“Lão Lộ, nhìn cái gì vậy? Đi đi đi, tối nay hai anh em ta nhất định phải tâm sự đàng hoàng. Chú nói xem điều này hài biết bao, đã mấy năm rồi tôi chưa đi siêu thị, tối nay anh chị em của chú lại lôi kéo tôi cùng đi..." Người đàn ông trung niên blah blah một hồi, rồi quay đầu lại căn dặn với bà nhà mình đôi ba câu, sau đó lôi ông Lộ đi về phía quầy thu ngân.
Lúc ông Lộ bị lôi đi, ông còn quay đầu lại nhìn bọn họ một lần nữa.
Cho đến khi bóng dáng của ông Lộ biến mất trong tầm mắt, Lộ Dao vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hoắc Viễn Chu nắm tay cô, “Dao Dao?”
Hai mắt Lộ Dao dại ra, quay đầu lại nhìn anh, “Người lúc nãy là ba em, đúng không?”
Hoắc Viễn Chu khẽ thở dài, xoa đầu cô, “Nếu chuyện đã vỡ, đơn giản là nói chuyện công bằng đi, dù sao sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt.”
Lộ Dao không nghe lời Hoắc Viễn Chu nói, mà là lo lắng hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy mẹ em không?”
Hoắc Viễn Chu ngây người, ngay sau đó lắc đầu: “Hình như không.”
Lộ Dao thở phào, lập tức tách ra khỏi Hoắc Viễn Chu một khoảng, vội vàng chùm mũ áo khoác lên, giống như đi ăn trộm, lặng lẽ quan sát xung quanh, “Chúng ta gặp nhau ở tầng dưới.”
Nói xong cô lập tức chạy đi mất.
Hoắc Viễn Chu: “...”
Sau khi thanh toán xong, điện thoại của Hoắc Viễn Chu lại vang lên, là Lộ Dao gọi đến.
Hoắc Viễn Chu xách túi mua hàng, đi về phía cửa thang máy rồi mới kết nối cuộc gọi của cô, “Hai phút nữa anh sẽ đến tầng dưới.”
Lộ Dao: "Trước tiên anh hãy tìm một chỗ không có ai để trốn đi, chút nữa em gọi cho anh thì anh mới được ra.” Không cho Hoắc Viễn Chu có thời gian phản ứng lại, cô đã dập máy.
Sau khi Lộ Dao ngồi lên xe, cô không khởi động, đèn đường bên ngoài cửa sổ mờ và tối, bên trong xe cũng đen như mực, cô ngồi trên ghế xe ngây người một lúc, mới gọi điện thoại cho ông Lộ.
“Alo.” Giọng của ông Lộ rõ ràng trầm thấp và không có chút độ ấm nào.
Lộ Dao thở dài, lấy lại giọng điệu nhẹ nhàng như bình thường, hỏi: “Ba, ba đang ở đâu?”
“Có chuyện gì?”
“Mẹ đâu? Không ở cạnh ba à?” Lộ Dao hỏi, cô rất sợ lúc nãy vì lo lắng nên hoa mắt chóng mặt, mà cô không nhìn thấy bà Lộ.
Ông Lộ không lên tiếng.
Sóng điện truyền đến tiếng hít thở trầm thấp và nặng nề của ông Lộ, da đầu Lộ Dao tê dại từng cơn, nhưng vẫn mặt dày, hỏi lại lần nữa: “Ba à, mẹ đâu?”
Vẫn im lặng.
Lộ Dao nắm lấy ngón tay của mình, không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ chờ đợi ông Lộ phát cơn giận trong lòng mình ra.
Hai phút trôi qua, có thể lâu hơn.
Đầu điện thoại bên kia cuối cùng cũng vang lên giọng nói giận dữ, “Lộ Dao, bây giờ con vênh váo lắm rồi, đến Bắc Kinh, bản lĩnh của con suýt nữa đã kề vai sát cánh với mặt trời! Con còn dám qua mắt ba với mẹ con sao?”
Lộ Dao nghe xong, không nhịn được, cô liền bật cười một cách khó hiểu.
“Lộ Dao!”
“Có có có, lãnh đạo ngài có gì phân phó?”
