Trans: Battery
Editor: Scorpius, Tltbbb
-------------------------
-------------------------
Một cánh hoa anh đào từ đâu đó nhẹ rơi xuống chiếc dù che nắng yên vị ở chỗ ngồi ngoài trời. Nhìn xung quanh, tôi không tìm thấy một bông hoa anh đào nào nở cả, nhưng những cánh hoa bay giữa không trung tựa hồ một điều gì đó đã bị lãng quên, như một kỷ niệm không thể phai mờ trong tâm trí.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng nó đã kết thúc.
Tôi buộc lòng phải nghĩ thế, vì nó đã hết thật rồi.
Mùa xuân đã đi qua, khoảng thời gian này cũng đã kết thúc.
Dù tôi còn không muốn thừa nhận, tôi nên nhận ra nó từ rất lâu về trước mới đúng, mùa hè đang đến gần.
Tôi vẫn muốn tận hưởng khoảng thời gian ấm cùng này thêm một chút nữa. Nhưng nó rất khó để thành hiện thực.
Dù tôi có cầu nguyện như thế nào đi nữa, thời gian vẫn dần trôi qua từng phút một, và cả tôi cũng vậy.
Đúng vậy, mối quan hệ của chúng tôi đã dần thay đổi.
Tôi không nghĩ tôi đã quen với những sự thay đổi này.
Ở lớp mới, tôi không có ý định kết bạn. Còn trong phòng câu lạc bộ, tôi phải đắn đo suy nghĩ về chỗ ngồi của mình. Sau khi câu lạc bộ kết thúc, tôi cảm thấy lo lắng về cách dành thời gian của mình.
Nhưng khi khoảng thời gian sinh hoạt câu lạc bộ trôi qua, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Iroha-chan và tôi cùng với Komachi-chan.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi chỉ có ba người chúng tôi với nhau.
Tôi không biết đó là do lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hay là do bầu không khí, hoặc cũng có thể đó là kết quả của việc thấy nhau hàng ngày nên dạo gần đây chúng tôi rất thân với nhau.
Vì vậy mà tôi ngày càng cảm thấy quen thuộc hơn với những quán cà phê hay những địa điểm ở gần đây. Kiểu không gian mà đáng chỉ dành cho ba chúng tôi giờ đây đã trở thành một nơi tôi thuộc về.
Như ngày hôm nay, chúng tôi đã quan sát bầu không khí, chú ý tới từng lời nói và hành động và nhìn hai cậu ấy cùng nhau rời đi.
Còn tôi thì tới một nơi mới phù hợp với bản thân của mình.
Khi hai cậu ấy rời đi, chúng tôi cũng rời phòng câu lạc bộ và tới quán cà phê mà vừa nãy có nhắc tới. Quán cà phê này, từ giờ trở đi sẽ là ngôi nhà mới của tôi.
Quán cà phê được Iroha-chan giới thiệu quả thực rất sành điệu, nó đem lại cho mọi người cảm giác luôn bắt kịp xu hướng mới vậy.
Nhưng vì quán này không nằm trên đường lớn nên bầu không khí nơi đây khá là yên tĩnh. Không có quá nhiều khách tới đây, chắc hẳn vẫn có nhiều người chưa biết đến quán. Nơi đây là nơi mà mọi người có thể nhàn nhã tận hưởng bầu không khí yên tĩnh.
Với phong cách trang trí quán mộc mạc, nó đem lại một cảm giác ấm cúng và rất thích hợp để nói chuyện sau giờ học.
Giờ là khoảng thời gian giao mùa xuân và hạ. Thỉnh thoảng sẽ có cơn gió mát thổi qua nơi này, đem lại cảm giác rất dễ chịu.
Ghế ngồi ngoài trời không phải ghế bình thường mà là một loại ghế vải dùng trong những buổi cắm trại…Tôi cũng không biết gọi nó là gì với ngôn ngữ chuyên môn, nhưng tóm lại nó là ghế cắm trại! Những người thích hoạt động ngoài trời chắc hẳn sẽ thích quán này. Ở khu đất trống còn có cả củi để đốt lửa trại.
