Tôi nói rồi bỏ vào phòng, tôi phát nực với hắn và tôi muốn đi tắm cho khuây khỏa. Tôi lê thân bước đi nhưng chờ chực hắn lại kéo tôi lại thật nhanh rồi quát lớn.
- Bản sao?. Ý em là sao?
Tôi quay sang, cau mày lại nói với hắn từng chữ một.
- Anh thông minh mà, nên hiểu đi chứ!
Hắn giờ có chút tỉnh táo nên vội nói.
- Em nghĩ em là người khổ sở nhất nhà này ư?.
- Vậy còn ai? Ba mẹ ly hôn, phải sống trong căn nhà với những người không cùng huyết thống, bị trói buộc, bị khinh thường, bị cho là ăn bám, bị cho là kẻ thảm hại nhất! Rồi bị mất một thứ rất quan trọng không lấy lại được...
Tôi hằng giọng nói bằng lời chua chát nhất có thể, vốn dĩ cuộc sống tôi chưa bao giờ là hạnh phúc. Tôi muốn quên, nhưng họ lại muốn tôi nhớ mãi. Tôi muốn hòa nhập nhưng họ lại ép tôi phải trở thành kẻ lập dị, một kẻ khác thường so với họ. Hôm nay tôi nghỉ đã quá đủ, tôi không thể cứ mãi diễn một màn kịch chán phèo ấy mà dường như không có một điểm dừng. Kết thúc cho cả hai người.
Đám người hầu đứng đó vội lên tiếng để ngăn hắn lại.
- Cậu chủ, cô chủ bớt nóng giận! Có gì từ từ nói ạ! Kẻo...
- Câm miệng đi, các người là ai mà dám lên tiếng hả?.
Hắn gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống đám người hầu kia. Bọn họ vội sợ tím cả mặt mày, vội ngốc đầu xuống không dám hó hé tiếng nào. Biết thân phận nên lui xuống không dám bỏ lên trên này nữa. Xem ra hôm nay hắn thật sự rất nóng giận, nhưng vì điều gì?.
Tôi bật cười trong miệng, chỉ thẳng vào mặt hắn rồi lớn giọng.
- Cũng là cái thói cao ngạo, khinh thường người nghèo của anh cả! Anh đừng nghĩ đó là hay, nếu như tôi không còn lại gì trong tay chắc giờ anh cũng cư xử với tôi như họ rồi!
- Em đừng có láo! Anh không nói gì em nên đừng có mà hỗn xược ở đây?. Đằng nào anh cũng là...
Tôi mỉm cười gạt lời hắn ra một bên.
- Vậy đứa nào nói người không cùng huyết thống không cần quan tâm đến còn gì? Anh đã nói mà, vậy thì hôm nay...làm rõ một mạch luôn đi!
- Gì cơ?
Hắn cau mày, khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi trên tóc, làm cho hắn có chút lấy lại bình tĩnh trong người. Tôi nói khẽ bên tai hắn.
- Anh còn muốn tiếp tục mối quan hệ của chúng ta không?
- Sao em lại hỏi anh như vậy?
- Muốn không?_Tôi hỏi lại lần nữa.
Hắn mới nhìn sang chỗ khác, tay chống hông thở một cái rồi nói qua loa cho có lệ. Vẫn là câu có của hắn nhưng cũng chỉ nghe loáng thoáng trong miệng rồi nhạt dần theo năm tháng, tôi vẫn thường hỏi hắn như thế nhưng càng hỏi thì câu có của hắn càng nhỏ lại đôi khi không nghe thấy gì!. Hắn thật sự chán tôi, chán tôi hay cãi nhau với hắn. Chán tôi hay đem Lộ Khiết ra để nói mốc lại càng chán cái khuôn mặt buồn rầu của tôi!. Minh chứng đó là cô gái kia, cô gái tôi nghĩ hắn sẽ yêu cô ấy nhiều hơn tôi, tôi nên nghĩ buông bỏ hắn mới là lẽ.
Tôi thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp.
- Vậy anh có muốn cả hai đều tự do không?
- Em nói gì cơ? Em muốn bỏ anh à!
- Đằng nào thì chúng ta cũng là anh em, yêu nhau là trái với luân thường đạo lý, trái với gia tộc này! Đến một lúc cũng phải rời xa nhau, chi bằng thừa dịp anh đã không cần em nữa, chia tay chính là thời điểm tốt!