“Nói với Hoắc Viễn Chu, tối nay sau khi về, ba muốn nói chuyện với nó.” Nói xong ông Lộ lập tức cúp máy.
Lộ Dao nhìn vào màn hình đang tối đi, híp mắt, vậy cuối cùng là bà Lộ có biết cô và Hoắc Viễn Chu đang ở bên nhau không? Lộ Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi cho ông Lộ.
Ông Lộ trực tiếp bấm tắt, Lộ Dao lại gọi, thế nhưng gọi không được, cô tức giận ném thẳng điện thoại lên bàn điều khiển, thế nhưng ông Lộ lại kéo số của cô vào danh sách đen!!
“Cộc cộc cộc.” Có người gõ vào cửa kính xe.
Lộ Dao quay mặt lại nhìn, là Hoắc Viễn Chu.Cô mở khóa cửa xe, rồi hạ cửa sổ xuống, “Cửa mở rồi.”
Hoắc Viễn Chu bỏ túi mua hàng xuống ghế sau, sau khi đóng cửa xe, anh lại mở cửa xe ở ghế lái ra, nói với Lộ Dao: “Xuống xe đi.”
“Làm gì?” Ngược gió gây án sao?
"Cùng em đi dạo.”
Trái tim Lộ Dao chìm xuống, ý anh là gì? Thỏa mãn mong muốn cuối cùng của cô, sau đó là không bao giờ quay trở lại nữa đúng không? Cô không động đậy, nhìn chăm chú vào Hoắc Viễn Chu, như muốn nhìn xuyên thấu anh.
Hoắc Viễn Chu nhìn cô, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó anh quay người lại, cong lưng xuống, “Lên, anh cõng em.”
“Hoắc Viễn Chu, cuối cùng anh có ý gì?” Lộ Dao đang lâm vào một mớ hỗn độn.
Hoắc Viễn Chu quay đầu lại: “Cũng đã bị phát hiện, vậy nên không cần phải trốn tránh hay giấu giếm nữa, lên.”
Khóe môi Lộ Dao cong lên, hóa ra không phải anh muốn đào ngũ.
“Đi đâu?” Lộ Dao hỏi.
Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, hơn nửa người đều áp lên lưng anh.
“Không biết, đi dọc theo đường.” Rồi quay trở lại con đường ban đầu.
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn về phía đèn đường, lúc nãy cô vẫn còn cảm thấy ánh đèn đường mờ nhạt và tối tăm, nhưng bây giờ cô lại thấy sáng rực và ấm áp.
“Hoắc Viễn Chu.”
“Hở?”
“Anh đã từng cõng ai khác chưa?”
“Cõng rồi.”
“... Ai?”
“Một cô bé tên là Lộ Chó Con.”
“...”
Lộ Dao nhớ năm cô mười tuổi, mỗi buổi sáng đều là do Hoắc Viễn Chu đưa cô đi học, cô không muốn ngồi xe, nên đã tìm mọi cách để cho Hoắc Viễn Chu cõng cô đến trường.
Hoắc Viễn Chu bất lực nói: "Lần cuối cùng, chịu không?”
Cô gật đầu liên tục: “Được, lần cuối cùng, lần sau người nào bảo chú cõng thì người đó là chó con.”
Khi ăn bữa sáng vào ngày hôm sau, cô cười khúc khích hỏi: “Chú Hoắc, chú biết tên cháu là gì không?”
Hoắc Viễn Chu liếc mắt nhìn cô, anh sẽ không trả lời một câu hỏi ngây thơ và ngu ngốc như vậy.
Cô tự hỏi tự trả lời: “Tên của cháu là Lộ Chó Con.”
Hoắc Viễn Chu: “...”
Vào năm đó, ngoài thời tiết xấu và mưa gió bão bùng, thì còn có một đoạn thời gian giận dỗi, mỗi ngày đi học, gần như đều là Hoắc Viễn Chu cõng cô.
Vì lúc đó công ty mà Hoắc Viễn Chu đang làm việc cách trường học khá xa, vì vậy cô không bao giờ bận tâm đến việc thức dậy vào sáu giờ sáng, chỉ để được anh cõng đi.
