Editor: Aubrey.
Nghe Hoắc Tiểu Hàn nói muốn đi lấy nồi bát, Nguyên An Bình cũng muốn cùng đi theo, hắn có ở đây thì cũng không giúp đỡ được gì, vừa động thủ làm chút việc gì đó thì sẽ bị người khác giành làm. Hắn chỉ có thể ở một bên trông coi, còn không bằng nên đi về nhà thì hơn.
Trên đường, Chu Hương Chi hỏi Nguyên An Bình: "An Bình! Ngươi mua mấy cái bát?"
"Sáu cái bát, còn có sáu cái đĩa và hai cái chậu bằng sứ."
Chu Hương Chi âm thầm tính toán một chút, để cho người một nhà dùng bấy nhiêu đây thì... Hẳn cũng đủ rồi.
Chỉ là, tối nay muốn mời người ta ăn cơm thì chỉ có mấy cái bát như vậy là không đủ. Nàng nghĩ, lát nữa sẽ nhờ trượng phu đem thêm mấy cái bát ở nhà mình ra, nếu như thật sự không đủ thì sẽ mượn thêm từ người khác vài cái.
Thời điểm Nguyên An Bình bọn họ đẩy đại môn vào nhà, Trọng Tôn Thụy đang ngồi cạnh giường sưởi bồi gia gia của bé nói chuyện. Bé chưa bao giờ được nhìn thấy loại giường có thể toả ra hơi nóng như thế này, mùa đông này cũng không cần tiếp tục ăn gió nằm sương ở bên ngoài, còn sắp có được một chỗ an thân, trong lòng bé liền yên tâm, cũng chính vì vậy mà tính tình hoạt bát cũng lộ ra, khiến cho bé nói nhiều thêm mấy phần.
Trọng Tôn Liên Giác cũng nhận ra được điều này, trong lòng cảm thấy rất đau lòng, hai năm qua hài tử này cũng chỉ vì ông mà đã chịu khổ rồi.
Nghe được ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Trọng Tôn Thụy liền vội vàng xuống giường: "Gia gia! Con ra ngoài nhìn xem."
Nguyên An Bình vừa bước vào sân, tiếp đón hắn đầu tiên chính là ba con chó nhỏ. Bởi vì được cho ăn rất tốt, nên thịt trên người chúng đều mập mạp trông rất là đáng yêu. Tiếp theo, hắn liền nhìn thấy Trọng Tôn Thụy đang chạy ra.
"Gia gia ngươi không sao chứ?" Nguyên An Bình vừa hỏi thăm, vừa chú ý để không đạp phải những con chó con đang không ngừng quấn quýt bên chân hắn, rồi đi vào trong nhà.
"Gia gia không có chuyện gì." Trọng Tôn Thụy nhỏ giọng trả lời, sau đó bé cũng làm cái đuôi nhỏ đi theo sau bọn họ vào trong nhà.
Đồ đạc là do Hoắc Tiểu Hàn thu thập, cho nên vừa vào nhà là y lập tức đi lấy đồ. Bởi vì tối nay muốn ăn thịt dê, nên Nguyên An Bình liền cầm ra một chút hoa tiêu cùng với một ít rừng. Miền Bắc vốn không có trồng gừng, những người ở đây muốn ăn gừng đều là từ phía Nam chuyển đến, cũng chính vì vậy mà nó có giá hơi đắt, bình thường làm cơm cũng rất ít ai dùng. Chỉ có vào mùa đông, bọn họ sẽ mua một ít, một là để dành đến Tết đem ra nấu ăn, hai là đem uống để xua tan khí lạnh.
Chu Hương Chi tiếp nhận đồ gia vị, những thứ này cũng chỉ khi nào làm món ăn mặn mới sử dụng, nhà nàng cũng chỉ khi nào bước vào tháng Chạp thì mới mua một ít, nhưng năm nay thì không có mua.
Nhìn số gia vị trên tay, nàng nói: "Nhiêu đây có chút nhiều, một nồi chỉ cần cho vài hạt là được rồi."
