Ông Lộ nghe thấy cách xưng hô này, một cục tức nghẹt lại trong lồng ngực, xả ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, ông nhìn Hoắc Viễn Chu, đóng mở môi, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Hoắc Viễn Chu, cậu vừa kêu anh là gì?"
Vạn sự khởi đầu nan, bây giờ bước đầu tiên đã được thực hiện, Hoắc Viễn Chu cũng không còn khó lên tiếng như vừa rồi, trước lạ sau quen, lần này thơm tay may miệng rất nhiều.
Anh lập tức mở miệng nói: "Ba."
Lộ Dao rùng mình một cái, từ này kêu lên nghe trôi chảy lạ kì.
Ông Lộ: "..." Ông muốn nghe lại lần hai hồi nào? Ông là đang cho Hoắc Viễn Chu cơ hội để anh lấy lại lời anh vừa nói, đúng là không biết điều.
"Hoắc Viễn Chu, cậu khá lắm." Ông Lộ dựng ngón tay cái lên.
Hoắc Viễn Chu cũng đã lên tiếng, mặt dày trước mặt ông Lộ cũng không ảnh hưởng toàn cục, thời điểm thống khổ nhất trong cuộc đời anh đều được ông Lộ chứng kiến, chút chuyện không biết xấu hổ này thì tính là gì.
Anh vẫn còn nhớ có một giáo viên trung học đã từng nói với bọn anh một câu rất hưởng thụ: Da mặt dày một lớp, ăn nhiều một miếng thịt.
Ông Lộ đẩy cánh tay Lộ Dao ra, một tay chống hông, chỉ Lộ Dao rồi chỉ Hoắc Viễn Chu: "Bọn phản thiên các người, tôi không quản được, sau này các người yêu làm sao thì yêu đi! Tôi không bao giờ quản!"
Nói xong ông bước đến bên cạnh Hoắc Viễn Chu, hung hăng giẫm lên chân anh, vẫn chưa hết giận, lại giẫm một cái nữa, lúc này mới hùng hổ bỏ đi.
Lộ Dao cười không ngừng, cô ngồi xổm cả xuống đất, cho đến khi kêu lên đau bụng.
Hoắc Viễn Chu quỳ một gối xuống, bế ngang cô lên và đặt cô ngồi lên ghế, "Tiền đồ!"
Hai tay Lộ Dao ôm lấy cổ Hoắc Viễn Chu, vùi mặt vào lồng ngực anh, "Hoắc Viễn Chu, làm sao anh có thể gọi được như vậy?" Nói xong, cô lại bật cười.
Xét cho cùng anh cũng gọi ông Lộ là anh cả trong ba mươi năm nay.
Hoắc Viễn Chu: "Anh lớn cũng như ba, thầy Lộ với anh mà nói, vừa là anh vừa là ba, có gì mà gọi không được?"
Từ " ba " đó, là ký ức của cuộc đời anh trong hơn ba mươi năm qua, lần đầu tiên gọi cái cách xưng hô này, có thể khi còn nhỏ đã từng gọi ba mình, nhưng anh lại không có chút ấn tượng gì.
Ấn tượng của anh với ba mình là bằng không, lúc ba mẹ ra đi, nghe bà nói, anh còn chưa đầy hai tuổi, sơn thôn thì quá nghèo, đến bức ảnh cũng không có, vì vậy mà anh cũng không biết ba mẹ anh trông như thế nào.
Dường như trong ký ức có một bóng người cao lớn và hiên ngang xuất hiện, nhưng dù có cố gắng suy nghĩ như thế nào, cũng không tài nào nhớ nổi hình dáng của ba.
Nhưng anh nghĩ, nhất định ba sẽ là một người đàn ông vững vàng như núi.
Vì người trong thôn nói, lẽ ra ba anh đã có thể sống sót trong trận sạt lở lần đó, nhưng vì cứu vợ mình, cũng chính là mẹ anh, mà ba anh đã ra đi mãi mãi.
Người dân trên núi, không có văn hóa, không hiểu tình yêu là gì, nhưng đó chắc chắn là tình yêu đẹp nhất.
"Sao không nói gì thế?" Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hoắc Viễn Chu mỉm cười, thuận miệng hỏi: "Em muốn nghe anh nói gì?"
"Nghe anh gọi bà xã của anh." Lộ Dao nói với một giọng điệu nghịch ngợm, nói xong còn nhướng mày và chớp mắt với anh.