Nhắc mới nhớ.
Dù cậu ấy không thích những hoạt động ngoài trời nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ không ghét những thứ như là cắm trại và lửa trại đâu. Dù sao thì cậu ấy cũng đã từng xếp củi để chuẩn bị cho lửa trại rồi mà.[note47300] Cậu ấy cũng không ghét pháo hoa, miễn sao không phải chốn đông người. Hè vừa rồi cậu ấy trông cũng rất vui nữa.
…Tôi tự hỏi cậu ấy sẽ làm gì vào mùa hè này …
Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, Iroha-chan ngồi chéo với tôi ở phía bên kia bàn, nghịch nghịch chiếc ống hút và lấy tay chống cằm tỏ vẻ chán nản nói:
“Vậy là anh ấy đi gặp bố mẹ chị Yukinoshita rồi sao, có vẻ như anh ấy đã thành công che đậy được con người ở bên trong rồi nhỉ!”
Em ấy dùng tay nghịch nghịch ống hút, khuấy nó trong cốc. Hành động này dường như cũng khuấy động cả trái tim tôi.
Tôi uống một ngụm trà thảo mộc vị chanh. Vị chua hòa quyện cùng ngọt làm họng tôi nghẹn lại khiến giọng tôi nhỏ hơn bình thường.
“Là, là vậy sao…? Cậu ấy cũng gặp mẹ chị một lần rồi đấy…”
Biểu cảm của Iroha méo mó sau khi tôi nói đùa như vậy. Em ấy liếc nhìn một cách bất mãn cứ như đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy, dù cho cậu ấy không có ở đây.
“Hả? Thật sao? Vậy thì anh ấy chắc chắn là có năng lực rồi…”
“Cho dù anh ấy có che đậy nó hoàn hảo đến đâu thì bên trong vẫn thế thôi, đó là con người của onii-chan mà!”
Ngồi bên cạnh Iroha, Komachi cũng thất vọng phàn nàn. Tôi biết Komachi dù có nói như thế nhưng đằng sau vẫn ủng hộ cậu ấy, nên những gì tôi có thể làm là ngượng nghịu cười.
Có vẻ những gì Komachi làm đã có tác dụng, Iroha gật đầu đồng ý.
“Ừm, anh ấy đúng là loại người tồi tệ mà.”
“Đáy xã hội luôn á!”
Hai em ấy rướn người về phía trước, vui vẻ chọt ngón tay vào nhau. Nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ trước mắt khiến tôi không thể nhịn được cười.
Mặc dù không có mặt nhưng cậu ấy vẫn xuất hiện trong các cuộc nói chuyện, họ chắc phải quý cậu ấy lắm. Tất nhiên là tôi cũng vậy, thế nên tôi cũng tham gia vào cuộc trò chuyện với hai em ấy.
“Ừm, đúng rồi đó, cậu ta đúng là tồi tệ nhất mà…”
Nghĩ lại thì năm nay, khoảng thời gian trước đó và những điều đã xảy ra trong mấy tháng gần đây. Những lời nói đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn, và tôi nở một nụ cười.
Ngay sau đó, Komachi quay về phía tôi, rướn hẳn người lên.
“Đúng chứ? Anh ấy mắc bệnh sợ giao tiếp, nhưng mỗi khi anh ấy viện cớ gì đó thì lại nói rất nhiều, đúng là tên khốn lầm lì mà.”
Phong thái của Komachi hiện giờ khiến chúng tôi bị choáng ngợp, cả bọn chỉ biết cười khổ.
“Chị không nghĩ nó đến mức độ đó đâu…”
“Chờ đã nào bé gạo, sao trông em vui quá vậy…”
Đúng vậy, trong những lúc như thế này, trông Komachi rất vui vẻ…
Tôi cảm thấy đôi chút hạnh phúc, điều đó cho thấy con bé rất quan tâm đến anh trai của mình. Mặc dù Iroha vẫn còn đang bị sốc.
Em ấy khẽ hé miệng mà nheo mắt lại.
