Hết giờ học, tôi thở dài một tiếng rõ to giữa lớp.
Hôm nay cũng vậy, tôi phải tới tham gia buổi họp mặt tại nhà văn hóa để giúp đỡ Isshiki.
Bản thân cái công việc giúp đỡ không phải là thứ khiến tôi phiền đến vậy.
Mặc dù nói rằng tham gia buổi họp thật là phiền, nhưng thực ra hiện tại tất cả đều do bên trường cấp ba Kaihin Sogo kiểm soát. Nhờ vậy, lúc này chúng tôi chỉ làm những gì chúng tôi được bảo. Nhờ buổi thảo luận tự do sôi nổi mà sĩ khí của mọi người đang lên cao. Tôi cũng phải nói thêm là ‘ý thức trách nhiệm’ của bên bọn tôi cũng lên cao nốt.
Thứ duy nhất khiến tôi để ý là hhs của bên Sobu chúng tôi. Căn cứ vào tình hình hôm qua, khó lòng mà kết luận được rằng hhs của trường Sobu đang hoạt động trôi chảy.
Và nguyên nhân chính hẳn là vì cảm giác xa cách giữa Isshiki và những thành viên khác.
Để một cô gái năm nhất lên làm chủ tịch thật sự là khó chịu đến bất ngờ. Dù chỉ cách có một năm thôi, nhưng với học sinh cấp ba chúng tôi, khoảng cách đó đã là lớn lắm rồi. Họ sẽ đối xử với nhau rất lịch sự và khéo léo, nhưng chính sự lịch sự và khéo léo đó lại là thứ khiến việc giao tiếp trở nên bế tắc.
Tốt nhất là có thể làm gì đó để cải thiện tình hình này, nhưng đây là vấn đề của Isshiki và những người khác. Vấn đề này không phải là thứ mà tôi có thể nhúng tay vào. Dù chỉ là một clb nho nhỏ với ba thành viên thôi mà tôi đã chẳng thể làm gì được rồi chứ đừng nói tới cái này.
Bên cạnh đó, căn cứ vào tình thế hiện tại, vấn đề này cũng không quá lớn. Họ chỉ cần làm gì đó trước khi Giáng sinh tới.
Hội học sinh chỉ vừa mới thành lập. Cuối cùng họ cũng sẽ từ bỏ việc cư xử kín kẽ và trở lại với con người vốn có của chính họ mà thôi.
Với những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu như vậy, tôi lại tiếp tục thở dài thêm một cái.
Vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi buổi họp bắt đầu. Trong thời gian rảnh, tôi sẽ ở phòng clb.
Việc tôi trợ giúp Isshiki được giữ bí mật hoàn toàn với Yukinoshita và Yuigahama, vậy nên tôi ít nhất cũng nên có mặt tại clb. Nếu tôi đột nhiên nghỉ vài ngày, rất có thể họ sẽ nghi ngờ.
Vẫn là căn phòng clb trống không chả có nội thất gì. Cơ mà thế này vẫn là tốt nhất, nên tránh mang thêm cái gì vào đây nữa.
Tuy nhiên, sau khi điểm danh tại clb, tôi phải chạy đi xử lý công việc bí ẩn, huh…? Tuy nói clb dạo này chả có việc gì để làm, nhưng thực ra ngồi không vốn là một phần của công việc. Chuyện này sẽ phiền đây.
Không biết tự khi nào, Reality Marble “Unlimited Double Works: Infinite Side Jobs” [1] của tôi đã được kích hoạt… Chẳng lẽ cái kiếp sống hai trong một của tôi sắp bắt đầu…
Khi tôi khẽ thở dài xong, tôi đột ngột ngồi dậy.
Yuigahama đã tới phòng clb. Chúng tôi không thể lúc nào cũng tới clb cùng nhau được. Hai chúng tôi hẳn là luôn tin rằng cả hai đều sẽ tới clb. Từ trước tới nay lúc nào cũng vậy và từ nay về sau cũng sẽ như vậy.
Tôi rời khỏi phòng học và đi bộ trên hành lang để tới chỗ tòa nhà chuyên dụng.
Tôi chắc chắn rằng thời tiết đang ngày một lạnh đi qua từng ngày, nhưng khó mà cảm nhận được sự biến đổi đột ngột giữa từng ngày với nhau.
Hành lang lạnh lẽo mà tôi đang rảo bước đi ngày hôm nay chẳng khác gì mấy so với ngày hôm qua. Nếu bạn sống một cuộc sống bình thường, bạn sẽ chẳng thể nhận thức được rằng thời điểm giao mùa giữa thu và đông đã tới.
Chính vì vậy căn phòng ở phía xa xa trên hành lang kia thực ra lạnh hơn hôm qua rõ ràng. Chẳng qua là tôi chưa bao giờ nhận ra điề đó.
Tôi đặt tay lên cửa và đi vào phòng.
“Ah, Hikki.”
“Yo.”
Khi tôi khẽ chào Yuigahama và Yukinoshita xong, tôi ngồi xuống ghế.
Tôi nhanh chóng liếc quanh căn phòng,
Yukinoshita đưa ánh mắt trở lại găm trên cuốn sách của mình và Yuigahama nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Quả đúng như tôi nghĩ, chẳng có khác biệt gì đáng kể so với hôm qua.
Cái ghế ở gần cửa sổ, duy trì một khoảng cách không quá gần mà cũng chả quá xa. Ngoài ra, chéo theo phía cái ghế ở gần cửa sổ là một cái ghế khác đang ngoảnh mặt khỏi những cái còn lại.
Những cái ghế khác thì được xếp chồng lên nhau và xếp trên bàn.
Trên mặt bàn là khăn trải bàn và một chồng sách nhỏ đã đọc xong, như muốn nhắc nhở thời gian trong căn phòng này đã trôi qua được bao lâu rồi.
Yuigahama trò chuyện với Yukinoshita như thường lệ. Vừa vểnh tai lên lắng nghe những cuộc chuyện trò vô nghĩa, tôi rút quyển sách của mình ra.
Đây là khung cảnh quen thuộc luôn lặp đi lặp lại những ngày này.
Không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy có người đang khó chịu. Không hề có một thay đổi gì có thể được gọi là thay đổi.
Cả nửa thân trên gồm vai, cổ, đầu của tôi đều không cử động, chỉ có ánh mắt là liếc lên. Tôi phải lén lút nhìn đồng hồ như vậy để ngăn cho họ biết tôi đang lo lắng về thời gian.
Tôi phải lặp lại chuyện này bao nhiêu lần nữa? Cây kim dài của chiếc đồng hồ không chịu nghe theo ý tôi mà cứ chạy chậm chap một cách lạ thường, nhưng cuối cùng nó cũng chỉ tới vị trí mà tôi đang trông chờ.
Hai người họ đang vui vẻ nói chuyện với nhau về chủ đề khác hẳn với chủ đề họ vừa nói một lúc trước. Giọng nói hoạt bát vẫn vang lên và nụ cười điềm đạm vẫn nở ra. Thấy vậy, tôi từ từ thở nhẹ ra.
“Aah, đúng rồi… Các cậu có phiền không nếu hôm nay tớ về sớm một chút?”
Khi tôi nói, tôi cũng lặng lẽ gấp quyển sách lại. Nghe thấy vậy, Yukinoshita và Yuigahama ngừng nói và nhìn về phía tôi.
“Huh?”
Yuigahama nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như muốn kiểm tra giờ giấc. Màn đêm dường như chỉ vừa buông xuống. Nếu như mọi khi thì vào giờ này mọi người vẫn ngồi trong phòng.
Dường như nhớ lại cảm giác khó chịu lúc đó, Yuigahama khoe ra vẻ mặt thần bí và hỏi tôi.
“Hôm nay cậu về hơi sớm, huh! Cậu có việc gì bận phải làm sao?”
“…Aah. Tớ bị bắt đi mua một thùng gà.”
Tôi tuôn ra luôn lý do đầu tiên nảy ra trong đầu. Thực tế thì tôi thật sự được nhờ mua gà, vậy nên trên đường về nhà tôi sẽ tạt qua tiệm KFC.
Khi tôi trả lời, Yuigahama gật đầu, có vẻ như đã tin.
“Haa, một thùng gà, huh?”
“Ừ. Để tổ chức Giáng sinh trong nhà thôi. Thực ra món này có vẻ nổi tiếng nên hình như tới phải mua càng sớm càng tốt. Mà có vẻ như năm ngoái Komachi cũng mua.”
“Tớ hiểu. Komachi-san vẫn đang bận ôn bài để sắp thi nhỉ.”
“Đúng vậy đó. Mà thôi, gặp lại cậu sau.”
“Uh huh. Mai gặp lại.”
Yuigahama chào tôi khi tôi đứng dậy. Yukinoshita cũng không quên thêm vào “nhớ cho tớ gửi lời hỏi thăm Komachi-san” nữa. Tôi vẫy tay với họ và rời khỏi phòng clb. Đằng sau tôi là Yuigahama bắt đầu nói đủ thứ chuyện về kỳ thi của Komachi.
Trên hành lang lạnh vắng ngăn cách với thế giới bên trong chỉ bởi một cách cửa, âm thanh chuyện trò nhạt nhòa vẫn lởn vởn đâu đây. Tôi cất bước rời đi, bỏ lại tiếng nói cười sau lưng mà lòng cứ lởn vởn không yên.
× × ×
Khi tôi ra khỏi giảng đường, tôi liền hướng thẳng tới chỗ nhà văn hóa.
Tôi để xe đạp tại bãi đỗ xe và khóa lại. Bước đi được vài bước, tôi chỉnh lại dây cặp để nó không tì lên vai tôi quá nặng.
Khi tôi đi tới chỗ cửa vào, tiếng bước chân vồn vã tiến lại phía tôi từ đằng sau.
“Seeeenpai!”
Khi tiếng gọi kia vang lên cũng là lúc tôi bị thụi nhẹ một cú từ sau lưng. Nhưng chẳng cần quay đầu lại tôi cũng biết đó là ai. Người duy nhất gọi tôi là senpai, nếu loại trừ em gái Komachi của tôi thi thoảng cũng gọi ra thì chỉ có thể là Isshiki Iroha.
“Ừ.”
Tôi quay đầu lại và nói, phía sau quả nheien chính là Isshiki Iroha. Isshiki phùng má lên phụng phịu và nhìn tôi với ánh mắt oán trách.
“Phản ứng kiểu gì mà yếu vậy…?”
