May mà người có thể giải đáp những thắc mắc làm đầu óc tôi quay cuồng bây giờ đang đứng ngay gần đó.
"Anh Oria là tác giả của thứ này sao?"
Oria lặng lẽ tránh ánh mắt của tôi. Mãi đến khi được Ru Xiang thuyết phục hoặc có lẽ là đe dọa với những từ như 'Nói đi', anh ta mới cúi đầu đáp.
"Vâng, tôi đã viết nó..."
"Nó..." Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Oria. Giải thích cho rõ ràng vào."
"Ừ thì, tôi đã dùng hình mẫu của mọi người trong trường để viết truyện giải trí..."
Vấn đề là tại sao nó lại rất giống ký ức về trò chơi của tôi?
"Oria. Anh có ký ức về kiếp trước sao?"
"Hả?"
"Anh có nó phải không? Nếu thế...."
"Anh... Không, tôi, chỉ là, tôi có một năng khiếu ma thuật hơi đặc biệt..."
"Ma thuật? Ý anh là anh có thể tiên đoán số phận của người khác sao?"
"??" Oria trông có vẻ khó hiểu. Tôi đanh mặt nhìn lại.
"Số phận? Không phải, loại ma thuật đó là..."
"Những gì anh viết ra là những điều anh trông thấy thông qua ma thuật phải không?"
"Ừ. Đại khái..."
"Vậy đó là 'số phận' rồi còn gì? Tuy nó có rất nhiều cách gọi khác nhau. Nhưng bản chất của nó là như vậy mà?"
"K-Không. Nó không hẳn là như vậy..."
"Nhưng..."
Vô số ý nghĩ đã phá vỡ mặt tiền phẳng lặng bình tĩnh của tôi. Áp lực tôi đặt lên Oria làm anh ta lúng túng hơn bao giờ hết. Cuối cùng Ru Xiang mở miệng hỏi, "Chị Lycoris ổn chứ?" thì tôi mới nhận ra mình thất lễ đến mức nào.
"A- Thứ lỗi cho em."
"Chị Lycoris. Tại sao chị lại gọi nó là 'số phận' vậy? Diễn biến được viết trong cuốn sổ chưa bao giờ xảy ra cả. Em không nghĩ ta nên dùng từ 'số phận' để gọi tên nó."
Những lời trật tự được thốt ra bằng chất giọng nhẹ nhàng của Ru Xiang đã trấn an tôi.
"Bởi... bởi vì tôi, nói sao nhỉ, bởi vì có một người đã chống lại 'số phận được định sẵn' của người đó."
"Số phận là thứ con người bình thường có thể chống lại sao?"
"Tôi... Xin lỗi. Tôi đã mất kiểm soát."
Thực tế, tâm trí tôi đã trở thành một mớ hỗn độn khi đọc cuốn sổ.
"Oria thể 'nhìn thấy' những 'khả năng' có thể xảy ra trong cuộc sống của mỗi người."
"Khả năng?"
"Vâng. Anh ta có thể nhìn thấy quá khứ hoặc tương lai. Nhưng nó không phải là 'tiên đoán'. Nó chỉ là 'khả năng có thể xảy ra'. Chị Lycoris mới đọc được một câu chuyện thôi nhỉ? Xin hãy lật sang trang tiếp theo."
Tôi làm theo lời khuyên từ Ru Xiang. Ngay sau câu chuyện giữa Lily và Wolf là một tuyến đường lãng mạn của tôi cùng Art. Mặc dù chỉ đọc lướt qua, nhưng tôi có thể nắm rõ nội dung của nó.
"Điều này..."
Route này không hề tồn tại trong trò chơi. Tôi tiếp tục đọc. Kế đó là chuyện kể về tình bạn của tôi và Lily. Không hiểu sao nó làm tôi cảm thấy hơi rợn sống lưng. Khi đọc đến đoạn chúng tôi trao nhau nụ hôn, tôi đóng sầm cuốn sổ lại và đưa tay ôm đầu.
"...?????"
Dẫu chỉ là đọc vài trang giấy, tôi lại cảm thấy mình giống như vừa bị gõ bằng búa tạ.
Cuốn sổ vẫn nằm trong tay tôi...
Có thể nói điều này là một trong những sự kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp trong đời. Đó chỉ là một cuốn sổ tâm thường có thể mua ở bất cứ đâu. Nhưng nội dung lại đủ sức làm người ta phải kinh hãi.
"Này..." Người tác giả của sự kinh hoàng lên tiếng. "Tôi xin lỗi... Tôi không có ý xúc phạm em! Chỉ là tôi sẽ cảm thấy rất tệ nếu không viết ra những 'khả năng' đó... Thế nên...!"
