Edit: Tuyết Khanh
Nữ ngự y có tiếng ở nước Tây Hạ, việc này một khi truyền ra giống như địa lôi oanh tạc làm cho nước Tây Hạ đảo lộn, từng nhà đều đang nghị luận chuyện này. Trong cung các ngự y càng không cách nào tiếp thu, bọn họ nghiên cứu bệnh của Thánh Khanh Vương đã vài chục năm nhưng như trước không có đầu mối, nhưng hôm nay một tiểu thư khuê các lại nói nàng có thể trị hết bệnh này, đây không phải câu cửa miệng của nhiều thế hệ ngự y bọn hắn sao? Kết quả là các ngự y trong cung đều ở đây mắng Tiếu Tĩnh không biết sống chết nói khoác mà không biết ngượng, vì làm ngự y không ngại lừa gạt bệnh hết thuốc cứu chữa của Thánh Khanh Vương.
Ngày mai chính là sinh nhật Lão Phu Nhân phủ Trấn quốc công, bên trong phủ nơi nơi vui mừng, gã sai vặt bọn nha hoàn cũng vui vẻ khắp nơi vội vàng. Lúc này lại có một chỗ sân nhỏ vô cùng an tĩnh, đó chính là Mạn Đà Viên, Lão Phu Nhân từng ra lệnh, nếu người nào không được sự cho phép của Tiếu Tĩnh liền tự tiện xông vào Mạn Đà Viên thì sẽ phạt nặng, kết quả là trong sân Tiếu Tĩnh cứ như vậy thành cấm địa phủ Trấn quốc công, bên ngoài vui sướng hơn nữa cũng không ảnh hưởng được sự thanh tĩnh như trước của Mạn Đà Viên.
"Tiểu thư, Lý di nương tới, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng người bàn bạc." Vương ma ma như trước nhanh chân nhanh tay khuôn mặt mỉm cười lễ phép khéo léo bẩm báo.
"Để cho nàng đi vào đi!" Tiếu Tĩnh cầm ống tay áo đem bút lông nhẹ nhàng để xuống, sắc mặt lạnh nhạt, cử chỉ ưu nhã.
Không lâu lắm Lý di nương một thân hoa phục liền chậm rãi đi đến, đầu tiên là cử chỉ khéo léo lễ độ, Tiếu Tĩnh khẽ gật đầu liền ngồi xuống "Di nương hôm nay hẳn là bận rộn đến chân không chạm đất mới đúng, tại sao có thể có thời gian rỗi đến Mạn Đà Viên?"
"Là như vậy, ta vừa đi kiểm kê đồ cưới phu nhân."
"Có thể có gì không ổn sao?" Tiếu Tĩnh bưng lên ly trà Song Nhi chuẩn bị nhẹ uống một hơi hỏi.
"Hôm qua ta tự mình đi kiểm kê đồ cưới phu nhân, đây là danh sách." Lý di nương đem danh sách hai tay trình lên."Còn có một chuyện trong lúc vô tình nô tỳ phát hiện, một ngày kia Lão Phu Nhân chỉ thị nô tỳ đi kiểm kê đồ cưới ta liền dẫn nha hoàn ma ma đi trước dò xét một chút, đồ cưới phu nhân nhiều, phân biệt đặt ở phía đông khố phòng và phía tây khố phòng phủ Trấn quốc công, phía đông khố phòng cách viện của ta xa hơn một chút ta liền đi kiểm kê phía tây khố phòng trước, ngày đó kiểm tra bởi vì trong góc phòng phía đông khố phòng rớt một viên dạ minh châu ta liền lệnh nha hoàn nhặt lên đặt vào trong hộp, nhưng ai biết hôm qua ta tự mình kiểm kê đến cái góc kia khi viên dạ minh châu vậy mà không thấy đâu."
Tiếu Tĩnh khẽ nhíu mày, vài cái vật phẩm đồ cưới so sánh với viên dạ minh châu cũng không phải là một vật đáng giá, nếu là vì đổi bạc cũng sẽ không chỉ lấy một viên dạ minh châu, hơn nữa dạ minh châu buổi tối sẽ phát quang dễ dàng bị thị vệ giữ cửa phát hiện, tên trộm đó tại sao phải ngu ngốc đi đến trộm một viên dạ minh châu chứ?
"Viên dạ minh châu kia rất lớn, là vật phẩm thượng thừa, buổi tối có thể rọi sáng cả phòng, chỉ cần người có chút đầu óc cũng sẽ không lựa chọn trộm nó, kẻ trộm chọn trộm nó nô tỳ thật sự là không thể nào hiểu được, giống như tiểu thư thấy, việc này có thể hay không có cái gì kỳ lạ?"
"Đoạn thời gian trước hình như Ngô ma ma biến mất vài ngày." Tiếu Tĩnh làm như lơ đãng nói ra một câu, Lý di nương cau mày một cái "Lẽ nào người trộm dạ minh châu là muốn dùng vào việc khác mà không phải là để đổi bạc?"
Tiếu Tĩnh mỉm cười liền không nhiều lời nữa, Lý di nương tất nhiên biết tính tình của nàng, hơi thi lễ một cái sau đó liền chậm rãi lui ra ngoài.
Vương ma ma nhìn Lý di nương ra khỏi cửa phòng sau đó liền tiến lên nhắc nhở "Tiểu thư, có nên đi chuẩn bị thọ lễ cho Lão Phu Nhân hay không?"
Tiếu Tĩnh nhìn Vương ma ma cười thần bí "Thọ lễ! Đã sớm chuẩn bị rồi. Ma ma yên tâm đi." Nói xong Tiếu Tĩnh liền đi ra cửa đến hoa viên của mình. (vườn hoa)
Hoa ở hậu viện vẫn giống như trước đây nở rộ kiều diễm, sau khi trải qua sự kiện kia Tiếu Tình cũng không dám lén lút đến vườn hoa nữa, Tiếu Tĩnh mang theo rổ đến hái được không ít cánh hoa hồng, dự định làm một ít cao hoa hồng cho Lão Phu Nhân. ( bánh ngọt vị hoa hồng)