Nguyên An Bình không chút nào để ý nói: "Nhiều thì người đem một ít về dùng đi, ta mua nhiều lắm."
Chu Hương Chi cười từ chối: "Không cần! Để lại cho Tiểu Hàn dùng đi, chờ tiến vào tháng Chạp thì ta sẽ đi mua."
Hoắc Tiểu Hàn nghe thấy tên mình được nhắc đến, nhưng đối với đề tài như vậy y cũng không tiện nói cái gì. Cũng may, Nguyên An Bình lại nói tiếp: "Ta thật sự mua rất nhiều, tới lúc đó ta sẽ chia cho y một ít. Còn lại người dùng đi, vừa tiết kiệm, cũng không cần phải chạy đi xa mua."
Nghe hắn nói như vậy, Chu Hương Chi cũng không còn khách sáo nữa: "Vậy cũng được."
Đem túi đựng đồ vật vác lên vai, Nguyên An Bình nói với bọn họ: "Các ngươi đi trước đi, ta nấu một chút nước nóng rồi sẽ đưa qua cho các ngươi."
Chu Hương Chi nói: "Nào cần ngươi nấu a, lấy đồ dùng xong, ta tiện đường sẽ nấu một ít nước nóng đem cho bọn họ uống."
Nguyên An Bình cảm thấy như vậy cũng được, ở chỗ của hắn không có ấm nước, nấu nước nóng cũng bất tiện: "Bá mẫu! Bọn họ làm việc gấp rút như vậy, có cần nấu một ít nước đường cho bọn họ uống hay không? Ở đây con vẫn còn một bao đường đỏ."
Lá trà thì hắn cũng có, bất quá so với nước trà đắng chát, những người đó hẳn là thích uống nước đường hơn đi?
"Không cần, khi nào có khách tới thì mới lấy đường đỏ ra chiêu đãi. Hảo! Ngươi không cần bận tâm, buổi tối nấu hai nồi thịt dê lớn, bọn họ cũng sẽ không nói được gì."
Nguyên An Bình nghe nàng nói như vậy liền yên tâm, tìm người trong thôn làm việc, sợ nhất là bị người ta nói này nói nọ. Nếu không, lần sau muốn mời bọn họ giúp đỡ một tay cũng sẽ không dễ dàng. Bất quá hắn cũng hiểu, cái gì quá tay cũng đều không tốt. Cho nên, tuy rằng hắn có thể đặt một bàn đồ ăn lớn, nhưng cũng không có ý định làm quá tốt như vậy.
Giúp đỡ bọn họ đem đồ vật đưa qua, trên đường trở về đụng phải Lý Tự cùng tiểu đồng bọn của nhóc.
Bọn chúng chạy đến bên cạnh Nguyên An Bình: "An Bình ca! Ngươi làm cái gì vậy?"
"Không làm gì cả, chỉ đang về nhà thôi."
Nghe hắn nói như vậy, Lý Tự liền đắc ý nói với tiểu đồng bọn: "Xem đi! Ta đã nói bọn họ sẽ không để cho An Bình ca làm việc đâu mà."
Lý Đông Phong không nhịn được oán thán nhóc: "Có cái gì đáng để đắc ý đâu, ta cũng biết bọn họ sẽ không để cho An Bình ca làm việc mà, bởi vì An Bình ca là tiên sinh a."
Nguyên An Bình nghe bọn chúng nói chuyện liền cảm thấy hết nói nổi, hắn cắt ngang lời bọn chúng: "Mấy đứa tụ tập đi đâu đây?"
Bàn Đôn vội đáp: "Đi tìm An Bình ca chơi."
Lý Tự phủ nhận nói: "Không phải chơi, là tán gẫu, thỉnh giáo một vài vấn đề."
Lý Đông Phong nói: "Vấn đề gì? Không phải ngươi vừa nói tìm đến An Bình ca là để tán gẫu sao?"
Nguyên Đại Hà dẫn theo đệ đệ đứng một bên giải thích: "Ta vốn là muốn đi hỗ trợ, nhưng nương lại chê ta vướng bận nên không cho, bảo ta dẫn đệ đệ đi chơi."
