Một cái tát kia của Phó Vân Hiến không bẻ gãy được sĩ diện của hắn, nhưng cảnh tượng trong phòng tắm lại khiến lòng hắn chao đảo ngả nghiêng, mấy đêm liền đều không ngon giấc.
Hứa Tô rất ghét những ánh mắt săm soi mang theo ý tứ khác trong văn phòng, lại càng chán ghét bản thân chẳng ra làm sao, càng chống cự lại càng dễ đắm chìm, càng đắm chìm lại càng muốn chống cự, quả thực là vòng tuần hoàn không hồi kết. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định xin nghỉ phép mấy ngày đi theo Hàn Kiện điều tra vụ án.
Hứa Tô thật sự dốc hết những gì học được cho vụ án này, còn cố gắng hơn cả Hàn Kiện và Bàng Thánh Nam. Nằm trong căn phòng cho thuê tồi tàn của Hàn Kiện, hắn nghiên cứu từ bản copy hồ sơ cho đến video tài liệu của tòa án, xem đi xem lại mất mấy đêm, không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Cho đến một hôm trời nắng chang chang, hắn bỗng vỗ đùi, có công mài sắt có ngày nên kim, hắn đã phát hiện ra một điểm mấu chốt mà hai bên nguyên cáo và bào chữa bỏ qua: Một trong hai nhân chứng là một người phụ nữ đẩy xe nôi, khi cô ta ra khỏi thang máy thì cái xe nôi bị kẹt một chút, buộc phải đưa lưng về phía cửa thang máy xong mới kéo được cái xe ra ngoài. Sau đó người phụ nữ bắt đầu hoảng hốt, chạy hộc tốc, làm tư thế đang gào thét rồi rời khỏi camera giám sát, nhưng thời gian trên camera hiện rõ, vào thời điểm đó thì khả năng cao là vợ Trâu Kiệt đã ngã xuống lầu rồi.
Phó Vân Hiến từng nói với hắn, bốn mươi phần trăm lời khai của nhân chứng có sai lệch nhất định với thực tế, khi lên tòa đối chứng sẽ rất dễ để xoay chuyển cục diện. Trong quá trình thực tập ở Quân Hán hồi năm ba đại học, Hứa Tô cũng đã từng gặp một vụ án cố ý gây thương tích, tình huống tương tự như vụ của Cù Lăng. Khi đó camera ở đầu đường không quay lại được quá trình hành hung của bị cáo nhưng lại quay được một nhân chứng rửa xe bên đường tận mắt nhìn thấy, trên tòa, Phó Vân Hiến đã cố tình không dùng ngôn ngữ pháp lý mà chất vấn nhân chứng bằng ngôn ngữ cực kỳ trực tiếp thậm chí rất thô lỗ là “mắt không mọc sau lưng”, tuy bị quan tòa gõ bùa nhắc nhở cách dùng từ nhưng hiệu quả thì rất rõ ràng, nhân chứng sửa lời khai ngay tại tòa, cuối cùng bị cáo được phán vô tội và phóng thích tại tòa.
Ngày hôm sau, Hứa Tô cả đêm không chợp mắt lại bảo Hàn Kiện lái xe đưa hắn đến khu dân cư xảy ra vụ án, sau lần trước giả làm nhân viên đài truyền hình, hắn đã rất quen với khu dân cư này. Trong một tòa nhà có cấu trúc giống hệt với tòa xảy ra vụ án, sau khi Hàn Kiện chạy lên xuống cầu thang chừng hai mươi lần theo lời dặn của Hứa Tô, Hứa Tô mới hài lòng gật đầu, trạng thái hiện tại của ông chắc cũng khá giống một bà lão bảy mươi, có thể tính giờ được rồi.
Tuy Hàn Kiện là người chất phác nhưng vẫn kín đáo chê trách vụ chạy cầu thang vô dụng này, Hứa Tô lập tức dọa dẫm muốn vả cậu ta một phát: “Người ngu thì phải cần cù, vụ án của ông, ông không chạy chẳng lẽ tôi chạy?!”
Hồi học đại học Hứa Tô không thế này, nhưng mấy năm nay ở Quân Hán, ở cạnh Phó Vân Hiến nên ngày càng trở nên xấc xược, kiêu căng, không thèm nói lý, chính hắn cũng nhận thức rõ, nhưng tên khốn này cứ không thích sửa, tôi đây chỉ thế thôi, mấy người thích thì chịu không thích cũng phải chịu.
