Trans: Battery
Edit: Umi-chan no.4214
____________________________
Sau khi xuống tàu điện, tôi và Yukinoshita đi dạo quanh ga Chiba lúc trời hẵng còn tối. Còn một lúc nữa mới đến giờ cao điểm, có thể thấy một vài học sinh và những người phụ nữ đang rảo bước trên đường. Nhưng sớm thôi, những nhân viên văn phòng trong bộ vest sẽ ùa ra hết khu vực này.
Một thời gian trước đó, đúng hơn là chỉ mới vài tuần trước thôi, bạn có thể thấy những sinh viên đại học đăng ký tham gia buổi tư vấn định hướng xếp hàng dài, tay chỉ cầm một tấm biển đơn giản được làm từ bìa các-tông, trông như là một cuộc di cư lớn của dân tộc thiểu số vậy. Nhưng bây giờ khi mùa xuân đã qua và mùa hạ sắp đến, bạn sẽ không còn thấy những cảnh tượng như vậy nữa.
Yukinoshita đi cách tôi nửa bước, tôi đi trước cô ấy một chút. Dường như cổ đã đến đây nhiều lần rồi, vì xung quanh người cô ấy không hề toát lên vẻ lạ lẫm khi đến đây..
Chúng tôi cứ thế đi dọc bến tàu, khi đang qua một ngã năm thì Yukinoshita bỗng dừng lại.
“Có chuyện gì thế? Nhầm đường à?”
“Làm gì có chuyện đó chứ…”
Tôi hỏi nhưng cô ấy chỉ nheo mắt lại và quay sang nhìn. Vén lên phần tóc bị xoã, cô thở một nụ cười dài.
“Chúng ta đến hơi sớm rồi, tớ không biết giờ nên làm gì để giết thời gian…”
“Ra vậy… Hiếm khi cậu mắc sai lầm kiểu như thế này nhỉ.”
Tôi không hỏi thăm thời gian cụ thể của bữa tối nay mà giao phó hết cho cô ấy. Khi nghe cô ấy nói vậy, tôi mới nhận ra giờ chỉ mới xẩm tối, dùng bữa lúc này có vẻ là hơi sớm. Như mọi khi thì Yukinoshita sẽ canh thời gian hợp lý để đảm bảo chúng tôi sẽ đến đúng giờ hoặc sớm hơn vài phút. Với một Yukinoshita chu đáo như vậy, mắc một sai lầm như thế này thực sự hơi hiếm xảy ra.
Vậy là cô ấy cũng có chút lo lắng… Điều này khác hẳn thường lệ, cô ấy dễ thương quá đi.
Tôi tự phân tích trong lòng rồi gật đầu, nhưng có vẻ sự thật lại không phải như vậy.
Yukinoshita nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói:
“Tớ không nhầm lẫn gì đâu…Chỉ sợ nếu không làm vậy, ai đó sẽ sợ mà chạy mất thôi.”
Giọng điệu có chút giận dỗi ướm chút vẻ không bằng lòng của cô ấy làm tôi chỉ biết cười gượng. Trời ơi, đáng yêu quá đi mất!
“Không sao đâu, cũng rảnh ra được một lúc, còn khoảng bao lâu nữa thì tới giờ vậy?”
Yukinoshita nhìn vào màn hình điện thoại.
“Còn khoảng một tiếng nữa lận.”
“Thế tớ làm gì giờ nhỉ? Về nhà thì sao ta?”
Tôi vô thức đưa ra đề nghị là đi về nhà, ngạc nhiên thay là Yukinoshita lại mỉm cười và gật đầu đồng ý.
“Được thôi. Cậu có thể đưa tớ về cùng được không? Tiện thể dùng bữa tối trước khi ra về luôn. À, cả mẹ và chị tớ cũng sẽ đến nữa.”
“Ơ, ơ…”
Tôi chỉ nói đùa thôi mà, sao cô ấy đáp lại luôn rồi vậy trời… Vậy thì tôi chả làm gì được cả! Dù tôi có cố bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi chỉ nhìn thấy được mỗi tương lai phải ăn tối cùng Yukinoshita-san và con gái của cổ! Trời ơi, cô ấy chu đáo quá mức rồi đấy… Dù thừa biết, nhưng chắc tôi không thoát được rồi.
“Chỉ cần tìm một nơi nào đó để giết thời gian thôi mà…”
“Vậy thì đi thôi.”
Chúng tôi kết thúc trò chuyện rồi bắt đầu nhìn xung quanh.
Đúng lúc đó, mắt tôi và Yukinoshita chạm nhau.
“Sao, sao vậy? Cậu muốn đi đâu à?”
“Đi đâu cũng được mà…”
Tôi ngập ngừng hỏi Yukinoshita, còn cô ấy thì hơi nhướng mày lên ngại ngùng đáp lại.
Cả hai rơi vào im lặng…
Hai đứa lại nhìn nhau, không biết nên nói gì mà chỉ thở dài rồi cười.
Khoan đã, điều này liệu có trở thành huyền thoại không nhỉ? Khi có người hỏi bạn rằng bạn muốn đi đâu, bạn có thể trả lời bằng một câu đơn giản là đi đâu cũng được. Đây là một câu hỏi cổ điển để kiểm tra sở thích của đàn ông.
Không, Yukinoshita sẽ không làm những điều rắc rối đó đâu…nhưng nghĩ kĩ thì cô ấy vốn dĩ đã rất phiền phức rồi!
Bằng cách này, tôi chỉ có thể huy động tất cả não bộ của mình hoạt động để đưa ra câu trả lời hoàn hảo nhất.
