Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 50: dàn xếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Aubrey.

Bánh vừa mới ra lò, Nguyên An Bình liền không nhịn được cắt trước một miếng nhỏ, đưa cho Hoắc Tiểu Hàn nếm thử: "Mùi vị thế nào?"

Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười gật đầu: "Ăn ngon."

Nguyên An Bình vừa cắn bánh bột ngô vừa nói: "Lần sau làm bánh khoai lang đi, ta còn nghe nói nếu như ăn bánh màn thầu còn nóng hổi thì sẽ càng ngon hơn."

Bánh bột ngô này được làm từ một ít tiểu mạch và một ít hoa màu, hắn có mua một chút hoa màu từ thị trấn, chủ yếu là vì cảm thấy mới mẻ. Làm một người hiện đại, hoa màu ở trong lòng hắn cũng có giá trị ẩm thực ngang bằng với những món ăn khác. Nhưng mà ở đây, hoa màu còn đắt hơn cả tiểu mạch.

Bánh vừa mới ra lò là ăn ngon nhất, đương nhiên, so với bánh bột ngô thì bánh màn thầu vừa mới ra lò ăn ngon hơn, đặc biệt là bánh màn thầu hấp.

Hai người đem hai cái bánh vừa hấp xong bỏ vào trong một cái rổ đã được lau sạch, Nguyên An Bình nói với Trọng Tôn Thụy đang ngồi bên cạnh bếp sưởi ấm: "Lát nữa các ngươi hẳng ăn, nhớ chừa lại bụng để còn ăn thịt."

Trọng Tôn Thụy cười gật đầu, vốn dĩ lúc nghe được mùi hương là bé đã rất thèm rồi.

Nghĩ đến thịt dê, Nguyên An Bình hỏi Trọng Tôn Thụy: "Ngươi ăn được thịt dê không? Nếu như ăn không quen, thì ta sẽ nói Tiểu Hàn xào thêm đồ ăn cho các ngươi." Hắn đặc biệt thích mùi vị của thịt dê, nên rất thích ăn thịt dê, cho dù biết làm nhưng cũng không thể nấu được một nồi thịt dê ngon. Thế nhưng, có vài người lại không ăn được, nên những người đó cực kỳ không thích ăn thịt dê.

Trọng Tôn Thụy nói: "Ta ăn được." Có thịt ăn là tốt lắm rồi, nào cần để ý nhiều như vậy, trong ấn tượng của bé, chỉ cần là thịt thì đều rất ngon.

...

Mùi thịt từ trong bếp toả ra, Phương Hoa vốn đang ở bên ngoài tán gẫu với vài người, ngửi được mùi hương liền đi vào nhà bếp: "Đại tẩu! Thịt trong nồi nấu như thế nào vậy? Thật là thơm a."

Nguyên Đại Phú cũng đi vào cùng với nương nó, vừa nghe được mùi thịt liền kéo tay của nương nó: "Nương! Thịt nấu xong chưa? Con muốn ăn thịt, con đói lắm rồi!"

"Xem con thèm như vậy, để ta đi xem xem." Phương Hoa nói xong liền muốn đi tới mở nắp nồi.

Chu Hương Chi thấy vậy liền vội vàng ngăn cản: "Đừng mở nắp nồi, còn chưa nấu xong mà. Các ngươi cũng không giúp đỡ được gì, đi ra ngoài chờ đi."

Phương Hoa lại nói: "Ta cảm thấy cũng sắp xong rồi, ngươi xem Đại Phú buổi trưa vẫn chưa được ăn cơm, cho nó một khối thịt ăn trước đi."

