Hàn Kiện và Bàng Thánh Nam đều đã đi rồi. Hàn Kiện hiếm có cơ hội nghe đại luật sư Phó nói chuyện, vui tươi hớn hở mà đi, Bàng Thánh Nam thì lại mất mặt, có lẽ cũng chẳng ngờ chủ động lấy lòng như thế mà lại bị Phó Vân Hiến từ chối không thèm nể nang.
Hứa Tô không tiễn bạn cũ ra ngoài mà vẫn ngồi ở trên cái ghế mây của mình, chút hí hửng vừa rồi đã tản đi sạch bách, hắn lại cụp đầu ủ rũ, có vẻ rất khó chịu.
“Buổi tối về nhà cùng chú.” Phó Vân Hiến đi về phía Hứa Tô, mạnh mẽ nâng cằm hắn lên, dùng ngón cái lướt qua khóe môi bị rách, dỗ dành hắn, “Chú làm đồ ăn ngon cho.”
Thái độ này như một người khác hẳn lúc trước, như thể chưa từng đánh hắn vậy, Hứa Tô trợn mắt nhìn chằm chằm Phó Vân Hiến, ánh mắt lướt qua lại trượt xuống bên hông, hắn nhìn thấy cái bùa hộ mệnh trên cổ tay Phó Vân Hiến thì chẳng nói chẳng rằng đã vươn tay đoạt lấy: “Đưa tôi!”
Hứa Tô tự dưng sồn sồn nhào lên, Phó Vân Hiến không có ý định trả lại cái bùa, nâng tay tránh né, Hứa Tô bèn bắt lấy cánh tay Phó Vân Hiến, há miệng cắn một phát lên cổ tay y.
Phó Vân Hiến không giãy ra được, y tức giận quyết dùng vũ lực trấn áp.
Y gần như chỉ dùng có một tay đã lật được Hứa Tô lại, bản thân thì ngồi xuống, ép mặt Hứa Tô dí ở trên đùi mình, tét hai phát lên cái mông hắn.
“Nghe lời!” Quất hai cái nghe “bành bạch”, nhưng vì quần bò dày làm giảm lực tay đánh xuống, giáo dục chưa đủ đô, thằng nhóc thối đang nằm úp sấp trên đùi vẫn còn đang giãy đành đạch.
Phó Vân Hiến ra tay vạch luôn quần Hứa Tô xuống.
“Ấy… Ấy!” Hứa Tô luống ca luống cuống gào lên. Đây là trong văn phòng, lúc đại luật sư Phó bàn chuyện ở trên tầng sân thượng thì mặc dù người thường sẽ không dám đi lên nhưng cũng chưa biết chừng có ai mắt mù thần kinh thô lại ngo ngoe bò vào, bị tát một phát ngay giữa bàn dân thiên hạ đã đủ nhục rồi, nếu còn bị lột quần đánh đòn nữa thì mai hắn chắc chắn sẽ nộp đơn từ chức.
Ban đầu Hứa Tô còn ghim cái tát kia nên hạ quyết tâm không chịu khuất phục trước uy quyền, ai ngờ tay Phó Vân Hiến vừa chạm vào da hắn, hắn lập tức nhũn hết cả người. Hứa Tô rên rỉ: “Chú, tôi sai rồi, tôi sai rồi mà… Bùa đó là của chú, đề phòng bị sét đánh nữa…”
“Không ra cái gì cả.” Phó Vân Hiến mỉa mai chửi Hứa Tô một miếng, tét một cái, cúi đầu nhìn cổ tay trái thì thấy một dấu răng rất sâu.
Có một cửa hàng đồ ăn Nhật nổi tiếng ở khu vực trung tâm thành phố gần nhà họ Phó, trung bình một người sẽ mất một ngàn, chỉ nhận đặt trước hai ngày, cực kỳ hống hách. Nhưng Phó Vân Hiến vẫn hay tiếp khách ở đó, sau khi làm quen với ông chủ rồi thì từ đó về sau, chỉ cần đại luật sư Phó cần, những nguyên liệu cao cấp được vận chuyển trực tiếp từ Nagasaki bằng đường hàng không còn chưa vào tới cửa thì cũng sẽ để cho y một phần.