Ru Xiang dùng cánh tay mảnh khảnh đập mạnh vào lưng Oria.
"Tôi sai rồi. Tôi thú nhận. Đó là sở thích của tôi. Tôi không thể dừng lại. Tính chất bi kịch trong chuyện tình Lilium và thủ lĩnh nam sinh Wolfgang thực sự làm tôi say mê... Chuyện lãng mạn của cậu bé mới lớn Art và thủ lĩnh nữ sinh lớn tuổi cũng rất hay... Còn chuyện giữa thủ lĩnh nữ sinh và Lilium... ừ thì... đại khái là 'giấc mơ thường thấy của một thằng đàn ông bình thường'?"
Khi lảm nhảm về sở thích của mình, Oria có một cái nhìn mơ mộng.
"Tôi rất thích quan sát 'khả năng có thể xảy ra trong cuộc đời' của mọi người. Vậy nên tôi quyết định viết nó ra. Ngay cả khi tôi biết nó không đi đến đâu, ngay cả khi tôi biết mình sẽ bị đuổi học nếu bị phát hiện, nhưng tôi thực sự không hối hận..."
"Anh chắc chắn sẽ bị trừng phạt!"
Màn tsukkomi thẳng thắng của tôi khiến Oria rớt nước mắt. Nhưng thái độ không hối hận của anh ta làm tôi biết chuyện này sẽ không dừng lại ở đây.
"Trước tiên thì... Đây có thể coi là một sự lạm dụng ma thuật sao?"
"Điều này... Oria đang được Hiệp hội huấn luyện để sử dụng nó ạ."
Ru Xiang gượng gạo cười khi giải thích rằng Oria sử dụng ma thuật chủ yếu nhằm bảo vệ cậu ta.
Ở đất nước nhỏ bé nơi Oria sinh ra không có tổ chức kiểm soát nào giống như Hiệp hội hay học viện ma thuật.
Vậy nên anh ta không thể kiểm soát được và luôn kích hoạt ma thuật ngoài ý muốn.
Oria cúi thấp đầu. Anh trông có vẻ buồn. Nhưng tôi không thể tha thứ cho cuốn sổ có thể mang tới rắc rối này.
"Chị xem. Những gì Oria trông thấy chỉ là 'khả năng có thể xảy ra'. 'Số phận' duy nhất, một quá khứ và một tương lai cố định là không tồn tại. Nếu một ma thuật sư có thể nhìn thấy chính xác quá khứ và tương lai của người khác, anh ta chắc chắn sẽ không được tự do như thế này rồi."
Ru Xiang làm nắm tay tôi buông lỏng.
Khái niệm 'khả năng có thể xảy ra' tương tự như 'thế giới song song'. Rốt cuộc nếu Oria có thể tiên đoán chính xác 'số phận' ở cuộc đời này thì Wolf chắc chắn đã mồ côi cha sau vụ đầu độc và Shade sẽ lớn lên trong sự đe dọa của chú Narcissus rồi.
"Anh Oria có biết từ 'Yandere' hay 'trò chơi PC' không?"
"...Hả? Không."
Oria lắc đầu, song anh nhanh chóng tỏ ra thích thú khi nghe về khái niệm của những từ này. Bởi rất khó giải thích 'máy tính' là gì nên tôi chủ yếu tập trung vào từ 'yandere' và 'trò chơi'.
Việc giải thích 'Route', 'Flag' cũng rất rắc rối. Vì thế tôi đã dùng từ 'chi nhánh' trong tiểu thuyết để làm ví dụ.
Hẳn là nhờ trí tưởng tượng mạnh mẽ của mình mà Oria đã hiểu được những gì tôi nói. Mắt anh sáng rực.
"Thú vị! Thực sự thú vị! Ý tưởng 'phân nhánh' rất hay! Nếu làm vậy, ta có thể đan xen nhiều khả năng, nhiều kết cục vào một câu chuyện thay vì chỉ có một kết cục thông thường! Định nghĩa 'yandere' cũng rất tuyệt."
Anh vui là được rồi. Xem ra Oria thực sự không biết gì về 'trò chơi thực tế'.
Trái với sự thất vọng của tôi, Oria tiếp tục huyên thuyên một cách phấn kích.
"... Ước gì tôi có thể tái sinh vào một thế giới có bối cảnh trò chơi như vậy! Nếu tôi kết hợp các 'khả năng có thể xảy ra' mà mình biết với 'yandere' cùng 'trò chơi thì..."
Thái độ không ăn năn của Oria khi lấy lại cuốn sổ khiến Ru Xiang thúc mạnh cùi chỏ vào người anh ta.
Trong khi tôi lẩm bẩm với giọng ngạc nhiên. "Tái sinh...?"