Từ trước đến nay, Chu Hương Chi vô cùng căm ghét cái loại người vô lý này, chỉ ngại không chiếm đủ tiện nghi. Hai vợ chồng nói là đến giúp đỡ, kết quả là chỉ đi qua đi lại loanh quanh trong sân, ngay cả ở trong phòng bếp, Phương Hoa cũng chẳng động tay làm bất cứ việc gì, chỉ biết bày ra tư thế ngồi chực chờ trước nồi chờ ăn. Mặc dù nàng vốn không phải là kiểu người hung dữ, lại còn là Đại tẩu thì phải rộng lượng một chút. Vì không muốn gây trở ngại đến những người bên ngoài, nàng cũng không thể nói thẳng ra là không muốn cho bọn họ ăn, liền nhân tiện nói: "Thịt trong nồi vẫn còn chưa chín, chờ làm xong thì ăn chung với mọi người. Ai ở đây cũng chưa ăn gì cả, để một đứa bé như nó ăn trước, thành thật mà nói chẳng có quy củ chút nào."

Nguyên Đại Phú không quản nhiều như vậy, vừa nghe được mùi thịt là chỉ muốn mau chóng được ăn, như vậy nó mới vừa lòng, nó không nhịn được bắt đầu nháo: "Nương! Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!"

Nghe lời Chu Hương Chi nói khiến trong lòng Phương Hoa rất không cao hứng, nói nhiều như vậy còn không phải là sợ cả nhà bọn họ ăn sạch sao? Nàng lạnh mặt, đánh lên lưng Nguyên Đại Phú: "Ăn ăn ăn! Chỉ biết có ăn thôi, không nghe hiểu tiếng người hả?! Không nghe bá mẫu của con nói hiện tại không thể ăn hay sao? Con muốn ăn cũng ăn không hết nổi đâu."

Nguyên Đại Phú căn bản không sợ nương của nó, mạnh miệng rống: "Bá mẫu lừa người, mặc kệ, con muốn ăn thịt!"

Chu Hương Chi không thèm để ý Phương Hoa đánh hài tử là cố ý làm cho nàng xem, lại nói mùa đông ai cũng mặc áo rất dày, bị đánh một cái vốn chẳng có hề hấn gì: "Được rồi! Ráng nhịn đi, chờ cơm làm xong rồi ăn."

Không muốn tiếp tục dây dưa cùng đối phương, nàng lớn tiếng gọi bên ngoài: "Đại Trụ! Con tới đây."

Đại Trụ vốn đang đưa đồ vật cho cha hắn, nghe thấy nương gọi mình, hắn liền đáp một tiếng rồi đi vào trong nhà bếp: "Nương! Người tìm con có chuyện gì?"

"Đi qua nhà An Bình xem bọn họ đã làm xong bánh bột ngô chưa, nếu đã làm xong thì kêu bọn họ qua đây luôn đi."

"Được! Con đi ngay."

Chu Hương Chi nhìn Phương Hoa vẫn không có ý định rời khỏi nhà bếp, liền nói với nàng: "Hoa! Phụ ta một tay, giúp ta rửa hai rổ cải thảo đi."

Trời lạnh như thế này, Phương Hoa vốn không muốn động tay đi rửa rau, liền giả vờ như vừa nghĩ ra cái gì: "Hảo! Nhưng mà lúc nãy cha Đại Phú nhờ ta giúp hắn làm chút việc, ta quên mất, thôi không còn thời gian nữa, ta đi trước hỏi xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, lát nữa sẽ trở lại rửa rau." Nói xong liền lôi kéo nhi tử đi ra ngoài.

Triệu thị vừa thấy Phương Hoa đi ra ngoài, liền không nhịn được nói: "Nàng ta đúng thật là..."

Người trong thôn ai mà không biết Phương Hoa, ngoại trừ những kẻ ngưu tầm ngưu mã tầm mã với nàng, thì những người khác đều không muốn cùng nàng kết giao. Sau khi quen biết người nào, liền đặc biệt tự coi mình không phải là người ngoài, nhìn thấy bất cứ thứ gì vừa lòng là sẽ há mồm muốn lấy, không cho còn bị nàng chửi tục một câu, cực kỳ khiến cho người khác tức giận. Nàng ta đặc biệt là loại người chỉ thích chiếm tiện nghi của người khác.

