Tiếp đó...
Cặp chủ nhân Ru Xiang và người hầu Oria, những người đã khiến tôi bất ngờ vào giây phút cuối cùng của câu truyện thông báo cho tôi rằng họ sẽ nghỉ lại ở hoàng cung của đất nước này.
Bởi còn nhiều điều muốn nói, tôi đã hẹn gặp lại họ trong học kỳ tiếp theo.
Art vẫn phải nằm điều trị ở nhà.
Trước khi quay về, cậu đã viết một bức thư tay xin lỗi gửi tới Lily. Nó làm tôi thực sự ngạc nhiên. Nội dung của nó là việc Art đã suy ngẫm lại về những gì mình làm.
Song câu kết lại là: 'Nói với chị Lycoris hộ tôi là tôi đã hối hận rồi nhá.'
Nếu câu này không tồn tại thì tốt hơn. Nhưng bức thư ít nhất đã làm tôi cảm thấy chút hy vọng nhỏ về việc Art có thể thay đổi.
Hành động trừng phạt bằng một cú tát của tôi xem ra rất hiệu quả.
Lily sẽ ở lại nhà tôi trong suốt kỳ nghỉ.
Chúng tôi sẽ cùng nhau nấu ăn, cưỡi ngựa đi dạo và tới gặp Wolf.
Có thể nói đó là một lịch trình kín kẽ đến mức không lãng phí một ngày nào.
Sau khi quay về, Shade đã định thảo luận với cha về việc tương lai cậu có kế nhiệm vị trí công tước xứ Lilia hay không.
Tôi biết cha đã dàn xếp rất nhiều việc để nó có thể diễn ra suôn sẻ. Vấn đề duy nhất còn lại là Shade sẽ chọn như thế nào.
'Người chị' trong tôi tin Shade có thể làm một công tước tốt.
Công tước Ranunculas đã mắng Wolf một trận khi họ gặp nhau. Mặc dù chúng tôi đã cố gắng giấu giếm về những gì mình gặp phải khi đối mặt với Gift, công tước vẫn phát hiện phần nào sự thật. Hẳn nó đã làm ông rất buồn. Rốt cuộc ông thực sự yêu thương con trai mình một cách vô điều kiện.
Điều đó làm Wolf vô cùng bối rối. Nhưng tôi nghĩ bài phát biểu ấy đã làm khoảng cách giữa cha và con trai rút ngắn lại.
Vuốt phẳng nếp uốn trên chiếc váy, tôi đặt nụ hôn lên bức ảnh của mẹ đặt trên đầu giường và bước đi.
Sau khi quyết định giết thời gian bằng cách đi bộ một chút, tôi bảo vú nuôi rằng tôi muốn ở một mình.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Bởi quay về nhà một cách đột ngột nên chúng tôi định tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Những người tham gia có Lily, Shade, cha và Wolf. Công tước Ranunculas cũng sẽ ghé qua một lúc. Dì và Crinum đã gửi quà cho tôi vào sáng nay. Những món quà từ họ hàng và học sinh trong trường cũng lục tục được chuyển đến. Song tôi sẽ mở chúng ra sau.
Bởi Shade, người đứng ra tổ chức tiệc muốn dành cho tôi một bất ngờ, nên tôi đành để đôi chân tình cờ dẫn mình đến thư viện.
Đó là chốn thân quen của tôi hồi còn bé. Chỉ cần có rảnh là tôi liền ghé qua đây. Song sau khi nhập học, tôi hiếm khi có thời gian quay trở về nơi này. Thế nên có nhiều món đồ nhỏ hơn những gì tôi nhớ trong ký ức.
Giá sách cao nhất mà tôi không thể vươn đến dù đã đứng lên ghế đẩu.
Cái thang bị cấm sử dụng vì một đứa trẻ trèo lên đó là quá nguy hiểm.
Cuốn từ điển khổ lớn từng làm tôi phải vật lộn mỗi khi lật trang.
Nhớ lại dáng vẻ tuyệt vọng khi đọc phải một cuốn sách khó hiểu mang mùi giấy của đứa trẻ cô đơn từng là bản thân ấy làm tôi hơi nhíu mày.
"Lycoris? Con có đó không?"
Nghe giọng cha vang lên trên hành lang, tôi bước nhanh rời khỏi thư viện.
"Con đây ạ. Thưa cha."
Sự xuất hiện bất ngờ của tôi làm mắt cha mở to.
"Lycoris!... Công chúa của cha. Trông con thật đáng yêu!"