Được rồi, một câu hỏi dành cho Yawata. Các cô gái thường tới đâu vào thời gian rảnh?
Tôi đã nghĩ về nó một lúc, nhưng con A.I hiệu suất cực cao ở trình độ của tôi thì tất nhiên chỉ có thể đưa ra câu trả lời như là “Tuyệt vọng tìm kiếm một người đẹp trai trên Tabelog[note47427] trước khi đi hẹn hò với một cô gái. Nó thực sự không thể chê vào đâu được.” Bạn có nghĩ là mình đang chơi “Renmen Fish SEAMAN” không? Con A.I được gọi là Yawata này thực ra là viết tắt của “Ngu ngốc tự cho mình luôn đúng”[note47428] à.
Nếu ở một mình thì tôi có thể đi bất kỳ đâu để giết thời gian. Chẳng hạn như tới một tiệm ramen gần đây để lấp đầy dạ dày của mình, ghé một tiệm sách hoặc ngồi nghịch điện thoại tại khu nghỉ ngơi của cửa hàng tiện lợi. Nhưng bây giờ đang là hai người, tôi không muốn nó quá bình thường.
Con trai và con gái trên thế giới này thường làm gì vào những lúc như thế này nhỉ? Tôi có thể làm được mà không làm bầu không khí trở nên căng thẳng và làm việc giết thời gian trở nên thoải mái hơn, nhưng quá khó đối với tôi để có thể tìm một nơi nào đó thật sành điệu.
Starbucks? Tới Starbuck? Liệu tới Starbucks có ổn không đây? Dù sao thì, nếu bạn gọi sai một món gì đó ở Starbucks, không phải điều đó rất xấu hổ sao? Nhưng ở cấp độ của tôi, sức mạnh tinh thần của tôi là siêu cao thế nên tôi sẽ gọi một ly cà phê đá cỡ vừa ở Starbucks nên tôi chắc chắn sẽ không bị mất mặt đâu.
Tuy nhiên, tôi lại hay coi thường những "nhân viên sáng tạo ngốc nghếch đang ngồi cạnh cửa sổ ở Starbucks, gõ MacBook và toát ra
một bầu không khí văn phòng lạnh lẽo". Nếu tôi chọn Starbucks vào lúc này, tôi cảm thấy như mình đã thua họ. Nhưng nếu bạn vào đó, bạn sẽ thua khi nghĩ rằng Starbucks sành điệu…Những người thời thượng sẽ không nghĩ rằng Starbucks là sành điệu. Đó là kiến thức phổ thông rồi.
Tôi mất khoảng 0,2 giây để bắt đầu nghĩ với một tốc độ siêu cao mà ngay cả một vận động viên bóng chày trong truyện tranh cũng phải ngỡ ngàng. Tôi gật đầu lia lịa, ngay lúc này thì Yukinoshita nghiêng đầu nhìn tôi ngạc nhiên thấy rõ.
“Có chuyện gì thế?”
“Không…ta đang đi đâu đây…”
“Cậu có thể đi đâu cũng được mà.”
Khi tôi nói điều này, tôi thực sự muốn để cô ấy quyết định xem chúng tôi sẽ đi đâu, nhưng cô ấy lại mỉm cười xấu hổ và lặp lại những gì cô ấy vừa nói. Vấn đề bây giờ lại là cô ấy muốn tôi quyết định điều đó.
“Đó là những gì cậu nói vừa nãy mà, nhưng không thể chỉ đi những nơi mà tớ muốn được…Sẽ tốt hơn nếu chọn một nơi nào đó phù hợp với cả hai ta, cậu nghĩ sao?”
Nghe những gì tôi nói khiến Yukinoshita cảm thấy ngạc nhiên. Sau khi chớp mắt vài lần, cô ấy đột nhiên bật cười rồi quay lưng lại lấy tay che miệng.
Này, có chuyện gì không đúng ở đây à, gì vậy chứ, tôi có nói điều gì buồn cười không thế? Tôi lo lắng nhìn về phía Yukinoshita và thấy vai cô ấy run rẩy.
“…Này, Yukinoshita?”
Cô ấy lại nở nụ cười kỳ quái của mình sao? Tôi nghĩ vậy và nói với Yukinoshita, chỉ để cô ấy bình tĩnh lại một chút, nín cười mà quay lại. Có vẻ như những gì tôi vừa nói đối với cô ấy thật sự rất buồn cười. Cô ấy lau khóe mắt trong khi vẫn đang nở nụ cười trên môi.
“Ra là cậu cũng lo lắng về những điều đó sao.”
“Không, không phải như những gì cậu nghĩ đâu…Tớ chỉ nghĩ rằng cả hai chúng ta cùng nên tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi thôi.”
Tôi thực sự rất xấu hổ khi bị chỉ ra như thế này.
Để che đi sự xấu hổ trên khuôn mặt, tôi gãi gãi má và bắt đầu đổi sang chủ đề khác, thấy vậy, Yukinoshita khẽ mỉm cười.
“Xin lỗi, thực sự thì đi đâu cũng được mà.”
“Điều này…Thôi được rồi. Thật sự không sao chứ? Cậu không định thử tớ hay gì đâu phải không? Tớ hỏi nghiêm túc đấy?”
“Làm sao mà tớ phải kiểm tra cậu chứ? Tớ có thể biết được gì qua những thứ như thế này đâu?”
Yukinoshita khi nghe thấy câu hỏi phiền toái của tôi thì đáp lại như không còn gì để nói.