Chu Hương Chi vốn không ưa Phương Hoa, tuy rằng những ngày thường cũng chẳng có giao du gì. Hơn nữa, từ nhà nàng muốn qua nhà Phương Hoa thì rất xa, chỉ có những lúc bất đắc dĩ thì mới đi qua. Cái gọi là nhắm mắt làm ngơ, đối với thái độ của Phương Hoa, không cần phản ứng lại thì Chu Hương Chi sẽ không phản ứng.

Thừa dịp Phương Hoa rời khỏi nhà bếp, động tác của Chu Hương Chi nhanh nhẹn đem đồ ăn rửa sạch rồi cắt ra. Đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, chờ cho đến khi chín, là hai nồi thịt dê có thể ăn được rồi.

Thời điểm Đại Trụ đến, Nguyên An Bình bọn họ cũng đã thu thập đồ vật gọn gàng xong.

"Bánh bột ngô đã nấu xong chưa?"

Nguyên An Bình để hắn nhìn bánh bột ngô trong giỏ: "Nhiêu đây đủ ăn chưa?" Tuy rằng hắn cảm thấy không ít, nhưng cũng không quá chắc chắn, dù sao thì người ở đây chỉ cần được ăn ngon thì sẽ làm việc.

Đại Trụ nhìn xuống, một giỏ tràn ngập bánh bột ngô, xem ra số lượng cũng đủ rồi: "Nhiêu đây là được rồi, còn có hai nồi thịt dê nữa, khẳng định đủ ăn."

Hắn dễ dàng đem giỏ nhấc lên: "Chúng ta đi qua bên kia đi."

Thấy Trọng Tôn Thụy không dám làm ra hành động gì, hắn liền nói: "Tiểu tử này cũng cùng qua bên đó ăn đi."

Hoắc Tiểu Hàn cũng nhìn về phía Trọng Tôn Thụy nói: "Tiểu Thụy! Không thì ngươi cũng đi cùng chúng ta qua bên kia ăn đi, lát nữa ta sẽ đưa cơm cho gia gia ngươi."

Trọng Tôn Thụy cự tuyệt: "Các ngươi đi đi, ta ở lại chỗ này bồi gia gia."

"Vậy cũng được, lát nữa ăn xong ta sẽ mang một ít về cho các ngươi." Nguyên An Bình hỏi: "Không thì, ta đem thức ăn trước qua cho các ngươi nhé?"

Trọng Tôn Thụy vội đáp: "Không cần, ta có thể tự mình đi lấy."

"Hảo! Lúc lấy nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị phỏng."

Trên đường đi, Nguyên An Bình nghĩ đến lát nữa mười mấy người cùng nhau ăn cơm, khẳng định cần không ít bàn ghế: "Đại Trụ ca! Bàn ghế đã chuẩn bị xong chưa? Có muốn ta lấy thêm bàn ghế ở nhà mang đến hay không?"

"Không cần! Cha ta đã đi mượn mấy nhà gần đó, cũng đủ rồi."

Thấy sự tình đều đã được an bài thoả đáng, Nguyên An Bình liền yên tâm, trong lòng thầm suy đoán không biết mùi vị thức ăn như thế nào, lúc này hắn đã bắt đầu thấy đói bụng rồi.

Tiến vào sân, việc đầu tiên mà Nguyên An Bình làm đó là quan sát mái nhà đã được sửa chữa tốt, sau đó liền cười nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Đã sửa xong rồi a, xem bộ dạng cũng rất tốt. Tuy rằng phòng đất có chút không dễ nhìn, nhưng đông ấm hạ mát, so với ở phòng gạch thì càng thoải mái hơn."

Hoắc Tiểu Hàn nhìn gian phòng, cười đến cực kỳ thoả mãn. Y không có nguyện vọng gì lớn lao, có chỗ ở là được rồi. Y cảm thấy bản thân có thể chịu được cực khổ, cũng chịu dốc sức, cuộc sống trong tương lai nhất định sẽ không quá khó khăn.

Phương Hoa vừa nhìn thấy hai người bước vào, liền tươi cười đến gần: "Đến đây nào."