Hoắc Viễn Chu: "..." Anh vuốt ve gương mặt cô, "Đi lên thôi, xem ba của anh có bị chọc tức đến mức huyết áp tăng vọt hay không."
Ba của anh?
Lộ Dao nhịn không được lại bật cười, đúng là không biết xấu hổ.
Sau khi ông Lộ về đến nhà, ông cởi áo khoác ném thẳng lên ghế sô pha, nói lớn với bà Lộ đang trong phòng bếp: "Bà xã, tìm cho tôi vài viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh."
Bà Lộ đang hâm nóng sữa, chuẩn bị uống rồi đi ngủ, bà bưng ly thủy tinh bước ra, nửa đùa nửa thật: "Không phải ông đã gặp được bạn hồi tiểu học rồi sao? Sao thế, kích động đến mức trái tim không thể chấp nhận được à?"
Ông Lộ ngẫm nghĩ, để Hoắc Viễn Chu gọi bà là mẹ thử xem! Có khi phải đưa bà đi cấp cứu nữa đó!"Này, rốt cuộc là sao vậy?" Bà Lộ ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện, hỏi với vẻ thích thú: "Là bạn tiểu học của ông cưới vợ đẹp hơn tôi, nên ông bị kích động, hay là con của ông ấy ưu tú hơn Dao Dao chúng ta, nên ông không cam lòng?"
"Không phải." Ông Lộ thở hổn hển.
"A, vậy sợi dây thần kinh nào của ông bị sai rồi thế?"
"Trên đường trở về gặp được một anh chàng, bắt lấy tôi rồi gọi tôi là ba."
"Ha ha, ông tính toán làm gì với một kẻ tâm thần, tôi còn tưởng là ông bị tiểu mỹ nữ cướp sắc đó chứ."
"..."
Lúc này Lộ Dao mở cửa bước vào, thấy ông Lộ nằm dài trên sô pha, còn đang xoa ngực không ngừng, cô muốn cười, nhưng cố nhịn.
Cô thay dép, rồi bước qua, "Ba à, ba ăn no quá à?"
Bà Lộ cười nói, "Con thấy ai ăn no mà đi xoa ngực, trên đường trở về ba con gặp phải một tên tâm thần, bị chọc tức."
"Vậy à?" Lộ Dao liếc nhìn ông Lộ, chuyển chủ đề, "Mẹ, sáng mai ba mẹ sẽ về đúng không? Mấy giờ thế? Con dậy sớm đưa ba mẹ ra sân bay."
Bà Lộ uống vài hớp sữa, rồi trả lời cô: "Không cần."
Lộ Dao cầm lấy một quả táo trong mâm đựng trái cây rồi bắt đầu gặm cắn, "Không sao, con đưa đi cho, ba mẹ gọi xe không tiện đâu."
"Tạm thời không về, cuối tuần rồi về."
"A." Lộ Dao vì kích động mà cắn trúng lưỡi, cô thè lưỡi đau đớn, trừng to hai mắt, "Cái gì? Cuối tuần mới về?"
Cái gì vậy chứ!
Bà Lộ gật đầu: "Cuối tuần này trường học của ba con cũng không có việc gì, mẹ sẽ xin công ty nghỉ vài hôm, mấy ngày nay sẽ ổn định cuộc sống và nhà cửa cho con."
Lộ Dao vội nói: "Mẹ, chuyện nhà cửa đã có Tưởng Trì Hoài, ba mẹ có thể bỏ một trăm tâm ý, nhưng ngàn vạn lần không thể vì chút việc nhỏ này mà trì hoãn công việc."
Bà Lộ đưa nửa ly sữa cho ông Lộ: "Uống sữa 82 năm để chống sốc." Rồi quay đầu lại nói với Lộ Dao: "Nếu là lúc trước, nhất định mẹ sẽ không xin nghỉ, đây không phải là lớn tuổi, nên suy nghĩ cũng khác so với trước kia sao."
"Mẹ, mẹ vẫn còn trẻ mà, bạn học đều nói mẹ là chị của con đấy." Lộ Dao lựa lời dễ nghe.
"Con có kêu mẹ là em gái cũng vô dụng, mẹ đã nói ở lại thì sẽ không thay đổi ý định." Bà Lộ nhướng mày: "Con lại bày ra ý định quỷ quái gì nữa?"
Không đợi Lộ Dao giải thích, bà Lộ đã nói tiếp: "Mẹ với ba con ở lại đây cũng không ảnh hưởng con với Trì Hoài hẹn hò, mẹ nói con nghe này, mẹ đã nộp đơn lên công ty rồi, mẹ muốn từ chức Ban Giám đốc tổng công ty, xin phụ trách tại một chi nhánh ở Bắc Kinh."