Không, trên đời này vẫn còn người như vậy đấy, thông qua những câu hỏi như thế để tìm hiểu về sở thích của cánh đàn ông. Tôi đang nói tới cô gái đáng yêu nhưng tồi tệ nhất tên là Isshiki Iroha.
Dường như những gì tôi nghĩ đã hiện hết lên trên mặt, Yukinoshita nghịch phần tóc xõa xuống trước ngực và thì thầm với vẻ mặt lo lắng:
“Tớ không có thử cậu đâu mà…Chỉ là tớ chưa từng làm mấy thứ kiểu để giết thời gian nên giờ tớ không biết phải làm gì hết…Nếu cậu mà nói gì kỳ lạ thì tớ sẽ xấu hổ lắm đó.”
Sau khi nói với một giọng nhỏ, cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi như đang cố gắng xem biểu cảm của tôi như thế nào vậy.
Giọng điệu của cô ấy khác hẳn mọi khi, trông hơi trẻ con và dáng vẻ
bối rối cũng rất dễ thương nữa. Khóe miệng của tôi không kìm được nữa mà bắt đầu nhếch lên. Tôi nhanh chóng lấy tay che miêng lại để che đi vẻ bối rối của mình.
Yukinoshita và tôi có rất ít kinh nghiệm trong mấy thứ như thế này. Mặc dù những điều này trước đây tôi không dành nhiều sự quan tâm đến nhưng bây giờ tôi lại rất chú ý đến nó.
Ví dụ như, sẽ tốt thôi nếu chúng tôi sẽ chọn cách đối mặt với những vấn đề và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Hoặc chọn cách im lặng bởi chúng tôi sợ rằng sẽ nói ra những điều không tốt với nhau.
Sự thay đổi này là minh chứng cho việc mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi. Nghĩ về nó theo cách này, tôi cảm thấy rằng nói những lời hay ý đẹp cũng khá tốt đấy chứ.
Nhưng bây giờ có tỏ ra ngầu lòi cũng vô ích.
Xuất hiện với một bộ dạng nhếch nhác như thế này, kể cả giờ có khôi phục được hình tượng đi chăng nữa thì sớm muộn cũng bị lộ ra mà thôi.
Và tôi biết rất rõ rằng Yukinoshita thực sự không biết làm gì trong tình huống như thế này nên có lẽ nó sẽ dễ dàng hơn một chút.
“Vậy thì đến tiệm Mita đằng kia đi.”
Tôi nói với giọng khá là thoải mái, chỉ vào tấm biển hiệu ngay trong tầm mắt của mình. Thấy vậy, Yukinoshita cũng nhìn sang và phát ra âm thanh như đang thở dài.
“Tiệm Kumita à…đây là lần đầu của tớ…”
“Ồ, thật à. Kumita có vị khá ổn, snack đậu đi kèm với đồ uống cũng rất ngon nữa và cả phần ăn cũng rất nhiều tạo cảm giác rất vừa với túi tiền cho người ăn. Món “Băng và Lửa” trông cũng rất giống với ảnh minh họa nhưng cái vòng tròn lớn ở giữa như đang ăn bớt đi vậy. Cậu có muốn gọi một phần như vậy không?”
“Không phải tớ đã nói với cậu là không được ăn gì à?”
Sau khi tôi nói xong bằng một vẻ tự mãn thì Yukinoshita, người có một đôi mắt long lanh đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hahaha, đừng lo lắng quá. Chỉ cần tớ nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra thì tớ cũng không muốn ăn gì nữa rồi. Ngay cả khi tớ thích Kumita thì tớ cũng không thể ăn nổi…”
Tôi nở một nụ cười khô khan và vô tình lấy tay xoa xoa bụng. Thấy vậy, Yukinoshita trầm giọng đáp:
“Thật là, đến chịu cậu thôi.”
Rồi cô ấy khẽ mỉm cười.
*
*
*
Ngay lúc hương cà phê thoảng qua đầu mũi tôi, khiến tâm trạng của tôi tỉnh táo hơn.
Điều này chắc không phải vì tác dụng của caffeine trong hương thơm của cà phê. Giống như Pavlov[note47429], thói quen uống một ly để giúp phấn chấn tinh thần trước khi làm. Cơ thể sẽ tự động kích thích sản sinh ra năng lượng để làm việc.
Hình như tôi đã nghe được điều đó trong mấy năm gần đây. Các trường đại học ở Mỹ cũng đã tiến hành những thí nghiệm để chứng minh.
Như đã chứng minh được thí nghiệm này là đúng, Yukinoshita trông cũng có vẻ rất phấn khích sau khi bước vào quán Kumita.
Nhân viên cửa hàng đưa chúng tôi vào bàn trống. Ngay sau khi chúng tôi ngồi xuống, Yukinoshita nhìn xung quanh rồi khẽ thở dài.
Tôi ngồi phía đối diện cô ấy, mỉm cười ngắm nhìn cô ấy rồi nhanh chóng mở menu ra rồi đưa cho Yukinoshita xem.
“Đồ ở đây đa dạng thật đấy.”
Yukinoshita nghiêng người về phía trước, nhìn vào menu rồi vui vẻ đưa nó về phía tôi.
Vậy ra đây là những gì sẽ xảy ra khi chúng tôi cùng đến một cửa hàng nào đó lần đầu tiên. Tớ không để ý đâu, cậu cứ xem đi…tớ có thể gọi đồ sau, hoặc đơn giản là tớ sẽ gọi một ly cà phê đá cỡ vừa, cậu không cần bận tâm đến tớ đâu…
Tôi chống cằm và nhìn Yukinoshita bằng một ánh nhìn ấm áp. Khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy xoay cái menu lại để cho tôi dễ nhìn hơn.