“Chẳng qua là do em quá ma mãnh thôi, hiểu không…”
Bên cạnh đó, tôi cũng quá quen với cái này nhờ Komachi rồi…
“Oh coi nào, đấy là em bộc lộ tính cách thực của mình với anh đấy chứ, duuuh.”
Isshiki đặt một tay lên má và ra vẻ xấu hổ. Thiệt tình, em việc gì phải tỏ vẻ gian xảo như thế chứ… Khi tôi nhìn về phía tay của Isshiki, hôm nay em ấy cũng xách một túi đầy bim bim và nước ngọt như mọi khi.
Tôi lặng lẽ vươn tay ra, ám chỉ em ấy cứ đưa đây tôi xách cho.
Vẻ mặt Isshiki thoáng ngạc nhiên khi thấy tôi đột nhiên dơ tay ra, nhưng ngay sau đó em ấy cười khúc khích rồi cũng đưa mấy cái túi sang. Rồi em ấy đầy tinh nghịch nói.
“Lại nữa, em nghĩ chính anh mới là người quá là gian xảo đấy, anh biết không…”
“Oh coi nào, đấy là anh bộc lộ tính cách thực của mình với em đấy chứ, duuuh.”
Kinh chưa? Kĩ năng anh hai của tôi bây giờ lại còn tự động kích hoạt nữa. Nếu mà tôi ý thức được chuyện này, tôi sẽ xấu hổ tới mức lòng bàn tay ướt rịn mồ hôi mất. Ah, giờ tôi nhận ra rồi, thảo nào lòng bàn tay đột nhiên túa mồ hôi ra.
Khi chúng tôi đang mải nói chuyện cợt nhả với nhau kiểu ấy, hai người đã tới chỗ Phòng Luyện tập mà hôm qua bọn tôi vừa tới. Bên trong, mọi người từ trường Kaihin Sogo cũng như Sobu đều đã tới.
“Ah, Iroha-chan.”
“Cảm ơn mọi người vì đã tới.”
Hội trưởng hội học sinh của Kaihin Sogo, Tamanawa, dơ tay lên và gọi Isshiki. Isshiki cũng chào lại rồi đi thẳng tới chỗ ngồi của em ấy ngày hôm qua. Tôi cũng đi sát theo sao.
Có vẻ như chúng tôi là những người tới cuối cùng. Mọi người nhốn nháo trở về chỗ ngồi và tập trung chú ý về phía Tamanawa.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu được chưa? Hy vọng được hợp tác suôn sẻ với mọi người.”
Nói xong, buổi họp bắt đầu.
Đầu tiên, Tamanawa kiểm tra về biên bản mà chúng tôi đã đặt ra từ hôm qua. Cậu ta gõ, gõ và gõ tanh tách trên chiếc Macbook Air. Đôi mắt của cậu ta hơi uể oải, lông mày chùng xuống. Rồi cậu ta phát biểu.
“Hmm, vẫn còn một vài thứ nho nhỏ chúng ta phải xác định rõ nữa, vậy nên tiếp tục buổi thảo luận tự do hôm qua thôi.”
Không, không chỉ đơn giản là “một vài thứ nho nhỏ” thôi đâu. Tôi chẳng hiểu nổi hôm qua họ thảo luận cái quái gì luôn. Chính vì vậy mà biên bản họp mới trừu tượng đến ngớ ngẩn như vậy.
“Tốt hơn hết là chúng ta viết được vài cái biên bản cho tử tế ngày hôm nay,” nghĩ vậy, tôi dóng tai lên nghe chi tiết cuộc họp.
Phía bắt đầu là Kaihin Sogo.
“Do chúng ta đã làm, vậy thì nên làm một cách hẳn hoi, nên hào nhoáng hơn một chút nữa.”
“Đúng vậy! Chính là nó đấy. Ý tớ là, chúng ta rõ ràng nên làm cái gì đó thiệt là hoành tráng vào, kiểu kiểu thế.”
Tôi quay đầu về phía thanh âm quen thuộc và thấy Orimoto đang vươn người về phía trước mà bày tỏ quan điểm. Thấy vậy, vẻ mặt Tamanawa trở nên phức tạp rồi lại nhìn chằm chằm vào cái Macbook Air.
“…Đúng thật. Tôi nghĩ chúng ta dường như đã quá chú tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt.”
Eh? Thật chứ? Có chuyện đó à? Nhìn qua chỗ biên bản và thứ duy nhất tôi có thể thấy là những ghi chép về mấy cái SUY NGHĨ LOGIC mà?
Phải chăng họ đã quyết định cái gì đó ở sau lưng tôi mà không cho tôi biết? Tôi đột nhiên thấy hơi hoang mang và hỏi Isshiki ngồi cạnh bên.
“Này… anh chẳng hiểu các em đang muốn làm gì cả…”
“…Chà, đó là vì chưa có vấn đề gì cụ thể nào được quyết định cả.”
Isshiki khẽ đáp với vẻ bất lực.
Hiện tại, tất cả những gì đã được quyết định là ngày, địa điểm và mục tiêu.
Ngày chính là Lễ Giáng sinh. Địa điểm là hội trường lớn tại nhà văn hóa này. Mục tiêu là tổ chức một sự kiện Giáng sinh hướng tới đối tượng trẻ mẫu giáo tại các nhà trẻ gần đây và những người cao tuổi thường tới đây hoạt động tình nguyện để trao đổi văn hóa và đóng góp cho thành phố.
Nhưng những vấn đề chi tiết và trọng yếu thì vẫn chưa được quyết định.
Phương hướng buổi thảo luận lúc này đáng lẽ nên nhắm tới những chi tiết đó. Nhưng, chà, tôi thấy buổi thảo luận hiện tại chẳng có vẻ gì là như vậy cả.
Tamanawa thông qua phần lớn ý kiến của họ và hỏi Isshiki.
“Vậy đấy, tôi muốn mở rộng quy mô của sự kiện. Cậu nghĩ sao?”
“Mmm. Xem nào.”
Bị cậu ta hỏi ý kiến, Isshiki liền nở một nụ cười tinh tướng rồi lẩm bà lẩm bẩm. Tamanawa dường như có ý tương tự nên cậu ta cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên gần đó. Khi tôi liếc sang bên, chính chủ của tiếng thở dài đó là phó hội trưởng của chúng tôi.
Đồng ý.
Căn cứ vào việc những người phụ giúp như chúng tôi thường làm những công việc nhỏ nhặt, vấn đề nghiêm trọng sẽ xảy ra nếu bỗng nhiên đổ một đống việc lên đầu chúng tôi. Đây là vấn đề chúng tôi nên kiên quyết phủ định.
“Isshiki, chúng ta không có đủ thời gian và người để mở rộng quy mô sự kiện đâu.”
Dù chỉ có thể lo cho thân mình chứ cũng chẳng quản được việc của người khác, nhưng rút cục tôi vẫn nói ra. Ý định của tôi là thì thầm vào tai Isshiki, đại diện của chúng tôi để nhờ em ấy truyền đạt lại.
Nhưng Tamanawa có vẻ như đã nghe được.
“KHÔNG, KHÔNG. Không phải thế.”
Tamanawa phối hợp cả cử động thân thể và động tác tay để bày tỏ sự nghiêm trọng, đồng thời nói to đủ để không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều nghe được.
“THẢO LUẬN TỰ DO là, cậu biết đấy, nơi cậu không phủ quyết ý tưởng của người khác. Bởi vì hạn chế thời gian và nhân lực, chúng ta không thể mở rộng quy mô sự kiện ra. Nếu vậy, chúng ta cần phải tìm ra cách xử lý chuyện này. Cứ như vậy, việc thảo luận sẽ càng suôn sẻ và tiến triển. Chúng ta cần phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt. Chính vì vậy ý kiến của cậu không ổn đâu.”
Đ-được rồi… Cậu nói vậy, nhưng ngay vừa rồi, cậu vừa phủ quyết ý kiến của tôi ngay tắp lự đấy thôi…
Tamanawa nhìn tôi và nở nụ cười đúng chuẩn thanh niên đẹp trai 2015.
“Cùng thảo luận xem làm thế nào để biến điều đó thành hiện thực nhé!”
Vậy là đã nhất quyết mở rộng quy mô sự kiện, huh…?
Không hề có ai lên tiếng phản đối đề nghị của Tamanawa. Và một lần nữa, nhờ bài diễn văn hùng hồn khi nãy, cũng chẳng ai mở miệng đưa ra ý kiến khác cả.
Sau đó, cuộc họp trở thành một buổi thảo luận tìm cách mở rộng quy mô sự kiện và trao đổi ý kiến tập trung vào chính sách xoay quanh quyết định đó.
“Có lẽ chúng ta có thể nhờ tới CỘNG ĐỒNG địa phương đấy.”
“Nếu vậy, chúng ta nên thực hiện ngay, nhờ vậy chúng ta sẽ loại trừ được bất đồng do KHOẢNG CÁCH về mặt tuổi tác và thế hệ.
Tạm thời, tôi đang ngồi ghi biên bản, nhưng nghe họ nói vậy, tôi cũng không rõ nên ghi lại lời họ nói hay tạm ngừng nữa.
“Nếu chúng ta mời một trường cấp ba ở gần đây tham gia thì sao?”
Lại một ý kiến mới đến từ Kaihin Sogo. Này này, đám người ý thức thái quá các bạn (lol) có bị cuồng việc làm việc chung với người khác không đấy?
Đừng nói là bọn họ ước mơ có được siêu ý thức đủ để tiến tới chiều không gian cao hơn và trở thành một phần của Thể Thống Nhất Dữ Liệu nhé [2]?
Nói thế chứ làm gì có điểm tốt nào khi mời thêm trường khác chứ. Chúng ta với quy mô tầm này thôi đã phải chật vật để thống nhất rồi. Tăng thêm số lượng ý kiến của những người khác thì sẽ rất khó để thống kê lại hết tất cả. Chắc chắn khối lượng công việc sẽ tăng lên theo cấp số nhân. Tôi phải ngăn chặn chuyện này bằng mọi giá…
Nhưng nếu chỉ một lời phủ quyết đơn giản sẽ bị lờ đi ngay. Tôi nên làm gì để cản chuyện này lại đây?