Lộ Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, "Mẹ, mẹ nói gì?" Trong giọng nói trộn lẫn với tiếng khóc.
Bà Lộ ấn vào xương vai, "Mấy năm gần đây, mẹ cảm thấy lực bất tòng tâm, xét cho cùng cũng sắp năm mươi tuổi rồi, sức khỏe cũng không theo kịp, cũng nên trao lại vị trí cho người trẻ tuổi."
"Mẹ à, mẹ như thế gọi là tùy tiện đấy, cậu của con sẽ không thả người đâu."
"Nó dám à! Nếu lúc đó hội đồng quản trị không phê duyệt, mẹ sẽ trực tiếp từ chức không làm nữa."
Bà Lộ chuyển chủ đề: "Đúng rồi, mẹ đã thương lượng với Trì Hoài, mẹ đã mua lại căn hộ này, vị trí tốt, môi trường dân cư cũng tốt, cách trung tâm thương mại chỉ hai mươi phút đi đường, sau này thuận tiện cho con đi lại. Chi nhánh công ty của chúng ta nằm ngay ngã tư trước tiểu khu, sau này mẹ đi làm chỉ cần đi bộ qua.""
Lộ Dao: "..." Khóc không ra nước mắt, "Mẹ, mẹ muốn sống chung với con sao?"
Bà Lộ gật đầu: "Có vấn đề sao? Con ngại căn nhà hai trăm mét vuông không đủ sống à? Không đủ sống thì ba mẹ sẽ mua luôn lầu trên, hai căn thông nhau, con sống trên lầu, mẹ với ba con sống dưới lầu."
"Ý con không phải vậy... Mà là... Con cũng không còn nhỏ, muốn có không gian riêng của mình..." Giọng của Lộ Dao ngày càng nhỏ.
"Chờ sau khi con kết hôn, con muốn ở đâu mẹ cũng mặc kệ con, tới lúc đó mẹ với ba con cũng sẽ không sống chung với con nữa, con muốn tự do gì, ba mẹ cũng cho con, nhưng bây giờ không được. Con biết điều quan trọng duy nhất của mẹ đối với con là, cấm sống thử trước khi kết hôn."
Bà Lộ đứng lên, "Mẹ đi ngủ đây, ngày mai mẹ có hẹn với Trì Hoài, đến cục bất động sản để chuyển nhượng căn hộ sang danh nghĩa của con."
Lộ Dao ngửa mặt lên trời thở dài, trời ơi, người đang đùa với con sao?
Ông Lộ cũng đứng dậy, ông vỗ vai Lộ Dao, "Nha đầu, sau này cụp đuôi làm người cho ba, nhưng đừng bao giờ chọc ba nghe chưa, con thấy mẹ con có bao nhiêu lợi hại rồi chứ!"
Lộ Dao: "..."
Vài ngày sau đó, Lộ Dao cũng không có thời gian để gặp riêng Hoắc Viễn Chu, sau khi căn hộ được chuyển nhượng, bà Lộ lại lôi cô đi mua đồ nội thất, nói rằng đồ đạc trong nhà Tưởng Trì Hoài lúc trước không phải phong cách yêu thích của cô.
Ngày nào cũng đi sớm về trễ, lúc về cũng đã mệt như cẩu, Lộ Dao không có sức lực để tìm cớ chạy đến vườn hoa nhỏ mà ngược gió gây án với Hoắc Viễn Chu, chỉ có thể giải bày tương tư qua tin nhắn.
Vào thứ sáu, tất cả đồ nội thất đều đã được giao đến, bà Lộ và Lộ Dao dọn dẹp vệ sinh xong cũng đã đến chiều, cơm trưa vẫn chưa kịp ăn.
Bà Lộ nhìn phòng khách một lượt, "Bây giờ mới ra dáng một ngôi nhà."
Lộ Dao nằm lên ghế sô pha mới mua, duỗi cái eo lười biếng, cũng khá dễ chịu, nhưng không được hoàn hảo ở chỗ chính là những âm thanh trang hoàng rầm rầm rầm ở lầu trên thật khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Sau khi ông Lộ đi ném rác về, nhịn không được mà cau mày, "Lầu trên này có chịu để yên cho người ta không thế? Đã liên tục ba ngày rồi! Không được, tôi phải đến ban quản lý để khiếu nại, ồn ào sắp chết rồi, ngủ trưa cũng không ngủ được!"