“Cậu định gọi món gì thế?”
“Cà phê.”
Nghe thấy câu trả lời ngay tức khắc của tôi, Yukinoshita bất ngờ mỉm cười.
“Tớ biết, nhưng mà cà phê thì cũng có nhiều loại mà.”
“Đúng là vậy nhỉ. Tớ toàn phải mất một lúc lâu để phân vân xem nên chọn loại nào. Bây giờ
cũng vậy. Dù gì thì đây cũng là một quán cà phê mà. À, có cả những loại đồ uống khác ngoài cà phê trên trang này này.”
Sau đó, tôi lật cuốn menu sang trang khác. Sau cùng thì Yukinoshita thích uống trà hơn là cà phê…Ví dụ như cái này gọi là Ise và trà đen cùng khá là ngon - tôi chỉ tay trên menu.
“Nhưng đây là quán cà phê mà.”
Yukinoshita để ngón tay lên cằm rồi nghiêng đầu, sau đó cô ấy lật quyển menu về lại trang cà phê. Không lâu sau thì lại lật về trang trà đen rồi cau mày lại.
Cô ấy liên tục lật đi lật lại cuốn menu, so sánh qua lại. Sau một hồi đắn đo thì tay cô ấy đột nhiên dừng lại.
“Cái này đi…”
“Được rồi?”
Này ổn chứ? Cậu đã quyết định được chưa vậy? Tôi hỏi cô ấy qua ánh mắt nhưng Yukinoshita lại liếc qua tôi và hỏi với giọng rụt rè:
“…N,ngồi bên này không được thoải mái lắm, tớ có thể qua chỗ cậu được chứ?…Ngồi bên này không được thoải mái lắm.”
Cái gì? Sao mà nó lại không thoải mái được cơ chứ…Mà sao cậu lại nói nó tận hai lần cơ chứ? Không phải menu ngay bên cạnh chúng ta rồi hay sao với cả bây giờ cậu cũng đang ngồi một mình, không nhất thiết phải sang ngồi bên cạnh tớ đâu. Cậu ấy đang nói gì vậy, đáng yêu quá đi. Như thế mà vẫn chưa đủ hay sao?
Mà này, sao chúng ta đột nhiên lại nói chuyện lịch sự vậy chứ? Cậu đang làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng và tớ cũng đang cảm
thấy lo lắng rồi đây này.
Cậu ấy không thể nói chuyện tự nhiên hơn được sao? Xấu hổ quá đi mất…
“…À, ừm, nếu cậu không thấy phiền thì ổn mà.”
Đúng như những gì tôi nghĩ, không ổn một chút nào! Vì cô ấy như vậy mà tôi cũng bắt đầu nói chuyện một cách lịch sự theo.
Tôi trả lời một cách nhanh chóng và có phần hơi hoảng loạn, nhưng biểu cảm của Yukinoshita thì có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy và tiến tới chỗ tôi bằng những bước nhỏ cứng nhắc.
Tôi chuyển vào phía trong và Yukinoshita ngồi vào chỗ tôi đã ngồi vừa nãy.
Sau đó cả hai chúng tôi đều rơi vào một bầu không khí yên lặng.
Rõ ràng chúng tôi đã thân thiết hơn nhiều so với trước đây, nhưng số lần trò chuyện lại ít hơn trước. Do bầu không khí khá yên tĩnh nên những hơi thở có thể nghe thấy khá rõ ràng, mặc dù chúng hầu hết phát ra từ chúng tôi.
Trong khi tôi đang lo lắng về việc liệu mình có đổ nhiều mồ hôi hay có mùi gì lạ trên người hay không, tôi quay sang nhìn Yukinoshita thì thấy cô ấy đang kiểm tra lại chỗ ngồi của mình. Cô ấy chỉnh lại ghế sô pha và chiếc đệm ngồi phía dưới. Trông như một con mèo đang kiểm tra lại chỗ nằm của mình trên giường vậy.
Sau một hồi loay hoay, cô ấy với lấy menu và để nó ở giữa cả hai để cho tôi dễ đọc hơn.
“Làm thế này sẽ giúp chúng ta dễ nhìn hơn…”
Cô ấy thì thầm nói rồi liếc qua tôi để xem tôi có đồng ý không.
Phải không thế, cậu thực sự nghĩ như thế sao? Hừm…tôi lại không thấy vậy một chút nào…thậm chí tôi còn không thể nhìn vào menu nữa đây này, thế nên tôi không nghĩ rằng nó trở nên thoải mái hơn đâu. Tốt nhất là để nó giống như vừa nãy đi…
Nhưng tôi không thể ngồi quay người về hướng ngược lại với Yukinoshita mãi được. Tôi phải làm quen với khoảng cách này dần thôi.
Sau khi khẽ thở dài một tiếng, tôi thõng vai rồi từ từ ngồi thẳng lại.
“Cậu quyết định chọn gì chưa?”
Nghe thấy tôi hỏi, Yukinoshita ngẩng đầu lên rồi nhìn vào menu và mỉm cười hạnh phúc.
“Tớ muốn Azuki Komachi anh đào…Cái tên nghe đáng yêu ghê.”
“Đúng vậy, nó thực sự đáng yêu, rất đáng yêu, siêu đáng yêu luôn.”