…Không còn cách nào khác nhỉ. Các duy nhất để đưa ra một ý kiến phản đối là nói vòng vo tam quốc theo đúng quy củ của bọn họ. Nếu vậy, rõ ràng khó mà nhờ được Isshiki đại diện tôi nói hộ do thế thì dài dòng quá. “Đây chỉ là Ý TƯỞNG CHỚP NHOÁNG, nhưng ĐỐI LẬP lại với đề nghị khi nãy, tôi nghĩ tốt hơn là nên tăng cường tinh thần ĐỒNG TÂM HIỆP LỰC để xây dựng mối quan hệ khăng khít giữa hai trường cũng như học sinh của hai bên, nhưng các cậu thấy sao?”[3]
Nếu vậy, tôi có thể vừa hỏi xem ý cậu ta thế nào vừa chèn thêm mấy chữ katakana trong đó. Một cơn địa chấn nho nhỏ xảy ra khi một người không ai ngờ tới đột nhiên cất tiếng. Ở phía bên kia chiến tuyến, Orimoto nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt trống rỗng.
Nhưng người tôi phải xử lý lúc này chỉ có một.
Đúng như tôi nghĩ, kẻ nghiện tiếng lóng katakana Tamanawa đã cắn câu.
“…Tôi hiểu. Vậy, tốt hơn hết là không nên mời thêm trường cấp ba nào cả. Trường đại học hay trung cấp thì còn được.”
Không ổn rồi? Chết tiệt. Cứ thế này thì tôi sẽ càng lúc càng khó KIỂM SOÁT tình hình. Tôi nên tiếp tục tăng cường áp lực.
“Không, chờ đã. Nếu vậy, chúng ta sẽ khó mà nắm được THẾ CHỦ ĐỘNG. Kể cả nếu chúng ta có kiếm được NGƯỜI ỦY THÁC và một ĐỐI TÁC thích hợp, chúng ta cũng cần có SỰ HỢP TÁC thiện chí đủ để có thể thành lập một GIAO KÈO RÕ RÀNG để có thể đưa ra được những Ý KIẾN xác thực….”[4]
“Senpai, anh đang nói cái quái gì vậy…?
Vẻ mặt Isshiki lúc này ngạc nhiên khó tả. Chà, đến tôi còn chả biết tôi đang nói gì nữa là. GIAO KÈO cũng là từ tôi đột nhiên nghĩ ra thôi. Nhưng ngay lúc này, đó là cách duy nhất để tôi có thể bày tỏ ý kiến của mình.
Mặc dù những lời tôi nói đều là những lời bồng bột, nhưng nhờ sử dụng một lượng lớn katakana nên Tamanawa cũng gật gù.
“Cũng đúng. Vậy…”
Tốt, tốt, có vẻ như lần này Tamanawa đã bị thuyết phục rồi ha. Bạn biết không? Tay này là kẻ sẽ luôn lắng nghe bạn khi bạn nói chuyện với cậu ta. Cậu ta cũng thuộc dạng tốt tính đấy. Phải chăng tôi đã chặn họng được cậu ta? Thế thì tốt quá.
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, Tamanawa búng ngón trỏ ra.
“Vậy, một trường tiểu học gần đây thì sao?Chúng ta cũng có thể thêm vào nhiều loại đối tượng khán giả khác nhau ngoại trừ học sinh cấp ba chúng ta.”[5]
“…Huh?”
Tên này đang ba hoa tắc kè gì đấy…? Không kịp phản ứng lại trước tuyên bố bất ngờ của cậu ta, tôi đã để Tamanawa tiếp tục ủng hộ ý kiến này. Lần này có vẻ cậu ta rất hứng thú với ý tưởng trên.
“Hmm, giống như kiểu HỌC MÀ CHƠI, CHƠI MÀ HỌC à? Nếu vậy, chúng ta vừa có thể nhờ tới sự trợ giúp của các bé học sinh tiểu học trong vùng mà lại vừa khiến công việc trở nên vui vẻ hơn.”
“Thế là ĐÔI BÊN CÙNG CÓ LỢI ha?”
Ai đó bên Kaihin Sogo cũng đồng ý. Khi người đó nói xong, Orimoto vỗ tay và nói.
“ĐÔI BÊN CÙNG CÓ LỢI! CHính là nó!”
“Nó” ở đây là gì…?
Không chỉ Orimoto, những người khác cũng đều đồng ý. Tamanawa liền gật đầu và bắt đầu tuyên bố như thể mọi chuyện đã được định đoạt.
“Bên chúng ta sẽ lo phần HẸN GẶP và ĐÀM PHÁN với phía trường tiểu học. Sau đó, mình muốn nhờ các bạn bên Sobu làm nốt phần còn lại.”
Cậu ta mỉm cười nhìn Ishiki.
Nhưng Isshiki lại tỏ ra không chắc chắn lắm khi em ấy chỉ ậm ừ “hmm” và không đưa ra đáp án cụ thể là đồng ý hay không. Ngay từ đầu, Isshiki ở bên phía chẳng có tí động lực làm việc nào. Em ấy hẳn là rất bất bình với việc khối lượng công việc lại gia tăng. Sự chần chừ của em ấy hẳn là do vậy.
“Có được không?”
Nhưng Tamanawa không cho em ấy đường lui.
“…Được rồi, mình hiểu rồi.”
Isshiki đột nhiên cười tươi roi rói và đáp.
Chà, em ấy biết làm sao nữa. Với Isshiki, người em ấy phải đối phó là một chàng trai lớn tuổi hơn em và cũng là hội trưởng hội học sinh của trường kia. Đây không phải là một sự thật dễ dàng chối bỏ. Chỉ sợ sắp tới đây em ấy cũng sẽ bị áp đặt ý kiến tiếp thôi.
Cứ như vậy, việc gia tăng khối lượng công việc đã chắc như đinh đóng cột.
Lại một tiếng thở dài nữa vang lên từ phía phó chủ tịch. Tôi cũng muốn thở dài nữa. Thực ra tôi lúc nào cũng muốn thở dài hết!
Nhưng cứ như thế mà bị giao thêm việc quả thực là bực mình.
Dù cho đó chỉ là một hay hai công việc vô nghĩa, chúng ta cũng phải tìm mọi cách làm giảm khối lượng công việc xuống mới đúng. Chỉ cần không phải làm việc, tôi không hề tiếc phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để điều đó thành hiện thực….
“Này, mỗi một phía chúng ta quyết định chuyện đó liệu có ổn không?”
“Chả có vấn đề gì nếu chúng ta nắm được THẾ CHỦ ĐỘNG”
Tamanawa xổ ra một tràng. Nói chuyện với tên này thật là khiến tôi đau hết cả đầu…. Tôi nhíu mày nói.
“Đó không phải là ý tôi… Kể cả nếu chúng ta có được đám trẻ con tiểu học giúp đỡ, điều đó cũng có nghĩa là chúng ta cần những người quản lý và giám hộ tham gia vào. Cứ vậy, chúng ta sẽ gặp vấn đề về SỨC CHỨA của hội trường.”
Nhà văn hóa là nơi được chọn làm chỗ họp mặt trong bước đầu của kế hoạch. Đây là sự thật không thể thay đổi. Nếu vậy, sẽ có giới hạn số lượng người được tham gia vào sự kiện này. Bạn không thể cứ tự do mời bao nhiêu người tùy thích thế được.
Khi tôi giải thích, Isshiki gật đầu.
“Aah, đúng vậy. Chúng ta không biết được sẽ có bao nhiêu người từ nhà trẻ và nhà dưỡng lão sẽ tới….”
Vẫn chưa ai xác nhận cái đó sao…? Tôi cảm giác có kha khá việc khác cần phải làm trước khi mở rộng quy mô, nhưng kể cả vậy, Tamanawa cũng không bị lung lay. Cậu ta tổng hợp ý kiến của chúng tôi lại và tuyên bố.
“Hmm, nghĩa là chúng ta cần phải xác nhận chuyện này. Còn nữa, tốt hơn hết là chúng ta nên liên lạc trước cho họ. Dù sao thì chúng ta cũng cần phải quyết định số lượng học sinh tiểu học sẽ tham gia và liên lạc với chúng.”
Vậy là những gì cần làm thì vẫn phải làm rồi.
Sobu và Kaihin Sogo sẽ lần lượt liên hệ với nhà trẻ và chỗ trung tâm chăm sóc. Sau đó, chúng tôi sẽ tới hỏi ý kiến bên trường tiểu học.
Chà, biết làm sao được…. Dù sao thì bọn tôi cũng đã hạn chế được tối đa số lượng thành viên tham gia. Thực ra tôi còn thấy nhẹ cả người khi không phải xử lý với đám người cứ tiếp tục tăng quy mô tới vô tận.
Đúng vậy, Hachiman! Dù trong tuyệt cảnh, mày cũng phải ráng mà thốt lên “may quá”!
Bắt đầu bằng màn thảo luận tự do, buổi họp cuối cùng cũng kết thúc khi chúng tôi mỗi người đều quay ra làm việc của mình.
“Um, vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Isshiki gọi tất cả thành viên hội học sinh và tôi lại để tham vấn.
“Chúng ta cũng có việc khác phải làm nên tớ muốn quyết định xem ai sẽ tới trường mẫu giáo và ai sẽ ở lại ngồi làm biên bản và mấy việc linh tinh khác…”
Fumu. Chà, do công việc chỉ đơn giản là tới bên đó xác nhận, vậy nên cũng không cần phải cả đám cùng đi. Thực ra số người rời đi càng ít thì càng tốt. Vấn đề là ai sẽ đi… Nói thật, chuyện này rõ rành rành rồi, cần gì phải thảo luận nữa.
Trước khi tôi kịp phát biểu ý kiến, phó chủ tịch đã cướp lời.
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên để hội trưởng lo việc dàn xếp…”
“Ah, aah, ừ, tớ hiểu. Tớ cũng đoán vậy….”
Nói đến đây, đôi bờ vai Isshiki chùng xuống. Chà, người đại diện đi làm việc này là hợp lý nhất rồi. Việc isshiki cần làm lúc này không phải là quyết định ai sẽ đi, mà là phân phối công việc cho những thành viên còn lại.
Phó chủ tịch có vẻ cũng nghĩ như vậy, do cậu ta còn khéo léo thêm vào.
“Ừ… Không, không chỉ là việc này đâu. Mấy việc khác cũng nên như vậy, tôi nghĩ thế.”
“Haa… Cũng đúng.”
Phó hội trưởng thở dài trước thái độ của Isshiki.
––Aah, ra lý do của tiếng thở dài trong buổi họp là đây sao, huh?
Không giống như tôi, phó hội trưởng không thất vọng về việc gia tăng khối lượng công việc.
Lý do căn bản là từ phía isshiki.
Tôi hiểu… Đúng thật là hội học sinh lúc này y hệt như nhà thầu phụ vậy, mà là theo nghĩa tệ nhất rồi đấy.