Bà Lộ cản ông lại, "Thôi bỏ đi, buổi tối người ta cũng không ồn ào, chắc lúc đó là thời gian đi làm, có thể chủ nhà đã chọn riêng thời gian không có ai ở nhà để trang hoàng nhà cửa."
Bà Lộ ngồi xuống ghế sô pha, mệt đến mức không muốn di chuyển, "Ông Lộ, hôm nay chúng ta gọi cơm hộp đi, tôi không muốn nấu cơm."
"Con muốn ăn cơm mực." Lộ Dao vừa nói xong, điện thoại vang lên, tưởng là Hoắc Viễn Chu, không ngờ là Chu Toàn.
"Alo, chị."
"Dao Dao, bây giờ tiện nói chuyện không?"
"Chị đợi em một chút." Lộ Dao quay về phòng mình rồi mới hỏi: "Bây giờ tiện, sao thế ạ?"
Chu Toàn: "Là thế này, bộ phận của bọn chị gần đây muốn tuyển người, chị nhớ em đã từng nói em muốn tự mình tìm công việc, không biết em tìm được việc hay chưa, nếu vẫn chưa tìm được, em gửi cho chị một phần sơ yếu lý lịch của em, chị sẽ gửi trực tiếp đến phòng nhân sự."
Lộ Dao rất phấn khích, nhưng chỉ vui mừng trong hai giây, đã lập tức xụi lơ, "Chị à, ngân hàng đầu tư của chị là ngân hàng đầu tư hàng đầu thế giới, sau khi em vào làm có lẽ là cũng chỉ có thể đi dọn toilet thôi."
Chu Toàn cười: "Với trình độ học vấn và bằng cấp của em, đúng là chỉ có thể đi dọn toilet."
Lộ Dao: "..."
Chu Toàn: "Nhưng em có thể nhận được một phần ưu đãi, không chỉ dựa vào bằng cấp của em thôi đâu, mà còn có rất nhiều tiêu chuẩn mềm, ví dụ như, sự tự tin, dễ thích nghi, nhan sắc có giá trị cao."
Lộ Dao nghĩ thầm, hóa ra ngoại hình đẹp cũng hữu ích đến thế.
"Nhưng mà... Chị, sao em cứ cảm thấy mình như cái bánh bị rơi mất nhân, nghe nói ngân hàng đầu tư của chị có khoảng hàng chục ngàn người cạnh tranh ở từng vị trí, em chỉ dựa vào ngoại hình thì có ổn không?" Tốt hay là xấu?
Chu Toàn cũng không vòng vo với cô nữa, "Dao Dao, chị chỉ thích em tự mình hiểu lấy. Thôi nói thật với em vậy, thật ra là boss của tụi chị đã nhìn trúng em, bảo chị hỏi em một tiếng, muốn đến làm việc không, chỉ cho em một cơ hội để nhận chức thôi, còn về việc em có thể ở lại hay không, thì em phải tự mình chiến đấu."
"Sếp của chị? Đã gặp qua em rồi sao? Sao lại nhìn trúng em?" Có quy tắc ẩn sao?
Chu Toàn nói: "Đúng vậy, ánh mắt của boss tụi chị luôn độc đáo, nhưng rất chuẩn."
Lộ Dao hỏi: "Là ai thế ạ?" Nếu là một lão già thì cô sẽ không đi.
"Sếp của chị là đối tác toàn cầu của ngân hàng đầu tư, là Tổng Giám đốc khu vực Châu Á, một người đàn ông bất cận nhân tình, Tưởng Bách Xuyên."
Lộ Dao: "... Không phải anh ta là giám đốc điều hành của tập đoàn Trung Xuyên sao?"
Chu Toàn: "Phải, tập đoàn Trung Xuyên chỉ là công việc bán thời gian của anh ta, nghe nói chỉ cần không vui là anh ta sẽ từ chức."
Lộ Dao: "..."
Chu Toàn hỏi tiếp: "Đến hay không đến? Chị còn phải trả lời thư ký của sếp nữa."
Lộ Dao hơi do dự, cô sợ mình sẽ không thể đảm nhiệm công việc này, như thế chẳng phải là bôi nhọ lên mặt Tưởng Bách Xuyên sao? Hơn nữa công việc ngân hàng đầu tư rất vất vả, sau này cô làm sao có thời giờ để yêu đương với Hoắc Viễn Chu nữa đây?
"Chị, em có thể suy nghĩ lại không?"