Thấy cô ấy đỏ mặt và nhỏ giọng nói thêm câu cuối, tôi gật đầu đồng ý một cách mạnh mẽ. Đúng vậy, rất đáng yêu và xinh xắn. Cái tên, hình ảnh và cả lý do chọn nó cũng đều rất đáng yêu.
Tôi gật đầu đồng ý với tất cả những gì tôi có và tiếp tục nói dễ thương, chắc vì thế mà Yukinoshita có hơi chút xấu hổ. Cô ấy mím môi và xoay người có vẻ không thoải mái rồi hắng giọng quay sang hỏi tôi.
“Cậu gọi gì vậy?”
“Cà phê đen Kumida đặc biệt. Tên cũng rất dễ thương nữa.”
Sau khi tôi nói vậy bằng một vẻ tự mãn, vì một lý do nào đó mà Yukinoshita cau mày và ngạc nhiên nói:
“…Dễ thương?”
“Nó dễ thương mà…Cậu không nghĩ nó giống với chiếc lều tuyết sao? Với cả nhìn nó cũng giống với con mèo nhà tớ nên nó phải dễ thương.”[note47430]
Thành thật mà nói, Kamakura không phải là một con mèo đẹp. Nhìn nó như kiểu lúc nào cũng đang khiêu khích vậy. Vì là giống mèo Nam Mỹ lông ngắn nên nó có cơ thể khá to khỏe. Mỗi khi nó nằm lên đùi tôi thì rất khó để di chuyển. Nó cũng khá già rồi. Con mều này chỉ thích mỗi Komachi. Cứ mỗi lần tôi chạm vào nó là nó lại tỏ ra khó chịu. Nó thực sự không đáng yêu đến vậy, những điều trên cũng không. Nhưng nó lại tạo cho mọi người cảm giác dễ thương, vì thế mà nó dễ thương.
Nhìn thấy tôi nói nhanh và nhấn mạnh nó, đôi mắt nghiêm nghị của Yukinoshita dần dịu lại.
“Được rồi, nó thực sự rất dễ thương.”
Cô ấy nhắm mắt lại và nhẹ nhàng gật đầu. Này…cách nhìn nhận của cậu có đơn giản quá không vậy? Chỉ cần nhìn mọi thứ qua tấm lọc mèo là mọi thứ đều trở nên dễ thương có phải không vậy? Cậu thật là đáng yêu mà.
Đúng thật là một con người có hình dạng thức ăn cho mèo thường thích mèo nhất…trong khi tôi đang nghĩ như vậy thì người có hình dạng thức ăn cho mèo đã dịch lại gần tôi hơn một chút rồi.
“Này, cậu có ảnh không?”
“Có, nhưng cậu chờ một chút, để tớ ra gọi đồ trước đã.”
Yukinoshita không thể kiềm chế nổi cơn phấn khích và hỏi tôi bằng giọng điệu thản nhiên hơn bình thường. Tôi nhẹ nhàng ngăn cô ấy lại rồi ấn vào chuông gọi phục vụ.
Sau đó tôi nhanh chóng nói với bồi bàn những thứ chúng tôi định gọi.
“Cho tôi một Azuki Komachi anh đào và một cà phê đen Kumida đặc biệt.”
“Được ạ, xin quý khách chờ một chút.”
Người phục vụ trả lời với một nụ cười thân thiện, và rời đi sau khi ghi lại những món tôi gọi. Được rồi, tiếp theo là đến giờ mèo mà người kia đang mong chờ!
“Đây này.”
Tôi mở điện thoại lên, ấn vào phần album và đặt lên cho Yukinoshita xem.
“Cảm ơn cậu.”
Cô ấy cảm ơn tôi rồi bắt đầu cầm lấy chiếc điện thoại lướt xem.
Thật tuyệt khi thấy cô ấy vui vẻ xem nó. Kỹ thuật chụp ảnh mèo của tôi cũng tệ như Komachi vậy. Nhìn cô ấy xem nó một cách nghiêm túc như vậy cũng khiến tôi có chút xấu hổ.
Nhưng Yukinoshita có vẻ vẫn thỏa mãn với nó. Cô chăm chú nhìn gần vào những bức ảnh, như thể sắp lao đầu vào chiếc điện thoại. Thỉnh thoảng cô ấy gật nhẹ đầu và nói “Ra là thế này…”, “Không, cái gì vậy chứ…gì thế này…”
Thời gian trôi qua từng phút, cho đến khi đồ uống được đưa lên, Yukinoshita mới chịu rời mắt khỏi điện thoại.
Cô ấy vui vẻ nhìn phần Azuki Komachi trước mặt mình rồi vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh. Chà, lần này thì cô ấy đã nhớ. Lần trước khi chúng tôi uống trà sữa, cô ấy đã uống nó trước khi chụp lại ảnh.[note47431]
Tôi mỉm cười nhìn vào khung cảnh này. Tôi rất vui vì cô ấy đã trưởng thành hơn trước. Ngay lúc này, Yukinoshita đột nhiên nhìn về phía tôi.
Sau đó cô ấy ngồi dậy một chút, nghiêng người về phía tôi, rồi cầm điện thoại bằng tay trái và chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng.
Này, cô ấy định làm gì thế…Sao cô ấy lại chụp ảnh mà chưa được sự đồng ý cơ chứ. Với lại sao cô ấy lại cười một cách ngại ngùng thế kia chứ…
Có vẻ như tôi phải làm gì đó rồi.
Tôi giả vờ bị đau đầu và lấy tay ôm lấy đầu của mình rồi che đi vẻ mặt của mình. Trong khi đang che đi khuôn mặt nóng bừng, tôi thở dài một hơi.