Thành viên của hội học sinh trường Sobu bao gồm cả phó hội trưởng đều mong muốn Isshiki Iroha cư xử cho ra dáng một hội trưởng hội học sinh.
Nhưng người ấy, Isshiki lại luôn dè chừng cảm nhận của hội trưởng hội học sinh bên kia, cái gã từ đầu đến giờ luôn áp đặt ý kiến của mình lên đầu em ấy. Thêm vào đó nữa, việc em ấy là học sinh năm nhất cũng khiến phía Sobu cư xử kì quặc.
Từ phương diện của thành viên bên tôi, họ hẳn là không quan tâm nhiều tới vậy, và họ chỉ cần có việc để làm, thế là đủ.
Chà, con người là vậy đấy, càng bảo bạn không để tâm thì bạn lại càng để tâm. Trước mắt, họ sẽ phải làm việc với nhau mà luôn có cảm giác xa cách kỳ quặc như thế này đây.
Nhưng do tôi là lý do khiến Isshiki trở thành hội trưởng hội học sinh, tôi cũng có trách nhiệm. Tôi phải đảm bảo hỗ trợ em ấy xử lý cái sự kiện này.
“Isshiki, anh sẽ đi cùng em tới nhà trẻ. Trong lúc đó, chúng ta cứ để phần còn lại của công việc cho những người khác.”
Tôi liếc nhìn sang phía phó hội trưởng, hàm ý hỏi xem thế có được không và cậu ta gật đầu. Isshiki lặng lẽ nhìn chúng tôi trao đổi ánh mắt và khẽ thả lỏng người, vẻ mặt cũng thư thả hơn.
“Được. Vậy chúng ta sẽ đi. Được rồi, để tớ gọi một cuộc đã.”
Khi em ấy nói vậy, Isshiki ấn tách tách trên điện thoại và gọi. Dù chỉ là công việc đơn giản như hỏi xác nhận, đột nhiên tới chỗ họ như vậy mà không hỏi trước thì không nên. Luôn luôn phải HẸN TRƯỚC đấy.
Khi tôi chờ cuộc gọi kết thúc, tôi đứng yên ở đó, suy nghĩ xem mình có bao nhiêu thời gian rảnh, và ngay lúc đó một khuôn mặt quen thuộc tiến về phía tôi.
Orimoto vẫy tay và nói.
“Hikigaya, hồi cấp hai cậu có trong hội học sinh không vậy?”
“Không, làm gì có.”
Chúng ta học cùng trường hồi cấp hai vậy mà cậu lại không biết việc đó? Nhưng khi tôi cẩn thận nhớ lại, tôi chẳng tài nào nhớ được một ai trong hội học sinh cả. Nhưng mặt khác, nếu tôi không nhớ họ chứng tỏ họ không dính dáng gì tới sang chấn tâm lý của tôi hồi đó, vậy tức là họ đều là những người tốt. Quên đi những người tốt như vậy khiến tôi vơi đi cảm giác tội lỗi.
Orimoto cũng đang cố nhớ lại. Cô ấy gật đầu.
“Tớ biết mà. Nhưng cậu có vẻ cũng quen với công việc này rồi nhỉ?”
“Cũng không hẳn.”
Mặc dù tôi nói vậy, tôi đã có kha khá kinh nghiệm do tôi làm việc trong ủy ban của Lễ hội Văn hóa và Đại hội thể thao gần đây. So với trước đây, tôi đã quen thuộc hơn nhiều với đống công việc kiểu này.
“À mà này, tại sao cậu lại giúp đỡ họ vậy?”
“Chà, tôi được nhờ mà.”
“Uh huuuh…”
Orimoto khẽ ngập ngừng trước lời giải thích của tôi. Ánh mắt của cô ấy cứ găm vào tôi khiến tôi không thoải mái lắm. Tôi quay người đi để né tránh ánh mắt của cô ấy và đúng lúc ấy, cô ấy tung ra một quả bom nguyên tử.
“Cậu chia tay với bạn gái rồi à?”
“Haa?”
Cô ấy đang nói gì vậy…? Khi tôi hỏi cô ấy rằng cậu nói cái gì vậy, Orimoto nhìn Isshiki đang gọi điện thoại ở xa xa đằng kia.
“Oh, tớ chỉ tưởng rằng vì vậy nên cậu mới nhắm tới Iroha-chan.”
Lại nữa, cô ấy đang nói cái gì vậy…? Đúng thật là Isshiki rất xinh xắn, nhưng tôi không phải là người có thể đối phó được với em ấy. Ngay từ đầu, tôi không nghĩ em ấy sẽ là kiểu người dễ đối phó.”
“Làm gì có… Bên cạnh đó, trước giờ tớ chưa từng có bạn gái, vậy nên cũng chả có chia tay gì ở đây.”
Tại sao tôi phải nói điều này với cô gái tôi đã từng tỏ tình trước đây cơ chứ? Là vậy chăng? Một phương thức bắt nạt mới….? Bên cạnh đó, khi trả lời được câu hỏi kia, tôi thấy mình quá đỉnh. Nếu đây là cuộc thi kể chuyện cổ tích Nhật, vậy tôi hẳn đã là người chiến thắng. Ah, không hay rồi, tôi không nuôi chó. Và tôi cũng không có tảo biển… Ơ mà tảo biển ở một truyện khác thì phải?[6]
Orimoto nháy mắt.
“Oh tớ hiểu… Tớ cứ tưởng rằng cậu đang hẹn hò với một trong hai cô gái đó.”
Cô gái mà cậu đang nói tới là ai vậy…? Tôi hỏi lại và thấy vậy, Orimoto liền búng ngón tay ra và thêm vào.
“Nhớ không? Hai người mà chúng ta gặp lúc đi chơi đó.”
Tôi và Orimoto đi chơi chỉ đúng một lần. Mà lại nói, lúc đó có cả Hayama và bạn của cô ấy vậy nên không thể nói là chỉ có hai chúng ta được. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi chỉ là người đi cùng cho đủ quân số.
Hồi đó, do kế hoạch của Hayama, chúng tôi đã gặp hai cô gái kia. Họ là Yukinoshita và Yuigahama.
Hai cô gái mà Orimoto nói tới chắc hẳn là hai người họ.
“Họ chỉ là…. Người cùng clb với tôi.”
Những từ ngữ miêu tả chính xác quan hệ của chúng tôi không tài nào thoát ra được khỏi cổ họng. Tôi muốn nói thẳng sự thật ra, nhưng tôi lại không chắc liệu nó có đúng không. Liệu tôi hiểu được bao nhiêu hàm nghĩa trong từ ‘cùng clb’? Ngay lúc tôi đang ngụp lặn trong suy nghĩ, Orimoto thốt lên “heeeh” với giọng rất lố bịch.
“Vậy cậu ở trong một clb à. Clb gì vậy?”
“…Clb tình nguyện.”
Tôi không biết phải giải thích ra sao, nhưng nếu nói dối rồi chẳng may bị cô ấy phát hiện thì rất phiền toái. Khi tôi thành thật nói, Orimoto phá ra cười.
“Cái gì vậy? Tên nghe khó hiểu thế! Nhưng nghe siêu hoành tráng luôn.”
“Không, làm gì có…”
Orimoto ôm bụng và cười giòn tan. Chà, cái clb này đúng là khó hiểu thật. Nhưng nó cũng chẳng hoành tráng tí nào đâu.
Thiệt tình, tôi chẳng cười nổi nữa.
× × ×
Tôi theo sau Isshiki sau khi em ấy gọi cho nhà trẻ xong. Do nó ở ngay cạnh nhà văn hóa, hai bên cứ thế mà hẹn gặp trực tiếp luôn. Không chỉ vậy, đây là một trường mẫu giáo công nên nếu liên kết với các đơn vị trường học khác cũng dễ dàng hơn.
Nhờ hẹn trước nên chúng tôi tới nơi là vào thẳng được bên trong luôn.
Khung cảnh nhà trẻ đã từng một thời hằn sâu trong đáy mắt tôi, cũng như hương vị ngọt ngào của trẻ con khiến tôi có cảm giác hoài niệm da diết.
Căn phòng học, mặc dù tôi không rõ tôi có thể gọi nó là phòng học không, nhưng mọi thứ trong căn phòng đó đều nhỏ tí xíu. Và bên trong đó là những đứa trẻ con đang ngồi xếp mô hình đồ chơi và chạy quanh phòng.
Trên tường là những bức tranh nguệch ngoạc vẽ bằng bút sáp màu treo lủng lẳng. Và xung quanh những bức tranh là những bông tulip và những ngôi sao băng làm từ giấy màu.
Tôi cũng từng là một đứa trẻ ở trường mẫu giáo, nhưng kí ức của tôi về thời đó quá đỗi mơ hồ. Hồi đó, rất có khả năng có người đã nói “Zawsze in love”[7] và đưa cho tôi chiếc ổ khóa không biết chừng, nhưng tiếc thay, tôi chẳng tài nào nhớ nổi.
Tính tò mò nổi lên, tôi nhìn ngang nhìn dọc và bắt gặp ánh mắt của một giáo viên mầm non qua ô cửa kính.
Người giáo viên đó đang lén lút trò chuyện với một giáo viên mẫu giáo khác ở gần đó. Từ ánh mắt của họ, rõ ràng là đang đề phòng tôi. Mmmm, từ khi còn ở nhà trẻ, các bé đã được dạy rằng nếu thấy có mùi nguy hiểm thì phải xử lý ngay!
Vậy nên tôi nhanh nhẹn rời khỏi chỗ đó và gọi Isshiki lại.
“Có vẻ như anh không được chào đón ở đây thì phải.”
“Có vẻ vậy đấy… Senpai, dù sao thì ánh mắt của anh trông cũng ghê bỏ xừ.”
Isshiki liếc nhìn đôi mắt tôi và nói. Đồ xấu bụng! Thế mà anh cứ nghĩ em sẽ đứng về phe anh!
Còn nữa, mặc dù chúng tôi đã gọi trước cho họ, tôi đoán họ vẫn có chút cảnh giác khi một nam sinh mặc đồng phục cấp 3 xuất hiện. Đi cùng với Isshiki chỉ tổ dọa cho lũ trẻ và giáo viên sợ, đấy không phải là việc tôi nên làm.
“….Anh nghĩ anh sẽ chờ ở đây thôi.”
Tôi chỉ về phía bức tường bên hành lang mà lũ trẻ sẽ không thấy được. Thấy tôi nói vậy, Isshiki chống tay lên hông và thở dài thườn thượt.