Lẽ ra buổi tối đưa Hứa Tô vào đó dùng bữa là được rồi, nhưng Phó Vân Hiến lại cứ thích bày vẽ, tự mình ra tay. Người ta vẫn nói đại luật sư Phó là một người đàn ông có cuộc sống cực kỳ thú vị, dù cho trước mặt người khác thì uy phong lẫm liệt, nhưng khi riêng tư thì thật ra cũng không làm bộ làm tịch, ít nhất là ở mặt nấu nướng, biểu hiện của y là thật sự cảm thấy hứng thú – đồ Tứ Xuyên, Sơn Đông, Hoài Dương, Quảng Đông không gì không biết, hấp nấu xào áp chảo chẳng cái nào không thể làm, thậm chí còn đặc biệt mời ông chủ cửa hàng đồ Nhật tới nhà mấy lần, chỉ vì muốn học hỏi cách dùng dao để thái sashimi.
Đã không phải quân tử thì cần gì xa nhà bếp. Có lẽ là ý này.
Vì Phó Vân Hiến không thích người ngoài lượn lờ trong nhà nên bác giúp việc không ở cố định, sau khi chuẩn bị hết nguyên liệu nấu ăn thì đã bị đuổi đi rồi.
Sau khi vào cửa Phó Vân Hiến bảo Hứa Tô cởi Tây trang cho mình.
Rõ ràng là chuyện vớ va vớ vẩn nhưng lại cứ muốn sai sử người ta, đúng là tính tình ông lớn! Hứa Tô thầm oán giận nhưng vẫn cụp mắt đứng trước người Phó Vân Hiến, cởi Âu phục cho đối phương, y hệt như cô vợ nhỏ.
Phó Vân Hiến cầm áo vest từ tay Hứa Tô, vung tay ném sang một bên, lại nói: “Cởi cả sơ mi nữa.”
Hứa Tô ngoan ngoãn nghe theo, cởi từng chiếc cúc từ dưới lên – cơ ngực Phó Vân Hiến căng mẩy, cởi đến chiếc cúc trước ngực vậy mà động cái đã bật ra.
Quần áo rời khỏi bả vai cường tráng, kéo khoảng cách giữa hai người lại thật gần, tựa như là ôm.
Cơ thể nam giới vạm vỡ trần trụi trước mắt. Phó Vân Hiến cao lớn, bắp nào ra bắp đó, oái oăm là làn da lại tinh tế mịn màng, hơi ánh lên màu mật, hoàn toàn không giống đàn ông bốn mươi tuổi khuôn mẫu, ai cũng bụng bia đầu hói, mặt mũi tục tằng.
Tay Hứa Tô run lên, cởi áo sơ mi của đối phương xong thì bỏ đi, suốt cả quá trình hoàn toàn không ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Phó Vân Hiến. Hắn sợ.
Có đàn ông nào không thích dáng người như thế, Hứa Tô cứ hận không thôi.
Bữa tối là đồ Nhật do đại luật sư Phó đích thân chuẩn bị, tôm hoa mẫu đơn, cá tươi xếp gọn gàng, chỉ nhìn một bàn nguyên liệu tươi ngon thôi đã đủ làm người ta chảy nước miếng. Hứa Tô thì hệ mèo, thích cá, đặc biệt thích đồ biển. Lương mỗi tháng ngoại trừ nộp cho Tô An Na, dư không còn lại bao nhiêu nên bình thường hoàn toàn không có cơ hội ăn mấy món đồ Nhật xa xỉ này, nhưng mà theo Phó Vân Hiến thì có thể được trải nghiệm thả cửa.
