Nhà văn hóa nơi Isshiki và tôi hẹn gặp khá là gần trường chúng tôi. Chỉ tốn vài phút là đạp xe tới đó rồi.
Nói thật, tôi chưa từng đặt chân vào bên trong nhà văn hóa. Nhưng do mỗi ngày đều phải tạt ngang qua vậy nên tôi vẫn dễ dàng tìm được địa chỉ.
Ngay bên cạnh nhà ga là khu liên hợp MARINPIA (hay MariPin). Khi trời tối, nơi này sẽ đầy nhóc những bà nội trợ từ những nhà gần kề. Và trong số đó có cả học sinh. Nhờ có Maripin ở chỗ này mà học sinh có thể dừng chân tại chỗ này để giải trí trên đường về nhà. Cũng như mọi người, thỉnh thoảng tôi lại dừng chân tại hiệu sách, trung tâm trò chơi, và thậm chí cả trung tâm đánh bóng chày.
Khi tôi tới nhà văn hóa, tôi đậu xe tại khu đậu xe đạp.
Tôi nhìn ngang dọc xung quanh, nhưng chẳng thấy Isshiki ở đâu. Chà, bọn tôi cũng chẳng hẹn thời gian hẹn gặp chính xác, thế mới mệt.
Nếu biết trước thế này, có lẽ bọn tôi nên đi cùng nhau ngay từ đầu.
Nhưng chẳng còn cách nào khác ngoại trừ hẹn gặp ở ngoài trước nếu không muốn cho Yukinoshita và Yuigahama biết chuyện tôi đang tự mình giúp Isshiki. Chấp nhận yêu cầu liên quan tới hội học sinh trước mặt Yukinoshita thật sự là quá nghiệt ngã. Nhưng nói vậy chứ nếu mặc kệ yêu cầu của Isshiki thì lại quá vô trách nhiệm. Vẫn có một lựa chọn khác là loại Yukinoshita ra, nhưng nó chẳng khác gì hành vi phản bội đồi bại. Căn cứ vào tình trạng của Clb Dịch vụ lúc này, chọn phương án tự mình giúp đỡ có vẻ là lựa chọn tốt nhất.
Tôi suy luận trong đầu và ngồi xuống hàng ghế gần cổng vào của nhà văn hóa.
Tôi ngồi thừ người ở đó và thấy Isshiki tiến ra từ cửa hiệu tạp hóa ở bên kia đường. Tay em ấy đang mang mấy cái túi trông có vẻ khá nặng. Để ý thấy tôi, em ấy liền băng băng chạy tới.
“Em xinnnn lỗi vì bắt anh chờ. Em phải đi mua sắm một chút….”
Isshiki thở dài một hơi, cứ như mấy cái túi hàng nặng lắm ấy.
“…Không, chẳng sao cả.”
Nói xong, tôi quay về phía Isshiki và vươn tay ra. Thấy vậy, không hiểu tại sao, Isshiki nhẹ nhàng tránh né bàn tay tôi và nhìn chăm chăm vào tôi. Em ấy nghiêng đầu sang bên, bối rối không biết hành động vừa nãy của tôi có ý là gì.
“Huh?”
“Cái khuôn mặt khó chịu của em là thế nào vậy? Không phải em cố tình ám chỉ muốn anh cầm túi hộ em do mấy cái túi quá nặng sao?”
Nghe thấy vậy, Isshiki vò đầu và nhẹ nhàng lẩn tránh ánh mắt khỏi người tôi. Khuôn mặt em ấy có hơi ửng hồng lên, cứ như ngạc nhiên hay bối rối vậy.
“Haa…. Aah, không, lúc nãy em chả có ý gì đâu…”
Ah, đúng vậy, huh? Trong trường hợp của em ấy, em ấy luôn coi đàn ông chỉ là mấy tay cửu vạn thành ra tôi hiểu nhầm về hành động khi nãy. Thấy không, Tobe cũng trở thành chân sai vặt y chang như thế này đấy.
Isshiki đứng sững một lúc, nhưng em ấy đột nhiên làm ra vẻ chợt hiểu ra và giật lùi khỏi chỗ tôi.
“Ha! Phải chăng vừa nãy anh định tán tỉnh em phỏng, em xin lỗi nhé, khi nãy tim em đập lỗi nhịp một chút rồi đấy, nhưng giờ ngẫm lại thì, cái đó không có tác dụng đâu anh ơi.”
“Aah, anh hiểu…”
Tôi phải bị con bé này từ chối bao nhiêu lần nữa đây…? Mà những lời từ chối của em ấy càng lúc càng khó nghe nữa…
Tuy nhiên, nếu chỉ thế thôi mà cũng làm tim em ấy lỗi nhịp một chút, vậy thì em ấy nên cẩn thận hơn bởi nếu vậy thì em ấy sẽ không có những chuyến tàu xe yên bình đâu. Làm gì có chuyện tim bạn đập lỗi nhịp khi tiếp viên hàng không onee-san trên máy bay mang hành lý hộ bạn. Làm gì có, đúng không…? Không, chắc chắn là có (Tiếp viên hàng không xác nhận). Không, chờ đã. Không nhất thiết cứ phải là Tiếp viên hàng không, do Cổ áo xanh dương Onee-san cũng làm tim bạn đập lỗi nhịp nốt… Quả nhiên, phụ nữ làm công việc tay chân thật là tuyệt vời! (người có tham vọng trở thành ông chồng chuyên nghiệp xác nhận).
“Chà, mặc kệ đi.”
Tôi lờ đi những lời Isshiki nói và giật cái túi trên tay em ấy.
“Ah… Cảm ơn anh nhiều…”
Isshiki nắm chặt lấy ống tay áo và vội vàng cúi đầu. Do vậy nên tôi chẳng thể nhìn thấy vẻ mặt em ấy, nhưng thái độ lịch sự tới bất ngờ của ẻm làm tôi thấy khá là xấu hổ.
“…Không vấn đề gì. Chỉ là một phần nghĩa vụ của anh thôi.”
Nếu em ấy cứ bày tỏ thái độ biết ơn sau mỗi lần tôi giúp đỡ như vầy, cuối cùng em ấy sẽ nhiễm thói quen của Komachi là lúc nào cũng nói “cảm ơn anh nhiều nha onii-chan, em yêu anh”, chết tiệt. Ý của tôi là muốn gián tiếp ám chỉ em ấy không nên làm quá lên, nhưng ngay sau đó, tôi lại hối hận ngay.
“Waaa! Thật là đáng tin cậy nha! Nếu vậy thì lần sau em lại nhờ anh nhé ♪.”
Em ấy đan tay vào nhau trước ngực và đột nhiên nở nụ cười bừng sáng cả căn phòng.
Aah, vừa rồi hành lý đột nhiên trở nên nặng hơn…. Cơ mà, rút cục trong này có gì vậy?
Do cái túi nặng hơn tôi nghĩ, tôi bèn liếc nhìn vào bên trong và thấy một mớ bim bim và nước trái cây. Chà, với một cuộc họp như thế này, thông thường người ta thường có bánh cho tiệc trà và đồ ăn.
Khi cuộc thảo luận trở nên bế tắc, người ta sẽ lấp đầy khoảng lặng tạm thời bằng cách ăn bim bim và uống trà. Nó giống như tình huống khi mà bạn phải cười khan “haha” ngay khi đang nói và lấy một viên kẹo bạc hà FRISK ngay sau đó. Một khi họ làm vậy, bạn chỉ có thể phỏng đoán là “aah, người này hoàn toàn không có cơ tranh luận với mình…”
Còn nữa, nếu một người nãy giờ chả hé răng lại đột nhiên mời, “bạn muốn một viên FRISK không?”, đấy là dấu hiệu ám chỉ rằng anh ta muốn nói “hơi thở của bạn có mùi”! Cảnh giác vào! Rất có thể anh ta có bệnh răng miệng đấy! Đấy rõ ràng không phải là thứ bạn muốn, đúng không?
Chà, tuy nhiên, sự lựa chọn bim bim cũng khá là khó khăn. Bim bim quá giòn hay quá thơm ngược lại sẽ gây phiền toái. Nghĩ vậy, tôi nhòm vào bên trong túi để xem Isshiki mua gì.
Fumu. Bánh xốp bọc chocolate, kẹo ngậm vị hoa quả và bánh gạo mềm… Yep, đều là những lựa chọn không tồi. Tất cả đều có gói bọc riêng nên lại càng được đánh giá cao. Nếu có gói riêng, bạn không cần phải chuẩn bị đĩa hay mấy thứ tương tự để đựng và bạn cũng không cần lo ngại bẩn tay. Hơn thế nữa, đến khi về nhà thì việc dọn dẹp cũng sẽ không quá phiền toái.
“Hooo, em cũng chu đáo đến bất ngờ đấy, phải không?”
Tôi tuyên bố, giọng có chút ấn tượng, và Isshiki liền lộ ra vẻ bực dọc và phụng phịu.