“Vậy là chẳng giúp gì được em à? Senpai, em đành tự mình giải quyết mọi việc từ đây thôi.”
“Trông cậy cả vào em đấy.”
Nói xong, tôi tiễn em ấy đi. Có vẻ như Isshiki sẽ đi thảo luận trong phòng nhân viên ở xa xa phía trước. Em ấy cứ tiếp tục đi thẳng.
Mặc dù tôi đi cùng em ấy nhưng kể cả khi tôi có đứng đực chờ ở đây thì mọi việc cũng sẽ được giải quyết thôi.
Tôi nhìn chung quanh, tự hỏi không biết mình nên giết thời gian kiểu gì trong lúc chờ Isshiki bàn bạc xong. Ngồi chỗ hành lang này chờ cũng được thôi, nhưng nếu vậy chỉ tổ khiến tôi trông càng đáng ngờ hơn. Có vẻ như tìm một chỗ đằng sau mà đứng hóa ra lại làm giảm sự đề phòng của trẻ em và giáo viên, thật là mâu thuẫn mà.
Có lẽ tôi cũng chỉ còn mỗi cách đứng yên ở đây thôi, huh….
Ngày xưa, cũng lâu rồi, tôi từng có một công việc bán thời gian chỉ làm trong một ngày ở một buổi triển lãm căn hộ phức hợp. Việc tôi phải làm chỉ đơn giản là đứng sững vài giờ giữa ánh mặt trời oi ả, tay cầm tấm bảng quảng cáo. Với một kẻ đã có quá nhiều kinh nghiệm với việc này như tôi, chuyện này chỉ đơn giản như đan rổ. Tôi có thể tiêu phí tận 8 giờ đồng hồ chỉ bằng cách đứng đó chẳng làm gì cả. Thực ra công việc này cũng khá vất vả và có cả những lúc tôi đau lòng ứa nước mắt khi khoản tiền tôi nhận được bị trừ đi các khoản thuế và bảo hiểm khiến tôi phải thốt lên “woow…. Tiền lương của mình thấp thật, nhỉ….?”
So sánh với hồi đó, chỗ này có tường, có mái nhà, thời gian chờ lại còn ngắn hơn. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi nghĩ thầm: ‘điều kiện làm việc của mình cũng tốt đấy chứ’…. Woow, tinh thần giác ngộ của một tên nô lệ cho bọn tư bản của mình cũng cao đấy chứ nhỉ….?
Ngay lúc tôi đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ linh ta linh tinh thì cánh cửa ở căn phòng học kế bên lặng lẽ mở ra.
Cái gì vậy? Tôi nhìn sang bên và thấy một bé gái ra khỏi phòng. Bé gái rụt rè tiến tới và cứ bồn chồn nhìn chung quanh.
Em bé cố gắng nhìn ra ngoài, thực hiện những động tác rất dễ thương như nhón gót rướn người lên, nhảy lên, nhưng sau khi em ấy nhận ra rằng mình chẳng thể thấy được cái gì, cô bé lùi lại đầy thất vọng.
Cô bé gái có mái tóc màu xanh lam sậm được buộc thành hai đuôi tóc. Vẻ bề ngoài ngây ngô trong sáng của cô bé khiến em trông cực kỳ đáng yêu.
Khi cô bé thấy tôi, cô bé “ah” một tiếng và tiến lại chỗ tôi.
Sau đó, em ấy kéo kéo ống tay áo của tôi và chu môi ra. Không được rồi, cái gì vậy? Sao tự nhưng mọi chuyện lại trở thành thế này? Tôi sắp bị vào đồn uống trà vì tội dụ dỗ bé gái mất? Nhưng lại nói, bọn tôi đang ở trong nhà trẻ và không có ai ở đây, vậy nên cũng không cần phải quá lo lắng, đúng không….?
“…Có chuyện gì vậy?”
Đến lúc này rồi thì tôi cũng không thể lờ em ấy đi được nữa nên tôi đành cố giao tiếp với em ấy, thể hiện thái độ bình tĩnh hết mức có thể. Thấy vậy, cô bé lại tiếp tục kéo áo tôi, nên tôi đành cúi xuống. Sau khi cúi đến ngang tầm đầu em, cô bé lo lắng nói.
“Um, Saa-chan còn chưa tới sao?”
“Ooh, anh hiểu.”
Saa-chan là ai…? Đây có phải là mẹ của em ấy không nhỉ….? Bọn trẻ con thường hay phát âm sai lắm. Khi Komachi còn bé, em ấy toàn nói oi-chan thay vì onii-chan. Tôi còn tưởng em ấy đang nhắc tới Tora-san cơ[8]
Tuy nhiên, dù đã quen với Komachi nên tôi cũng có chút kinh nghiệm ứng phó với những người kém tuổi mình, với một cô bé nhỏ tuổi như thế này, tôi cũng không tài nào nhớ được mình nên đối xử với em ấy thế nào. Tôi cũng từng nhỏ xíu như thế này ha. Còn giờ, tôi nên đối đáp với em ấy thế nào đây…? Tạm thời, có lẽ tôi không nên để em ấy ra ngoài một mình, thế thì phiền lắm. Tôi đoán tôi nên đưa em ấy trở về phòng học.
“Tẹo nữa Saa-chan mới tới. Vậy nên chúng ta cùng vào đó chơi nhé.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy đẩy đôi bờ vai bé xíu, mang em ấy trở về phòng học. Cô bé cũng thật thà đến bất ngờ, do em ấy răm rắp nghe lời tôi, theo tôi về phòng học. Ngay khi tôi đang định đặt tay lên cánh cửa trượt, cô bé lại kéo ống tay tôi.
“Ah! Um, anh ơi, Saa-chan kia kìa.”
Em ấy chỉ tay về phía bức tranh sáp màu dán trên tường. Tôi cũng chả biết em ấy đang chỉ về bức tranh nào…. Có lẽ đó là bức tranh mẹ em ấy vẽ chăng? Tuy nhiên, trên tường có khá nhiều bức tranh nên tôi cũng chẳng biết được cụ thể là bức nào.
“Đâu, Saa-chan đâu, hmm?”
“Kia kìa!”
Cô bé chỉ về một điểm đại khái trên tường. Nhưng do trên tường chi chí tranh nên tôi cũng chịu. Hmm… Nó có thể là bức nào nhỉ…?
Tôi lại cúi xuống ngang tầm cô bé.
“…Được rồi, anh biết rồi. Cái này là bức bên phải, và cái này là bức bên trái.”
Tôi chỉ tay về bên phải và bên trái lần lượt và cô bé liền gật đầu rồi lặp lại.
“Bên phải, bên trái.”
“Đúng, đúng. ĐƯợc rồi, dơ tay phải lên.”
Khi tôi nói vậy, cô bé liền dơ tay phải lên ngay.
“Dơ tay trái.”
Lần này cô bé vừa dơ tay trái lại còn nhảy cẫng lên cơ. Fumu, có vẻ như em ấy phân biệt được bên phải và bên trái đấy. Thấy vậy, tôi chỉ tay về phía bức tường có dán tranh.
“Được rồi, đố em nhé. Từ bên phải tới chỗ Saa-chan cách bao nhiêu bức tranh?”
Thấy trò chơi mới, đôi mắt cô bé sáng bừng lên và thốt lên “oooh!”. Sau đó, cô bé bắt đầu đếm bằng tay.
“ummm….. bốn!”
“Chính xác. Em giỏi lắm!”
Nói xong, tôi nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đầu em ấy. Ra vậy, đó là Saa-chan…. Ừ, bạn đoán đúng rồi đấy, tôi vẫn chưa nhận ra đâu. Tôi vẫn chưa xác định được đâu là bức tranh, nhưng tôi vẫn khen em ấy một câu, nếu thế em ấy sẽ vui hơn.
Ngay khi tôi đang định giục em ấy quay về phòng, một giọng nói dịu dàng từ phía sau vang lên.
“Kei-chan.”
Khi tôi quay đầu lại, bóng dáng của người mà tôi nhớ rõ đang ở đó. Đó là bạn cùng lớp với tôi, Kawasaki Saki.[9]
Cô bé ngẩng phắt dậy khi nghe thấy có người gọi Kei-chan và chạy về phía cô ấy.
“Saa-chan!”
Sau khi ôm lấy em ấy, Kawasaki nhẹ nhàng vuốt tóc của Kei-chan. Sau đó, cô ấy ném cho tôi ánh mắt đầy ngờ vực.
“….Tại sao cậu lại ở đây?”
“Er, chà, công việc…”
Thực ra, tôi mới là người muốn hỏi cô ấy, tại sao cô ấy lại ở đây, nhưng cô ấy lại nói trước mất rồi. Cô ấy ngó nghiêng đằng sau lưng tôi.
“Uh huh… Thế Yukinoshita và Yuigahama đâu?”
Tôi biết ngay là cô ấy sẽ hỏi vậy mà. Nếu nghe tôi nói tới công việc, ai cũng nghĩ nó liên quan tới Clb Tình nguyện. Với Kawasaki, người từng tiếp xúc với chúng tôi, câu hỏi đó cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, cũng chẳng có lý do gì để giải thích chi tiết cho cô ấy. Dù sao có kể chi tiết thì Kawasaki cũng chẳng mấy quan tâm. Chính vì vậy, tôi chỉ trả lời đơn giản.
“…Họ đang làm việc khác rồi. Tôi tới đây một mình thôi.”
“…Tôi hiểu.”
Kawasai nhìn chằm chằm về phía tôi rồi sau đó liền nhìn ra chỗ khác với vẻ bất cần.
“Thế còn cậu thì sao?”
Lần này tôi hỏi cô ấy và Kawasaki nhẹ nhàng và cẩn thận ôm lấy bờ vai cô bé mà cô ấy gọi là Kei-chan. Rồi cô ấy khẽ lẩm bẩm đầy xấu hổ.
“Tôi… tới đây để đón em gái mình.”
“Hoh.”
Aah, vậy ra Kei-chan này là em gái cô ấy, huh? May quá…. Tôi còn tưởng là con gái cô ấy cơ….
Tuy nhiên, sau khi nhìn cô ấy thì tôi thấy cũng đúng. Vẻ ngoài của họ cũng khá giống nhau. Cô bé chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng đang chờ đón, tôi chắc luôn. Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước cô bé lớn lên thật đáng yêu. Bởi vì chị gái của cô bé trông quá là đáng sợ.
Khi còn đang thầm cầu nguyện trong lòng, tôi nhìn chị em nhà Kawasaki. Tôi không biết có phải cô ấy hiểu được hàm ý trong ánh mắt của tôi không, nhưng Kawasai bối rối nói.