Có vẻ em ấy đã lấy lại được tinh thần, rồi gật đầu tự nhủ “Chà, đúng là senpai mà…” Em ấy hắng giọng, quay về phía tôi. Khác với lúc trước, lần này em ấy nói bằng một giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Yui-senpai, chị cũng cần phải làm gì đó đi chứ?”
Nghe thấy em ấy nói vậy mà mặt tôi bối rối thấy rõ, cái thứ cảm xúc mà gần đây tôi để lộ ra rất thường xuyên.
“Ưm…Quả thực nó không dễ một tẹo nào. Ehehe.”
Tôi lẩm bẩm nghịch ngọn tóc của mình, cố gắng đổi chủ đề.
Tuy nhiên Iroha lại không cho tôi thoát, em ấy càng trở lên nghiêm túc hơn.
Như thể em ấy nhìn thấu được tôi vậy. Đôi mắt tròn xoe và dễ thương của em ấy nheo lại, rồi bĩu đôi môi hồng xinh xắn của mình lên và thở dài vẻ thất vọng.
“Với lại, chị vẫn chưa vượt qua được “chuyện đó” trước khi quay lại câu lạc bộ tình nguyện phải không ạ?”
Em ấy lắc lắc ngón tay, những lời thuyết giáo của em ấy làm tôi như được khai sáng.
Giọng điệu của em ấy nghiêm túc hơn tôi tưởng. Cùng với phong thái của một Onee-chan khiến tôi buồn bã gục đầu xuống bàn.
“Ừm, đúng là thế…Em nói phải.”
Những gì em ấy nhắc tới…Tôi ban đầu cũng định làm như thế, thật mà…
Sau đó, tôi nằm bò trên bàn với vẻ mặt thờ ơ.
“Nhưng khi chị đứng trước mặt họ, chị không biết phải làm gì cả.”
Tôi giật giật ngọn tóc của mình và một lần nữa tự hỏi rằng mình dạo gần đây mình đã nghĩ về những gì.
Không biết còn cách nào khác không? Bởi vì tôi cũng không biết làm gì nữa.
Tôi thích người ấy, tôi thích cô ấy, tôi cũng thích nơi này nữa.
Vì vậy mà tôi muốn ở đó mãi mãi.
Đãng lẽ đây phải là một tình huống đơn giản, nhưng mà sao nó lại khó đến vậy chứ.
Tôi nằm dài trên bàn như cách Sable làm khi tôi đưa nó đi dạo vào mùa hè. Ánh mắt tôi hướng lên thì bắt gặp tia nhìn lạnh lùng của Iroha-chan.
Đôi môi hồng hào của em ấy tuy không hề cử động, nhưng lại hiện lên rõ câu nói “Người này phiền phức thật đấy…” khiến tôi sợ hãi ngồi thẳng người. Đôi khi Iroha-chan đáng sợ thật đấy…nói thế nào bây giờ? Em ấy trưởng thành và thờ ơ với mọi việc…
Thấy tôi hốt hoảng ngồi dậy, có vẻ như em ấy đã nhận ra biểu cảm của mình không được vui vẻ cho lắm.
Em ấy ngay lập tức hắng giọng trưng ra một biểu cảm dễ thương, đưa ngón tay lên cằm rồi nghiêng đầu nói: “Chị không có một chút động lực nào khi thấy hai người họ thể hiện tình yêu cho nhau ngay trước mặt chị sao? Nói thế nào nhỉ? Chị có cảm thấy muốn lấy đi thứ gì đó từ tay người khác rồi biến nó thành của mình không?”
“Đáng sợ quá, em ấy đáng sợ quá đi mất.”
Tôi rợn cả người luôn này! Sao lại có thể nói thế trong khi vẫn tỏ ra dễ thương như vậy được chứ! Mặc dù em ấy thấy tôi rõ ràng đang sốc nặng, nhưng vẫn cười mà lơ đi. Cái đó còn làm chị sợ hơn đấy!