Nguyên An Bình thấy thế liền nói: "Đều đến nhà ta đi."
Trên đường, Bàn Đôn rất tận trách theo sát những người khác nói về sự xuất hiện của Trọng Tôn Thụy, cho nên khi những người khác vừa nhìn thấy Trọng Tôn Thụy, cũng không lộ ra một chút biểu tình ngạc nhiên nào.
Trọng Tôn Thụy không biết làm sao để chơi đùa cùng với những hài tử khác, nên khi nhìn thấy bọn họ bé liền có chút không biết nên làm gì, chỉ đứng ở một bên mà không nói lời nào.
Nguyên An Bình giúp mấy đứa bọn chúng giới thiệu: "Đây là Trọng Tôn Thụy, sau này các ngươi đi chơi nhớ dẫn đệ ấy theo."
Đám trẻ liền rất sảng khoái đáp ứng.
Trước tiên, Nguyên An Bình xem xét tình hình của Trọng Tôn đại thúc, phát hiện coi như có tinh thần, liền nói với bọn nhỏ: "Lên giường sưởi ngồi đi, đừng làm ồn đấy."
Bọn trẻ liền đặc biệt cao hứng mà chạy vào buồng trong, bọn họ rất thích giường sưởi nhà Nguyên An Bình, vừa lớn lại vừa ấm áp, ngồi tụ lại một chỗ nói chuyện rất là thoải mái. Khi bọn chúng vào nhà, liền ngoan ngoãn chào hỏi với Trọng Tôn Liên Giác, rồi tự giác cởi giày lên giường ngồi. Lý Tự còn đặc biệt bắt chuyện với Trọng Tôn Thụy, bảo bé lại ngồi cùng với bọn nhóc.
Bên này, Nguyên An Bình lấy ra một ít hạch đào, táo đỏ và quả đường đem qua cho bọn chúng. Lý Tự thấy thế liền cười hì hì nói: "An Bình ca! Ngươi không cần lúc nào cũng lấy đồ ăn cho bọn ta, mỗi lần bọn ta tới ngươi đều lấy đồ ăn, khiến cho bọn ta có chút ngại khi đến đây a."
Lý Đông Phong cũng cảm thấy như vậy.
Nguyên An Bình cười nói: "Không cần giả bộ làm bé ngoan đâu, lại nói ta cũng không thiếu mấy thứ này."
Sau khi đặt lên bàn, Nguyên An Bình liền cầm ra một viên kẹo đưa cho đứa trẻ nhỏ nhất Nguyên Tiểu Hà, tiểu tử này cũng là đường đệ của hắn, nhưng đây lại là lần đầu tiên bé đến nơi này. Tiểu tử này cũng không sợ người lạ, vừa nhìn thấy có kẹo liền lập tức tiến tới, cao hứng đến nỗi cười híp cả mắt.
Nguyên An Bình lại cầm một quả đường đưa cho Trọng Tôn Thụy vẫn còn đang ngại ngùng, vì sợ bé không dám lấy. Còn mấy đứa trẻ khác, thì không cần tới phiên hắn ra tay.
Trọng Tôn Liên Giác ở một bên đánh giá Nguyên An Bình, từ thái độ mà hắn đối xử với tiểu hài tử, thì xem ra người này hẳn chính là một người thiện tâm, điều này cũng khiến cho ông an tâm rất nhiều.
Dàn xếp xong xuôi cho bọn họ, Nguyên An Bình liền nói: "Các ngươi ở đây chơi, ta đi dọn dẹp đồ đạc một chút."
Ra khỏi phòng, Nguyên An Bình đóng cửa lại, sau đó liền đem đồ vật bỏ vào trong vại trước, bí mật đem đồ vật mà mấy ngày hôm trước vừa mua từ trong không gian lấy ra. Chủ yếu là gạo và bột mì, cùng một số loại khác như gạo kê, hạt đậu xanh, hoa màu. Còn trong không gian thì có thịt, thịt lợn tươi béo chuẩn bị cho hai ngày sau để cho Hoắc Tiểu Hàn đem đi xử lý, còn những thứ khác thì giữ lại từ từ ăn.