“Ah, um, em ấy là em gái tôi Keika… Coi nào, Kei-chan, nói tên em đi.”
“Kawasaiki Keika!”
Nghe chị gái dục, Keika năng nổ dơ tay lên.
“Anh là Hachiman.”
Tôi nói tên mình, trong lòng cảm thấy thoải mái biết bao trước sự nhiệt tình của Keika. Nghe thấy vậy, Keika chớp mắt ngạc nhiên.
“…Hachi, man….? Tên gì nghe kì ghê!”
“N-Này! Kei-chan!”
Kawasaki vội vàng nhắc nhở Keika. Tuy nhiên, ngữ điệu dịu dàng trong lời nói của cô ấy vẫn không đổi. Khác với vẻ ngoài lạnh lùng thường nhật của mình, cô ấy lại có vẻ dịu hiền đến bất ngờ. Quả nhiên đúng là một người chị gái kiểu mẫu. Cũng chẳng nhìn ra được dấu vết brocon trong con người này.
“Không, tôi cũng nghĩ tên tôi khá là kì quái, vậy nên không sao đâu. Cơ mà, phải đi đón em gái của mình thế này cũng căng ha.”
Kawasaki liền thẳng thắn đáp.
“Không hẳn… Bình thường đều là bố mẹ tôi tới đón. Tôi chỉ tới vào những ngày tôi không phải đi học thêm.”
“Nhưng tôi nhớ nhà cậu cũng cách đây khá xa mà, phải không?”
Mặc dù trường cấp hai của hai đứa chúng tôi nằm khác quận, nhưng khoảng cách hai nhà thì không xa tới vậy. Đi từ chỗ đó tới đây phải đi qua một hoặc hai điểm dừng tàu là tối đa. Tôi không chắc họ tính toán khoảng cách thế nào mà gửi con họ ở đây, nhưng rõ ràng là không gần chút nào. Chỉ thế thôi đã đủ phiền rồi. Nhưng Kawasaki lại nghĩ khác, cô ấy vuốt tóc và nhỏ nhẹ đáp.
“Đúng vậy, nhưng khi chở em ấy tối đây, nhà tôi thường đi oto… Nhà trẻ ở đây bị giới hạn không cho xây to, nhưng chỗ này lại khá rẻ.”
“Haa, ra vậy.”
Cô ấy cũng đảm đang quá nhỉ. Nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tôi đột nhiên để ý thấy cái túi cô ấy xách theo. Có vẻ như cô ấy tới đây ngay sau khi đi mua sắm cho bữa tối, do có một cây tỏi tây ló ra từ bên trong túi. Cái này khiến cô ấy trông càng đảm đang hơn.
“Trước giờ tôi đều đi làm thêm nên tôi cũng không tới được…”
“aah, có chuyện đó nhỉ?”
“Uh…”
Kawasaki dịu dàng và ấm áp đáp lại, ánh mắt của cô ấy chan chứa yêu thương nhìn Keika. Rồi đột nhiên cô ấy lại nhìn tôi.
Cô ấy trông có vẻ dè dặt, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Có vẻ như tôi có chờ thêm nữa thì cô ấy cũng không nói ra được điều muốn nói, nhưng cái ánh mắt đó khiến tôi nghĩ rằng cuối cùng cô ấy cũng sẽ nói. Nhưng mà bị nhìn thế này cũng xấu hổ lắm, ước gì cô ấy đừng làm vậy nữa….
“…Cái gì vậy?”
“K-không.”
Khi tôi hỏi, Kawasaki lắc đầu. Mái tóc đuôi ngựa kia đung đưa sang bên và Keika liền bám theo như một chú mèo.
Tôi cùng nhìn theo và phát hiện ra Isshiki đang ở dưới hành lang.
“Ah, anh đây rồi. Senpaaai!”
Chắc là buổi trao đổi ở trong phòng giáo vụ đã kết thúc. Isshiki đã trở lại. Nếu em ấy đã gặp mặt và xác nhận xong, vậy thì công việc của bọn tôi ở đây cũng coi như xong. Cơ mà thực ra tôi cũng chả làm gì cả.
“…Eh, um, em trở về không đúng lúc à?”
Isshiki để ý thấy Kawasaki và lo lắng nhìn tôi. Thấy vậy, Kawasaki cũng liếc nhìn Isshiki. Chỉ mỗi thế không thôi mà cả người Isshiki đã dựng đứng lên, cứ như sợ phát khiếp. Aah, Kawasaki bình thường đều như vậy nên em không phải sợ đâu, okay? Yankee thường thường đều có ánh mắt đáng sợ, nhưng thực ra đa phần chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thực ra bên trong họ đều là những người tốt đấy.
Tuy nhiên, nếu tôi giải thích vầy thì Kawasaki sẽ lại nổi nóng cho xem. Khi tôi đang chẳng biết nói gì, Kawasaki vuốt tóc ra sau và quay đầu lại. Cô ấy đẩy cái cửa trượt ra. Sau khi chào hỏi giáo viên, cô ấy hình đang định về thẳng nhà luôn.
“…Gặp lại sau.”
Cô ấy xoay người lại rồi kéo tay Keika đi. Keika cũng nắm tay cô ấy và vẫy tay chào.
“Tạm biệt, tạm biệt, Haa-chan!”
“Oooh, gặp lại em sau.”
Tôi cũng vẫy tay đáp lại. Cơ mà Haa-chan là cái quái gì vậy? Phải chăng em ấy không nhớ tên tôi? Em phải tập nhớ tên người khác nghe chưa? Kể cả em có nhớ nhầm cũng đừng nên nói bừa và sử dụng những cái tên đại loại như ‘Hachi-gì-gì-đó”, okay?
Tôi lặng lẽ dõi theo bóng hai người họ rời đi, còn Isshiki ở bên cạnh tôi thì vẫn đang hết nhìn tôi lại nhìn Kawasaki. Và rồi em ấy cũng mở miệng nói, nhìn trông có vẻ lúng túng.
“Người quen của S-senpai quả nhiên đều là những người đặc sắc có một không hai ha…?”
Anh không có gì để phản biện. Nhưng em cũng là một trong số họ đấy…
× × ×
Buổi sáng sau ngày chúng tôi tới thăm nhà trẻ, sau khi buổi học kết thúc, tôi khẽ duỗi lưng ra.
Cảm giác mệt mỏi từ ngày hôm qua vẫn chưa tan hết.
Thực ra công việc ngày hôm qua không tốn nhiều sức lực, nhưng chỗ thời gian vô nghĩa đó thật sự là bào mòn tinh thần của con người ta.
Còn tổng kết lại những gì đã đạt được, cuối cùng thì chúng tôi cũng chỉ tổng hợp được số lượng thành viên từ nhà trẻ sẽ tham gia và lắng nghe vài yêu cầu của họ. Mặc dù chúng tôi cũng viết thêm được vài dòng vào biên bản, nhưng hôm qua thực ra cũng không phải là buổi họp mặt đúng nghĩa.
Khi tôi đang nghĩ chắc là ngày hôm nay cũng trôi qua như vậy thôi, tôi không kìm được ngáp dài một tiếng. Rồi tôi lại thở dài, cứ như muốn tống khứ hết cảm giác nhàm chán đi.
Sau khi gạt đi vài giọt lệ nơi khóe mắt, tôi để ý Totsuka đang đặt tay lên cửa lớp. Có vẻ như cậu ấy thấy tôi ngáp.
Totsuka bèn tới chỗ tôi và lấy tay che miệng lại, nở một nụ cười tươi tắn.
“Cậu trông mệt mỏi nhỉ?”
Chắc là thấy tôi ngáp khi nãy nên cậu ấy mới nói vậy.
Tôi thực sự rất mệt, nhưng làm sao tôi lại nhẫn tâm để Totsuka thấy sự mệt mỏi của tôi chứ. “Mệt mỏi” là một từ có cùng cấp độ với “Tớ trót uống quá nhiều”, đều là những từ khá là khó nghe. Sao những từ như vậy lại trở nên phổ biến được nhỉ? Tôi nghĩ những từ đó khiến họ trông nhàm chán lại là đằng khác. Thực ra, tôi nghĩ cụm từ “Tôi không uống rượu Sake” chắc chắn sẽ phổ biến hơn.
Chính vì lý do như vậy, tôi nghĩ cụm từ “Tớ có mệt đâu” chắc chắn sẽ hiệu quả khi đáp lại Totsuka!
“Vẫn như mọi khi thôi.”
“Cậu nói mới nhớ, có vẻ như vậy thật.”
Khi tôi nói đùa, Totsuka cười đáp lại. Tiếng ngáp khi nãy cũng không quay lại nữa. Thay vào đó, tôi có cảm giác mình sắp ngáp, nhưng là cái ngáp được tô màu hồng. Phải chăng giọng nói của Totsuka có hiệu ứng nhiễu âm 1/f[10]. À mà nhân đây, tôi đoán f ở đây là viết tắt của fairy[11]….
Khi nụ cười ngập tràn những ion tích cực của Totsuka như suối nguồn tươi mát xoa dịu tâm hồn tôi, Totsuka chỉnh lại dây treo túi tennis.
“Tới clb luôn à?”
“Ừ! Hachiman cũng vậy ha?”
“…Tớ đoán vậy.”
“…?”
Bởi vì khoảng ngập ngừng kì quái kia, Totsuka khẽ nghiên đầu. Tôi cố gắng khiến giọng mình hổ hởi hết mức có thể để che đậy nó.
“Chà, cố gắng hoạt động nhiệt tình ở clb nha.”
“Hachiman cũng vậy. Cố gắng hết mình, okay?”
“Ừ.”
Totsuka nhẹ nhàng vẫy tay trước ngực và rời khỏi phòng học. Tôi cũng đáp trả bằng một nụ cười. Tuy nhiên, sau khi Totsuka biến mất trên hành lang, tôi vẫn không tài nào đứng dậy được.
Tôi ngửa lưng ra sau ghế và nhìn lên trần nhà.
Và bóng dáng Yuigahama đã ở ngay trong tầm mắt.
Từ đằng xa, cô ấy đang lo lắng nhìn sang phía tôi. Có vẻ như cô ấy vẫn đang chờ đợi cơ hội thích hợp sau khi tôi với Totsuka nói chuyện xong.
Tôi xoay người lại và nhìn cô ấy, đánh mắt ra hiệu rằng cô ấy có thể qua đây rồi. Thấy vậy, Yuigahama gượng gạo tiến tới.
