cậu. Đây là mệnh lệnh.”
Đinh Tuyết Vi đành im lặng, cô ôm bả vai Mục Ảnh Sanh, rấm rứt khóc.
“Cậu có thể ngừng khóc không? Trời vốn đã nóng rồi, cậu khóc làm tôi còn nóng hơn đó.”
Đinh Tuyết Vi xấu hổ đỏ mặt, hít mũi một cái, nhịn không khóc tiếp nữa.
“Đinh Tuyết Vi.” Mục Ảnh Sanh cõng cô nàng tiếp tục đi về phía trước: “Lúc về cậu nên chăm chỉ tập luyện thêm chút đi, giảm cân một tý.”
“Cậu nói bậy. Tôi, tôi đâu có mập.”
“Ừm, không phải. Do tôi yếu thôi.”
“Cậu thật đáng ghét.” Đinh Tuyết Vi vừa cười, vừa khóc nói.
“Đâu có bằng cậu được.” Mục Ảnh Sanh cõng cô bạn trên lưng thế này thật ra rất mệt, song vẫn giữ chút khách khí trêu: “Đây chính là cậu vừa tự nói đấy nhé.”
“Cậu hơi quá đáng rồi đó.” Vốn Đinh Tuyết Vi còn có chút xúc động, bị Mục Ảnh Sanh nói như vậy, tý cảm xúc này liền bay theo mây khói: “Cậu đã không thích tôi, vậy sao lại cõng tôi?”
“Muốn thử cảm giác cõng heo chạy đường núi là như thế nào thôi.”
“Mục Ảnh Sanh, cậu dám nói tôi là heo —— ”
“Chẳng thế còn gì? Hãm hại người khác còn kéo luôn cả bản thân vào, không phải là heo thì là con gì?”
“Mục Ảnh Sanh.”
“Đừng ngọ nguậy, ngã bây giờ.”
Giọng nói của hai cô gái dần biến mất vào mảnh rừng trước mặt.
“Wow. Lão đại.” Tôn Chính, mặt vẽ màu, mặc trang phục sẫm màu ngụy trang, trốn trong rừng cây, quan sát hướng hai người biến mất, chậc chậc hai tiếng: “Thật không nhìn ra nha. Cô nhóc cậu mang tới lần trước lại lợi hại vậy.”
Lệ Diễn trên mặt cũng vẽ mấy vệt sáng, anh không trả lời Tôn Chính, mắt nhìn theo hướng Mục Ảnh Sanh biến mất, nghĩ đến câu nói kia của cô.
Cô nói: Người đàn ông mà cậu thích kia, tôi một chút cũng không có hứng thú.
Thế nên, đây là anh đang bị ghét, đúng không?
Hết chương :