Đúng như dự đoán của tôi, Lily đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Chưa đầy một ngày sau khi kết thúc buổi học lễ nghi, vô số tin đồn về cô đã bay vào tai tôi. Đại khái như:
"Cô ấy đã phá vỡ dụng cụ đo lường ma thuật, thật không thể tin nổi."
Một số người đã phản ứng quá khích với tin tức buổi tối trong khi những người khác tỏ vẻ hoài nghi. Mặc dù vậy, họ đều tỏ ra thích nghe ngóng chuyện của Lily.
Đôi lúc sẽ có những học sinh cùng năm Lily sẽ đóng vai trò nhân chứng sống khi nhắc tới cô. Nó khiến cho những lời đồn càng trở lên kỳ lạ, méo mó và không thể phân biệt thật giả.
"Nếu đó là sự thật thì đáng sợ quá nhỉ?"
Tôi cau mày trước câu hỏi này.
Đó là một vấn đề nghiêm trọng.
Nguồn gốc phép thuật trong thế giới này không đến từ linh hồn hay thần linh. Nó là một năng lượng vô hình vô dạng tồn tại trong một số người nhất định. Khả năng của nó không phải là vô hạn và tác dụng của nó thay đổi theo ý thức của mỗi người dùng.
Ví dụ như Shade rất giỏi phép thuật quyến rũ và ma thuật tâm trí bởi đó là sở trường của cậu ta. Trong khi Wolf lại thiên về ma thuật tấn công, tăng cường cơ thể để đi theo con đường quân sự.
Phải nói thêm rằng nếu Wolf thành công trong việc tiếp quản vị trí của cha mình, công tước Rannculus thì đất nước này sẽ có một thủ tướng khá hiếu chiến.
Còn ma thuật của tôi...
Nếu tôi phải chọn thì đó có lẽ là ma thuật tâm trí giống Shade. Thế nhưng nó chủ yếu liên quan đến việc tăng cường trí nhớ bản thân và không có tác dụng gì ngoài việc giúp tôi có thể nhồi nhét kiến thức vào đầu trước kỳ thi.
Nhân tiện đó cũng là một loại ma thuật khá là phổ biến.
Mặc dù phép thuật của mỗi người rất khác nhau, nhưng chúng đều có điểm chung là 'không vượt quá thang đo của Hiệp hội'.
Lý do cho định kiến này bởi Hiệp hội là tập hợp các chuyên gia nghiên cứu ma thuật. Tất cả các phương pháp phân loại và cách sử dụng ma thuật hiện đại đều đến từ tay họ. Thậm chí tôi còn nghe nói đã có người trong Hiệp hội chạm tới đỉnh cao của ma pháp.
Nếu mức độ nguy hiểm của ma thuật thao túng tâm trí mà Shade sử dụng được Hiệp hội phân loại là A và đã có cách ứng phó với nó, thì Lily lại có những khả năng hiếm vượt xa các ma pháp thông thường.
Tôi nghĩ nó ít nhất sẽ bị xem là nguy hiểm mức S. Không chỉ có tôi mà tất cả các học sinh cấp cao đều biết về sự nguy hiểm này.
Bởi vậy khi biết những học sinh trẻ có xu hướng chế nhạo Lily, tôi thực sự lo lắng về cách cô sẽ phản ứng lại. Liệu cô ấy có nghĩ họ đang muốn hạ nhục cô hay không? Cô ấy sẽ đáp trả lại bằng cách nào?
Thú thật, tôi không biết Lily đang nghĩ gì.
'Lily' trong trò chơi đã che giấu ma thuật của mình vì không thể giải thích được lý do tại sao một thường dân lại có được chừng ấy sức mạnh.
Rốt cuộc ở học viện phép thuật nơi học sinh bắt đầu đến trường vào tuổi mười hai, chỉ riêng sự xuất hiện của một học sinh chuyển trường lớn tuổi như cô thôi đã chẳng khác nào một viên đá khuấy động mặt hồ phẳng lặng.
'Lily' có tính cách mạnh mẽ và đầy tài năng, nhưng 'Lily' cũng là sáng tạo của người chơi. Tính cách cô không hề cố định mà sẽ thay đổi vào mỗi route khác nhau.
Cho nên tôi không biết Lily thực là người như thế nào.
Nó làm tôi tò mò về cô gái có tên Lilium Valley ấy.
Chủ đề đó vẫn ám lấy tâm trí tôi sau khi kết thúc bữa tối.
Tôi quyết định dành thời gian một mình trong thư viện ký túc xá.
Đó là một điểm đến ít người biết đến hoặc đúng hơn là không ai muốn tới.
Một phần do lượng sách trong ký túc xá nữ sinh cực kỳ hạn chế khiến các học sinh thường có xu hướng tới thư viện chính để tìm tài liệu hơn.
Phần còn lại là do chủ đề của chúng thuộc đề tài mà những người lớn tuổi sẽ quan tâm hơn như lịch sử và văn học cổ điển. Nếu nó được thay bằng những quyển sách giải trí hay truyện tình cảm thì chỗ này đã không đến mức vắng lặng như thế.
Tất nhiên ở đây sẽ không có sách ma thuật, chúng thường được kiểm soát rất chặt chẽ.
Diện tích căn phòng rộng mười bước chân và chỉ có hai ghế nên càng không phải nơi phù hợp để tụ tập. Có vẻ như nó được thiết kế để làm một nơi thư giãn cho các con mọt sách thì đúng hơn.
Vì tất cả những lý do trên, nơi này đã trở thành một điểm đến quen thuộc của tôi.