Lúc đó cô đối với anh là kiểu tình cảm như thế nào, chính cô cũng không biết.
Nhưng chắc chắn là không liên quan đến tình yêu, vì tuổi vẫn còn quá nhỏ.
Nhưng cô biết, điều đó rất không đơn giản, tính chiếm hữu với anh, không bao giờ không mãnh liệt, người khác có thể lấy đi mẫu xe mà cô yêu thích nhất, nhưng Hoắc Viễn Chu, những cô gái khác không được chạm vào anh.
Năm đó bọn họ vẫn chưa chuyển đến biệt thự giống như bây giờ, mà là sống trong căn hộ do trường học của ông Lộ phân cho giáo viên, người dân sống trong tiểu khu đều là giảng viên của trường, hàng xóm lầu trên lầu dưới, đều quen nhau.
Có lần Hoắc Viễn Chu và ông Lộ đưa cô đến quảng trường của tiểu khu để đi xe đạp, vợ của một đồng nghiệp của ông Lộ, dì ấy là dì Triệu, nói rằng nhà mình có một cô con gái, làm việc trong ngân hàng, bề ngoài trông cũng xinh đẹp, muốn giới thiệu cho Hoắc Viễn Chu.
Lúc đó cô vẫn còn nhỏ, nên cũng không để bụng chuyện này, sau đó dì Triệu thật sự đã mang một cô gái xinh đẹp đến nhà cô, sau đó nữa, Hoắc Viễn Chu còn đi xem phim với cô gái đó.
Có một buổi tối Hoắc Viễn Chu không về nhà ăn cơm, trên bàn cơm cô nghe bà Lộ nói, gia đình của cô gái đó rất hài lòng với Hoắc Viễn Chu, còn nói gì mà lúc nào đó hai gia đình sẽ cùng nhau ăn bữa cơm.
Sau khi cô nghe xong, trái tim một trận chua chát, mùi vị lúc đó cô không thể nào mô tả được. Cô không thể hiểu được tình cảm của mình dành cho Hoắc Viễn Chu, nhưng cô hiểu, sớm hay muộn gì Hoắc Viễn Chu cũng sẽ phải kết hôn và lập gia đình.
Sau đó Hoắc Viễn Chu sẽ có gia đình của riêng mình, những đứa con của mình, và anh sẽ không còn đối xử tốt với cô như vậy nữa.
Bữa cơm đó cô gần như không thể nào nuốt nổi, cô đã nói dối với bà Lộ rằng mình buồn ngủ, muốn về phòng ngủ sớm. Tuổi còn nhỏ, vốn là nằm xuống sẽ ngủ ngay, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được mất ngủ là như thế nào.
Vì trong lòng vẫn luôn suy nghĩ tại sao Hoắc Viễn Chu vẫn chưa về nhà, đợi ông Lộ và bà Lộ đi ngủ rồi, cô lại bò dậy, lặng lẽ đi xuống lầu.
Gia đình cô sống ở lầu ba, còn gia đình dì Triệu sống ở lầu hai, khi cô đi được nửa cầu thang xuống lầu hai, cô liền bắt gặp hai người đang tình chàng ý thiếp ở trước cửa nhà, cô gái nhón chân và hôn lên má Hoắc Viễn Chu, sau đó mới mỉm cười mở cửa đi vào.
Cô không biết tại sao, khi thấy cô gái đó hôn anh, nước mắt cô lập tức tuôn rơi.
Lúc Hoắc Viễn Chu bước lên lầu, anh liền bắt gặp hai mắt đẫm lệ và mông lung của cô, lúc đó ánh mắt của Hoắc Viễn Chu rất phức tạp, nhưng vì còn nhỏ nên cô cũng không hiểu được.
Hơn mười ngày tiếp theo, cô không nói lời nào với Hoắc Viễn Chu, dù anh có hỏi gì, cô vẫn cứ như một người câm, không lên tiếng, cũng không thèm nhìn anh.
Sau đó ông Lộ và bà Lộ đều đi công tác, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, sau khi ăn bữa tối xong, cô gái đó lại đến tìm anh.