Cô ấy đứng đối diện với tôi và nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“…Cậu có định tới clb vào hôm nay không?”
Khi cô ấy hỏi, những lời muốn nói cứ như nghẹn trong họng tôi.
Phải chăng hôm qua tôi về sớm nên đã làm Yuigahama lo lắng? Khi tôi nhìn cô ấy, những lời như “Tớ không tới được” không tài nào thốt ra được. Đừng nhìn tớ với đôi mắt cún con ấy chứ… Tớ hiểu rồi, tớ hiểu rồi, tớ sẽ đi.
“Ừ. Chà, vậy ta nên đi luôn nhỉ…”
“Okay! Tớ sẽ đi lấy túi.”
Nói xong, Yuigahama liền quay lại ghế ngồi. Tôi rời khỏi phòng học trước và chờ cô ấy ở hành lang dẫn tới tòa nhà bên kia.
Trong lúc đó, đứng trên hành lang vắng lặng này, tôi lại suy nghĩ vẩn vơ về clb và công việc cho sự kiện sau đó.
Bây giờ, khối lượng công việc vẫn chưa quá nặng.
Nhưng nếu tôi cân nhắc tới kế hoạch trong tương lai, vậy thì chúng tôi chắc chắn sẽ thiếu thời gian. Để có thể phân bổ nhiều thời gian hơn cho công việc, vậy tôi cần phải mở rộng thời gian biểu của mình ra.
Nói vậy tức là tôi cần phải tìm cơ hội để nói với họ rằng tôi sẽ tạm nghỉ ở clb.
Tuy nhiên, tôi vẫn muốn tránh né được đến đâu hay đến đấy. Nếu tôi tìm ra cách để mình không phải nghỉ clb là tốt nhất. Nếu vậy, cuối cùng việc tôi cần làm chỉ là lặp lại những việc tôi vẫn thường làm, đó là xin về sớm.
Khi tôi đang vẩn vơ suy nghĩ, có người huých nhẹ vào hông tôi. Ouch, cái gì vậy…? Vẻ mặt bực mình, tôi quay đầu lại và thấy Yuigahama. Có vẻ như cô ấy vừa thúc tôi một cái bằng cái túi của mình.
“Tại sao cậu lại đi trước?”
“Tớ đang chờ cậu đấy thôi….”
Khi tôi tiếp tục đi trên hành lang dẫn tới clb, chúng tôi lại lặp lại những câu chuyện mà chúng tôi hay nói gần đây. Vẫn là sự hài hòa giả tạo như vậy. Nó khiến tôi có cảm giác mọi chuyện cứ sẽ bắt đầu như thế này mỗi ngày, và mãi mãi.
Nếu có một sự khác biệt nho nhỏ nào đó, vậy đó chính là về yêu cầu của Isshiki. Tôi quyết định kể cho Yuigahama về chuyện xin nghỉ sớm của mình ngày hôm nay.
“…Ah, hôm nay ấy, tớ có việc phải về sớm. Thực ra, mấy hôm nữa tớ cũng phải xin về sớm.”
Nghe tôi nói vậy, Yuigahama gật đầu và nói.
“Lại giúp Iroha-chan à?”
Những lời cô ấy nói khiến tôi giật mình.
“…Cậu biết ư?”
“Nhìn cậu thôi là đủ biết rồi.”
Cô ấy cười một tiếng và xua đi sự căng thẳng.
Chà, rời khỏi clb sớm và trông mệt mỏi trong phòng học khiến cậu nghĩ có chuyện gì đó không ổn, huh? Tôi lại chủ quan rồi. Nếu Yuigahama có thể nhìn thấu chuyện này, vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi có người khác cũng nhận ra.
“Yukinoshita có biết không?”
Khi tôi hỏi, Yuigahama đảo mắt ra ngoài cửa sổ.
“Hmm… Ai mà biết? Dù sao chúng tớ cũng chẳng nói chuyện về Hikki.”
Tôi không thể nhìn thấu vẻ mặt của Yuigahama. Tuy nhiên, giọng nói bình tĩnh quá mức của cô ấy khiến tôi nghĩ cô ấy sẽ không cho phép tôi hỏi kĩ càng hơn. Câu trả lời mập mờ của cô ấy cứ như phản chiếu từ tình cảnh của chúng tôi hiện nay. Dường như cô ấy chỉ muốn tránh né không sử dụng những từ ngữ huỵch toẹt ra tình thế hiện giờ.
Từ lúc đó, chúng tôi không nói chuyện nữa mà cứ thế lầm lũi đi trên hành lang.
Chỉ còn những tiếng bước chân vang vọng.
Yuigahama vẫn đang nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tôi cũng bắt chước cô ấy và nhìn sang phía đối diện.
Vào những ngày này, trời đã sắp vào đông, mặt trời đã bắt đầu lặn dù vẫn còn sớm. Tòa nhà hoạt động clb vốn đã khó để cho tia nắng mặt trời nào chiếu qua nay lại càng tối tăm hơn trước.
Khi tôi đi vào trong một bóng râm nơi mặt trời không chiếu tới được, Yuigaham bỗng nói.
“…Cậu lại định làm việc này một mình ư?”
Mặc dù trong bóng râm âm u, tôi vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của cô ấy. Đôi mắt u buồn ủ rũ và khẽ cắn nhẹ đôi môi. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng tất cả những việc tôi đang làm này chỉ là để cô ấy không còn phải mang vẻ mặt u buồn này nữa [12]
Khi tôi cố xua đi thứ cảm xúc như muốn bóp nghẹt lồng ngực mình, tôi cố tình rảo bước nhanh hơn.
“Tớ chỉ làm vậy là vì tớ có việc tớ cần phải làm. Cậu không cần phải lo lắng.”
“Tất nhiên tớ sẽ lo lắng rồi….”
Yuigahama nở một nụ cười gượng gạo.
Khi tôi nhìn thấy nụ cười đó, câu hỏi tôi vẫn luôn lảng tránh lại nhô lên.
…Phải chăng tôi đã phạm sai lầm.
Kể từ lúc đó, tôi vẫn liên tiếp tự hỏi bản thân câu hỏi mà tôi đã có câu trả lời.
Tôi chắc chắn đã phạm sai lầm.
Những ngày sau kì bầu cử hội học sinh đã đè nặng lên thực tại. Yuigahama vẫn cứ nở những nụ cười lẻ loi và cô đơn ấy. Yukinoshita vẫn cứ thụi vào lồng ngực tôi với những ánh mắt đầy cam chịu ấy.
Chính vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm. Xử lý hậu quả của chính mình là việc phải làm.
Tôi không nên dựa dẫm vào người khác để xử lý lỗi lầm của mình. Nhờ họ thì được lợi gì cơ chứ? Vô tư trông cậy vào người khác, phạm sai lầm, và rồi lãng phí những nỗ lực từ sự tin tưởng của người đó là thứ mà tôi liệt vào phạm trù ‘phản bội’.
Tôi nghĩ về những hành động tôi cần làm, căn cứ vào những nguyên tắc và luật lệ tôi đặt ra: đó là không thể để bản thân phạm thêm sai lầm nữa.
Lúc này, tôi cần phải xua tan sự lo lắng không cần thiết của Yuigahama.
“Cậu có việc cần quan tâm hơn là tớ, đúng không?”
Sau khi khẽ thở dài, tôi nở nụ cười thoải mái và nói. Tôi lái câu chuyện về hướng khác, hoàn toàn ý thức được sự hèn nhát của hành động này.
“Ừ….”
Yuigahama thấp giọng đáp lại và nhìn chằm chằm xuống dưới.
Khi chúng tôi đi trên hành lang ở tòa nhà cho acsc clb, đôi chân tôi bắt đầu nặng nề hơn, cứ như đang lội trong nhựa đường vậy.
Bước chân của chúng tôi chậm hơn mọi khi nhưng rồi cuối cùng cánh cửa clb vẫn hiện ra xa xa trước mắt.
Cánh cửa đó phải chăng đã mở? Người duy nhất có chìa khóa phòng đang ở một mình trong đó, khi hay người chúng tôi chưa từng cầm lấy chiếc chìa.
Đột nhiên, Yuigahama dừng lại. Tôi cũng dừng lại theo. Ánh mắt của Yuigaham nhìn về phía phòng.
“Yukinon, tớ tự hỏi không biết cô ấy có muốn trở thành chủ tịch hội học sinh không…?”
“Tớ không biết.”
Chẳng có căn cứ gì xác nhận chuyện đó. Từ tính cách của Yukinoshita, dù cho chúng tôi có hỏi, cô ấy cũng sẽ không trả lời thật lòng. Nếu lúc đó cô ấy không nói, vậy bây giờ cô ấy cũng sẽ chẳng hé răng. Tôi cũng chẳng thích hỏi cô ấy chuyện cô ấy chắc chắn sẽ không trả lời.
Không, thực ra tôi không muốn cô ấy trả lời thì đúng hơn.
Cuối cùng thì cả cô ấy và tôi đều không muốn làm những chuyện như than vãn về quá khứ mà chẳng ai xoay chuyển được. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn biết bao nhiêu nếu cô ấy có thể rủa xả, trút hết ác cảm của mình lên đầu tôi?
Chuyện là chỉ mỗi Yuigahama là người duy nhất có thể kéo cái quá khứ chìm nghỉm kia lên, việc mà cả tôi và Yukinoshita không thể. Cô ấy nói với giọng đầy ước ao và mạnh mẽ, trái ngược hẳn với vẻ yếu đuối cô ấy thể hiện khi nãy.
“…Tớ nghĩ đáng ra chúng ta không nên chấp nhận yêu cầu đó với tư cách clb.”
Khi Isshiki tới yêu cầu, Yuigahama quả thực đã từng nói rằng cô ấy muốn chấp nhận yêu cầu đó như thế nào. Cô ấy không nói ra lý do, nhưng giờ lại nói lại chứng tỏ cô ấy chắc chắn đã có ý định gì đó trong đầu. Khi tôi nhìn vào đôi mắt ấy, Yuigaham đầy dứt khoát nói.
“Nếu là Yukinon trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu kia.”
“…Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Bởi vì Yukinon là người sẽ cố gắng vươn cao và cao hơn nữa. Kiểu như… biết nói thế nào nhỉ? Bởi vì cô ấy là kiểu người không bao giờ thỏa mãn và luôn muốn nhắm tới mục tiêu cao hơn…”
Yuigahama hào hùng và kiên định nói, từng từ, từng từ một.
Hẳn là vậy. Tôi cũng liếc nhìn về phía Yuigahama. Những lời thô thiển nhưng ấm áp đó quả nhiên đúng kiểu Yuigahama.