“Anh nói ‘bất ngờ’ là sao…? Để em nói cho anh biết, em là người vô cùng chu đáo đấy. Chà, bên kia cũng mua một ít rồi.”
“Oh. Vậy chúng ta có cần chỗ này không? Chi phí đều do bên kia bỏ ra mà. Chỉ ăn đồ bên kia mua thôi cũng được còn gì?”
“Cái đấy không hay lắm…”
Khi em ấy trả lời, vẻ mặt Isshiki nghiêm lại.
Tôi hiểu. Đúng thật, em ấy đúng là khá chu đáo trên nhiều phương diện. Nếu bên kia đã chuẩn bị một chút, bên mình không thể cứ mặt dày lúc nào cũng đi tay không. Cơ bản là vậy đấy.
Nếu bạn là người chu đáo thì bạn sẽ càng ngại hơn nếu chỉ đến làm khách. Nhưng chỉ cần hai bên tài trợ ngang nhau, vậy thì họ vẫn giữ được thế cân bằng, dù chỉ từ việc đơn giản nhất như mang theo một ít bim bim.
Làm việc với một trường khác thật sự là một công việc phiền toái. Do chuyện này cũng liên quan tới công việc thực tế, vậy nên cứ nghĩ tới chuyện túi bim bim này ảnh hưởng tới nhiều vấn đề như thế nào là tôi lại thấy cái túi nặng hơn hẳn khi nãy.
Được Isshiki mời tới, tôi rốt cuộc cũng vào trong nhà văn hóa.
Cơ mà, tôi chưa từng vào trong nhà văn hóa này bao giờ, vậy chính xác người ta làm gì trong này? Người ta có giúp bạn giao tiếp với cộng đồng qua nhạc nền Ten Ten Terorin ♪ BGM[2]không nhỉ? Nhà văn hóa hay nhà ma vậy trời?
Sau khi tiến vào, tôi thấy bên trong trông khá giống một văn phòng thuộc chính phủ, với bầu không khí yên bình và lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi. Đó là bầu không khí khiến bạn có muốn to tiếng cũng ngại. Thư viện ở tầng một hẳn cũng là một lý do cho chuyện đó.
Tôi theo chân Isshiki tới tầng hai và bầu không khí có chút thay đổi. Tiếng trò chuyện và tiếng nhạc xuất hiện.
Tiếp tục leo lên cầu thang. Tiếng nhạc càng rộn ràng ở tầng ba.
“Họ đang làm gì vậy nhỉ?” Khi tôi đang nghĩ, tôi ngước nhìn lên cầu thang và Isshiki cũng vậy.
“Có một hội trường lớn ở tầng ba. Có vẻ như họ cũng định tổ chức sự kiện Giáng sinh ở đây.”
“Hooh…”
Có vẻ như có một clb nhảy múa hay nhạc nhẽo gì đó đang hoạt động, chứ không thì tiếng ồn ở tầng ba từ đâu ra.
Fumu… Về cơ bản, nơi này cũng chẳng khác gì những nhà văn hóa của chính quyền các cấp. Nó được mở ra để người dân trong vùng tới và tổ chức nhiều hoạt động và sự kiện khác nhau. Vậy, cái này so với nhà văn hóa của thành phố thì có gì khác nhau? Kích cỡ chăng?
Tôi không nắm rõ chi tiết về khía cạnh này nên tôi đảo mắt liên hồi nhìn xung quanh. Isshiki vốn đang đi thì đột nhiên dừng lại trước một căn phòng.
Trên cánh cửa có biển ghi chữ “Phòng Luyện tập”. Có vẻ như họ đã thuê căn phòng này để tổ chức cuộc họp.
Isshiki gõ cửa.
“Vâng, xin mời vào.”
Khi nghe thấy tiếng nói từ bên trong, Isshiki khẽ thở nhẹ một hơi rồi đặt tay lên cửa.
Cửa vừa mở ra, tiếng nói cười liền ùa ra ngoài phòng. Những chiếc bàn và ghế nằm dài ra khiến nơi đây cảm giác như một lớp học.
“Cảm ơn vì đã tới.”
Isshiki vui vẻ chào ngay khi em ấy vừa vào phòng. Kể cả sau khi tôi theo em ấy đi vào, tiếng huyên náo vẫn chẳng hề có vẻ gì là sẽ thuyên giảm. Thêm vào đó, chẳng có một ai thèm nhìn tôi. Mọi người đều đang say sưa trò chuyện cùng người khác cho nên chẳng thèm để ý gì tới tôi.
Nhưng có vẻ như Isshiki vẫn được chào đón tử tế do tôi nghe có tiếng gọi em ấy từ một nhóm người. Nhìn kĩ thì người gọi em ấy là một chàng trai mặc đồng phục Kaihin Sogo đang giơ tay lên.
“Iroha-chan, ở đằng này.”
“Aah, chào buổi tốiiiiiiii.”
Isshiki vẫy tay và tới phía nhóm bạn. Tôi cũng thản nhiên theo sau em ấy. Cứ như vậy, khi tôi tới trước mặt cậu ta, chàng trai vừa gọi Isshiki nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Rồi cậu ta khẽ thì thầm vào tai Isshiki.
“Ai đây?”
“Aah, một người tới phụ với bên mình ấy mà!”
Nụ cười sao mà rạng rỡ trong khi lời giải thích lại cay nghiệt thế sao, Isshiki? Nhưng dù là với lời giải thích như vậy, chàng trai vẫn thốt lên “ooh” và quay về phía tôi.
“Tôi là Tamanawa. Tôi là hội trưởng hội học sinh trường Kaihin Sogo. Rất vui được gặp cậu!”
“….Ah, rất vui được gặp cậu.”
Giật mình đáp lại, tôi vẫn đang lưỡng lự không biết mình có nên giới thiệu tên không, nhưng Tamanawa có vẻ như không quan tâm lắm khi cậu ta tiếp tục nói.
“Tôi rất vui vì chúng ta có thể cùng lên kế hoạch với trường Sobu. Tôi đang nghĩ làm thế nào để có thể tạo ra QUAN HỆ CỘNG TÁC [3] có thể mang lại hiệu ứng HỢP TÁC để ĐÔI BÊN CÙNG CÓ LỢI.
…Đừng có mở miệng ra đã nói những lời hoa mỹ vậy chứ, trời ạ. Phân nửa những gì cậu ta nói đi vào tai này rồi chảy ra tai kia, nhưng có vẻ như Tamanawa là người tổ chức buổi họp bàn về sự kiện Giáng sinh này. Nghe những lời cậu ta nói là tôi đoán ra ngay.
Bởi vì cương vị chủ tịch hội học sinh trường Kaihin Sogo của Tamanawa, chỉ cần cậu ta cất tiếng là người người liền quây lấy. Lúc đó, mọi người đều tự giới thiệu bản thân, nhưng nói thật, tôi chẳng tài nào nhớ hết được. Chà, sau khi sự kiện này kết thúc, chúng ta sẽ mỗi người một ngả, vậy nên tôi cũng không cần phải cố nhớ tên ai làm gì.
Nhìn bao nhiêu khuôn mặt lạ lẫm thực ra khá mệt mỏi. Tôi khẽ thở dài một hơi. Tôi để lại mọi việc cho Isshiki, ngồi xuống một cái ghế ở đằng xa và nhìn Isshiki cùng những người khác.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt của tôi chạm phải ánh mắt của một người nào đó trong đám người, khuôn mặt có hơi lúng túng. Người đó đang chớp mắt đầy kinh ngạc sau khi thấy tôi. Và rồi người đó đứng dậy và tới chỗ tôi.
“Ồ, Hikigaya?”
“…Oh.”
Khi bất ngờ nghe được tên mình từ người kia, tôi giật nẩy mình thành ra đáp lại trễ một nhịp. Trong vô thức, một giọt mồ hôi chảy dài xuống.
Đồng phục Kaihin Sogo của cô gái ấy có hơi quăn queo và cô ấy đang luồn tay qua mái tóc đen bóng mà chải xuống.
Orimoto Kaori.
Cô ấy là bạn học cấp hai của tôi và cũng là cô gái mà tôi đã từng tỏ tình từ rất lâu về trước. Chỉ mới gần đây, chúng tôi đã có một cuộc hội ngộ đầy bất ngờ và rồi tôi bị quẳng vào một tình huống cũng bất ngờ không kém. Những gì xảy ra từ rất lâu trước đây và mới gần đây đều là những hồi ức không mấy thú vị cho lắm.
Mà nói mới nhớ, Orimoto học trường Kaihin Sogo đúng không? Do cô ấy ở đây, chứng tỏ cô ấy cũng có liên quan tới hội học sinh, huh…?
Có vẻ như cô ấy cũng có mối nghi ngờ tương tự. Cô ấy thốt lên giọng ngạc nhiên.
“Hikigaya, cậu ở hội học sinh ư?”
“Không…”
Khi tôi trả lời, Orimoto gật đầu như đã hiểu rõ.
“Aah, tớ hiểu. Vậy tớ với cậu cũng cùng một giuộc rồi. Tớ cũng tới đây do được bạn mời tới, cậu thấy đấy.”