“Tớ nói là cậu đang làm tớ bị đau đầu đấy…”
“Ế?’
Tôi lén lút nhìn qua khe hở giữa các ngón tay thì thấy Yukinoshita đang nghiêng đầu ngơ ngác.
“Cậu chụp ảnh tớ như thế, nói sao nhỉ, nó làm tớ thấy hơi đau đầu…”
“Ừm, tớ xin lỗi. Tớ nghĩ chúng ta sẽ chụp chung với nhau…vậy nên, điều này…”
Nhìn dáng vẻ vội vã của cô ấy, tôi hiểu chứ.
Cô ấy sợ rằng tôi thường chụp ảnh cùng với Yuigahama và Isshiki khi đi chơi với nhau. Rốt cuộc thì hai người họ đều thích chụp ảnh tự sướng.
Nếu nghĩ một cách nghiêm túc thì ảnh tự sướng thường là mọi người chụp chung với nhau.
Ảnh của tôi toàn là về phong cảnh, mồn lèo, và ramen. Tôi dần dần quên mất rằng những thứ này nên chụp cùng những người khác. Có thể nói rằng sức mạnh các mối quan hệ của một người có thể thấy thông qua album trong điện thoại.
Trong trường hợp này, có lẽ tôi nên thay đổi cách suy nghĩ của mình trong tương lai. Bạn không thể mãi nói rằng “Chụp ảnh sẽ lấy mất linh hồn của con người.”
Tôi sẽ dần dần trở nên quen thuộc với khoảng cách này trong tương lai. Hơn nữa, thấy cô ấy chụp ảnh trông hạnh phúc thế này, tôi cũng không muốn dừng cô ấy lại.
“Không, không sao đâu, nhưng lần sau hãy bảo tớ trước khi cậu có ý định chụp ảnh nhé…”
“Ừm…”
Tôi nhẹ nhàng nói với Yukinoshita, cô ấy cúi đầu xuống và nói với giọng chán nản. Trước khi mối quan hệ của chúng tôi thay đổi, tôi không thể nhìn thẳng vào cô ấy như lúc này. Bây giờ thì biểu cảm của cô ấy khá tươi tắn và cảm giác cũng không đến nỗi tệ. Tôi không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều về vấn đề này với lại tôi cũng không nên nghiêm trọng hóa vấn đề này lên như vậy.
“Với cả…tí nữa gửi sang cho cả tớ nữa nhé.”
Tôi cố tình hắng giọng và nhanh chóng nói thêm. Yukinoshita ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt vài cái và nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu tôi đang cố nói gì rồi mỉm cười.
“Tất nhiên rồi.”
Với một nụ cười trên môi, cô ấy ngâm nga một giai điệu nhỏ trong khi lướt điện thoại. Tuy nhiên, ngón tay của cô ấy đột nhiên dừng lại, dường như cô ấy đã nhận ra được điều gì đó và mở miệng kêu lên một tiếng nhỏ “A”
Ồ, giờ cậu ấy mới nhận ra…Thực ra là bọn tôi vẫn chưa trao đổi thông tin liên lạc với nhau…
“Vậy thì, ưm, thông tin liên lạc…”
Khá là xấu hổ khi mà tới tận bây giờ mới hỏi về thông tin liên lạc. Tôi cố gắng nói và Yukinoshita đã gật đầu khi nghe thấy.
Bây giờ bọn tôi mới trao đổi thông tin liên lạc, thứ tự các bước thật sự lạ nhỉ.
Nhưng nếu giờ mà cô ấy không tận dụng cơ hội này hoặc tôi kiếm một cái cớ nào đó, chúng tôi sẽ luôn bối rối để tìm một thời điểm khác để hỏi về nó. Nhìn vào kết quả thì có vẻ là không có chuyện gì.
“Đây là số điện thoại và địa chỉ email của tớ.”
“À, ừm, cảm ơn cậu…”
Tôi đưa màn hình điện thoại ra cho Yukinoshita xem thông tin liên lạc, sau đó cô ấy hoảng loạn và bắt đầu nhập các thông tin vào điện thoại. Nhìn cách cô ấy nói và gõ chữ, tôi cảm thấy hơi có lỗi với cô ấy.
Hồi xưa khi còn dùng những chiếc điện thoại gập, bạn có thể trao đổi thông tin liên lạc qua chức năng hồng ngoại. Bây giờ thì bạn chỉ cần quét mã QR thông qua các ứng dụng như Line, sẽ dễ hơn rất nhiều để trao đổi thông tin với nhau.
Nhưng điện thoại của tôi lại không có cả hai loại chức năng và ứng dụng đó. Không, có thể là nó có nhưng mà tôi lại không biết, tôi không giỏi về khoản này cho lắm.
Cho đến hiện giờ thì chỉ có vài người liên lạc với tôi, sẽ không có vấn đề gì nếu chỉ dùng email và tin nhắn văn bản.
Dù sao thì, nếu nghĩ tới tương lai, chẳng hạn như vào đại học, thì việc cài đặt những ứng dụng trò chuyện cơ bản như vậy vẫn là điều cần thiết.
Tôi nghe nói ngày càng có rất nhiều người liên lạc với nhau thông qua phần tin nhắn riêng tư trên các ứng dụng trò chuyện và các trang mạng xã hội. Trong trường hợp này, nếu một người có nhiều phương tiện liên lạc khác nhau thì rủi ro cũng sẽ rất lớn. Bởi vì những gì đã được gửi lên trên nhóm chat Line đều sẽ được mọi người nhìn thấy rõ ràng.