Nói xong liền quan sát Hoắc Tiểu Hàn một phen, còn cố ý nói: "Ta thấy khí sắc của ngươi trông tốt hơn rất nhiều a? Trước đây còn nghe người trong thôn đồn rằng ngươi bị bệnh rất nặng, còn nói cái gì mà không sống nổi, đồn đại ầm ĩ đến mức hồ đồ. Còn nói cái gì mà là do cha nương ngươi hại, ta nghe nhưng cũng không tin, nào có cha nương nào mà không yêu thương hài tử của mình a. Nhìn dáng vẻ của ngươi rất tốt mà, lời đồn kia thật là vô căn cứ, cũng không biết là do ai đồn, nào có chuyện đi nguyền rủa người khác như vậy a. Ngươi và cha nương ngươi..."

Như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền thở dài một hơi đầy tiếc nuối nói rằng: "Xem trí nhớ của ta này, sau này ngươi không thể gọi bọn họ là cha nương được nữa."

Nghe thấy nàng nói lời này, Hoắc Tiểu Hàn cũng không biết nên trả lời ra sao, cũng không thể bày ra khuôn mặt tươi cười mà đối diện với nàng được.

Nguyên An Bình cau mày, người này không biết xem người, xem tình hình mà nói sao?

Nguyên Căn Thạc liền bước tới làm bộ dạy dỗ Phương Hoa: "Ngươi nhìn bản thân đi, thực sự là hết chuyện để nói, nhà người ta có chuyện khó xử mà, nói cái gì mà bệnh với không bệnh."

Sau đó hắn liền cười nói với Nguyên An Bình: "Nương Đại Phú nói chuyện thẳng thắn quá a, đầu óc cũng không được bình thường, các ngươi không cần để ý a."

"Ha ha." Ngay cả một khuôn mặt tươi cười, Nguyên An Bình cũng lười cho.

"An Bình! Các ngươi lại đây ngồi đi." Nguyên Căn Thịnh thấy tình huống bên này, liền vội vàng chạy tới bắt chuyện với mọi người: "Tất cả mọi người đều đi rửa tay đi, rồi hẵng trở lại đây ăn cơm."

Nguyên An Bình dẫn Hoắc Tiểu Hàn vào trong, hắn sợ Hoắc Tiểu Hàn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, dù sao cũng không có hài tử nào có thể tiếp thu được chuyện cha nương của mình không còn để ý đến mình nữa: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi đi đến nhà bếp giúp bá mẫu đi, bảo nàng cho ngươi nhiều thịt một chút."

Quả thực trong lòng Hoắc Tiểu Hàn đang cảm thấy rất không thoải mái, mỗi khi nhớ tới người nhà là y liền có cảm giác choáng ngộp vô cùng. Nhìn đến thần sắc quan tâm của Nguyên An Bình, y chợt nhận ra vẫn còn có người quan tâm mình, trong lòng dễ chịu hơn một chút, y mỉm cười đáp: "Đại phu nói ta không thể ăn quá nhiều thịt."

Thấy y nở nụ cười, Nguyên An Bình liền an tâm hơn một chút: "Không sao, vậy ngươi múc thêm một ít xương sườn đi, thịt tuy không nhiều, nhưng mùi vị vẫn hoàn hảo."

"Được."

Hơn mười người cùng nhau ăn cơm đặc biệt náo nhiệt, lớn tiếng oang oang, tụ lại một chỗ nói chuyện trông rất là cao hứng.

Nguyên An Bình thân là tiểu bối nên phải ngồi bên cạnh Đại Trụ mà yên tĩnh ăn cơm, trong bát của hắn có không ít thịt, đây là do bá mẫu của hắn âm thầm múc cho hắn. Mùi vị thức ăn thật sự rất ngon, bất quá lại có chút khác biệt so với trước đây, hắn đã quen khi ăn thịt dê thì phải bỏ thêm rau thơm và một ít tỏi phi vàng.

Ở nơi này, muốn có rau thơm trong mùa này thì không cần nghĩ đến, còn tỏi thì... Hắn ngồi một bên vừa uống canh, vừa âm thầm suy nghĩ.