Khi cô ấy nói vậy, Orimoto nhòm sau lưng tôi và cũng liếc ngang liếc dọc xung quanh. Cô ấy tìm ai ư?
“Hikigaya, cậu tới một mình à?”
“Ừ, vẫn như mọi khi thôi.”
Sau khi tôi trả lời, Orimoto khịt mũi rồi ôm bụng mà phá ra cười.
“Cái gì vậy, đùa hơi bị vui nha.”
“Không, làm gì có…”
Chả có gì đùa cợt ở đây cả… Bên cạnh đó, tôi không phải là thụ! Mà cũng không phải là công![4]
Cơ mà, nhờ có Orimoto mà tôi lờ mờ có cái nhìn tổng quát về nhóm này. Mặc dù đây là một hội nghị tổ chức sự kiện giữa hội học sinh của hai trường Sobu và Kaihin Sogo, có vẻ như cả những tình nguyện viên cũng cùng tham gia.
“Hình như bên cậu, kiểu như, thiếu người đúng không? Hay là do bên tớ đông quá?”
“Ai biết…?”
Do hôm nay là ngày đầu tiên tới đây, tôi vẫn chưa nắm bắt được tình hình rõ rệt cho lắm. Nhưng khi tôi nhìn quanh quẩn khắp phòng, Kaihin Sogo có khoảng 10 người. Ngược lại, bên phía Sobu có…
Huh? Hội học sinh của chúng tôi… Aah, họ đây rồi. Họ đang túm tụm tại góc phòng ở đằng kia. Số người tham gia ngoài tôi và Isshiki, nếu tính theo đồng phục trường thì có một, hai… bốn người, huh? Không chỉ có vậy, không giống những người từ Kaihin Sogo, bên chúng tôi trông còi cọc còm cõi hơn hẳn. Nhìn khá là xấu hổ.
“Cậu nói đúng, bên tớ chả được mấy người…”
“Duh, chỉ cần nhìn là biết ngay mà… Chà, mà chuyện đó cũng chả quan trọng.”
Khi cô ấy nói vậy, Orimoto nhìn trông chả còn hứng thú gì nữa và nhanh chân rời khỏi chỗ bên cạnh tôi để quay về vị trí vốn có. Isshiki trở về, cứ như thể để ý gì đó. Isshiki nhìn chằm chằm vào Orimoto và nói.
“Senpai, ở đây có người anh quen ư?”
Cái cách em nói nghe như thể em muốn nói “hóa ra anh cũng có người quen sao?” vậy. Thôi cái trò đó đi, được chứ Irohasu? Còn nữa, em, em đã từng thấy cô ấy ít nhất một lần trước đây, đúng không? Chà, em ấy hẳn không nhớ vì lúc đó em ấy đứng quá xa. Ban đầu, tôi vẫn đang cân nhắc không biết giải thích thế nào, nhưng nhờ vậy, tôi đã có thể xài lại lời giải thích quen thuộc tới phát chán.
“Ừ. Chà, chỉ là bạn cũ hồi cấp hai thôi.”
“Heeh…”
Mặc dù Isshiki hỏi thăm cô ấy nhưng em ấy có vẻ chả quan tâm lắm, do tôi thấy em ấy thản nhiên ngồi xuống và phân phát chỗ bim bim em ấy mua. Thấy vậy, những người ở Kaihin Sogo cũng bày biện bim bim và nước uống ra luôn.
Có vẻ như buổi họp sẽ bắt đầu ngay đây thôi.
Cả hai bên Kaihin và Sobu đều tới chỗ ngồi được định sẵn. Tất cả mọi người ngồi thành hàng và xếp lại thành hình chữ C. Và giờ, tôi nên ngồi ở góc nào đây…? Khư khư bảo vệ một trong bốn góc phòng khiến tôi thật sự nghĩ mình là một trong Tứ linh[5], nhưng đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, cổ tay áo của tôi bị giật giật.
“Senpai, lại đây ngồi nè~”
“Ế, anh ngồi ở góc cũng được…”
Mặc dù nghe tôi nói vậy, Isshiki vẫn không chịu thả ống tay áo tôi ra. Tôi cố kéo lại, nhưng Isshiki vẫn ghì chặt lấy nó. Sao em khỏe vậy? Cái cách em ấy níu lấy tôi mới đáng yêu làm sao, nhưng tôi thậm chí còn không kéo lại được một chút nào…
“Coi nào, coi nào, sắp sửa bắt đầu rồi đấy, anh biết không ~”
Em ấy lại càng ghì mạnh ống tay áo của tôi.
“Được rồi được rồi. Em kéo rách ống tay của anh mất.”
Chà, dù có ngồi ở đâu thì tôi cũng chẳng định hé miệng nói câu nào, vậy nên đâu cũng thế thôi. Nếu vậy, chỗ ngồi ngay trước đống bim bim cũng là một lựa chọn không tồi. Tôi đành thỏa hiệp và ngồi xuống cạnh Isshiki.
Mặc dù bàn xếp thành hình chữ C, ngay phía trung tâm là ghế chủ tọa của hội trưởng hội học sinh trường Kaihin Sogo, Tamanawa. Chúng tôi, trường Sobu, ngồi ở nửa bên phải dãy bàn.
Và khi tôi liếc nhìn lại một lần nữa, quả đúng như những gì Orimoto vừa nói, phía bên kia đông người hơn hẳn. Theo những gì tôi đếm được, người bên họ đông gấp đôi, nhưng tôi có cảm giác cách biệt về con số còn lớn hơn gấp bội. Lý do hẳn là đến từ mức độ ồn ào mà họ tạo ra. Những nam thanh nữ tú của Kaihin Sogo đều trông rất hào hứng còn phía bên Sobu thì như mấy cái thây khô.
Chà, bên kia vốn là bên đề nghị việc hợp tác, vậy nên sự khác biệt giữa động lực làm việc của hai bên là hiển nhiên thôi. Tôi đoán nó cũng giống như mối quan hệ giữa người tổ chức và người hỗ trợ vậy. Sự bất cập này thể hiện rõ rệt ngay từ việc xếp đặt ghế ngồi.
Căn cứ vào tình hình hiện tại, có vẻ như cán cân quyền lực đang nghiêng về phía Kaihin Sogo khi họ làm chủ rất nhiều thứ, trong khi Sobu được phân công trở thành bên hỗ trợ.
Khi chủ tịch của bên kia, Tamanawa, xác nhận rằng mọi người đã an tọa, cậu ta vỗ tay.
“Eeerm, chúng ta bắt đầu thảo luận nhé. Tôi rất trông chờ được làm việc với mọi người đấy.”
Cậu ta nói trơn tru như đã quá quen với câu này rồi và mọi người đều cúi đầu đáp lại.
Cuối cùng, cuộc họp cũng bắt đầu.
Tamanawa gọi một người trong nhóm của cậu tới trước bảng trắng. Khi tiếng kin kít của bút lông tì lên bảng vang lên, Tamanawa liếc ngang một phát rồi mở miệng.
“Vẫn giống như lần trước, hôm nay chúng ta sẽ BRAINSTORMING[6].”
Eh, nó là cái gì vậy? Nghe ngầu quá xá. Tôi là tôi không xài được tuyệt chiêu đó đâu.[7]
Tôi tự nhiên nảy ra suy nghĩ đó trong nháy mắt, nhưng hóa ra cậu ta chỉ đề cập tới một buổi thảo luận tự do thông thường. Định nghĩa thì có nhiều, nhưng về cơ bản cái brainstorm đó có nghĩa là một nhóm người tự do thể hiện ý tưởng của họ.
“Chủ đề thảo luận sẽ kế thừa lần trước, và chúng ta cần vài Ý TƯỞNG về ĐỀ TÀI và nội dung sự kiện….”
Khi Tamanawa tiếp tục nói, phía Kaihin Sogo bắt đầu giơ tay lên từng người một, mỗi người có ý tưởng liền giơ tay phát biểu.
Tôi quan sát họ một lát. Ý tôi là, thấy không, cơ bản là vậy đấy. Đề xuất ý tưởng khi bạn không biết một tí ti gì về tình hình rốt cuộc rồi sẽ trở thành kẻ vướng chân người khác mà thôi. Không phải là tôi muốn ngồi chơi xơi nước chả làm gì đâu, đấy là tôi đang quan tâm tới mọi người đấy!
Ai đó ở phía bên kía nói.
“Trước những nhu cầu đặt ra cho học sinh cấp ba chúng ta, chúng ta nhất định phải tạo ra những BƯỚC ĐỘT PHÁ trong việc quan tâm tới TINH THẦN của giới trẻ….”
Fumu, tôi hiểu. Cũng đúng đấy.
Tiếp tục, lại một học sinh ở chỗ đằng kia phát biểu.
“Nếu vậy, điều đó tất nhiên là đồng nghĩa với việc chúng ta phải đặt việc tạo ra được một kết quả WIN-WIN[8] với phía CỘNG ĐỒNG lên hàng đầu.”