Không hiểu sao mỗi khi có học sinh đi lạc vào đây đều mang vẻ sợ hãi và xin lỗi vì đã làm phiền tôi. Thậm chí tôi còn chưa nói gì hay làm gì họ đâu, tại sao họ lại cư xử như vậy chứ?
Phải mất một thời gian, tôi mới biết lý do họ tránh xa nơi này là do tin đồn thư viện ký túc xá đã trở thành phòng độc quyền của thủ lĩnh nữ sinh.
Khi tôi thở dài, có tiếng gõ cửa vang lên. Họ biết có người ở trong vì ánh đèn?
"Mời vào." Tôi nói khi vẫn ngồi tại chỗ.
Ngay cả khi biết họ sẽ chạy trốn khi nhận ra người ở trong là mình, tôi vẫn nói một cách lịch sự.
Song tôi không ngờ người đến lại là Lily.
Sau một khoảnh khắc của sự ngạc nhiên, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi ở một mình với cô. Đồng thời, tôi cũng không thể không lo lắng. Trong ký túc xá nữ tràn ngập tin đồn về cô ấy, điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy có thể bị quấy rối bởi những người tò mò.
Nói cách khác, đây không phải lúc để tôi thư giãn. Với tư cách thủ lĩnh nữ sinh, tôi cần phải dẹp yên bất kỳ mâu thuẫn có thể nảy sinh nào sớm.
"Chị... chị sẽ rời đi ngay bây giờ. Hãy cứ tự nhiên ở đây nhé. Nếu em muốn mượn sách thì chỉ việc điền thông tin vào sổ..."
"Không... ưm," Cô ấy ngắt lời tôi, "Em... Em đang tìm chị ạ. Em muốn nói chuyện với chị..."
Hả... Lily nói gì cơ?
Cô ấy tìm tôi á?
"Chị có thời gian không ạ?"
"C... có. Chị rảnh đến giờ ngủ."
Nghe thế, cô bước tới gần tôi và nở nụ cười hạnh phúc.
Quả là một cô gái ngọt ngào. Bất chấp vẻ đẹp sắc sảo của mình, khí chất của cô lại vô cùng hiền dịu và khôn ngoan giống như một người từng trải.
Tôi mời cô ấy ngồi xuống ghế còn lại.
"Cảm ơn chị," Lily hồ hởi đáp. "Em... Em muốn cảm ơn chị vì đã giúp em trong buổi học lễ nghi. Cảm ơn chị rất nhiều."
Nói rồi, cô cúi đầu cảm kích.
"Không, không có gì đâu."
"Em biết mình rất kém cỏi và không có kiến thức về lễ nghi, nhưng chị vẫn vui vẻ hướng dẫn cho em..."
Vâng, phải liên quan tới bạn là một điều mà tôi bắt đầu hối hận đấy.
Dẹp nó sang một bên, những lời của cô làm tôi cảm thấy hơi khó chịu.
"Em tự nhận mình là một người kém cỏi và không có kiến thức sao? Hay là ai đã nói với em thế?"
Đúng thế, những từ 'kém cỏi và không có kiến thức' đã để lại vị đắng trong miệng tôi.
Tôi lập tức lưu ý tới vẻ im lặng của Lily. Trong trò chơi, cô cũng có một khoảng thời gian khó khăn để hòa nhập vào ngôi trường. Là một thường dân, tất nhiên cô sẽ cảm thấy khó xử và không thể bắt kịp một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
"Đó là một vinh dự để giúp đỡ người khác hoàn thiện bản thân mình. Có điều, chị hy vọng em đừng quên điều cốt lõi nhất."
"Điều cốt lõi nhất ạ?"
"Em nghe giáo viên hướng dẫn nói rồi nhỉ? Quan trọng chúng ta phải hành động theo suy nghĩ. Ví dụ như cách em bày tỏ lòng biết ơn đầy chân thành này đã cho thấy em thực sự nghĩ về nó. Vì vậy nó không khó quá đâu. Hãy tự tin lên."
Tôi chỉ lặp lại những lời giáo viên đã nói mà thôi. Tại sao Lily lại có vẻ ấn tượng đến vậy? Những lời 'cảm ơn chị nhiều' của cô đã làm tôi bối rối.
Khi chuẩn bị tới giờ tôi rời đi, cô bỗng nói.
"Chị ơi... liệu, liệu em có thể đến đây nữa không?"
"Hả? Học sinh ký túc xá đều có quyền sử dụng nơi này mà..."
"Ý em không phải là vậy, em muốn nói chuyện với chị lần tới, vậy có được không ạ?"
Tôi gật đầu liên tục vì phấn khích. May thay, Lily đã không chú ý tới hành vi kỳ lạ đột ngột của tôi mà chỉ cười một cách hạnh phúc trước khi ra khỏi phòng.
Điều này...
Điều này... có nghĩa là chúng tôi đã trở thành bạn bè?
Đó là một điều bình thường sao? Tôi còn hứa gặp lại cô ấy nữa chứ? Chỉ vì cô ấy muốn nói chuyện với tôi? Nó thực sự thích hợp sao?
Lẽ nào.. lẽ nào cô ấy cũng thích tôi?
Ôi, nữ chính của tôi, cô ấy mới đáng yêu làm sao! Tôi bắt đầu chờ mong mối quan hệ giữa chúng tôi có thể thân thiết hơn. Tôi thậm chí còn bắt đầu hy vọng có thể trở thành bạn tốt nhất của cô hoặc một cái gì đó tương tự.
Trái tim tôi rộn ràng với niềm hạnh phúc.
Tôi rất muốn gặp lại cô ấy.
Cứ như thể tôi đã rơi vào tình yêu với Lily vậy.
Đùa thôi.