Tôi nhìn hắn rồi nói một mạch cho hắn hiểu!. Khuôn mặt hắn sầm xuống, khóe mắt lại cay cay giật giật. Tôi có thể thấy vẻ bất lực hiện trong đôi mắt hắn, hắn khẽ đáp.
- Anh không cần em khi nào?
- Em đã thấy hết rồi, tối hôm qua anh không về sáng nay lại chở cô gái nào đó sau lưng, em biết là anh và cô ấy đã ở cùng nhau! Cô ấy chính là lựa chọn của anh!
- Em có bị ngốc không? Cô ấy chỉ là bạn anh!
Chỉ là bạn anh? Sao tôi nghe quen quá vậy? Lúc trước hắn đi cùng với cô gái nọ cũng bảo là bạn, còn bây giờ đi cùng với cô gái kia còn nắm tay thì cũng chỉ là bạn thôi sao?. Sao hắn lại có nhiều bạn quá vậy? Làm tôi khá là cay mắt đấy!. Tôi im lặng, thở một hơi rồi nói.
- Chắc có lẽ ông trời không cho chúng ta được hạnh phúc rồi, thời gian qua anh mệt rồi nên cứ xem như chia tay là giải quyết được tất cả!
- Sao em cứ cứng đầu vậy hả? Bộ em muốn anh điên lên vì em hay sao?
Hắn quát tháo vào mặt tôi không kiềm được cơn nóng giận lan tỏa trong người hắn phát ra. Tôi bình tĩnh, ngôi nhà trở nên lặng lẽ, đám người hầu cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi. Chắc họ không ngờ được, anh em sao lại yêu nhau cơ chứ?. Thật quả trái với luật trời, trái với quy định của gia tộc họ Ngô này!.
- Cô gái đó sẽ là người thay em làm cho cuộc sống của anh tươi đẹp! Em xin lỗi!
Tôi nói rồi bỏ đi mất về phòng, còn hắn thì đứng như trời trồng. Mùi men rượu đã biến mất, hắn bây giờ còn tính táo hơn lúc chưa uống rượu. Có lẽ những câu nói của tôi giúp hắn trở nên tỉnh hơn bao giờ hết...
Tôi lặng lẽ trở về phòng rồi đống sập cửa lại, vội mở lịch xem hôm nay là ngày mấy. Vội mỉm cười chua chát, ánh mắt trở nên hư ảo mờ dần. Những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng...
" - Ngày / , hôm nay sinh nhật của tôi "
Chúng tôi chia tay vào ngày sinh nhật của mình...
.......................................................................
tháng sau, tôi chính thức nhập học vào lớp .
Lâu lắm rồi không được gặp lại cô bạn thân của tôi, lúc đó tôi nôn nao lắm. Vội bắt chuyến xe buýt để cho kịp giờ, nhanh nhẹn ngồi vào chỗ kế bên một người con gái, cô ấy đang đọc sách, tôi khẽ liếc sang bên bìa của cuốn sách cô ấy đang đọc. Ngây ngô buông lời.
- Ồ thì ra cậu đang đọc Mãi mãi là bao xa!
Cô gái ấy khẽ giật mình rồi liếc sang bên tôi, cô ấy mặc bộ đồng phục của trường khác. Cuốn sách che mất cả khuôn mặt nên không thể thấy cô gái ấy ra sao. Không biết tính tò mò ở đâu mà có nữa. Một lúc sau, cô ấy ngáp dắn ngáp dài rồi buông bỏ cuốn sách trên tay xuống đùi, quay sang nhìn tôi một cái. Chà, khuôn mặt của co ấy phải nói là vô cùng xinh đẹp, cô ấy có làn da trắng, đôi mắt to tròn với sóng mũi thẳng tắp, hàng lông mày hai bên như họa lên ấy, đôi môi trái tim được cô tha màu son đỏ đất đậm. Nhìn có chút ma mị có chút dịu dàng, nói chung là người đẹp nhất từ trước tới giờ tôi đã từng gặp.
Giọng nói trong trẻo của cô phát ra bên tai tôi làm tôi thoát khỏi vẻ đẹp chết người kia.
- Này cậu, cậu có tiền không?
- À ừ, tớ có! Mà sao vậy?_Tôi khẽ quay sang chỗ khác để không bị nghĩ là dị thường.
- À thì tớ quên mang theo tiền, lúc lên xe thì chỉ còn đủ để trả tiền xe buýt. Cậu có thể cho tớ mượn không? Tớ mới chuyển trường, nãy giờ đọc truyện thì lại quên mất! Tớ hứa sẽ trả cậu vào ngày mai!_Cô mỉm cười nhìn rất xinh, lộ một bên đồng tiền.