Đ-được rồi. Chà, tôi hiểu rồi.
Tiếp tục, một người khác bên phía họ lại nói.
“Nếu vậy, chúng ta tất nhiên phải có những cân nhắc mang tính chiến lược về vấn đề CHI PHÍ THỰC HIỆN. Vậy nên chúng ta cần phải ĐỒNG LÒNG NHẤT TRÍ về vấn đề này…”
Ư-ừ… Đúng rồi.
Khi tôi lặng lẽ xem họ nói tới đây, một ý nghĩ đột nhiên nảy sinh trong đầu tôi.
….Cái cuộc họp quái gì thế này?
Không chỉ mù tịt không hiểu họ đang làm cái gì, tôi thậm chí còn mù tịt không hiểu họ đang nói cái gì cơ. Phải chăng là vì vậy? Phải chăng vì tôi là một tên ngốc nên tôi mới không hiểu, phải không ta?
Khi tôi lo lắng nghĩ, tôi thấy Isshiki ngồi bên cạnh tôi và em ấy đang gật đầu và thốt lên “Whoa…” với giọng ngạc nhiên ra mặt. Em biết mà, đúng không? Gọi điện thoại cho người thân[9]
Không ổn lắm nếu tôi đến đây để giúp mà lại chẳng hiểu gì, vậy nên tôi khẽ hỏi Isshiki.
“Isshiki, họ đang làm gì vậy?”
Khi tôi thì thầm vào tai em ấy, Isshiki khẽ xoay đầu sang phía tôi. Em ấy nghiêng đầu sang một bên rất dễ thương.
“Eh…? Ai biết?”
“Ai biết?”, đừng nói với anh là em…. Em là ai, tuyển thủ bóng bàn, Ai-chan?[10]
Cái con bé này, em ấy chẳng hiểu gì cả vậy mà cũng nặn ra được vẻ mặt như vậy ư? Tôi nhìn em ấy bằng vẻ sửng sốt, nhưng Isshiki có vẻ không để ý lắm. Nụ cười mỉm của em ấy như muốn nói “đừng lo, đều ổn cả.”
“Chà, bên kia đại khái là đang đề xuất ý tưởng của họ.”
“Hoohm…”
Vậy nếu bên kia tập trung lại suy nghĩ, vậy bên chúng tôi hẳn chỉ có nhiệm vụ đưa ý tưởng trở thành hiện thực… Chà, nếu vậy, chỉ cần có tôi là đủ rồi.
Tôi không ngại những công việc đơn giản nhưng nặng nhọc. Những công việc lặp đi lặp lại một cách máy móc thường sẽ ăn mòn nhuệ khí, nhưng nhuệ khí của tôi thì đã vượt qua phạm trù mục ruỗng từ rất lâu rồi, chứ đừng nói tới chuyện có thối rữa hay không. Nếu tại công việc đó tôi không phải quan tâm tới cảm nhận của người khác và có thể tránh sử dụng đầu óc, vậy đối với tôi đó là thiên đường.
Mmkay, vậy tốt hơn hết là tôi nên yên vị ngồi nghe để ít nhất cũng có thể làm được những gì cần phải làm. Nhưng tôi có cảm giác cái nội dung cuộc họp này thiếu hẳn tính thực chất….
Cái này dường như Tamanawa, người đang chủ trì buổi thảo luận cũng nhận ra.
“Mọi người, không phải có chuyện quan trọng hơn cần bàn sao…?”
Khi Tamanawa cất giọng trầm thấp, khắp người tôi bỗng dưng nổi cơn rùng mình ớn lạnh. Quả nhiên là người giữ chức chủ tịch hội học sinh, sự uy nghiêm của cậu ta là không phải bàn cãi. Tất cả mọi người đều tập trung chú ý để chờ xem cậu ta định nói gì.
Và rồi, Tamanawa nhìn khắp Phòng Luyện Tập và khoát tay, động tác đầy tính phóng đại, cứ như thể muốn quay một bánh xe, rồi nói.
“Chúng ta cần sử dụng kĩ năng SUY NGHĨ LOGIC khi chúng ta suy nghĩ mọi chuyện theo cách logic.”
Hai vế của câu cậu vừa nói rõ ràng đều là một mà? Thế rút cục cậu định nghĩ mấy lần đây?
“Chúng ta cần đứng trên LẬP TRƯỜNG KHÁCH HÀNG để quan tâm tới cách nhìn của khách hàng, các cậu thấy đấy.”
Như tôi vừa nói, hai vế câu của cậu rõ ràng là một mà? Thế cậu định có bao nhiêu khách hàng đây?
Tôi có cảm giác mặt mình đang mếu xệch thành nụ cười khổ. Nhưng mọi người đều trông có vẻ “à, ra vậy” và họ đều nhìn Tamanawa với ánh mắt lấp lánh.
…Không ổn rồi. Chủ tịch này và những người khác đều đang cùng một tiết tấu.
Mà nói đúng hơn, đây là một nhóm những người giống nhau, hoặc là một nhóm người đều đang lần mò tìm cái để đặt làm mục tiêu. Cuộc thảo luận tiếp tục trôi qua mà không thay đổi một tí nào.
“Vậy chúng ta cần cân nhắc tới việc THUÊ BÊN NGOÀI nữa.”
“Nhưng với PHƯƠNG THỨC hiện tại của chúng ta, lại còn LỊCH TRÌNH sít sao thế này, chuyện đó sẽ hơi khó thực hiện đấy.”
“Tôi hiểu. Vậy rất có thể chúng ta cần RSCHD[11] lại mọi chuyện.”
RSCHD là cái quái gì vậy? Một cửa tiệm có món lưỡi bò ngon hết xẩy à?[12] Tại sao mấy người dùng katakana lắm thế[13]? Ruu Ooshiba[14]?
Một BƯỚC ĐỘT PHÁ mang tính đột phá! Một cuộc THƯƠNG THẢO để thương lượng và thảo luận! Một phương án giải quyết vấn đề là một LỜI GIẢI! Chuỗi lặp lại đó cứ thế tiếp tục. Đừng nói các ý tưởng của họ đang HIP-HOP loạn xà ngầu, ý thức của bọn họ có khi cũng đang QUAY MÒNG MÒNG rồi.
Fueee… Tinh thần giác ngộ của tôi cao quá đi… Tôi có cảm giác tinh thần giác ngộ của tôi càng lúc càng lên cao….
Chúng ta từ đâu tới và chúng ta đang định đi đâu?[15]
Đang ngồi giữa buổi thảo luận và suy nghĩ kia đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi. Rốt cuộc buổi họp này từ đâu tới và nó sẽ dẫn tới đâu?
Buổi thảo luận tự do rốt cuộc cũng kết thúc mà chưa đưa ra được một kết luận gì cho giống một kết luận cả.
Nhưng BRAINSTORMING đại khái chính là như vậy. Một buổi thảo luận tự do về cơ bản là nơi bạn thoải mái đưa ra ý tưởng. Nó được tổ chức nhằm thúc đẩy quá trình. Nếu vậy, buổi họp này bản thân nó thực ra cũng không hẳn là vô dụng.
Có một chuyện cũng khiến tôi để tâm, đó là chuyện phần lớn đề nghị tới từ phía Kaihin Sogo. Mặc dù có góp mặt nhưng trường Sobu gần như không phát biểu gì. Chà, nếu bị bên kia xả cho một tràng “phát biểu đầy nghiêm chỉnh” như vậy thì hoảng loạn cũng là điều dễ hiểu. Kể cả hội trưởng là Isshiki dường như cũng chẳng định nói câu nào.
Và bàn về cô nàng Isshiki đó, em ấy dường như đang hăng say tán chuyện với hội trưởng bên Kaihin Sogo.
HIện tại, tôi cũng chả có việc gì làm, vậy nên tôi từ đằng xa nhìn Isshiki. Isshiki liền để ý thấy ngay và tạm dừng cuộc trò chuyện ngay lúc thích hợp và lại chỗ tôi.
“Senpai, anh có hiểu chuyện gì đang diễn ra không?”
“Không hề… một chút cũng không.”
Isshiki hẳn là đang hỏi tôi xem tôi có hiểu nội dung được thảo luận trong buổi họp không. Tôi hiểu rõ ấy chứ, nhưng tiếc quá, tôi chỉ đành chối phăng vì nếu nói thẳng ra rằng tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra thì kì quá.
Đọc được nét mặt của tôi, Isshiki khẽ thở dài.
“Aah, dù sao họ cũng toàn dùng mấy từ khó không à.”
Chà, từ vựng họ dùng cũng không phải là quá khó, mà là quá mơ hồ, làm tôi chẳng tài nào hiểu nổi. Nhưng Isshiki hẳn chỉ coi sự khác biệt đó là một việc vô cùng vụn vặt khi em ấy mỉm cười ma mị.