Yuigahama ngập ngừng một chút, có vẻ như do tôi và cô ấy cứ nhìn nhau mặt đối mặt. Rồi cô ấy tiếp tục tự tin nói.
“Chính vì vậy tớ cũng nghĩ biết đâu đó lại là một đòn bẩy tốt…”
“Tớ hiểu…”
Những gì bạn đã đánh mất sẽ không quay trở lại.
Nếu bạn muốn chuộc lại lỗi lầm, thì bạn phải chuộc lỗi bằng những hành động sau này.
Những thứ đã rời bỏ bạn, lúc chúng đi cũng là lúc mất mát được sinh ra. Bạn phải làm gì đó đề bù đắp lại mất mát. Chuộc lỗi chính là vậy đó.
Yukinoshita mà tôi biết, hoặc ít nhất là tôi tự coi như vậy, hẳn là vẫn đang chuộc lại lỗi lầm của mình. Chính vì vậy những gì Yuigahama suy nghĩ có lẽ là đúng.
Yuigahama cũng đã nghĩ được sâu xa như vậy. Mặc dù cô ấy biết rằng yêu cầu của hội học sinh là quá nghiệt ngã với Yukinoshita, cô ấy vẫn coi đây là một cơ hội.
Còn tôi thì nghĩ gì?
Tôi chỉ muốn căn phòng đó không thảm hại hơn nữa. Không phải tôi đưa ra quyết định đó là vì muốn căn phòng đó không trống vắng hơn cả lúc này sao? Khi nhận ra rằng quyết định muốn duy trì mọi thứ và thỏa mãn bản thân hóa ra lại gậy ông đập lưng ông, tôi liền liếc đi chỗ khác.
“…Chà, nếu là cô ấy lúc trước thì có thể… Nhưng giờ, tớ cũng không chắc nữa.”
“Ừ…”
Giọng của Yuigahama dường như hơi chùng xuống. Có vẻ như cả cô ấy cũng biết rằng khả năng chuyện đó xảy ra cũng không cao.
Thái độ của Yukinoshita khi Isshiki tới lúc đó khác hẳn trước đây.
Có vẻ như cô ấy đã mất đi sự kiên định và ngoan cường trong việc giải quyết những yêu cầu và những lời tư vấn.
Kể cả bây giờ, đằng sau cánh cửa đó, cô ấy hẳn vẫn đang lặng lẽ ngồi như trước đây, cứ như thể đã từ bỏ, cứ như thể đã quên đi thứ gì đó.
Tôi cuối cùng cũng đặt tay lên cửa trượt, cánh cửa mà hôm nay tôi mất nhiều thời gian để tới.
Khi cánh cửa mở ra, tôi vào trước, theo sau là Yuigahama.
“Yahallo!”
Yuigahama vui mừng chào đón và Yukinoshita ngồi gần cửa sổ nhìn chúng tôi.
“Xin chào.”
“…Chào.”
Khi chúng tôi chào hỏi xong, tôi ngồi trên cái ghế vẫn chưa từng di chuyển.
Tôi nhìn xem Yukinoshita đang làm gì, nhưng cô ấy trông vẫn chẳng khác gì hôm qua. Nếu có gì thay đổi, thì đó là trên chồng sách cô ấy đã đọc lại có thêm một quyển nữa. Dường như quyển đó là ‘Chốn u minh của lũ trẻ’
Yuigahama di chuyển ngón tay trên bàn phím điện thoại để kiểm tra mail. Tôi cũng làm việc mà tôi hay làm mọi khi, lấy một quyển sách ra, nhưng đang giữa chừng, đột nhiên nhớ ra gì đó, tôi dừng lại.
Có chuyện tôi vẫn cần phải đề cập với Yukinoshita trước khi chúng tôi ngồi tận hưởng khoảng thời gian băng giá này. Tôi đã chuyển lời với Yuigahama, nhưng tôi vẫn phải nói với Yukinoshita rằng tôi sẽ về sớm một chút.
“Này, cậu có rảnh không?”
Khi tôi gọi, đôi bờ vai của Yukinoshita giật lên. Tôi không định nói to như vậy, nhưng có lẽ do căn phòng quá tĩnh lặng nên nó mới vọng như thế. Yuigahama cũng ngồi thẳng lưng dậy và nhìn về phía tôi.
Yukinoshita nhìn tôi và ngồi yên một lúc. Rồi cô ấy thở dài, đóng sách lại và nói.
“….Có chuyện gì?”
Giọng nói bình tĩnh và đôi mắt tinh anh kia đối mặt với tôi. Khuôn mặt tôi lúc này chắc cũng tương tự.
“Cậu có phiền không nếu tôi về sớm một lát?”
Nghe tôi nói vậy, Yukinoshita nháy mắt hai hay ba lần gì đó. Rồi cô ấy đặt tay lên cằm, ra giáng suy tư.
“Xem nào, dù sao chúng ta có vẻ cũng chẳng có gì bận bịu…”
Tôi chờ cô ấy tiếp tục nói, nhưng những lời còn sót lại dường như chẳng bật ra được.
“Chà, cái đó, cậu biết đấy… Tôi có vài việc phải làm… Komachi lại đang giữa kì kiểm tra nữa.”
Lý do mà tôi chêm vào cũng không phải là bừa bãi. Nhưng tôi không thể kể cho cô ấy lý do thực. Dù cho tôi không nói thật thì chắc cũng không sao đâu, cô ấy cũng không cần phải biết.
“…Tôi hiểu.”
Yukinoshita khẽ chà ngón tay lên bìa sách. Có vẻ như cô ấy vẫn đang suy nghĩ. Dù cho tôi đang ngồi đợi cô ấy đưa ra kết luận rõ ràng, có vẻ như nó vẫn tốn kha khá thời gian. Nhưng Yuigahama ngồi nhìn mọi thứ dang dở nãy giờ lại nối tiếp câu chuyện.
“…Nhưng thế có khi lại hay nhỉ? Dù sao chúng ta cũng chẳng làm gì được cho Komachi-chan mà. Chính vì vậy Hikki sẽ phải cố gắng cho phần của cả hai ta ha. ĐÚng không, Yukinon?”
Yuigahama tì người xuống bàn và nhìn Yukinoshita. Cô ấy đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn.
“…Ừ, thế cũng được.”
“…Xin lỗi.”
Trong vô thức, tôi gãi đầu và xin lỗi, còn Yukinoshita thì nhẹ nhàng lắc đầu, bảo rằng tôi không phải lo đâu. Và rồi, căn phòng lại đắm chìm trong yên lặng.
Thấy vậy, Yuigahama bèn đào sự tĩnh mịch này lên.
“Ah, đúng rồi. Gửi cho Komachi-chan một bức mail đi.”
Yuigahama nói và thực hiện ngay, ngón tay lóc cóc gõ mail.
Ngực tôi lại nghẹn lại. Nơi này vẫn còn duy trì được là do Yuigahama luôn cố gắng chống đỡ. Có nghĩa là mối quan hệ này sẽ vỡ tan thành từng mảnh nếu như có một người tách ra.
Lại một màn trò chuyện đơn điệu và trống rỗng. Nhưng tùy theo cách nhìn của bạn, có khi bạn lại thấy đây là khoảng thời gian đáng quý và êm đềm không biết chừng.
Một thế giới luôn vận hành theo nguyên tắc thỏa hiệp và tự điều chỉnh. Những lời trao cho nhau đều là những lời tử tế, mỗi bên đều hiểu rõ về nhau và mọi người đều sẽ đưa ra được câu trả lời thuyết phục để tạo ra được sự đồng lòng nhất trí.[13]
Liệu điều này có thật sự đúng? Tôi lại nuốt vào lời tự vấn đó.
Nhưng thứ tuôn ra từ cổ họng chỉ là luồng hơi nóng khiến cổ họng tôi đau rát. Trong vô thức, tôi cứ nhìn chằm chằm vào bộ tách pha trà đã từ lâu không còn được sử dụng nữa.
Chú thích
↑ Nhái Unlimited Blade works, Infinite Creation of Swords, tóm lại ở đây ám chỉ việc vừa hoạt động clb, vừa đi làm thêm của Hachiman. Tại sao lại lôi Fate vào đây? Chắc hẳn là vì ở trong Fate anh Shirou có 2 thân phận, một là Shirou, một là Archer, giống như Hachiman làm 2 việc một lúc
↑ Trong Suzumiya Haruhi đấy, là cái tổ chức mà Yuki hoạt động
↑ Để mình giải thích cho rõ ràng, ý của 8man là không nên mời những bên bằng tuổi vì như vậy sẽ bị loãng, có hai trường cấp ba là đủ rồi
↑ Để mình giải thích đoạn này cho rõ ràng, ý của 8man là nếu mời bên đại học thì bên đấy lớn tuổi hơn nên sẽ hay cù nhây và không nghiêm túc
↑ Bằng tuổi không được, lớn tuổi hơn không được, và giờ tới con nít
↑ Cái này chỉ là mình đoán thôi, nhưng khi tham gia cuộc thi kể chuyện thì nên mang theo vật để làm minh họa, chó chắc là ở trong một truyện cổ tích nổi tiếng nào đó, còn tảo biển chắc là liên quan tới truyền thuyết kappa. Nói chung dịch giả bản Eng không thèm tìm hiểu thì mình cũng chả dại gì mua việc vào thân….
↑ Nisekoi
↑ Trong truyện Otoko wa Tsurai yo. Ông cậu của nhân vật chính có biệt danh là Oi-chan
↑ Bốc phét, ông tướng có bao giờ nhớ tên người ta đâu
↑ Trong lĩnh vực điện tử, người ta thường phân màu các tín hiệu nhiễu, mà người ta hay gọi là nhiễu âm (tiếng ồn). Có nhiều loại nhiễu âm: đỏ, trắng, hồng, xanh…. Nhiễu âm tần số 1/f là nhiễu âm hồng. Thực ra Hachiman muốn nói là Totsuka dễ thương tới mức đến nói chuyện cũng như được tô màu hồng thôi, đừng tìm hiểu về lĩnh vực này chi cho mất công
↑ tiên, tinh linh
↑ Nhưng tiếc là lại tác dụng ngược. 8man ơi là 8man.
↑ Nếu bạn đọc để ý, đây chính là cách mà Hayama chọn, tạo ra một sự đồng lòng, cần bằng giả tạo. Nhưng cái đó chỉ áp dụng được cho nhóm Hayama, còn Hachiman áp dụng cho nhóm mình thì fail thảm hại