Khi mặc chiếc váy này, tôi đã thực sự bất an. Song nó đã được đánh tan bằng những lời khen ngợi có cánh của cha.
"Đúng hơn là... con trông rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp."
"Giống như mẹ?"
"Đúng vậy."
Cha nheo mắt với nụ cười dịu dàng trên mặt. Ông vươn tay. Tôi vòng qua cánh tay hộ tống của cha bằng cánh tay đeo găng màu trắng hồng của mình.
Hôm nay tôi đã mặc một chiếc váy xếp ly màu hồng nhạt. Đó là một màu rất phù hợp với tôi. Song tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng vì thường quen mặc màu đỏ rực hoặc đen hơn. Bởi đây không phải một bữa tiệc trang trọng nên tôi đã thả hai lọn tóc bên mặt và gài búi tóc buộc thấp bằng một nhành hoa tươi.
Tôi luôn thích những chiếc váy xếp ly. Vì vậy mà đêm qua tôi đã quyết định chọn chiếc váy được may bằng loại vải yêu thích này. Không chỉ có vậy, Lily đã dùng những bông hoa trong sân để làm một chiếc trâm cài trang trí cho mái tóc của tôi.
Cha hộ tống tôi tiến tới phòng chính.
Khi cửa mở ra, những ánh đèn đầy màu sắc xuất hiện và vô số cánh hoa tung bay bên cạnh tôi. Nhờ được làm bằng ma thuật, nó sẽ biến mất ngay khi vừa chạm đất.
Tất cả ánh nhìn đều bị hút về phía tôi.
Đứng gần nhất là Shade. Cậu mở to mắt với vẻ ngạc nhiên rồi huýt sáo một cách thô lỗ. Vì đây là một bữa tiệc thân mật nên tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này.
Nụ cười của kẻ đồng phạm xuất hiện trên đôi môi của Lily. Ánh mắt cô chạm tới tôi. Trên mái tóc vàng óng mượt của cô là một chiếc gài hình bông hồng xanh có kiểu dáng giống cái trên tóc tôi. Một dấu hiệu bí mật mà chỉ có chúng tôi biết.
Công tước Ranunculas đã dành cho tôi những lời khen ngợi hết lòng và đặt lên tay tôi một nụ hôn nhẹ nhàng để chào hỏi. Bộ ria mép màu xám của ông lướt trên da mu bàn tay làm tôi cảm thấy hơi nhột, và tất nhiên, rất hạnh phúc.
Và Wolf.
Mặc dù không muốn tự kiêu, nhưng ngay cả khi cẩn thận nhận vai trò người hộ tống cho tôi từ cha, đôi mắt Wolf vẫn dán lấy tôi không rời một phút nào.
Ánh mắt nhìn chằm chằm ấy làm tôi không khỏi xấu hổ. Cuối cùng tôi mở lời nói.
"Em muốn mình trở nên đáng yêu hơn."
Wolf trông có vẻ vui. Anh mỉm cười. Một điều hiếm khi.
"Em vẫn luôn là người phụ nữ đáng yêu nhất mà anh biết."
Giai điệu vui vẻ của anh làm tôi cảm thấy 'tốt' hơn là ngại.
Thậm chí không cần soi gương, tôi cũng biết mình đang cười. Một nụ cười mà Lycoris Radiata của trò chơi không bao giờ có.
Thời gian của trò chơi kết thúc.
Tiếp theo là một tương lai mà tôi không hề hay biết.
Tôi sẽ cố gắng kết bạn.
Tôi sẽ không từ bỏ việc giúp Art trở nên tốt hơn.
Tôi sẽ tận hưởng cuộc sống sinh viên còn lại của mình.
Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng về con đường mình sẽ chọn. Khi dạy Lily những kiến thức khác nhau, tôi đã cảm thấy đó là một điều thú vị. Mặc dù không phải ai cũng có thể trở thành giảng viên tại học viện, nhưng tôi có thể làm việc như một tình nguyện viên.
Tôi sẽ học cách quản lý gia đình và cố gắng nấu ăn ngon hơn Wolf. Tôi nhất định sẽ làm cha và Shade phải thốt lên những lời kinh ngạc. Lily nhất định rất sẵn lòng dạy tôi về điều đó.
Tôi cũng có thể giúp mối quan hệ cha con giữa Wolf và công tước Ranunculas trở nên tốt hơn.
Ngay cả khi tôi còn rất nhiều lo sợ về những gì đang đợi mình ở phía trước.
Nhưng với ngọn lửa hy vọng trong tim, tôi sẽ tiếp tục bước tiếp.