Có lẽ vì hợp tính, Phó Vân Hiến phải khoác một chiếc haori màu đen xong mới vào bếp. Hứa Tô đứng ở ngoài phòng khách, ánh mắt lại vô thức xuyên qua không gian rộng mở, dán lên sườn mặt của Phó Vân Hiến. Ăn uống, tình dục đều là bản năng của con người, một người đàn ông nghiêm túc nấu ăn vốn đã vô cùng quyến rũ, huống hồ còn là một người đàn ông anh tuấn cường tráng thế kia, hắn nhìn mà điên đảo thần hồn, cảm khái từ tận đáy lòng, bếp núc thành thạo thế này, nếu lão già kia có xu hướng tính dục bình thường và không có mấy sở thích ngược đời thì đàn bà gả cho y phải có phúc lắm.
Những con sâu trong bụng cứ ngọ nguậy không yên, hắn thật sự không nhịn nổi nữa, bèn nghiêng người qua nhìn Phó Vân Hiến cắt từng miếng cá sống.
Ánh mắt hoàn toàn tập trung trên bàn tay cầm dao của Phó Vân Hiến. Ngón tay Phó Vân Hiến rất đẹp, kỹ thuật dùng dao lại thừa chuyên nghiệp, từng miếng cá tráp đỏ được cắt đều tăm tắp, nếu miếng nào hơi mỏng, y sẽ cuộn nó lại, nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó lại điểm thêm trứng cá muối đen ngâm trong hai mươi phút, rắc thêm ít bột anh đào.
Mỗi miếng sushi ra đời giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhìn màu sắc tuyệt vời đã nghĩ đến vị ngon, Hứa Tô cong người ghé vào bên cạnh, dáng vẻ nhìn lom lom giống hệt chú mèo, Phó Vân Hiến cười: “Há miệng ra, nếm thử.”
Hứa Tô đã chờ câu này từ nãy, thấy Phó Vân Hiến cầm sushi đưa tới thì lập tức vui sướng ngẩng đầu, môi khẽ hé mở.
Phó Vân Hiến cúi đầu nhìn hắn. Thằng nhóc này rất tham lam, có lẽ vì đồ ăn ngon trước mắt nên vui đến độ há miệng cũng phải dẩu môi, nụ cười cũng ngọt ngào như mật. Phó Vân Hiến bỗng bị gương mặt tươi cười này làm lay động ánh nhìn, lông mày bỗng căng lên, tay cứng lại, y cúi xuống hôn, hôn lấy đôi môi kia.
Hứa Tô bị bất ngờ, định ngậm miệng lại thì đầu lưỡi Phó Vân Hiến đã tiến vào; hắn muốn lùi về sau, đối phương đã dùng cẳng tay chặn sau gáy hắn, cắt đứt toàn bộ đường lui.
Chuyện đã xảy ra rồi thì đành hưởng thụ, Hứa Tô nhắm mắt lại, từ lần trước khi thấy Hình Minh hôn một người đàn ông trong khu vườn của đài MC, chẳng biết tại sao hắn đã không còn cự nự trước kiểu tiếp xúc thân mật này nữa. Mặc cho đầu lưỡi Phó Vân Hiến càn quét mút liếm trong khoang miệng mình, hắn vẫn đón nhận đầy hưởng thụ, chủ động đáp trả nụ hôn này, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng biết có phải do mình bị ảo giác hay không, hắn cảm thấy dạo này lão già khốn kiếp càng ngày càng thích hôn hắn, mà lần nào cũng phải đưa lưỡi ra, hôn đầy nhiệt thành và nghiêm túc.
Hôn đủ năm phút, Phó Vân Hiến mới buông Hứa Tô ra, nhét sushi vào miệng hắn, y hỏi: “Ngon không?”