Sau Tết, đa phần mọi người đều sẽ xa xỉ một chút, hắn cũng không cần lo lắng mùi thịt tràn ngập khiến cho người ta phải đỏ mắt.
...
Cái gọi là nhiều người thì sức mạnh lớn, Nguyên Căn Thịnh xem xét nóc nhà đã được sửa rất tốt rồi, bọn họ tu sửa thật sự rất nhanh. Nhìn lên sắc trời, cảm thấy đã sắp tới giờ cơm tối, vừa vặn Chu Hương Chi cũng lại đây hỏi hắn: "Tại sao lão Lưu này còn chưa đem thịt tới? Không thì ngươi qua xem một chút đi, còn phải đem thịt đi nấu nữa, tới giờ làm cơm rồi."
"Được, ta đi nhìn một cái."
Nguyên Căn Thịnh vừa xuất môn đi không bao lâu, liền nhìn thấy lão Lưu và nhi tử của hắn đang đi về phía này.
Hai người đến gần, lão Lưu thu hồi cái nồi đang bốc khói, cười giải thích: "Nấu huyết dê có hơi tốn thời gian một chút, không làm lỡ giờ nấu cơm của các ngươi đi?"
"Không làm lỡ, không làm lỡ."
Lão Lưu cười nói: "Căn Thịnh a! Lúc nãy ta nhìn thấy một nhà ba người Tam đệ của ngươi cũng đang đi về hướng này, nói là muốn đến hỗ trợ nhưng có hơi trễ."
Nguyên Căn Thịnh thầm nghĩ "Giờ này mới đến, giúp đỡ cái quái gì chứ?" Hắn tiếp nhận rổ thịt trong tay lão Lưu, ba người liền tách ra trở về.
Sau khi đem thịt dê đưa vào nhà bếp, Nguyên Căn Thịnh hiểu rất rõ nhân phẩm Tam đệ của hắn, liền kéo tức phụ qua một bên nói: "Lão Lưu nói Tam đệ bọn họ cũng tới đây."
Chu Hương Chi vừa nghe liền cau mày: "Giờ này mới đến... Không được! Ta phải bảo Tiểu Hàn đem thịt dê đưa cho An Bình để nó mang đi, hai người kia khẳng định là ngại không chiếm đủ tiện nghi, há mồm đòi hỏi An Bình, nhiều người ở đây như vậy, An Bình cũng không tiện không cho bọn chúng ăn, dù chịu thiệt thòi nhưng không thể không cho ăn."
Nói xong liền vội vàng tiến vào nhà bếp, chừa lại một ít cơm và thịt đã làm xong, phần thịt còn lại thì đem rổ đậy lại, rồi dùng vải bố che lên, nàng nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Số thịt này ngươi đưa cho An Bình, bảo nó mang đi, sẵn tiện ở bên kia nấu thêm một vài cái bánh bột ngô."
Hoắc Tiểu Hàn cũng không nghĩ nhiều, y nghe lời đem theo đồ vật rời đi, sau khi xuất môn liền nhìn thấy một nhà Nguyên Căn Thạc đang đi về hướng này, y liền minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Y học theo bộ dáng trước đây, cúi đầu nhấc theo rổ vội vàng đi qua, nghe thấy bọn họ gọi mình cũng không dừng lại.
Phương Hoa rất bất mãn, oán giận nói: "Hoắc Tiểu Hàn này bị điếc à? Tại sao kêu nó mà nó cũng không dừng lại một chút?"
Nguyên Căn Thạc chưa từng gặp qua Hoắc Tiểu Hàn bao giờ: "Ngươi quản nó làm cái gì? Đi nhanh đi, cũng đã đến giờ làm cơm rồi, ta vẫn cảm thấy chúng ta đến quá sớm."
Phương Hoa không phản đối: "Đến sớm dù sao cũng hơn đến muộn, đến chậm lỡ như bọn họ đã nấu thịt xong rồi, chúng ta sẽ mất phần."
Nguyên Đại Phú vội vàng nói: "Nương! Lúc đó nhớ giúp con lấy nhiều thịt một chút a."