“Không có gì đâu, mà dùng Line tiện hơn chứ?”
Cuối cùng đã đến lúc tôi được giới thiệu ứng dụng Line…Tôi có thể dùng biểu tượng cảm xúc như “Guangmei” hay “Ouhuo”[note47432] để nhắn tin rồi chứ…với lại tại sao mà biểu tượng cảm xúc về “Sweet Dream Cat” vẫn chưa ra mắt nhỉ…
Vẫn với lối suy nghĩ tồi tệ như xưa, tôi thản nhiên nói với cô ấy.
“Nếu chỉ là một đoạn nói chuyện ngắn hoặc là thông về cái gì đó thì Line đúng rất là tiện…”
Yukinoshita đưa ngón tay lên môi, vừa nghĩ vừa nói. Nhưng đột nhiên cô ấy lại dừng lại giữa chừng và nở một nụ cười.
“…Tớ cũng thích dành thời gian để viết email một cách chậm rãi và chờ hồi âm.”
“…Vậy à.”
Tôi nghĩ câu trả lời của cô ấy rất hợp lý. Làm như vậy sẽ không gây phiền phức. Vẻ đẹp trong sáng, thông minh và sự thẳng thắn, rất phù hợp với cô ấy.
Nhưng sẽ rất là xấu hổ nếu để cô ấy biết rằng tôi đang suy nghĩ về những điều này, vì vậy mà tôi giả vờ ngáp để giấu nó đi.
“Thế thì sử dụng nó tùy vào những tình huống khác nhau thôi.”
Tôi trả lời một cách thản nhiên, và Yukinoshita gật đầu.
“Sao cậu không tạo một tài khoản trước nhỉ?”
“Bây giờ tớ sẽ tạo nó đây.”
Thực tế là Line thực sự rất tiện. Đặc biệt là những biểu tượng cảm xúc tiện lợi vô cùng. Khi bạn không biết phải trả lời như thế nào, chỉ cần gửi một biểu tượng cảm xúc vô nghĩa nào đó là được. Điều này không chỉ giúp bạn trả lời mà còn có thể dừng cuộc trò chuyện lại. Biểu tượng cảm xúc đúng là tốt mà…Nó chính là nguyên nhân tạo ra các rào cản giao tiếp…
Tôi đã tạo tài khoản trong khi vui vẻ nghĩ xem nên thêm biểu tượng cảm xúc nào vào.
Sau khi tạo tài khoản xong, tôi đưa ra cho Yukinoshita xem bức ảnh, và chúng tôi ngay lập tức kết bạn với nhau thông qua mã QR.
“Cậu thử gửi thứ gì đó đi. Ví dụ như là ảnh mèo chẳng hạn.”
“Được rồi.”
Hahaha tôi hiểu rồi, thì ra đây mới là mục đích chính của cô ấy. Nhưng tốt hơn hết là không nên nói ra. Tôi chọn ngẫu nhiên một bức ảnh Kamakura rồi ấn nút có hình máy bay giấy, rồi dòng chữ “đã đọc” xuất hiện ngay cạnh tin nhắn tôi đã gửi.
Nó có được chuyển đi suôn sẻ không nhỉ? Tôi liếc sang bên cạnh để xác nhận, thì nhìn thấy Yukinoshita đang hạnh phúc nhìn vào màn hình điện thoại. Con người này bị ám ảnh bởi những hình ảnh mèo nên không nhận ra ánh nhìn của tôi luôn rồi.
Không biết đây có phải là câu chuyện nổi tiếng “Tôi không thể đọc nó từ đằng sau.” không?
Nhưng thật bất ngờ là tôi không hề cảm thấy khó chịu hay là cảm thấy đau đớn gì cả. Chắc là do tôi đã quen với việc lời nói của mình không thể truyền tải đến người khác được…
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy thì ngay lúc này, điện thoại kêu lên một tiếng bíp.
Tôi nhìn vào điện thoại thì thấy Yukinoshita vừa mới gửi cho tôi một tấm ảnh cùng với một dòng chữ “Cảm ơn cậu về bức ảnh của Kamakura-san.”
“Kamakura-san…? Cậu tôn trọng nó đến mức đáng sợ đấy…phải nói là khiếp sợ khi thấy cậu như vậy đấy.”
“Nó lạ lắm à? Cách tớ gọi nó ấy…tớ không biết phải gọi mèo của người khác như thế nào cho phù hợp.”
Yukinoshita có vẻ hơi sốc, sau đó cô ấy mím môi.
“Nếu chỉ gọi bằng tên hoặc biệt danh như là Ka-kun thôi thì chưa đủ.”
Mặc dù tôi không bao giờ gọi một con mèo là Ka-kun nhưng bố mẹ tôi và Komachi đều gọi nó như vậy. Vậy chắc đây là biệt danh chính thức của gia đình chúng tôi dành cho nó. Vì có khá nhiều người gọi nó là Ka-kun, nên chắc đổi tên chính thức thành Ka-kun sẽ tốt hơn đấy chứ.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về những điều này thì phe Ka-kun dường như đã có thêm một người nữa…
“Yuki-kun…Yuki-kun…”
Yukinoshita nhìn vào bức ảnh của Kamakura và không ngừng suy nghĩ. Rồi cô ấy nở một nụ cười hạnh phúc.
Đây không còn là thú vui ưa thích của lũ mèo nữa rồi, mà chuyển thành Mon Petit[note47433] yêu thích của bọn mèo luôn.