Thế là Hàn Kiện lại chạy lần thứ hai mươi mốt, lần này mất khá nhiều thời gian, mệt như một con chó.
Hứa Tô hài lòng ngắt đồng hồ, hắn nói: “Tám giờ thì hết phim truyền hình, tám giờ hai phút Cù Lăng đã gọi báo cảnh sát, dựa theo lời khai của nhân chứng kia, ông nghĩ lại xem một bà lão gần bảy chục rồi liệu có thể đi từ tầng nhà mình tới địa điểm xảy ra án mạng, xong lại thấy hết toàn bộ quá trình hành hung chỉ trong một phút ngắn ngủi không? Đẩy người xuống tầng gây tử vong khác với những thủ đoạn giết người khác, hành vi giết người chỉ xảy ra trong chớp mắt, bằng chứng hiện tại không thể xác định được tính xác thực của thời điểm vợ của Trâu Kiệt té lầu tử vong, nhưng bản tường trình của nhân chứng rõ ràng lại đi ngược với lẽ thường, vậy nên không thể loại trừ khả năng nhân viên công an đã đánh giá tính chất của vụ án này bằng tư tưởng rập khuôn, hơn nữa còn cố ý đánh lừa nhân chứng đưa ra lời khai.”
Hứa Tô cũng đã từng tham gia một vụ án tương tự. Một người phụ nữ bị cắt cổ chết trong nhà, người chồng tay cầm dao nhọn khắp người toàn là máu, vụ án ban đầu với đầy đủ bằng chứng đã bị đảo ngược hoàn toàn ở phiên phúc thẩm, điểm mấu chốt chính là lời làm chứng của một người hàng xóm có mâu thuẫn với thời điểm xảy ra vụ án, bị Phó Vân Hiến biện hộ thành người phụ nữ tự sát, người chồng muốn cướp lại vũ khí nhưng không thành.
Ký ức của Hứa Tô về từng vụ án của Phó Vân Hiến vẫn còn tươi mới như ngày hôm qua.
Phó Vân Hiến trên tòa rất ngầu, lần nào ngồi dự thính Hứa Tô cũng cảm thấy sóng lòng dao động mênh mang, chỉ muốn lấy sổ ra ghi lại từng câu từng chữ mà y nói.
Chạy cầu thang hơn hai mươi lần mất nửa cái mạng, Hàn Kiện thở cũng thấy khó khắn, cậu ta nói với Hứa Tô, ngày đó trước khi tới văn phòng Quân Hán, cậu ta và Bàng Thánh Nam hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bào chữa theo hướng vô tội, vẫn chỉ nghĩ bào chữa thành phạm tội sau khi say rượu không tỉnh táo, nhấn mạnh vào việc Cù Lăng có ít ác ý chủ quan, xin quan tòa khoan hồng giảm nhẹ.
Hứa Tô liếc mắt nhìn cậu ta, tỏ ý khinh thường: “Cược đi, say rượu sinh lý là hành vi mang tính tự giới hạn, Luật hình sự quy định rõ phạm tội khi say rượu vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự, một câu thôi là đã bị cơ quan công tố bác bỏ rồi.”
“Thằng nhãi ông cũng ra gì phết nhỉ, vẫn chưa quên những gì được học hồi xưa.” Hàn Kiện cười đầy thật thà, sau đó lại ôn chuyện cũ, “Tôi thật sự vẫn không hiểu, hôm đó lão Bàng cũng nói có sai đâu, sao ông không quay về học chính quy lại lần nữa, ông mà làm luật sư thì sớm muộn gì cũng vượt qua được Phó Vân Hiến.”
Tên đầu con lừa Hàn Kiện này thật sự rất đáng ghét, nếu không vì một mạng của Cù Lăng thì ai thèm chung chạ sớm chiều với cậu ta bao ngày như thế? Hứa Tô dẫn cậu ta ra khỏi khu dân cư, nhìn hàng liễu bên đường bay phất phơ theo gió mà càng cảm thấy rối như tơ vò: “Ông quản được chắc?! Lo cái vụ án trong tay mình đi, còn khó khăn gì nói anh đây nghe chút xem nào?”