- Không sao, để tớ trả vậy!_Tôi chỉ cười nhẹ.
- Cảm ơn cậu, cậu thật tốt! Tớ tên là Tô Mịch, lúc trước tớ học ở trường XYC rồi tớ chuyển vào trường Xx! Năm nay tớ học
- Đó là trường tớ học, còn tớ tên là Ngọc Như, tớ cũng . Chào cậu! Rất mong được làm quen!
Cô nghe thế thì vội vàng vui mừng, khuôn mặt có chút hân hoan trong lòng. Cô mỉm cười nhìn tôi, cầm cuốn sách trên tay rồi nói.
- Cậu có thích đọc truyện không?.
- Không hẵn, chắc cậu thích lắm nhỉ?!
- Lúc trước thì không nhưng giờ tớ lại thích, bạn trai tớ bảo là thích tớ đọc sách!
Cô e thẹn đáp.
Hóa ra là cô có bạn trai rồi, tôi cũng chỉ biết cười một cái. Đọc sách cũng có lợi mà, vừa biết này biết nọ vừa rèn luyện được tính điềm đạm của bản thân. Xem ra tôi nghĩ mình cũng nên đọc sách từ từ để có thể không nóng giận nhỉ!. Một hồi sau, khi thấy tôi không nói chuyện gì cả. Tô Mịch mới đẩy vai tôi, hỏi.
- Thế cậu có người yêu chưa?
Câu hỏi ấy làm tôi sực nhớ đến hắn, tôi không biết trả lời sao nên chỉ biết cười gượng một cái rồi quay sang chỗ khác, cũng lâu rồi tôi chưa gặp hắn. Từ lúc tôi nói lời chia tay với hắn không biết hắn có trách gì tôi không, nhưng mỗi lần ấy hắn cứ tỏ vẻ lờ tôi đi. Sau đó chuyển về nhà riêng không thèm quay lại biệt thự nữa, còn tôi thì lại trở nên thân thiết với Lộ Khiết từ lúc nào, chắc không có hắn tôi trở thành người bên nó là nhiều nhất. Còn bố mẹ về mấy ngày lại đi công tác xa, bỏ mặt chúng tôi ở nhà. Lộ Khiết cũng dần dần ít nói đi, trưởng thành hiểu biết khi còn nhỏ. Nói thật thì tính cách nó và tôi giống nhau y như đúc. Không biết nó có bị tôi làm thành "bản sao" không nữa.
Thấy tôi im lặng hồi lâu nên Tô Mịch hiểu ra, rồi trả lời.
- Thì ra là chưa, nhìn cậu xinh như vậy mà!
- Còn bạn trai cậu thì sao?. Anh ấy có học gần với cậu không?
- Anh ấy học ở trường này, lớp , tên là Tề Thái Anh!_Cô nói với giọng có chút ngại ngùng.
Khoan đã, Hà Thái Anh? Chẳng phải là bạn thân của A Hào sao?. Thật quả là có duyên cơ mà, tôi mới quay sang nhìn cô.
- Thái Anh hả? Tôi có quen cậu ta!
- Vậy sao?_Cô bật cười.
Lúc đó, chuyến xe buýt dừng lại ở trường tôi, tôi và cô nhanh chóng bước xuống xe. Vừa mới bước xuống cổng trường thì đã nô nức tiếng học sinh vui đùa rồi, tháng không gặp nhau cũng thấy nhớ lắm chứ bộ. Lộ Mịch đứng sau tôi khẽ khàng nói.
- Đúng là trường cậu đẹp thật!
- Lúc trước thì là trường tớ, nhưng giờ là trường của chúng ta!
- Ừ!_Cô gật đầu mạnh một cái.
Sau đó chúng tôi vui vẻ bước vào trường, đám nam sinh cuốn cuồn chạy lại gần chỗ tôi đang đi để tiện thể ngắm học sinh mới chuyển vào, ai đó cũng nhìn mê say làm cho cô có chút ngại ngần vội nép sang bên tôi. Tôi lắc đầu phì cười với bộ dạng đáng yêu ấy, nếu cô không có người yêu thì chắc sáng nào cũng có người ngắm, cũng có người đứng trước sân để tỏ tình quá. Đúng thật xinh đẹp quả thật là một lợi thế!.