Mặc dù đáng sợ nhưng nó mang một phong cách rất Iroha-chan, khiến tôi ngưỡng mộ em ấy từ tận đáy lòng mình. Ừm, thêm một chút ngỡ ngàng nữa…
Có vẻ không chỉ có tôi là người duy nhất nghĩ vậy, ngồi bên cạnh là Komachi cũng đang nhìn em ấy với đôi mắt long lanh.
“Oa, không hổ danh là Iroha-senpai, đáng sợ quá đi!”
Komachi khẽ vỗ tay, vui vẻ thì thầm…Con bé kì lạ thật…
Đúng là anh em mà, nghĩ về chuyện đó làm tôi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Có lẽ vì vậy mà tôi đã vô tình thốt lên câu hỏi mà tôi đã luôn thắc mắc nhưng không thể nói ra “Em nghĩ thế nào với tư cách là một người em gái?”.
“Kh-Không biết Komachi nghĩ như thế nào nhỉ? Onii-chan khó hiểu như vậy, em không tự ép bản thân mình quá đấy chứ?”
Tôi biết là hỏi như vậy có hơi xấu tính, nhưng tôi vẫn cẩn thận lựa chọn từ cho phù hợp. Nói như thể câu hỏi có thể xuất hiện trong các cuộc trò chuyện thông thường thôi .
Nghe vậy, Komachi nghiêng đầu hướng về phía tôi, rồi em ấy nở một nụ cười tự tin, nắm tay lại và tạo một tư thế chiến thắng.
“Hoàn toàn không sao hết! Bởi vì nó không phải chuyện của Komachi, để họ thi đấu với nhau và chọn ra một người tốt nhất sẽ ổn thôi mà!”
“Em tệ quá đấy!”
Điều đó làm tôi có chút sợ hãi! Sao em ấy vẫn đang làm một biểu cảm vui mừng như thể vừa nói ra một điều gì đó rất ấn tượng vậy trời!
Trong khi tôi vẫn còn đang bị sốc, Komachi nở một nụ cười rạng rỡ và giơ ngón tay cái lên với tôi.
Không không không! Em không có nói gì ấn tượng đâu! Em vừa nói một điều gì đó rất tệ đó em biết không?
Ngay khi tôi định nói gì đó thì Iroha đã nói trước bằng giọng điệu chán ghét.
“Oa…Bé gạo tệ quá đi…Ngay cả chị cũng không chịu được nữa…”
Này…em mà cũng nói được thế sao…Chị nghĩ cả hai em đều hết thuốc chữa cả rồi…
Tôi ném cho hai đứa nó một cái nhìn lạnh lùng, làm chúng chỉ biết nhìn nhau.
“Em nói đùa thôi mà.”
“Đúng rồi đó, đùa thôi mờ♪”
Iroha-chan nhún vai cười nhạt, trong khi Komachi thì vui vẻ gật đầu. Sau đó hai em ấy nghiêng đầu về hai hướng khác nhau rồi nhìn tôi với anh mắt dịu dàng.
– Vậy chị định làm gì tiếp theo?
Nụ cười của hai em ấy như đang muốn hỏi điều này vậy.
Tôi gục đầu xuống, nở một nụ cười mệt mỏi có phần cay đắng.
“Làm ơn đừng có hỏi chị như vậy mà…”
Tôi thở dài đầy mệt mỏi khiến Iroha và Komachi lại nhìn nhau mà mỉm cười.
Đau đầu quá đi mất.
Tôi lại bị hai đàn em của mình trêu cơ chứ.
Nhưng không chỉ có thế, hai em ấy còn lo lắng cho tôi và cố gắng an ủi tôi.
Bởi vì tôi hiểu điều đó, nên tôi không cảm thấy tức giận hay muốn mắng hai đứa làm gì.
Khả năng cao, chính tôi cũng không thể từ bỏ được.
*
*
*
Vậy tôi có thể làm gì khác đây.
Chắc là không được đâu ha.
Trong khi mang theo những suy nghĩ vào cuộc trò chuyện của cả ba, những tia nắng ngoài kia đã dần nghiêng xuống.
Hoàng hôn, gió biển đổi hướng, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng nhưng vẫn đọng lại chút ngọt ngào.