“Thì là người nhà của bị hại làm loạn ghê quá, còn kéo cả phóng viên tới rồi.” Hàn Kiện nghĩ một lát rồi nói, “Điểm này khá bất lợi với bên biện hộ chúng ta, hai năm qua làm luật sư tôi cũng hiểu, gì mà dư luận không thể can dự vào tư pháp chứ, toàn bánh vẽ, áp lực dư luận lớn sẽ rất dễ ảnh hưởng tới phán quyết cuối cùng của vụ án. Đặc biệt là thẩm phán đã phán quyết là cố ý giết người, phúc thẩm mà sửa thành vô tội thì khỏi nói áp lực lớn đến thế nào. Thật ra lão Bàng nghĩ ra một ý, cậu ta định lén dàn xếp với mấy người làm loạn kia, nhiều người như thế thì cũng phải bảy mươi, tám mươi phần trăm không phải bà con thân thích, mà người đến vì tiền thì cũng là người dễ đuổi đi nhất.”
Hứa Tô hiểu ý của Bàng Thánh Nam, là muốn giải quyết bằng tiền, Bàng đại thiếu gia gã là người giàu có, chi tiền để thắng kiện cũng chẳng hiếm gì, nhưng người ta là người nhà của người đã chết, đã từ chối bồi thường dân sự ngay tại tòa, lại còn bị mấy đồng tiền dao động hay sao? Làm không tốt còn bị quy thêm một tội, thế thì chẳng khác nào trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nghiêm túc trầm tư một hồi, Hứa Tô hỏi Hàn Kiện: “Ông có quan hệ với đồn công an thuộc thẩm quyền của Toà án nhân dân cấp cao khu vực không?”
Hàn Kiện tỉ mỉ ngẫm lại, lập tức lắc đầu: “Tôi thì không, nhưng đảm bảo lão Bàng có.”
Hứa Tô và Hàn Kiện cúi đầu phân tích, bản án tử hình trong phiên sơ thẩm của Tòa án nhân dân tỉnh có thể không nhất thiết là vì lợi ích của gia đình nạn nhân, mà là do những kẻ kháng nghị thị uy ở ngoài cổng tòa án cố tình làm ầm lên về thân phận cựu công tố viên của Cù Lăng lúc trước, thời buổi bây giờ tòa án cũng sợ bị truyền thông gán cho cái tội danh “kiểm-pháp một nhà”, vậy nên khó tránh được việc bẻ cong thành thẳng. Đến phiên phúc thẩm người nhà của bị hại lại làm loạn lên, thành ra phán quyết cuối cùng lại bị ảnh hưởng bởi ý kiến và thái độ công chúng, phải làm sao để đám quần chúng kích động kia tự biến đi mới được.
Hứa Tô nói: “Có còn nhớ hàng xóm từng nói gì vào lần trước chúng ta đi điều tra không? Vợ Trâu Kiệt không có nghề nghiệp gì, giờ hành chính thì cứ quanh quẩn ở trong nhà không bước ra ngoài, lại đi kết giao với mấy người bạn không ra đâu vào đâu. Vậy nên những người tập kết kháng nghị ở cửa tòa án ngoại trừ người thân của bà ta thì khả năng cao là bạn thuốc phiện.”
Hàn Kiện không hiểu ý của Hứa Tô, ngây ra hỏi: “Vậy thì sao?”
“Ông đúng là đồ lợn!” Hứa Tô giơ tay vỗ lên đầu cậu ta một cái, “Tìm người móc nối một chút với mấy đồng chí công an, bảo muốn nhờ bọn họ triển khai tuyên truyền cấm ma túy, trực tiếp mở quầy ở trước cửa tòa án nhân dân cấp cao, phát tờ rơi tuyên truyền cấm thuốc phiện, đồng thời khuyến khích quần chúng lui tới tích cực tố cáo những hành vi phạm tội trái pháp luật như hít thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện v.v. Tôi không tin đám người kia còn dám gây sự.”
Như lời Phó Vân Hiến nói, sau khi triệt hạ lời khai của nhân chứng thì vụ án đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hứa Tô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có hi vọng với việc sửa đổi bản án trong phiên phúc thẩm vụ án của Cù Lăng, hắn cảm thấy tâm trạng tốt, chủ động nói với Hàn Kiện muốn vào viện thăm Hà Tổ Bình.