Chu Toàn nghẹn ứ, công việc này có biết bao nhiêu người vỡ đầu muốn vào làm, Lộ Dao đã không biết điều, mà còn muốn suy nghĩ lại, "Tổng Thư ký Tưởng bảo chị nói với em câu này, đến đây làm việc, đối với Hoắc Viễn Chu sẽ trăm lợi mà không một hại, em suy nghĩ lại đi."
"Em sẽ đi! Đi đi đi, chút nữa em sẽ gửi sơ yếu lý lịch của em cho chị ngay." Lộ Dao nghe thấy có lợi cho Hoắc Viễn Chu, cho dù là núi đao biển lửa cô cũng sẽ đi mà không chút ngần ngại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lộ Dao xoa trán, như là một giấc mơ, thế nhưng vận cứt chó của cô có thể đi đến một công việc cao to như vậy.
Nhưng vẫn cảm thấy không mấy chân thật, cô cũng hơi nghi ngờ, sao Tưởng Bách Xuyên có thể cho cô đến ngân hàng đầu tư chứ, cô tìm thấy số của Tưởng Bách Xuyên, gửi tin nhắn cho anh: 【 Anh Bách Xuyên, em rất thích công việc đó, nhưng em sợ em sẽ làm không tốt. 】
Tưởng Bách Xuyên trả lời lại rất nhanh: 【 đua xe có thể chơi, chơi game có thể chơi, thành tích tệ như thế mà cũng có thể hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, còn thi đậu cả nghiên cứu sinh, Lộ Dao, sao em lại không tự tin rằng mình có thể làm tốt công việc này? Anh bảo em đến, cũng không phải nhìn vào sắc mặt của ai, anh cảm thấy em có khả năng, thì mới có thể bảo em đến, ngân hàng đầu tư không bao giờ nuôi những người nhàn rỗi, không làm tốt, thì em sẽ phải rời khỏi đây. 】
Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm, 【 Cảm ơn anh, anh Bách Xuyên. 】
Tưởng Bách Xuyên: 【 Đừng khách sáo. Đúng rồi, nói với Hoắc Viễn Chu một tiếng, Giang Đông Đình lại lén góp vốn vào một quy mô lớn. 】
Lộ Dao: 【 Vâng ạ. 】
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tưởng Bách Xuyên, cô lập tức gọi cho Hoắc Viễn Chu.
Cô vốn định phàn nàn với Hoắc Viễn Chu vài câu, nói rằng mấy ngày nay lầu trên trang hoàng thật ồn ào, kết quả Hoắc Viễn Chu vừa nghe máy, những âm thanh trang hoàng cũng dừng lại.
Lộ Dao vẫn luôn nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xem có phải nhà ở lầu trên đã trang hoàng xong xuôi cả rồi hay không, vậy thì có thể an tâm ngủ trưa rồi.
"Dao Dao?"
"A, em đây. Anh đang làm gì vậy?"
Hoắc Viễn Chu: "Sửa sang lại đồ đạc."
Lộ Dao không hỏi anh sửa sang lại cái gì, mà là nghĩ đến lời dặn dò của Tưởng Bách Xuyên, hỏi anh: "Đúng rồi, quan hệ cá nhân của anh với Tưởng Bách Xuyên có phải rất tốt không?"
Hoắc Viễn Chu " Ừ " một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Quen biết rất nhiều năm." Không chỉ là quen biết, mà anh và Tưởng Bách Xuyên còn đều là đối tác của một ngân hàng đầu tư, chỉ là cổ phần ít hơn Tưởng Bách Xuyên một chút mà thôi.
"Anh ấy bảo em nhắc nhở anh, Giang Đông Đình lại tiến hành góp vốn."
Hoắc Viễn Chu khựng lại, "Được, anh biết rồi." Anh chuyển chủ đề và hỏi cô, "Vừa ngủ trưa dậy à?"
"Không ngủ, vẫn chưa ăn cơm nữa." Giọng Lộ Dao rầu rĩ: "Hoắc Viễn Chu, chúng ta đã không gặp nhau hai ngày rồi."
"Ừ."
Lộ Dao nằm lên giường, nắm lấy một nhúm tóc và quét lên mũi, giọng rất nhẹ: "Hoắc Viễn Chu, tối nay em muốn gặp anh."
"Được rồi, đến lúc đó sẽ làm em bất ngờ."
Hai mắt Lộ Dao sáng lên, vội hỏi: "Bất ngờ gì thế?"
"Bất ngờ mà em không thể đoán được."
Edit: Lạc Lạc