“Nhưng khi em nói “thật tuyệt vời” và “mình cũng sẽ cố hết sức!”, họ đều đón nhận một cách nghiêm túc. Dù sao thì, việc của em chỉ là lâu lâu phải trả lời vài tin nhắn, như vậy thì không vấn đề gì.”
“Có ngày em sẽ bị ai đó đâm sau lưng cho coi…”
Nói thì hơi khó nghe, nhưng rất có thể em ấy sẽ phải chịu quy luật nhân quả và nhận quả báo, và chuyện đó khiến tôi lo lắng. Thiệt tình, những chàng trai kém nổi tiếng thường quá dễ dụ, vậy nên tất cả những bi kịch thảm thương kia xảy ra là điều tất yếu… Những chàng trai bình thường đều trong sáng đến kỳ lạ với suy nghĩ một chiều, và chính bởi vì sự thật thà này, họ thường dễ hiểu nhầm. Cái quái gì vậy? Nghĩ lại thì, những chàng trai kém nổi tiếng rõ ràng đều là những người vĩ đại! Tại sao họ vẫn không nổi tiếng? Thật là bí ẩn!
Trong khi tôi nghĩ ngợi vẩn vơ, Isshiki lẩm bẩm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“…Nhưng senpai, thỉnh thoảng anh cũng tạo cho người ta cảm giác y như vậy đấy, anh biết không? Khiến người khác cảm thấy anh dường như rất thông minh, hoặc là anh dường như thuộc loại người có tinh thần giác ngộ thái quá.”
Em ấy nửa cười nửa không nói. Ngay sau đoạn ‘tinh thần giác ngộ rất cao’ được chèn thêm biểu tượng cảm xúc (lol)…
“Đừng có xếp anh chung nhóm với bọn họ. Anh không hề giác ngộ thái quá. Anh chỉ là kiểu người tự giác ngộ thái quá.”
Giác ngộ thái quá (lol) là, chà, về cơ bản là những người thích khoe mẽ với người khác hòng chứng tỏ rằng họ đã trưởng thành. Họ là một nhóm những đứa trẻ đáng thương, những người dùng cả mớ tiếng lóng về kinh doanh và quản lý để thể hiện mình tài giỏi biết bao nhiêu so với người khác. Cái này so với chuunibyou[16] cũng chẳng khác là mấy.
Mặt khác, kiểu người tự giác ngộ về bản thân thái quá chỉ đơn giản là những đứa trẻ đáng thương bình thường. So với kounibyou[17] cũng không khác mấy.
“Haa, em cũng chẳng hiểu lắm.”
Isshiki uể oải đáp. Chà, cả tôi cũng không hiểu nữa. Dù là thể loại nào, điểm chung giữa 2 thể loại, đều trông rất đáng thương, vẫn không thay đổi.
“Dù sao thì, giờ những việc cần làm thì cũng đã làm rồi, chúng ta bắt đầu được chưa?”
Isshiki nhanh nhẩu đặt một xấp giấy lên mặt bàn.
Ra vậy. Việc em ấy làm vừa rồi không chỉ đơn thuần là tán chuyện vui vẻ, mà là em ấy đang hỏi chi tiết xem bên chúng tôi, trường cấp 3 Sobu, bên chẳng đưa ra được ý kiến gì trong suốt buổi họp, cần làm.
Thỉnh thoảng sẽ có những lúc mà tổ chức buổi thảo luận là vô nghĩa. Chẳng có thứ gì quan trọng được giải quyết trong buổi thảo luận vì phần lớn những thứ cần được định đoạt sẽ được định đoạt bỏi những người quan trọng hơn ở sau màn, đó là chuyện thường xảy ra.
Em ấy cũng khá là khôn khéo đấy. Một cô bé năm nhất xinh xắn nên cũng được bên kia đối xử tử tế.
“Em có vẻ thân thiết với họ đấy.”
“Mm. Chà, chắc vậy.”
Isshiki chĩa ngón trỏ lên cằm và nghiêng đầu lầm bầm. Rồi bỗng nhiên em ấy mỉm cười và thốt lên “aha”.
“…Chờ đã! Anh là người dạy em cái đó mà, senpai. Một cô bé nhỏ tuổi khi lắng nghe chỉ bảo lại càng đáng yêu đấy.”
“Anh không nhớ mình từng dạy em cái đó đâu…”
Đúng thật, tôi đã từng dạy em ấy cách sử dụng những ưu thế từ vị trí của mình, nhưng tôi không nhớ có chỉ rõ đến từng chi tiết như thế. Không, nếu bạn giải thích lời tôi theo ý của Isshiki, vậy thì câu đó đúng là có thể mang nghĩa như vậy… Không ổn rồi, phải chăng tôi đã vô tình tạo ra một con quái vật? Cái này liệu có dẫn tới tình huống ‘circle crash’[18] không đây?
“Nhưng, chà, nếu vậy thì em chỉ cần để cho họ làm là được mà. Em thực sự không cần tới anh lắm, đúng không?”
“Aah, um, cái đó thực ra…”
Khi tôi hỏi, Isshiki cúi gằm xuống, chần chừ không đáp. Em ấy dường như lo lắng gì đó, tôi bèn chờ em ấy nói tiếp. Nhưng điều đó không xảy ra.
Đó là vì có ai đó đang gõ lên bàn chúng tôi.
“Này, Iroha-chan. Tôi nhờ cậu chuyện này được không? Phần việc lớn đều được tôi gánh hết rồi.”
Người tới là hội trưởng hội học sinh trường cấp ba Kaihin Sogo, Tamanawa. Có vẻ như cậu ta có bổ sung thêm vào phần nội dung họ thảo luận lúc trước. Cậu ta đưa cho Isshiki thêm vài bản in nữa.
“Ah, được thôi!”
Isshiki tươi cười đón nhận. Không hề có nét ủ rũ từ khi nãy.
“Tôi đành nhờ cậu vậy. Nếu có gì cậu không hiểu, cứ hỏi tôi. Tôi sẽ hướng dẫn cho cậu cách làm.”
Tamanawa nở một nụ cười thoải mái và vẫy tay rồi rời khỏi chỗ này. Isshiki vẫy tay lại và nhìn cậu ta rời đi.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc được chưa?”
Em ấy quay về phía tôi, sắp xếp lại chỗ giấy tờ, và bắt đầu phát chúng ra cho những thành viên khác trong hội học sinh ở gần đây.
“Chuyện là vầy, công việc của chúng ta ở đây là ghi chép và sắp xếp lại biên bản cuộc họp. Được rồi, kính nhờ mọi người vậy.”
Mặc dù em ấy nói và phân công công việc cho từng người, lời đáp lại nghe chừng khá uể oải. Sự khác biệt giữa động lực làm việc thật là khác biệt nếu so với hội học sinh nhiệt tình bên kia.
Chà, nhưng mà nhiệt tình trước công việc thì cũng khá là kì quái. Không, bản thân cái logic này cũng kì quái rồi.
Nhưng nhìn thấy rằng công việc của chúng tôi chỉ là giải quyết những việc bên kia đưa cho, tôi có thể hiểu tại sao hội học sinh của chúng ta không lên được chút dây cót tinh thần nào. Đó là bởi vì hội học sinh mà họ tưởng tượng quả thật khác xa so với thực tế hiện tại.
Tôi cũng lấy vài biên bản cuộc họp ra xem. Trên đây có vài danh mục như kế hoạch trong tương lai và danh sách các chủ đề. Có vẻ như công việc của chúng tôi là dọn dẹp lại chúng.
Chúng tôi đều làm việc trong im lặng.
Trong khi chúng tôi đang làm dở, một thành viên trong hội học sinh khẽ đứng dậy và đưa một tờ giấy cho Isshiki.
“Hội trưởng, thế này được không?”
“Ah, để tôi xem một chút nào.”
Isshiki vẻ mặt nhíu lại và cầm tờ giấy trên tay. Chàng trai vừa hỏi dường như định nói tiếp gì đó.
“Aah, về cái này…”
“Ừ…”
“Không, không có gì đâu…”
Chàng trai trông có vẻ có tài đã nuốt lại lời mình định nói và ngoảnh mặt đi. Rồi cậu ta nhỏ giọng nói “cảm ơn” và trở về ghế ngồi.
Khi tôi nhìn theo cậu ta, tôi phân vân không biết mình đã từng thấy mặt cậu ở đâu chưa, Isshiki để ý thấy và khẽ thì thầm với tôi.
“Anh ta là phó hội trưởng.”
Khi em ấy nói, tôi mới nhớ ra. Aah, học sinh năm hai hử… Vậy thì, mặc dù tôi không nhớ tên cậu ta, nhưng tôi nghĩ tôi đã từng thấy cậu ta trước đây ở trên cùng một tầng lầu[19]. Vậy cậu ta là phó hội trưởng huh?Bạn có thể biết tên hội trưởng nhưng sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới những người còn lại do họ chẳng nổi tiếng lắm.
Tuy nhiên, cùng niên khóa với tôi, huh? Ra vậy nên Isshiki mới lịch sự thế.