Cô cho rằng Hoắc Viễn Chu sẽ từ chối cô gái đó, ở nhà làm bài tập cùng cô, nhưng không ngờ Hoắc Viễn Chu lại nói với cô rằng: “Dao Dao, làm bài tập nhanh lên, sau khi về chú sẽ kiểm tra.”
Sau khi Hoắc Viễn Chu đi, cô đã khóc một mình thật lâu, cũng không có tâm trạng để làm bài tập, cô gom hết đồ chơi và quà tặng mà Hoắc Viễn Chu đã mua cho cô và đặt tất cả ở phòng khách.
Tối hôm đó Hoắc Viễn Chu về rất sớm, chưa đầy nửa tiếng anh đã về nhà, thấy trên sàn nhà bừa bãi đồ chơi, anh hỏi cô: “Dao Dao, cháu làm gì vậy?”
Cô nói: “Cháu ghét chú, cháu cũng ghét đồ chơi chú tặng, cháu trả hết lại cho chú đó, sau này chú đừng ở nhà cháu nữa, qua nhà của cái dì đó ở đi, đừng bao giờ quay lại nữa!”
Cô vẫn còn nhớ lúc đó sau khi Hoắc Viễn Chu gom hết những món đồ chơi lại, anh đã bước đến và bế cô đến thư phòng, giọng dịu dàng: “Bài tập về nhà viết xong chưa? Lấy ra chú kiểm tra.”
Cô vẫn lờ anh đi.
Đến thư phòng, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, xoa đầu cô, giọng điệu rất bất lực: “Chú phải làm gì, thì cháu mới bằng lòng nói chuyện với chú đây?”
Cô buồn bực nửa ngày, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để nói ra những suy nghĩ ngây thơ và trẻ con của mình, “Chú Hoắc, cháu mười tuổi rồi, vài năm nữa thôi cháu sẽ trưởng thành, chú xem bây giờ cháu đã cao thế này, chú đừng kết hôn, đợi sau khi cháu lớn rồi, chú cưới cháu được không?”
Sau một hồi lâu nhìn cô, Hoắc Viễn Chu vẫn không nói gì, có lẽ đã bị cô dọa sợ.
Hai tay cô ôm cổ anh, bắt đầu đe dọa: “Chú Hoắc, chú nói gì đi, chú không nói cháu sẽ không buông tay đâu.”
Một hồi lâu sau Hoắc Viễn Chu mới hỏi cô: “Nói gì?”
“Nói là đợi sau khi cháu lớn lên chú sẽ cưới cháu làm vợ.”
Tối hôm đó, dù cho cô có đàn áp anh như thế nào, Hoắc Viễn Chu vẫn không nói gì, cuối cùng anh hầm hầm mặt, bảo cô đi ngủ nhanh lên.
Cô nghẹn khuất trong lòng, khóc sướt mướt cả đêm, sau khi khóc mệt mỏi cô mới ngủ thiếp đi. Hôm sau, cô ăn vạ trên giường, dù thế nào cũng không chịu dậy.
Hoắc Viễn Chu không thể chịu đựng được nữa, “Dao Dao, nếu còn không chịu dậy, sau này chú thật sự sẽ không quan tâm đến cháu nữa.”
Cô vẫn lặp lại câu nói đó: "Nếu chú không hứa với cháu, cháu sẽ không dậy.”
Cô lăn lộn và ăn vạ trên giường, chiến đấu với Hoắc Viễn Chu hơn nửa tiếng đồng hồ, Hoắc Viễn Chu không còn cách, đành phải đồng ý.
Chỉ vì cái gật đầu của anh, cô lập tức vui vẻ ra mặt.
Cái đó không tính là lời hứa, nhưng cô vẫn ghi nhớ suốt mười lăm năm, sau khi trưởng thành, mặc dù cảm thấy rất buồn cười, nhưng đó là nỗi nhớ duy nhất mà Hoắc Viễn Chu đã để lại cho cô.
Dựa vào nỗi nhớ đó, cô đã chống cự rất nhiều năm và không từ bỏ.
Vì vậy lúc ở Tokyo, cô vẫn nhớ mãi không quên và hỏi anh, lời đã từng hứa với cô, anh còn tính không?
Kết quả là anh không trả lời.
“Dao Dao? Sao không nói lời nào vậy?”