"À. Chị không quen thuộc khái niệm đó nhỉ? Đất nước chúng em đều tin vào sự 'luân hồi'..."
Ru Xiang rất sẵn lòng giải thích cho tôi nghe. Song đó là điều không cần thiết. Thực tế, bản thân sự tồn tại của tôi là minh chứng sống cho việc 'tái sinh'.
Đúng rồi.
Tái sinh.
Nếu có trường hợp của tôi... Biết đâu Oria sẽ có 'khả năng' tái sinh ở Nhật Bản thực tế chăng?
Không có gì có thể chắc chắn Oria chỉ có thể tái sinh sau cái chết của tôi cả. Bánh xe luân hồi không có khái niệm về thời gian. Có phải Oria đã dùng ký ức tiền kiếp để xây dựng trò chơi và tôi đã chơi trò chơi đấy?
Và sự tương đồng giữa các sự kiện trong trò chơi và thế giới này là bởi nó được dựa trên kiến thức ma thuật của Oria, một viễn cảnh quá khứ?
Một tiếng thì thầm xa lạ 'Chính xác' vang lên bên tai tôi.
Vào lúc đó, tôi nhớ lại tiêu đề của 'trò chơi'.
"Deja Vu".
Cái từ đã xuất hiện trong đầu tôi nhiều lần hồi nhỏ. Nhưng cho đến nay, tôi mới liên tưởng nó với tiêu đề trò chơi.
Déjà vu.
< Kishikan >.
< Kishikan > của ai?
Những người hâm mộ trò chơi tin rằng tiêu đề ám chỉ cho việc người chơi phải chơi đi chơi lại nhiều lần để đi đến HAPPY ENDING.
Vòng đầu tiên luôn là bi kịch không thể tránh khỏi. Lựa chọn mới chỉ xuất hiện ở vòng thứ hai. Thông qua một deja vu nhỏ bé nhưng hữu ích, nữ chính mới có thể cứu vớt tương lai của bản thân.
Không phải ai cũng thích gặp phải BADENDING. Đặc biệt là những người ưa thích HAPPY ENDING. Song tôi đã tin rằng nhà phát hành làm vậy để mọi người có thể tận hưởng trọn vẹn cái kết hạnh phúc khi biết rõ những chi tiết bi thảm mà mình có thể gặp phải.
Sự thật là...
'Deja Vu' là deja vu của người sáng tạo trò chơi.
Nói cách khác, đó là ký ức tiền kiếp của người đó?
Như vậy anh ta đã dùng những nhân dạng thực sự là chúng tôi để xây dựng trò chơi?
Thật vớ vẩn.
Nó không đáng tin chút nào.
Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận khả năng ấy.
"... Oria có thể lưu trữ lại ký ức của mình sau khi tái sinh không?"
"Tôi sẽ ghi nhớ cuộc đời này bằng toàn bộ sức mạnh ý chí mình có!"
Nó không thể nào vô lý hơn được nữa.
Song tôi từng có kinh nghiệm về nó. Từ kích hoạt lại ký ức tiền kiếp của tôi là 'Wolf'. Nếu từ kích hoạt của Oria là 'trò chơi PC', 'Flag', 'Yandere' mà tôi vừa nói đến thì sao?
Oria có vẻ hiểu lầm sự trầm tư của tôi.
"A... tôi xin lỗi. Tôi đã quá thất lễ... Xin đừng hiểu sai ý tôi. Tôi không có ý 'nếu nó xảy ra như những gì mình viết thì sẽ tốt hơn' hay đại loại. Tôi chỉ thích 'khả năng' và sự khác nhau giữa thực tại và tưởng tượng mà thôi... Bởi nó làm tôi trân trọng hơn những gì mình có trong cuộc sống thực... Thật khó để nói rõ... Nhưng..."
Oria rúm người lại với vẻ nôn nóng.
Tôi có thể hiểu một chút những gì anh cố diễn tả. Bởi nhờ 'kiến thức' mà tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc bây giờ. Tôi có Wolf, Shade, Lily và cha. Tôi biết gương mặt tươi cười của mẹ.
Tôi có thể gặp công tước Ranunculas bất cứ lúc nào.
Dì và Crinum đã viết thư cho tôi kể về cuộc sống tốt đẹp của họ.
'Khả năng' rằng tôi có thể không có được những điều trên đã làm tôi cực kỳ trân quý hiện tại. Giống như việc ta có thể cảm nhận được ánh sáng cuối đường hầm.
Vậy nên tôi mỉm cười với Oria.
Tôi không biết điều gì là chính xác. Tôi chỉ nghĩ nó có khả năng là sự thật. Nhưng ai biết được.
Song có một điều tôi chắc chắn.
Tôi sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn nhất.