Fumu. Phức tạp đây. Lính lác lại lớn tuổi hơn sếp lớn sẽ khiến anh ta khó mà hợp tác được, nhưng có một ông sếp lớn nhỏ tuổi hơn cũng khiến bạn chẳng thoải mái gì. Kể cả hồi tôi làm việc bán thời gian cho tiệm tạp hóa, những nhân viên mới lớn tuổi hơn tôi thật sự khó mà làm việc cùng được…. Bạn phải thận trọng khôn khéo khi chỉ dạy công việc cho anh ta và bên kia hẳn cũng có điểm không thoải mái.
Kể cả với Isshiki, người luôn khiến những người lớn tuổi hơn yêu mến do thường xuyên gặp rắc rối, có vẻ như điều này vẫn không thay đổi.
“Em cũng mệt mỏi thiệt nhỉ.”
“Aah… em đoán không phải ai cũng yêu quý em. Nhưng bước đầu lúc nào chả thế. Cuối cùng chúng em cũng sẽ quen thôi, phải không?”
Vẻ mặt của Isshiki chùng xuống một lúc. Nhưng ngay lập tức, em ấy nở một nụ cười khiêu khích và nói.
Chà, đúng vậy, muốn mọi người làm việc suôn sẻ ngay từ đầu là rất khó. Thông thường luôn tồn tại những ý kiến quan điểm không thống nhất.
Tuy nhiên, bạn vẫn có thể từ đó phát triển và hoàn thiện dần. Nếu đây chỉ là bước khỏi đầu, luôn có những điều mà bạn có thể thay đổi. Ít nhất cũng không đến mức giống như kiểu cả nhóm người bị nhốt trong một căn phòng cùng nhau.
“Senpai?”
Nghe thấy em ấy gọi, tôi vội ngẩng đầu lên. Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy vẻ mặt bối rối của Isshiki khi nhìn tôi ở chỗ này. Có vẻ như tay của tôi đã ngừng làm việc trong giây lát. Tôi ngay lập tức quay về viết hòng che dấu cho khoảng tạm ngừng khi nãy và nói.
“Dù sao thì, chúng ta sẽ làm việc này tới khi nào nữa?”
“Em cũng không biết… Em nghĩ cũng sắp tới lúc chúng ta về nhà rồi.”
Khi Isshiki đáp lại, tôi nhìn đồng hồ ở gần cửa phòng. Cũng sắp tới lúc rồi. Đây cũng là thời điểm để các clb cũng sửa soạn về nhà.
Rồi cánh cửa phía dưới cái đồng hồ mở ra.
“Oh, làm việc chăm chỉ quá nhỉ.”
Người phụ nữ mặc vest, khoác bên ngoài áo choàng trắng vừa nói đó chính là Hiratsuka-sensei. Khi cô ấy vuốt mái tóc của mình ra sau, cô tới chỗ chúng tôi, để lại tiếng giày cao gót gõ cọc cạch trên sàn.
“Sensei.”
Tại sao người này lại ở đây…? Trong khi tôi đang ngẫm nghĩ về sự bí ẩn này, Hiratsuka-sensei thở dài một tiếng khó chịu.
“Đại khái là người ta lại giao công việc này cho cô… Chết tiệt. Chỉ vì mình trẻ tuổi mà bị đùn hết công việc lên đầu thế này thì không ổn rồi.”
Tôi cũng nghĩ vậy. Dù sao thì, sensei cũng còn trẻ mà… Trong vô thức, tôi dịu dàng nhìn về phía cô ấy. Thấy thế, Hiratsuka-sensei cũng nhìn vào mắt tôi. Dường như trong đôi mắt đó cũng ánh lên vẻ hiền từ.[20]
“…Em ở một mình à Hikigaya? Yukinoshita và Yuigahama ở đâu?”
Theo cách cô Hiratsuka nói, cô hẳn đã tưởng rằng nếu tôi ở đây, vậy hẳn hai người còn lại từ Clb Tình nguyện cũng ở đây luôn. Aah, giờ mới nhớ, Isshiki từng nói rằng cô Hiratsuka chính là người bảo em ấy làm việc này, phải không nhỉ…?
Nói cách khác, yêu cầu của Isshiki cũng là thứ làm trong kế hoạch của cô hòng khiến Clb Tình nguyện tiếp nhận. Đúng thế thật, nếu chuyện vẫn như trước đây, vậy Clb Tình nguyện hẳn sẽ đồng ý yêu cầu của Isshiki ngay tắp lự.
Tuy nhiên, lúc này khác hẳn trước đây.
“Aah, không, em chỉ tới đây giúp với tư cách cá nhân thôi.”
Tôi dời mắt trở về chỗ giấy tờ trên tay mình.
“Fumu…”
Cô Hiratsuka nhìn tôi làm việc và trầm ngâm không nói gì một hồi. Tôi không giải thích gì thêm và chỉ cử động mỗi tay thôi. Thứ duy nhất tôi làm là máy móc sao chép những câu từ vô nghĩa lên giấy.
“…Chà, cũng không sao.”
Cô Hiratsuka khẽ thở dài và dời ánh mắt về phía tôi và Isshiki.
“Cơ mà, Hikigaya và Isshiki, huh…? Một cặp đôi thú vị đây.”
“Ý cô là sao…?”
Bị kẹt lại một chỗ cùng nhau thế này là một tình huống chẳng hề hay ho chút nào với chúng tôi. Nhưng Isshiki có vẻ như cũng vậy do tôi thấy em ấy ra vẻ có hơi khó chịu và lầm bầm. Em có nhỏ mọn quá không vậy, Irohasu…?
Cô Hiratsuka nhìn khuôn mặt chúng tôi và cười khoái trá.
“Ồ không, không có gì đâu… Dù sao thì, cũng sắp tới lúc rồi. Để công việc lại cho lần sau và về nhà đi. Phía bên kia có vẻ như cũng sửa soạn rồi.”
Nghe thấy vậy, tôi nhìn sang bên kia và thấy người bên Kaihin Sogo cũng đang sửa soạn ra về từng người một.
“Có vẻ vậy. Chúng ta cũng về luôn nhỉ?”
Khi thấy Isshiki nói vậy với những thành viên khác, mọi người đều bắt đầu dọn dẹp. Rồi Isshiki nhỏ giọng lại như để đề phòng cô Hiratsuka. Em ấy khẽ thủ thỉ vào tai tôi.
“Em sẽ đi ăn với những người khác ở hội học sinh và sau đó về nhà. Senpai, anh về nhà trước đi.”
Anh không hề được mời, phải không…? Thật là nhẹ cả người. Em ấy quả nhiên hiểu tôi rất rõ.
“Được rồi, vậy anh về trước nhé.”
“Vâng. Hy vọng ngày mai lại được làm việc cùng anh, senpai.”
Isshiki ngượng nghịu cúi đầu rồi đáp lại, nhẹ nhàng vẫy tay tiễn tôi, còn tôi đi thẳng ra cửa. Và tôi không quên hỏi thêm 1 điều nữa.
“Aah, đúng rồi. Anh nghĩ ngày mai cũng sẽ bắt đầu khoảng tầm giờ y như hôm nay đúng không?”
“Chà, căn bản là như vậy.”
“Được rồi. Anh hiểu.”
Thời gian hẳn đã được thiết kế, tính toán sao cho bên Kaihin Sogo có đủ thời gian để tới đây. Nếu vậy, với riêng chúng tôi, bọn tôi sẽ dư dả kha khá thời gian trước khi bắt đầu họp.
Khi tôi đang suy nghĩ không biết phải xử lý cả lô cả lốc thời gian trống này ra sao, tôi đã rời khỏi nhà văn hóa.
Hạnh phúc là gì, tôi tự hỏi?
Đó hẳn là cái kotatsu[21].
“Ah, Onii-chan. Mừng anh trở về.”
Sau một ngày dài, khi tôi rút cuộc cũng về tới nhà, đón chào tôi trong phòng khách là Komachi. Em ấy nhìn tôi với ánh mắt mơ màng. Có vẻ như em ấy vừa chợp mắt một lát.
Và lý do tại sao em ấy ngủ hẳn là vì cái kotatsu được đưa ra giữa phòng khách.
Sau bao tháng trời say ngủ, nó đã được hồi sinh… cỗ máy ma quỷ này. Kotatsu là thiết bị chuyên dùng để sản xuất ra những người vô tích sự. Tôi thậm chí còn đề xuất tới chuyện đưa kotatsu tới tất cả các quốc gia đối địch của chúng tôi trong mùa đông vì như vậy thì xâm lược họ sẽ dễ như bỡn.
“Komachi, đừng có học trong kotatsu. Em sẽ buồn ngủ và nếu ngủ thì sẽ bị cảm lạnh đấy. Kotatsu biến người ta thành kẻ vô tích sự.”
Khi tôi giải thích ngắn gọn, Komachi nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai. Ôi trời ơi. Phải chăng em ấy cuối cùng cũng tới thời kỳ nổi loạn…?