Hoắc Viễn Chu đã làm giáng đoạn dòng hồi ức của cô.
Lộ Dao ghé môi sát vào tai anh: “Muốn em nói gì?”
Hoắc Viễn Chu: “Nói gì cũng được.”
Lộ Dao ngẫm nghĩ, “Còn nhớ cô gái mà dì Triệu đã giới thiệu cho anh không?”
Hoắc Viễn Chu đáp lại không chút do dự, “Nhớ.”
“Chậc chậc, đến bây giờ vẫn không quên được à?” Ngoài miệng thì Lộ Dao trêu chọc, nhưng trong lòng lại chua chát vô cùng.
“Thật ra anh đã quên mất cô gái đó trông như thế nào rồi, nhưng anh vẫn còn nhớ có người cả ngày cứ khóc nhè và cáu kỉnh.”
Lộ Dao đấm thùm thụp lên vai anh, “Hoắc Viễn Chu, anh thật đáng ghét.”
Hoắc Viễn Chu đặt cô xuống, xoay người lại và ôm cô vào lòng, “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, lặng im vài giây mới nói: “Em tự hỏi, liệu lúc đó anh có thích em không.”
“Chắc chắn là không, lúc đó em mới mười tuổi.” Nhưng thấy cô không vui, trong lòng anh cũng rất khó chịu, bực bội kỳ lạ, cái cảm giác đó, đến bây giờ anh cũng chưa thể hiểu được.
Lộ Dao gật đầu, cô cũng cảm thấy vậy, nhưng vấn đề là, “Vậy sao anh còn vì em mà chia tay với cô ấy?”
Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng xoa lên má cô, không nhanh không chậm nói: “Chưa từng ở bên nhau, lấy đâu ra chia tay?”
Lộ Dao hơi ngạc nhiên, cho anh một ánh mắt "Anh cho rằng em là đồ ngốc ư?", nhịn không được mà tố cáo anh: “Nếu chỉ là bạn bè bình thường, vậy sao còn ôm hôn nhau!”
“Con mắt nào của em thấy anh hôn cô ấy?”
Lộ Dao nói: “Đều như nhau.”
Hoắc Viễn Chu không tranh cãi với cô nữa, anh cúi đầu xuống lấp kín miệng cô.
Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu ở bên ngoài đến mười giờ rưỡi mới trở về chung cư, khi ô tô rẽ vào bãi đỗ xe trong vườn hoa, trái tim Lộ Dao co thắt, thế nhưng ông Lộ đang ngồi trên băng ghế cạnh vườn hoa, trông tư thế, chính là đang đợi cô và Hoắc Viễn Chu.
Hoắc Viễn Chu phủ tay mình lên tay cô: “Không sao.”
Lộ Dao dừng xe lại, trái tim đập thình thịch, cô rút tay ta, ôm lấy anh: “Hoắc Viễn Chu, nếu ba em có nói gì đó không xuôi tai, anh cũng đừng nóng giận được không, em thay ông ấy xin lỗi anh.”
“Sao có thể chứ, thầy Lộ với anh mà nói, còn quan trọng hơn ba anh nữa.”
Lộ Dao thở dài, “Đi thôi, chắc ba em đợi chúng ta cũng lâu rồi.”
Sau khi bọn họ xuống xe, ông Lộ cũng đứng dậy.
Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu một trước một sau bước đến, khi đến gần, Lộ Dao chạy trước hai bước, ôm lấy cánh tay của ông Lộ, làm nũng với ông: “Ba à.”
Ông Lộ không lên tiếng, tầm mắt vẫn luôn dừng trên gương mặt của Hoắc Viễn Chu.
Hoắc Viễn Chu nhìn ông Lộ vài giây, lời nói đến miệng rồi nhưng làm sao cũng không nói ra được, và cũng không thể nuốt xuống.
Ông Lộ phá vỡ sự im lặng và lúng túng trước, ông thở dài, “Viễn Chu, không có gì muốn nói với anh hết à?”
Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao nhìn nhau, rồi nhìn về phía ông Lộ một lần nữa, cổ họng trượt nhẹ, cuối cùng anh cũng thốt lên một từ: “Ba.”
Edit: Lạc Lạc