Một chiếc bánh bông lan kiểu Amish, bánh gato quả mọng cùng với chiếc bánh socola cổ điển vừa mới được ra lò tỏa hương thơm phức đang ở trên bàn.
Iroha-chan, Komachi và tôi gọi ba loại bánh khác nhau, để chia sẻ và cái chính là nạp thêm đường.
Và như thế, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu tôi dần biến mất.
Không chỉ có hương vị ngọt ngào, kết cấu của hạt cùng với vị chua của quả mọng, vị đắng của cacao, tất cả hương vị đó vẫn còn đọng lại trong tim tôi.
Cả vị giác lẫn cảm xúc của tôi đều đang rối bời và có lẽ nó đang hiện rõ lên khuôn mặt của tôi.
Iroha nhìn tôi, lấy chiếc nĩa ra khỏi miệng, xoay xoay nó rồi tiếp tục chủ đề ban nãy.
“Theo em thấy, chị mà cứ lo lắng quá nhiều về điều đó thì nó chỉ kéo dài khoảng cách giữa hai người thôi. Chị lo lắng vì chị vẫn muốn hai người là bạn bè, nhưng nếu điều đó lại làm tăng khoảng cách giữa hai người thì liệu nó có đúng với mục đích của chị không?”
“Ưm…Em nói đúng.”
Tôi cắn miếng bánh, uống một ngụm trà thảo mộc, nuốt trôi đi những cảm xúc của mình rồi gật đầu đồng tình với em ấy.
Năm ngoái tôi đã nghĩ về điều này rất nhiều.
Tôi đã luôn nghĩ rằng mối quan hệ của bọn tôi sẽ luôn như vậy.
Mong manh và dễ bị tổn thương.
Bởi vì chúng tôi đã luôn tránh đối mặt với nó, bởi nó quý giá nên chúng tôi đã luôn che giấu nó như một món báu vật.
Vì thế mà chúng tôi đã đi sai hướng.
Nếu một bên đã luôn muốn che giấu những nỗi lo của mình, bên còn lại sẽ cố gắng tìm kiếm ý nghĩa đằng sau và đưa ra kết luận của riêng mình thì chọn một cách để không làm tổn thương lẫn nhau là ổn nhất.
Chúng tôi đã mắc một sai lầm đó là, giữ suy nghĩ rằng lý do người khác không muốn tiếp cận chúng tôi là vì chúng tôi không muốn thế. Điều đó làm cho tất cả lòng tốt trở nên vô nghĩa.
Tôi bất giác mím môi lại, hiểu rằng chính trong sâu thẳm tâm can mình cũng rõ điều đó.
Thấy tôi im lặng đồng tình, Iroha-chan gật đầu rồi nghiêng người về phía trước, chống tay lên cằm nhìn tôi.
“Đúng hông?”
Ánh mắt của em ấy trông rất thích thú, dưới ánh hoàng hôn, sự xuất hiện ấy như tỏa sáng. Em ấy nhẹ nhàng chạm vào môi, hành động này khiến tôi bất giác ngồi thẳng lên để chờ để nghe xem em ấy nói gì tiếp vậy.
Iroha-chan khẽ cười.
“Vì thế mà vào những thời điểm như thế này, chị cần phải tấn công.”
Rồi em ấy khẽ chớp mắt.
Biểu cảm của em ấy rất đẹp và tràn đầy sự tự tin. Thêm nụ cười vừa dễ thương vừa ranh mãnh đó khiến tôi như bị hút lấy.
Oa, em ấy tuyệt thật đấy…tôi nghĩ và thầm thán phục.
Tôi không phải là người duy nhất nghĩ vậy, Komachi cũng tương tự, thậm chí đó không phải là một câu cảm thán nữa, em ấy đang vỗ tay luôn rồi.
“Oaa…quả không hổ danh là phù thủy tình yêu! Xém chút nữa thôi là chị được Hayama-senpai đồng ý rồi! Quá tuyệt!” [note47301]
Komachi nhốn nháo khen Iroha-chan, làm em ấy vén tóc lên và ưỡn ngực một cách đầy tự hào.
“Tất nhiê…Hả?”