“Chờ đã, đó không phải là điều anh nên nói với em khi anh đã thoải mái nằm trong kotatsu…”
Hahaha, em đang nói gì vậy, Komachi-chan? Anh làm gì thoải m… Oooh! Tôi đã chui tọt vào kotatsu trước cả khi tôi kịp nhận ra ư!?
Đùa thôi. Tôi lẩm nhẩm kịch bản hài kịch nho nhỏ siêu vô dụng trong lòng và chui vào kotatsu.
…Mfmmeoow.
Sau một ngày dài, những tia hồng ngoại ấm áp tỏa ra khiến cả người tôi chìm trong sung sướng sau khi đi bộ trên phố xá lạnh lẽo buổi về đêm. Khi tôi duỗi chân ra, tôi cảm giác mình đụng phải thứ gì đó mềm mềm.
Ngay lúc đó, cái thứ mềm mềm kia quấn lấy chân tôi. Cái thứ mềm mại mà lại có ý thức này là cái gì nhỉ…? Mà khoan, phải chăng là chân của Komachi? Tôi nhìn Komachi và khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Komachi cười toe toét đáp lại.
Em ấy vậy mà lại kẹp lấy chân tôi dưới bàn kotatsu… Gần đây, em gái của tôi có hơi là lạ[22]. Thiệt tình, cái gì vậy? Thế này xấu hổ chết…! Con bé này được chiều tới phát hư rồi.
Tôi đẩy em ấy ra, ý bảo em ấy dừng lại. Khi tôi vừa lấy chân đẩy, cái cảm giác mềm mại đó cũng chạy đi luôn.
Và rồi, có thứ gì đó bò ra khỏi kotatsu. Đó là con mèo của chúng tôi, Kamakura. Có vẻ như khi nãy không phải là chân Komachi quấn lấy chân tôi, mà là anh bạn này. Tại sao loài mèo thích dùng chân người làm gối nhỉ?
Khi Kamakura rời khỏi kotatsu, nó duỗi người và phát ra tiếng thở dài, dài ơi là dài. Cái gì vậy? Mày là một ông già vừa ra khỏi tiệm mát xa chắc?
Khi nó nhìn tôi, nó liền khịt mũi. Nó hẳn không hài lòng lắm khi bị chân tôi đẩy ra khỏi kotatsu. Hoặc có thể chỉ là vì tôi bị hôi chân… Mày khiến tao lo lắng đấy, vậy nên đừng làm ra phản ứng như vậy nữa, được chứ…?
“Onii-chan, anh nhìn Kaa-kun gì mà kinh thế. Có chuyện gì sao?”
“Chẳng có gì đâu…”
Mặc dù Kamakura vừa chui ra khỏi kotatsu xong, có vẻ như do bên ngoài vẫn còn quá lạnh nên nó lại nằm dài trên chân Komachi và bắt đầu ngủ. Tất cả những việc nó làm vào buổi chiều là ngủ, vậy mà giờ nó vẫn muốn ngủ tiếp? Được làm mèo thật là thích quá đi. Tôi cũng muốn có lối sống như thế.
Komachi bắt đầu vuốt ve Kamakura khi nó nằm ngủ trên chân em ấy. Aah, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, vậy mà cứ mỗi khi tôi làm vậy, nó liền cắm mặt bỏ đi…
Er, đúng rồi. Nhìn Komachi tôi mới nhớ ra.
“Nàyyyyyy, Komachi-chan. Cái này là cái gì, hmm?”
Tôi lấy bức thư vẫn còn nằm trong túi áo ngực ra. Komachi rướn người tới phía trước để nhìn nó mà không làm Kamakura thức giấc. Rồi em ấy bình tĩnh nói.
“Eh? Anh nhìn thấy gì thì nó là vậy đấy.”
“Hoh…”
Em ấy thật sự muốn đồ gia dụng sao…? Em gái của tôi bị sao vậy trời?
Komachi trông có vẻ như không muốn giải thích gì thêm và khẽ ngâm nga khi em ấy vuốt ve Kamakura.
…Chà, nếu tôi đẩy cho bức thư lòi ra thêm 1 đoạn nữa, đoạn tin nhắn ghi trên đó sẽ lòi ra, và khi đó thì thật là xấu hổ. Tôi sẽ sử dụng danh sách kia làm cái tham khảo khi tôi chọn món quà khác cho Komachi.
Cả hai chúng tôi đều yên lặng ngồi thừ ra mà chả nói câu nào.
Đột nhiên Kamakura đứng dậy. Nó gãi tai của mình bằng chân sau, làm màu làm mè một tí rồi rời khỏi phòng khách. Rồi nó hướng thẳng tới cửa chính.
Có vẻ như mẹ tôi đã về. Kamakura vô cùng nhạy bén trong việc xác định xem có phải là mẹ và Komachi về hay không. À nhân đây nói luôn, nó chẳng bao giờ chào hỏi tôi và bố tại cửa khi chúng tôi về cả.
Liền sau đó, tiếng cửa mở vang lên. Tiếng bước chân vọng lại khi bước lên cầu thang và đi tới phòng khách có vẻ như là của mẹ tôi. Đằng sau bà là Kamakura.
“Mẹ về rồi đây. Aaah, mệt quá đi.”
Mẹ tôi để cái túi của bà ngay chỗ đó rồi húp sạch cốc cà phê không biết là mua trên đường về hay là từ tiệm cà phê nữa. Komachi và tôi lễ phép chào lại bà.
“Mừng mẹ trở về.”
“Aah, mừng mẹ về. Bố đâu?”
Nếu bố cũng ở nhà, vậy tôi nghĩ tôi có thể xin ít tiền từ ông để mua quà cho Komachi, nhưng mẹ tôi lại ra vẻ khá ngạc nhiên.
“Ai biết?”
“Vậy là sao chứ?”
NÀY, NÀY, MẸ CỦA CON ƠI? MẸ là VỢ của BỐ BỌN CON[23] đúng không? Mẹ có nghĩ mình nên tôn trọng ông ấy hơn một chút không? Hay là vì mẹ không còn tí hứng thú gì với chồng của mẹ nữa?
“Thông thường vào thời điểm này trong năm, ông ấy sẽ chẳng thể về nhà vì lịch của ông ấy kín đặc, chắc thế? Mẹ cũng phải mang việc về nhà làm đây này.”
Mẹ của chúng tôi nói toẹt ra mà chẳng thèm nói giảm nói tránh gì cả. Không hẳn là không còn hứng thú, mà đúng hơn là bà không còn để ý gì tới ông ấy nữa, và bà coi đó là chuyện hiển nhiên. Hohmm, mỗi ngành công nghiệp thì lại có điểm khác, nhưng nhân viên văn phòng thời điểm cuối năm đều thường rất bận rộn phải không? Nói thật, đừng có hòng mà bắt tôi làm việc khi Giáng sinh sắp tới. Tôi muốn trở thành một người trưởng thành có thể dành thời gian cho gia đình trong mùa Giáng sinh. Tôi chắc chắn sẽ không làm việc. Khi tôi còn đang bận hạ quyết tâm trong lòng, mẹ chợt nhớ ra gì đó và nói.
“Đúng rồi, Hachiman. Con đang rảnh, đúng không? Đi đặt trước một thùng cho Giáng sinh đi. Cả bánh nữa[24].”
“Ahn?”
Tại sao tôi phải đi làm? Mà lại nói, chắc gì tôi đã rảnh? Tất cả gói gọn lại thành một câu trả lời “Ahn”. Và tất nhiên là tôi không đồng ý rồi.
“Mẹ thường nhờ Komachi làm, nhưng năm nay thì không ổn rồi nên…”
“Aah…. ừ nhỉ. Thế thì đưa tiền cho con.”
Nếu là vì lý do đó, vậy tôi sẵn sàng làm. TỪ đó tới giờ, tôi vẫn ít khi để ý, nhưng khi tôi đang ôn thi, Komachi cũng đã làm rất nhiều việc cho cả nhà. Thực ra, vốn dĩ Komachi đã là người làm gần hết các công việc nhà rồi. Tại thời điểm như thế này, tôi ít nhất cũng nên làm gì đó.
Khi tôi trả lời, Komachi chen vào.
“Chuyện nhỏ như vậy thì Komachi cũng làm được mà?”
Nhưng không hiểu sao, mẹ của chúng tôi nửa cười nửa không và vẫy tay.
“Không sao cả. Công việc của bố mẹ đã ép con phải chịu quá nhiều trách nhiệm rồi, Komachi. Ít nhất hãy để onii-chan làm việc này.”
Không, nhầm rồi. Nhầm to rồi. Tôi có cả tỉ động lực để làm việc nhà luôn. Nhưng ngay cái lúc tôi nghĩ “mình sẽ làm việc nhà!”, ngay lúc đó, việc nhà đều đã được hoàn thành sạch sẽ[25] (bởi Komachi)
Có một cô em gái đảm đang vừa là một lời chúc phúc mà lại cũng là một lời nguyền rủa, đó là lý do mà tôi định đưa ra, nhưng mẹ tôi dường như chả có tí ti gì để ý tới phản ứng của tôi, bà chỉ rút ví trong túi ra.