“Dù sao thì, tại sao cậu lại không nuôi lấy một con nhỉ…”
Vì cô ấy thích mèo như vậy thì có một con mèo bên cạnh cùng tốt mà…Tôi hỏi câu hỏi câu hỏi mà tôi đã thắc mắc trong lòng từ lâu. Kết quả là Yukinoshita, người đang có khuôn mặt hạnh phúc bỗng dưng ngưng nụ cười của mình lại.
“Nó không dễ để nuôi một con khi cậu sống một mình. Nếu có thể tớ muốn nuôi một con mèo con, nhưng mèo con thì cần được chăm sóc cẩn thận, nên tớ phải xin nghỉ học…”
“Này…xin nghỉ học…cậu có làm quá lên không vậy…”
“Đây là một sự kiện lớn liên quan đến sự sống còn của chúng đấy. Cậu nghĩ nuôi một con mèo dễ lắm hả? Cậu có thể hát bài "Mow White Manifesto"[note47434] một cách hoàn chỉnh không?”
“Mong ước của cậu lớn quá đấy…Ý tưởng của cậu rất tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ…Với lại tớ có thể hát bài ‘Miaopai Manifesto’.”
Cô ấy nghiêm nghị nhìn tôi và bắt đầu nói về sự thật. Mặc dù giọng điệu nghiêm túc của cô ấy khiến tôi hơi sợ hãi, nhưng những gì cô ấy nói không hề sai.
Dù sao thì một nguyên lý tuyệt vời là để nói ra chứ không phải để nghe.
Chúng đi vào một bên tai của tôi rồi lại ra ngoài bằng bên tai còn lại thế nên tôi phải thay đổi chủ đề!
“Nói cách khác là hiện tại cậu đang không sống cùng với gia đình của mình, nên không có điều gì phải lo lắng hết.”
Yukinoshita đưa tay lên thái dương và xoa xoa như đang rất đau đầu rồi thở dài một hơi. Sau đó cô ấy nói bằng một giọng cực kỳ trang nghiêm và thành thật:
“…Cậu nghĩ rằng những người sống một mình như thế có thể chăm sóc tốt cho con cái của họ không?”
“…Nghe nó nặng nề thế…Không, nó thực sự rất thuyết phục.”
Tôi có bằng chứng về việc này. Cách nuôi dạy con của những người này sẽ tạo cho người ta cảm giác “Một con sư tử sẽ đẩy con mình xuống thung lũng để giết chết nó”. Điều này thực sự rất tệ với mèo. Hãy để lũ mèo một mình đi, đến cả tôi cũng sợ con người mà. Bạn thực sự muốn dùng chung bữa với những người như thế sau chuyện này sao?
Trong khi tôi đang run lên vì sợ hãi thì Yukinoshita đột nhiên rũ vai xuống và lặng lẽ nhìn về phía xa.
“Và…tớ sẽ chuyển ra ngoài sớm thôi.”[note47435]
“À, tớ cũng vậy. Đằng nào tớ cũng lên học đại học mà.”
“Đúng rồi nhỉ, đây là lý do thực sự…”
Cái gì đây? “đây là lý do thực sự”? Còn có lý do nào khác nữa à — Tôi muốn hỏi cô ấy nhưng không thể mở lời.
Cô ấy đang rơm rớm nước mắt và hơi cúi đầu xuống.
Đôi lông mi dài của cô nhẹ nhàng cụp xuống như những cánh hoa ướt đẫm sương mai, răng cắn chặt lấy đôi môi đầy đặn và lộng lẫy, cô khẽ thở ra như thể đang mím chặt miệng lại để không khóc.
Nét mặt của cô ấy trông thật phiền muộn. Lúc này, Yukinoshita lấy ngón tay mảnh mai của mình lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, sau đó lấy tay che miệng và sụt xịt.
“Nếu tớ đi ra ngoài, tớ sẽ phải rời xa chú mèo của mình. Điều đó thực sự đáng buồn…thế nên sẽ không còn cách nào khác để có thể chăm sóc nó ở nhà…”
“Điều này, ừm…”
Người này vừa tưởng tượng ra cảnh tượng bị chia cắt với con mèo mà chưa cả bắt đầu nuôi, và chưa gì cô ấy đã làm ra vẻ thảm thương như vậy rồi…Trong những biểu cảm mà tôi đã từng thấy từ trước đến nay thì đây chắc chắn là biểu cảm buồn bã nhất rồi.
Thực ra những lúc như thế này thì chỉ cần rủ cô ấy đến nhà mình xem mèo thôi[note47436], nhưng mà làm như thế thì xấu hổ lắm.
Với cả sử dụng con mèo như một cái cớ để mời cô ấy đến nhà của mình, cảm giác mình giống như một tên cặn bã vậy. Ví dụ như là: “Nhà tớ đang nuôi một con mèo đấy, cậu có muốn xem ảnh không?” - “Ồ, nó thật là dễ thương.” - “Đúng chứ? Vậy cậu có muốn đến nhà tớ xem nó không?”. Nghe như có một ý đồ đen tối nào đằng sau vậy đó, như mấy kẻ chuyên đi gạ gẫm ấy.
Tôi mong rằng Yukinoshita Yukino sẽ không bị lừa bởi những chiêu trò nhạt nhẽo đó.
…Không, tôi ngày càng lo lắng hơn cho cô ấy. Vì vậy mà tôi đã tự thề với chính trái tim của mình, và dù sao thì chúng tôi cũng đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau rồi, tôi sẽ thường xuyên gửi ảnh mèo cho cô ấy trong tương lai.