Em ấy ngay lập tức đã nhận ra có gì đó sai sai, quay về phía Komachi.
“Ế, sao bé gạo lại biết điều đó? Senpai? Là senpai phải ko? Anh ấy đã nói với em phải không? Em sẽ giết anh ta.”
“Không không, không phải là onii-chan đâu, là Tobe-senpai đã nhắc chuyện đó với em mà. Anh ta cứ thích nói về những thứ mà chả ai hỏi cả!”
“Vậy chị sẽ đi xử lý hắn ta.”
“Triển đi, xử hắn đê!”
Giọng của Iroha-chan khác hẳn với giọng tràn đầy năng động và sức sống của Komachi, nó tràn đầy sát khí.
Tôi gật đầu đồng ý nhưng tâm trí lại để đi đâu mất.
Mỗi lần khẽ gật đầu là ánh mắt tôi lại nhìn xuống thấp hơn cho đến khi dừng lại ở chiếc đĩa.
Chiếc bánh đã bị ăn mất một nửa đang nằm trên đĩa. Chính vì nó được làm quá tỉ mỉ thành ra rất dễ đổ vỡ.
Nó vốn một chiếc bánh hình tròn nhưng khi được mang lên cho tôi, nó đã được cắt thành một miếng bánh hình tam giác xinh xắn.
Và giờ nó đã thành một mớ hỗn độn.
Hình tam giác lúc đầu đã không còn rõ ràng nữa.
Nếu không nhìn thấy những đường thẳng, dù bạn có vẽ bắt đầu từ đâu đi nữa thì cuối cùng nó cũng sẽ trở nên lạc lõng, dừng lại giữa chừng và không bao giờ có thể trở thành hình dạng mà tôi tưởng tượng.
Tôi đã cố gắng hàn gắn nó, nhưng mỗi lần chạm nhẹ vào chiếc nĩa thì tôi càng khiến nó bị vỡ vụn, khiến nó không thể trở lại hình dạng ban đầu nữa.
“Mình có nên tấn công khi mọi thứ đang trong lúc khó xử không…?”
Tôi lẩm bẩm bằng giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy gì.
Không thể bỏ nó lại quá khứ, cũng không thể bỏ cuộc được.
Tôi không thể làm bất cứ điều gì hết, vậy thì tôi có thể làm gì được cơ chứ?
Suy nghĩ miên man làm cảm giác thèm đồ ngọt của tôi càng tăng lên.
Tôi cầm chiếc nĩa lên và cắt mớ hỗn độn hình vuông này thành hai phần lớn, nhét cả một phần vào miệng và ăn nó.
Miếng bánh tan ra và lấp đầy miệng tôi bằng một hương vị ngọt ngào.
Hừm, ngon quá đi mất.
Vẫn còn một miếng bánh nữa.
Miếng bánh trên đĩa đã nhỏ hơn rất nhiều so với lúc trước, hình dạng của nó cũng không được đẹp nữa.
Nhưng ba cạnh của nó lại gần nhau hơn, tạo thành một hình tam giác mới.
Tôi muốn tất cả. Vị ngọt, vị chua, vị đắng, tất cả, tôi phải nếm thử cho đến mùi vị cuối cùng.
“…Đúng vậy, em nói đúng.”
Tôi gật đầu lần cuối, mạnh mẽ ngẩng cao đầu lên.
Thấy vậy, Iroha-chan và Komachi cũng gật đầu thật mạnh, sau đó hai người đồng thanh tuyên bố.
“Đúng vậy! Đi giết hắn ta nào!”
Hai em ấy nắm tay nhau đầy sức sống, và không hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào tôi.
“…Ể?”
Tôi bối rối chớp mắt và phát hiện ra rằng Iroha-chan và Komachi đều đang nói về Tobechi.
Ơ…Hai em ấy đang nói về chuyện gì thế…? Bầu không khí xung quanh hai đứa có vẻ khá vui.
Hơn nữa, nếu tôi hỏi thì hai em ấy sẽ nhận ra là tôi không chú ý mất, thế nên tôi chỉ có thể đáp lại “Đi thôiii!”