“Ah, mẹ quên rút tiền rồi. Lần khác được chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Sau khi tôi ngắn gọn đáp lại, mẹ tôi thở dài rồi cảm ơn, bẻ cổ bẻ vai rồi rời khỏi phòng khách.
Khi Komachi nhìn tấm lưng mệt mỏi của bà, em ấy buột miệng lẩm bẩm.
“Mẹ thực ra đâu cần phải lo lắng cho Komachi đến thế đâu.”
“Chà, chỉ là tình thương của cha mẹ thôi. Đừng lo về chuyện đó, cứ tập trung vào việc học của em đi.”
Khi tôi nói vậy, Komachi lườm tôi một cái. Nhưng lườm xong, em ấy liền gượng cười.
“Mmm, nói thế thì có hơi….”
“Ah, không, là lỗi của anh. Tại anh không biết nói gì khác cả…”
Tôi theo thói quen nói em ấy cố gắng hết mình cho việc học, nhưng dưới góc nhìn của một học sinh đang ôn thi, đây hẳn là cụm từ mà họ đã nghe tới phát chán rồi. Bên cạnh đó, làm gì có chuyện Komachi, em gái ngốc nghếch của tôi lại lười biếng cơ chứ[26]/
Bảo ai đó cố gắng hết sức trong khi họ vốn đã làm hết sức mình là việc làm không nên, tôi nghĩ vậy. Ngay từ đầu, bị một kẻ chẳng bao giờ chăm chỉ nói câu đó chỉ tổ bực mình thêm thôi.
Vậy tôi nên cổ vũ em ấy thế nào đây? Khi tôi lẩm bẩm, Komachi mỉm cười.
“Onii-chan, anh chỉ cần nói ‘anh yêu em’ vào những lúc thế này là được.”
“Anh hiểu. Anh yêu em, Komachi.”
“Komachi thì lại chẳng thấy vậy đâu, nhưng vẫn cảm ơn, onii-chan!”
“Nhỏ mọn thế…”
Một giọt nước mắt lặng lẽ trào ra từ mắt tôi. Những lời vừa rồi chan chứa tấm lòng của onii-chan đấy. Anh thậm chí còn nháy đèn phanh xe 5 lần cơ.[27]
Komachi cười rạng rỡ rồi đứng dậy. Có vẻ như em ấy đang định quay lại phòng để học.
“Được rồi! Em đã thay đổi tâm trạng rồi đấy.”
“Thế thì tốt…”
“Onii-chan, thay đổi tâm trạng cũng tốt cho anh nữa đấy? Kiểu như, anh bị dồn vào bước đường cùng, vậy tốt hơn hết là nên tập trung vào việc khác để phân tâm, anh biết đấy?”
“Cái đó… Chà, ừ, đúng vậy.”
Đó chỉ là cái cớ để chạy trốn thôi, phải không? Tôi định nói câu đó.
Tuy nhiên, khi nhớ lại cái người đó cũng viện cớ y như vậy để trốn tránh, tôi chẳng thể nói lại Komachi.
Chú thích
↑ Đây là câu nói của hoàng tử Charles Joseph sau hội nghị Vienna. Hội nghị được đề ra để giải quyết nhiều vấn đề liên quan đến cuộc chiến tranh Napoleon, cuộc cách mạng Pháp, giải thể đế chế La Mã Thần thánh. Buổi họp được toàn thể các đại biểu Châu Âu tham gia, nhưng tất cả các sự kiện chính đều được 4 nước Pháp, Áo, Nga, Anh thảo luận và quyết định sau màn. Vậy nên các đại biểu chỉ tới cho vui rồi tham gia tiệc tùng nhảy múa. Chính vì vậy hoàng tử Charles đã để lại một câu nói để đời về hội nghị này, đó là ‘Le congres danse beaucoup, mais il ne marche pas’ ‘The congress dances, but does not progress’, ám chỉ 2 nghĩa, một là buổi họp chỉ toàn nhảy nhót chứ chả tiến triển, hai là cuộc họp không tiến triển mà nhảy tưng tưng, khi các đại biểu vòng vo tam quốc đùn đẩy cho nhau khiến mọi chuyện chẳng đi đến đâu
↑ Liên quan tới game Pokemon Blue/Red. Bản nhạc nền này được bật khi bạn vào bệnh viện hồi máu cho pokemon
↑ Trong tiếng Nhật, có một số từ khá là giống tiếng Anh, do quá trình đồng hóa văn hóa của Mỹ các bạn cũng biết rồi. Các từ mượn tiếng Anh này nghe khá hoành tráng nhưng lại ít được, chỉ dùng khi muốn thể hiện văn vẻ hoặc cho người khác thấy mình có vốn từ vựng rộng rãi, chứ vốn có nhiều từ đơn giản hơn để thay thế. Nhân vật Tamanawa của chúng ta rõ ràng là kiểu nhân vật muốn thể hiện mình là người học thức, vậy nên hắn sẽ dùng rất nhiều từ khó. Vì vậy từ giờ cho tới cuối tập 9, những từ được viết hoa toàn bộ là những từ mượn như vậy.
↑ Orimoto dùng từ ‘đùa’ là Ukeru, làm 8man nghĩ tới BL, có uke và seme đấy
↑ Thanh long Bạch hổ Chu tước Huyền vũ, trấn thủ 4 phương, đại khái thế
↑ Nhắc lại, cậu ta đang dùng những từ mượn tiếng Anh, mình sẽ dịch một số và để lại một số để chú thích. Brainstorm là hoạt động thảo luận tự do, nơi mọi người phát biểu ý kiến không hạn chế
↑ Hikigaya tưởng rằng đây là tuyệt chiêu gió lốc bão bùng gì gì đó
↑ Cả hai đều thắng, đôi bên đều có lợi
↑ Ai là triệu phú. Có vẻ người Nhật cũng biết chương trình này.
↑ Ai Fukuhara
. Cái này liên quan tới cách Isshiki nói câu “ai biết?” có âm tiết “saa” và Ai Fukuhara có vẻ như cũng hay nói “saa” khi thi đấu, chắc thế. Kiểu như “hây a” khi tung cú đấm ấy
↑ RESCHEDULE – Lên lịch lại; Nhắc lại một lần nữa, các từ viết hoa đều nguyên gốc là tiếng Anh, từ nào bựa quá mình mới giữ nguyên và đánh chú thích, còn lại dịch cả
↑ Watari rất thích đi ăn ngoài, vậy nên đây có thể là tên một nhà hàng nào đó
↑ Để viết những từ mượn tiếng Anh này, tác giả phải dùng chữ katakana
↑ Cậu ta đọc tên mình bằng katakana
↑ Where Do We Come From? What Are We? Where Are We Going? Là một bức tranh của họa sĩ Pháp Paul Gauguin. Xem thông tin về bức tranh tại
↑ Bệnh học sinh cấp 2, cái này ai cũng biết
↑ Bệnh học sinh lớp 11, để đối lại với chuunibyou. 8man đang học lớp 11 và bị mắc bệnh học sinh lớp 11 (lol)
↑ Tình huống xảy ra khi các mối quan hệ trong 1 clb trở nên rối bòng bong vì hàng loạt các vấn đề nhưng chủ yếu thì liên quan tới tình cảm
↑ Có vẻ như năm nhất, năm 2, năm 3 ở các tầng lầu khác nhau. Mình đoán thôi.
↑ Hai người trao nhau ánh mắt thâm tình, cảnh này mà lên anime thì không biết sẽ cướp mất bao nhiêu trái tim thiếu nam thiếu nữ đây
↑ Bàn sưởi, lò chăn Nhật, một cái bàn thấp, phủ chăn bên trên, dưới có máy sưởi. Nghe đồn đây là thứ gây nghiện nhất trong mùa đông, có thể hao mòn ý chí của nhân loại. Thực hư thế nào phải sang Nhật mới biết được
↑ Saikin, Imouto no Yousu ga Chotto Okashiinda ga, anime, manga mùa cũng gần đây
↑ Cái này được nói bằng tiếng anh, không phải từ mượn tiếng anh như các từ ở trên
↑ Ở Nhật có truyền thống là cứ đến Giáng sinh là mua 1 thùng gà KFC về ăn, giống như phương Tây có món vịt trời cho noel hoặc là Việt Nam mình đến tết là lại ăn gà ấy. Không thể phủ nhận rằng KFC là một doanh nghiệp ẩm thực hàng đầu, một công ty tư nhân mà ảnh hưởng tới cả một nền văn hóa
↑ Câu này là joke từ Jojo’s Bizarre Adventure. Một câu từ Prosciutto. Câu gốc là “mỗi khi chúng ta nghĩ tới từ (Giết)… trong thực tế, nó đã xảy ra mất rồi!”
↑ Nhái ‘Em gái của tôi không thể đáng yêu thế này được’ aka OreImo
↑ Mã morse cho “aishiteru” nghĩa là “Anh yêu em”.