Edit: Tuyết Khanh
Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng tư, là sinh nhật Lão phu nhân, trong phủ náo nhiệt vô cùng, Tiếu Tĩnh dậy thật sớm tắm rửa thay y phục mang theo cao hoa hồng đi mừng thọ lão phu nhân, hôm nay lão phu nhân ăn mặc trang trọng tinh thần tốt, khuôn mặt hiền lành, sau khi thấy Tiếu Tĩnh liền cười ha ha không ngừng, làm Tiếu Tình bên cạnh ghen ghét đến chết.
Tiếu Tĩnh chỉ thị Bội Nhi đem cao hoa hồng bưng lên cho mọi người nếm thử, Tiếu Tình dẫn đầu lấy trước một khối, ăn xong rồi sau đó dứt khoát kêu khó ăn muốn chết, Tiếu Tĩnh cũng không tức giận, khuôn mặt mỉm cười "Tình muội muội đã thấy khó ăn thì không nên ăn nữa." Khó ăn còn đem cả khối đều ăn hết? đúng là người khẩu thị tâm phi.
Lão phu nhân cắn một cái sau đó dứt khoát gật đầu "Rất hợp khẩu vị lão thái bà này, nếu cảm thấy khó ăn thì tất cả đều thuộc về ta." Lão phu nhân khiến người một nhà đều nỡ nụ cười, hôm nay bà là người được chúc thọ, bà cười mọi người cũng phải cười theo.
"Tổ mẫu, ta cũng muốn ăn." Tiếu Vũ trốn ở phía sau lão phu nhân nhỏ giọng nói, hôm nay địa vị của Lý di nương ở phủ Trấn quốc công cao, Tiếu Vũ lá gan cũng lớn rất nhiều, cũng dám chủ động nói chuyện. Lý di nương đứng ở một bên ngượng ngùng nhìn Lão phu nhân "Thực sự là. . . Tiểu hài tử hay tham ăn."
Lão phu nhân thật vui vẻ, xem ai đều thấy thuận mắt "Đến đến đến. . . Tất cả mọi người đến nếm thử."
Tiếu Vũ cầm một khối, đưa tới bên miệng cắn một cái lập tức cảm thấy mùi thơm tỏa ra bốn phía "Đại tỷ tỷ, thơm quá! Bất quá làm sao Vũ nhi cảm giác mùi này thật quen thuộc chứ?"
Tiếu Tĩnh mỉm cười "Không phải là rất quen thuộc sao? Mấy ngày hôm trước muội mỗi ngày chạy đến trong viện của ta ngửi hương hoa hồng, có thể nào không quen thuộc?"
Sắc mặt Tiếu Vũ kinh ngạc, lại cắn một cái "Thực sự, đúng hương hoa hồng. Chẳng lẽ là dùng hoa hồng trong hậu viện của tỷ tỷ làm ra sao?"
"Dĩ nhiên." Tiếu Tĩnh chỉ cảm thấy này Tiếu Vũ dần dần hoạt bát đáng yêu lên.
" Tham ăn như vậy, cũng không sợ ăn đến chết sao." Mặt Tiếu Tình tràn đầy đố kị, châm chọc khiêu khích.
"Đại tỷ tỷ ôn nhu hiếu thuận, bánh ngọt này là để hiếu kính tổ mẫu, tổ mẫu yêu thương chúng ta mới không tiếc để cho chúng ta đều nếm thử, cho dù có người bởi vì đố kị đại tỷ tỷ mà rắp tâm bất lương ở trong bánh ngọt động tay động chân, Vũ nhi cũng không sợ, đại tỷ tỷ là ngự y y thuật tốt, Nhị tỷ tỷ nói ra lời như vậy có phải là đang nghi ngờ Đại tỷ tỷ?" Tiếu Vũ đi theo bên người Tiếu Tĩnh một thời gian dài cuối cùng cũng có chút nhanh mồm nhanh miệng, sau khi Tiếu Vũ nói xong Tiếu Tình chẳng biết làm sao đánh trả.
"Tam tiểu thư. Trên đời này đó. Có người thích cũng sẽ có người không thích, có cái gì mà kỳ lạ, chỉ sợ có người rõ ràng thích lại nói không thích." Khóe miệng Lý di nương lại cười cười nói
Vương di nương nghe xong nổi trận lôi đình, từ khi nào bắt đầu Lý di nương chỉ biết trốn ở góc cầu có thể ăn cơm no miệng cũng dám cùng mình đối nghịch. Nhìn lại trang sức nàng ta bây giờ, một thân hoa phục, phối hợp khéo léo, càng thêm minh diễm rung động lòng người. Ngẫm lại, lão gia đã bao lâu không đi qua phòng mình, từ lúc nào nữ nhân này đã hoàn toàn chiếm lấy lão gia?
"Ngươi cái này yêu phụ." Sau khi Vương di nương nghĩ tới những thứ này cũng không thể nhịn được nữa, tay chỉ vào Lý di nương trong miệng mắng yêu phụ.
"Yêu phụ? Vương di nương thế nào nói ra lời này?" Khóe miệng Lý di nương như trước mỉm cười hỏi.
"Ngươi mê hoặc lão gia."
"Ngươi chính mắt nhìn thấy?"
" Hiện tại mỗi ngày Lão gia đều ở lại trong phòng ngươi."
" Trước đây Lão gia mỗi ngày cũng ở lại trong phòng ngươi, lẽ nào ngươi cũng là yêu phụ?"
"Ngươi. . ."
"Được rồi." Lão phu nhân vỗ lên mặt bàn, cũng không nhìn một chút hôm nay là ngày gì, lại đang trước mặt bà tranh thủ tình cảm? Thực sự là một bầy không thể nào lên nổi mặt bàn mà. (người mà bà già này gọi là bầy/đàn vãi ~~)
Lý di nương lập tức nhận thức được sai lầm, khom lưng xin lỗi lão phu nhân, cuối cùng tâm tình của Lão phu nhân cũng bình phục một ít "Hôm nay tới đây đều là trọng thần quan to trong triều đình, các ngươi chớ để xảy ra bất kỳ sai lầm nào ném mất mặt mũi của phủ Trấn quốc công.