Hứa Tô ngẩn ra một lúc rồi mới nhai, vị trứng cá tươi trào ra trong miệng, vị thịt cá tươi cũng lan tỏa khắp trong miệng, ngay cả miếng cơm mềm mịn cũng tấn công vị giác hắn, tất cả đều là vị ngọt lành đến đòi mạng, hắn bỗng hốt hoảng, không biết là cá ngon, hay là hôn ngon.
Lại thêm một lúc lâu nữa, Hứa Tô mơ mơ màng màng mới đột nhiên ngộ ra, giơ chân lên nói: “Phó Vân Hiến, chú lại quyến rũ tôi!”
Hắn quay đầu bỏ chạy, Phó Vân Hiến ở sau lưng khẽ bật cười: “Sashimi của em này.”
Tiếng bước chân gần đó chợt khựng lại.
Thở hổn hển chạy chưa xa, vừa nghe lời này lại thở phì phò chạy ngược lại, Hứa Tô hồi bé còn đỡ, dù sống khó khăn khổ sở thế nào thì cũng ăn uống ngon lành, chẳng bao giờ đau bụng.
Nhưng bữa cơm này lại lúng ta lúng túng chẳng biết phải làm sao. Dư vị miếng sushi đầu tiên còn chưa tan đi, miếng cá tươi ngon kia cũng vẫn quẩn quanh trong miệng suốt tận mấy ngày, Hứa Tô không thể kiềm chế bản thân mà nhớ lại nụ hôn của Phó Vân Hiến, mùi vị và độ ấm khi môi lưỡi đan kề, tựa như một con quỷ trong tim.
Sau khi ăn xong, Phó Vân Hiến đi tắm, Hứa Tô muốn tranh thủ lúc tâm trạng đối phương đang tốt thì thăm dò nói chuyện với y về vụ án của Cù Lăng. Tầng một lắp đặt bồn tắm massage ở ngay chỗ phòng tắm thiết kế theo kiểu không gian mở một nửa, Hứa Tô đi tới sau lưng Phó Vân Hiến, thấy y đang nhắm mắt ngồi trong nước, hai tay gác lên thành bể, một tay lắc nhẹ bình sake, bờ ngực vạm vỡ nhấp nhô theo tiết tấu, ánh lên màu mật ong mê người dưới ánh đèn cam vàng.
“Vai.” Phó Vân Hiến không mở mắt, sai Hứa Tô massage cho mình.
“Chú, chú nói nếu Cù Lăng không giết người, vậy thì sao phải nhận tội?” Ăn nhờ ở đậu ngần ấy năm, vẫn phải biết thức thời, Hứa Tô quỳ xuống bên bồn tắm, muốn hầu hạ đối phương thoải mái, đổi lấy thêm manh mối về vụ án.
Lực ấn của Hứa Tô trên bả vai cực kỳ vừa vặn, Phó Vân Hiến nhắm mắt hưởng thụ, vẫn không có biểu cảm gì: “Vậy thì phải hỏi bạn học nữ kia của em, xem đứa nhỏ trong bụng là con ai.”
“Không thể nào! Bọn họ là vợ chồng mô phạm, là kim đồng ngọc nữ, hồi ở trường đám con nhà giàu lũ lượt theo đuổi Trình Yên mà chẳng thấy cô ta rung động với ai, chưa kể Trình Yên còn liều chết muốn cứu Cù Lăng, nhìn là thấy không phải giả rồi.” Hứa Tô thấy hơi giận. Vợ thì đang bầu bì, Cù Lăng còn một lòng đòi chết, hơn nữa lời hàng xóm nhà Trâu Kiệt nói vẫn còn rành rành ra đó. Không phải hắn chưa từng nghi ngờ chuyện này, chỉ là tình không thông, lý không thuận, ít nhất thái độ của Trình Yên với vụ án này không hề giống một người vợ ngoại tình.
