Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
“Đinh Tuyết Vi.” Mục Ảnh Sanh đột nhiên xoay người lại, trong nháy mắt, ánh mắt của cô trở nên vô cùng sắc bén: “Đừng có nói mấy lời sỉ nhục mình, sỉ nhục tôi, thậm chí sỉ nhục cả ba của cậu nữa.”
Đinh Tuyết Vi nghẹn lại, lần đầu tiên cậu ta thấy Mục Ảnh Sanh như thế. Trong nháy mắt, thậm chí Đinh Tuyết Vi còn có thể nhìn thấy hình bóng của Lệ Diễn trong con người của Mục Ảnh Sanh.
“Đinh Tuyết Vi. Khi cậu mặc bộ quân trang màu xanh này thì cậu chính là một quân nhân. Bất kỳ hành vi nào của cậu, đều không chỉ đại diện cho bản thân cậu, còn là đại diện cho trường chúng ta, đại diện cho những người quân nhân. Lúc cậu làm những chuyện này, có nghĩ tới cậu đang bôi nhọ quân kỳ hay không?”
Khuôn mặt Đinh Tuyết Vi đỏ bừng, cậu ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ bị Mục Ảnh Sanh dạy bảo như thế này. Cậu ta không nói lên lời, điều này không chỉ khiến cơ thể khó chịu mà thể diện cũng như bị xé rách toang. Không còn sót lại chút gì.
Mục Ảnh Sanh đứng trên dốc, vẻ mặt nghiêm túc mà ngưng trọng: “Tôi biết rõ tại sao cậu lại tìm tôi gây chuyện. Nhưng mà tôi hi vọng cậu có thể hiểu rằng, từ ngày đầu tiên bước vào trường quân sự, mục tiêu của tôi đã rất rõ ràng, tôi chỉ muốn học tập thật tốt, sau này có thể trở thành một người lính tốt. Người đàn ông cậu thích kia, tôi một chút cũng không có hứng thú. Cậu đã nghe rõ chưa?”
“Tôi, tôi ——” Đinh Tuyết Vi tôi cả buổi, nhưng vẫn không thể nói nên lời. Cậu ta muốn nói Mục Ảnh Sanh nói láo, muốn chất vấn cô tại sao lại cùng Lệ Diễn đi ra ngoài cả một ngày không về.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Mục Ảnh Sanh, cậu ta đã biết rõ điều cô đang nói là sự thật.
Cậu ta nằm đó, muốn cầu cứu mà nói chẳng nên lời, lúng túng muốn chết. Gió thổi qua núi, cậu ta chẳng những không hề cảm thấy mát mẻ, mà trong lòng chỉ cảm thấy nóng ran.
Lúc này Mục Ảnh Sanh đi thuận theo sườn dốc, cẩn thận đi về hướng của cậu ta.
“Mục Ảnh Sanh, cậu?”
“Đưa tay cho tôi.” Mục Ảnh Sanh kéo một bên cây: “Tôi kéo cậu lên, cậu cố gắng tự đứng lên thử.”
Đinh Tuyết Vi nhìn lên, đưa tay cho cô. Mục Ảnh Sanh thử kéo hai cái không có chút di chuyển, nhìn về hướng cậu ta bị kẹt, trên lưng Đinh Tuyết Vi vẫn còn đeo ba lô. Chắc là cậu ta bị ngã xuống quá đột ngột, vì vậy vẫn chưa lấy ba lô ra, cho nên là sẽ bị kẹt lại không chút di chuyển.
“Tôi giúp cậu lấy ba lô xuống trước, rồi lại kéo cậu ra.”
Sau khi Mục Ảnh Sanh trải qua khoảng thời gian rèn luyện, sức khỏe đã mạnh hơn rất nhiều. Cô kéo Đinh Tuyết Vi ra khỏi giữa hai cái cây.
Nhìn Đinh Tuyết Vi thoát ra, cô tiếp tục kéo cậu ta lên. Đinh Tuyết Vi ngồi bất động tại chỗ.
Mục Ảnh Sanh xoay người, nhíu mày: “Sắp tới thời gian tập hợp rồi, cậu còn không đi à?”
“Chân tôi hình như bị trật rồi.” Đinh Tuyết Vi nói khẽ, có chút lúng túng: “Tôi không đứng lên nổi.”
Mục Ảnh Sanh nhìn cậu ta. Vươn tay đỡ cậu ta lên. Đinh Tuyết Vi mượn sức Mục Ảnh Sanh, rốt cuộc cũng đứng lên được. Thế nhưng chân thực sự rất đau.
Mục Ảnh Sanh nhìn sườn dốc trước mắt, lại liếc nhìn Đinh Tuyết Vi: “Cậu kiên trì một chút, đi lên trên thêm chút nữa sẽ dễ đi hơn.”
Đinh Tuyết Vi không nói lời nào, chỉ yên lặng gật đầu. Mục Ảnh Sanh một tay cầm ba lô, một tay vịn lưng cậu ta. Hai người vật lộn đi lên dốc.
Chân Đinh Tuyết Vi vô cùng đau đớn, mặt mũi trắng bệch. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Đến mặt đất bằng, cậu ta đứng đó mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Mục Ảnh Sanh nhìn bộ dạng của cậu ta, nghĩ lại quãng đường tới đây, đường cũng không tính là quá khó đi. Đem ba lô của hai người đưa cho Đinh Tuyết Vi.
“Đeo lên hả.” Đinh Tuyết Vi không hiểu cô muốn làm gì, đeo ba lô lên mới ý thức được một việc, Mục Ảnh Sanh muốn cõng mình.
“Mục Ảnh Sanh, cậu ——”
Hết chương :