Sau khi đưa cơm cho Trọng Tôn Thụy xong, Hoắc Tiểu Hàn liền cùng với Chu Hương Chi ở trong nhà bếp ăn cơm. Làm một song nhi, bên ngoài chỉ toàn là những nam nhân trưởng thành khiến cho y không thể ngồi cùng một bàn với họ.

Chu Hương Chi bưng cơm đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, đối với Phương Hoa cùng ngồi ăn với bọn họ, nàng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Phương Hoa ở một bên múc thịt cho nhi tử ăn, một bên liếc nhìn nồi thịt còn lại vẫn chưa có ai mở ra ăn. Nàng vốn dĩ sẽ để cho mình và nhi tử lấy thêm vài khối thịt ăn, thế nhưng cứ mỗi lần nàng muốn mở nắp nồi, thì Chu Hương Chi liền đi qua ngăn cản, nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Lại tiếp tục chờ cho đến khi nồi thịt này được mở ra, nàng sẽ nhanh chóng bắt lấy cái muôi, như vậy là có thể tuỳ ý múc thêm thịt được rồi.

Hoắc Tiểu Hàn yên tĩnh ăn cơm, ngoại trừ Phương Hoa ở một bên thao thao bất tuyệt, cũng chẳng còn người nào khác mở miệng nói chuyện, trong nhà bếp so với bên ngoài thì yên tĩnh hơn rất nhiều.

Một bữa cơm ăn xong, đã là lúc mặt trời lặn ở phía Tây. Những người khác đều dồn dập rời đi, cả nhà Nguyên đại bá giúp đỡ đem những đồ vật đã được tu sửa tốt chuyển vào trong phòng, ngay cả Trọng Tôn đại thúc đang bị thương cũng được đỡ vào trong.

Tuy rằng Nguyên An Bình cảm thấy nên cho Trọng Tôn đại thúc tạm thời nằm ở giường sưởi nhà hắn, đối với đối phương mà nói cũng có lợi cho sức khoẻ hơn, nhưng hắn lại không thể qua ở chung một nhà với Hoắc Tiểu Hàn. Cho nên cũng chỉ có thể để cho đối phương chịu thiệt thòi một chút, nhìn giường đã được bày sẵn, đệm chăn cũng mới tinh, nhất định rất ấm áp, hắn cũng đến giúp đỡ nâng Trọng Tôn đại thúc lên giường ngồi.

"Các ngươi cứ ở tạm như vậy trước đi, có cái gì không tiện thì cứ nói với ta, đừng khách khí."

Trọng Tôn đại thúc nhìn Nguyên An Bình, chân thành nói lời cảm ơn: "Đã rất tốt rồi, đa tạ."

"Không cần khách khí." Hắn dặn dò Trọng Tôn Thụy: "Chú ý gia gia của ngươi một chút, nếu như ngài có chỗ nào không thoải mái, có thể gọi Tiểu Hàn ca ca đến hỗ trợ."

Trọng Tôn Thụy vâng lời đáp: "Đã nhớ."

Nguyên An Bình đi ra ngoài, tiến vào gian phòng của Hoắc Tiểu Hàn, thấy y đang ngồi ở bên giường nghĩ ngợi chuyện gì đó, liền hỏi: "Cảm giác về gian phòng này như thế nào?"

Hoắc Tiểu Hàn xem xét cả gian phòng: "Rất thoải mái."

Không nhiều lời gì thêm, Nguyên An Bình cũng đã hiểu rõ cảm thụ của y, hắn nhìn về phía cửa sổ: "Chờ đem giấy trên cửa sổ thay lại là xong."

"Ân." Hoắc Tiểu Hàn nhìn xuống mặt đất, trầm ngâm trong chốc lát, rồi mới nói: "Sáng sớm ngày mai ngươi đến đây ăn điểm tâm đi."

Nguyên An Bình nhìn về phía y: "...Hảo."

Truyện Chữ Hay