“Có lẽ chính cô ta cũng chẳng biết cha ruột đứa bé là ai.” Phó Vân Hiến mở mắt, phản đối thẳng, “Tình yêu của lũ trẻ ranh các em không thể chịu được thử thách, chẳng phải Bạch Tịnh kia của em cũng thế hay sao?”
Đại luật sư Phó có thể nói như vậy, thứ nhất là vì y rất tinh, đúng là biểu hiện hôm đó của Trình Yên không hề bình thường, thứ hai là vì y đã thấy dạng nhân sự này quá nhiều rồi, từ lâu đã chai sạn.
Nhưng Hứa Tô không đồng ý.
“Tôi không tin, tôi không tin đâu.” Không massage cho đối phương nữa, Hứa Tô trừng mắt nhe răng, tỏ ý không vui vẻ gì trước việc tình yêu bị bán đứng, lý tưởng bị khinh thường.
Phó Vân Hiến buông bình sake trong tay ra, đứng dậy khỏi bồn tắm, y xoay người đối diện với Hứa Tô.
Cứ trần truồng đứng thẳng như thế, hoàn toàn không thấy xấu hổ, bọt nước chảy xuống theo từng đường cơ vạm vỡ, đáy bể thấp hơn mặt đất một chút, dương vt của y vừa khéo dừng ngay trước mặt Hứa Tô.
Đã nửa cương cứng, kích cỡ kinh khủng làm người ta phải sợ hãi, lông đằng trước đen sì dày rậm, tươi tốt như rừng. Hứa Tô bỗng ngẩn ra, bao nhiêu rượu uống trong bữa tối lúc này đã xộc hết lên đỉnh đầu.
Phó Vân Hiến cụp mắt, đưa tay nâng mặt Hứa Tô lên, ép hắn nhìn vào thằng nhỏ của mình.
Hứa Tô đỏ mặt, ánh mắt đảo qua chỗ khác. Hắn ngại phải thừa nhận, bản thân bị hấp dẫn bởi cơ thể Phó Vân Hiến.
Phó Vân Hiến nói: “Chúng ta cược đi.”
“Cược… Cược cái gì?” Hứa Tô ngẩn ra, đánh bạc thì cần phỉnh, đàm phán phải có điều kiện, bản thân ngoại trừ cái lớp da mà đối phương yêu thích, trừ thân xác mà đối phương tơ tưởng, quả thực chẳng có cái gì.
Phó Vân Hiến không nói lời nào, y thúc người về phía trước, thứ đồ cồng kềnh kia lập tức dán lên mặt Hứa Tô. Nhiệt độ thứ đó nóng rẫy kinh người, Hứa Tô bị bỏng đến mức khẽ run lên.
Đặt dương vt lên trên mặt Hứa Tô ma sát qua lại, làn da nhẵn mịn như nhung lụa, cọ được mấy cái thì nửa thân dưới đã kích thích đến trướng đỏ, cương cứng hoàn toàn. Tình dục bốc lên, Phó Vân Hiến ấn quy đầu to lớn tới lên miệng Hứa Tô, ý bảo hắn ngậm vào. Nhưng Hứa Tô hơi nghiêng đầu qua, mím chặt khớp hàm, tỏ vẻ rõ ràng bản thân không muốn phối hợp.
Phó Vân Hiến cũng không ép hắn, chỉ tiếp tục dán phần thân lên mặt Hứa Tô, chậm rãi tuốt.
Sau đó y bắn.
Hứa Tô bất ngờ bị tinh dịch Phó Vân Hiến bắn đầy lên mặt, y mở to mắt ngẩn người. Tinh dịch trắng đục nhầy nhụa dính trên lông mi hắn, nương theo những cái chớp mắt mà rung động tựa như con bướm trắng bị gãy cánh, đẹp đến mức làm người ta đau lòng.
Sau khi qua loa giải tỏa dục vọng, Phó Vân Hiến ra khỏi bể, khoác thêm áo choàng tắm, bảo Hứa Tô tự về, sau đó bỏ hắn lại đó mà rời đi.