Hà Tổ Bình đã rất nhiều lần công kích Phó Vân Hiến một cách công khai, Hứa Tô cũng từng nhiều pha vì vậy mà chửi ông là “lão chết tiệt”, nhưng một khi gặp người thật thì lại vừa mừng vừa lo. Bên giường bệnh, hắn siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi.
Cùng là luật sư nổi tiếng đi lên từ tranh tụng án hình sự, khác với Phó Vân Hiến suốt ngày móc nối giao thiệp với quan to và đại gia, mấy năm nay Hà Tổ Bình chỉ tập trung biện hộ vì dân, nói một cách đơn giản thì chính là “không bàn chính trị, không màng đại cuộc”, tỉ như vụ án buôn lậu súng mà ông theo gần đây, ông vẫn thường tự bỏ tiền túi ra để đại diện cho những vụ kiện như vậy, chính là vì muốn thúc đẩy cải cách tiêu chuẩn xác định súng ống.
Vậy nên có thể nói, Phó Vân Hiến là kiêu hùng, còn Hà Tổ Bình thì là anh hùng.
Hà Tổ Bình tóc bạc da lấm tấm đồi mồi, nhìn gầy gò mà nhã nhặn, hoàn toàn không giống với “phái đối chọi” bị cảnh sát tòa án bắt rời khỏi phiên tòa nhiều lần như lời đồn. Hứa Tô cung kính hỏi ông: “Ông Hà, ông bị bệnh gì thế?”
Hà Tổ Bình trông rất lạc quan, ông cười nói: “Xơ gan và ung thư gan, sống được ngày nào hay ngày đó.”
Hàn Kiện không kể công mà kể lại cho thầy mình tất cả mọi thứ về vụ án từ đầu đến cuối, còn nói tám chín phần công lao của vụ án này là thuộc về Hứa Tô.
Hà Tổ Bình nghe mà mừng, cứ mỗi một câu nói của Hàn Kiện, ông lại hiền từ gật đầu một cái. Ông khen Hứa Tô như người đệ tử thông minh nhất mà mình từng dạy dỗ, là nhân tài triển vọng để trở thành luật sư tranh tụng án hình sự, cuối cùng thậm chí còn chủ động khuyên hắn rời Quân Hán, qua bên mình làm trợ lý luật.
Hứa Tô thật sự bị lay động, nhưng động lòng rồi thì lại lập tức từ chối, nói huyên thuyên một hồi, kêu là không tự do thì khác gì chết, tâm nguyện lớn nhất lúc này của bản thân là được lên “Định mệnh là em” một lần để nổi tiếng, trợ lý luật vất vả lắm, đâu có thoải mái như quản lý hành chính.
Hà Tổ Bình nhìn Hứa Tô, mãi lâu sau mới lắc đầu, tiếc nuối thở dài: “Vẫn không giống lắm.”
Sau đó Hà Tổ Bình lại tán gẫu với Hứa Tô về hai vụ án buôn lậu súng mà văn phòng luật sư của mình đang tiếp quản, hoàn toàn không coi hắn là người ngoài, trực tiếp hỏi quan điểm của hắn.
Hứa Tô cũng biết gì nói đó, thoải mái nói chuyện không nề hà, có lẽ phải làm phiền lão luật sư Hà trên giường bệnh tận ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng thì bị y tá kiểm tra phòng đuổi đi.
Ra khỏi phòng bệnh trong tâm trạng thỏa lòng mong ước, Hứa Tô còn hỏi Hàn Kiện đồ đệ thông minh nhất của thầy ông là ai, chắc không phải chú tôi chứ?
“Không phải, thầy tôi từng nói năng lực của Phó Vân Hiến tới từ ác ý chứ không phải từ năng lực phân tích.” Hàn Kiện nhấn nút thang máy xuống tầng, hai người chờ ngoài cửa thang máy, “Là một người đã qua đời, tôi cũng chưa từng gặp, chỉ biết người ấy tên là Hà Thanh Uyển.”
Đương nhiên hắn đã từng nghe thấy cái tên này, Hứa Tô thấy hơi sững sờ: “Có giống không?”
“Tôi nhìn ảnh rồi, hoàn toàn không giống luôn, nhưng nghe cách thầy tôi nói thì sự nhiệt tình cho mỗi vụ án của hai người lại rất giống nhau.”
Hứa Tô không nói gì thêm nữa, im lặng trầm ngâm.
Thang máy tới, cửa mở ra, người bước vào, chầm chậm đi xuống, ầm ầm bên tai.