"Được! Có nương ngươi ở đây, khẳng định sẽ lấy nhiều thịt cho ngươi."
Một nhà ba người tiến vào sân, Nguyên Căn Thạc và Phương Hoa đều là những người mặt dày, thấy không có người nào phản ứng với bọn họ, liền chủ động mở miệng nói chuyện với người khác. Nhìn thấy Nguyên Căn Thịnh đang bề bộn trong công việc, liền tiến lên cười gọi một tiếng đại ca.
Tuy rằng trong lòng vốn không ưa vợ chồng bọn họ, nhưng làm đại ca thì không thể không phản ứng với bọn họ, Nguyên Căn Thịnh liền không mặn không nhạt đáp một câu: "Tới rồi?"
Phương Hoa liếc nhìn nóc nhà đã được sửa tốt, cười nói với Nguyên Căn Thịnh: "Phòng này sửa lại thật tốt a. Aiz! Chúng ta đến quá muộn a, nếu không thì đã đến đây sớm để hỗ trợ rồi."
Nguyên Căn Thạc cũng nói: "Phải a đại ca! Ta thân là thúc thúc của An Bình thì đương nhiên phải đến hỗ trợ, ngươi cũng thật là, sao lại không nói cho chúng ta biết một tiếng a?"
Nghe bọn họ nói lời này, trong lòng Nguyên Căn Thịnh liền nghĩ cách ứng phó, hắn nói: "Bọn ta đây là muốn giúp Hoắc Tiểu Hàn một tay, ngươi muốn thì cứ tới hỗ trợ đi."
Nói xong liền đưa tay chỉ hai gian sương phòng vẫn còn đang sửa ở phía tây: "Nhìn thấy không? Hai gian phòng kia vẫn chưa tu sửa xong, ngày mai ngươi đến giúp đỡ cũng được."
Nguyên Căn Thạc vốn không thật sự muốn làm việc, dù cho hỗ trợ làm việc sẽ có được một bữa ăn ngon thì hắn cũng không muốn, cho nên hắn chỉ cười ha hả nhưng lại không nói gì.
Phương Hoa thấy trong sân không có bóng dáng của Chu Hương Chi, liền nhân tiện hỏi: "Đại tẩu đâu? Có phải đang ở trong nhà bếp không? Ta đi qua đó hỗ trợ nhé." Nói xong liền đi đến nhà bếp.
Trong nhà bếp, Chu Hương và một phụ nhân khác đang hỗ trợ nhau làm cơm, hai người vừa thấy Phương Hoa tiến vào liền bày ra bộ mặt chẳng hề dễ chịu chút nào.
Phương Hoa không quan tâm đến thần sắc của các nàng, sau khi cười hỏi thăm một chút, liền đảo mắt liếc nhìn khắp nơi. Sau khi nhìn thấy mấy cái rổ được vải bố che lại, nàng liền đến gần xốc lên nhìn: "Ui! Đây là thịt dê đi? Xem ra cũng không ít a, An Bình ra tay thật là hào phóng."
Chu Hương Chi đi tới cầm lấy cái rổ, nghiêm mặt nói: "Những người này có công đến giúp đỡ, như thế nào cũng phải để cho bọn họ được ăn no."
Nàng quay sang hỏi phụ nhân đang nhóm lửa: "Triệu tẩu tử! Nước sôi chưa? Ta đem thịt đi nấu."
"Hảo." Triệu thị nói xong liền lấy một cái gáo múc nước nóng ra ngoài.
Phương Hoa đi tới nhìn thịt dê, biết bản thân không mò tới được, nhìn thấy trong chậu có không ít huyết dê, liền nói: "Đại tẩu! Huyết dê nhiều như vậy chắc là dùng không hết đâu, lát nữa ta đi sẽ đem hai khối về. Ta rất thích ăn huyết dê xào với cải thảo, thèm mấy ngày nay rồi đó."
Chu Hương Chi không nghĩ tới nàng thật không biết điều như vậy: "Dùng hết nhiêu đây vẫn không đủ đâu, mười mấy người lận nha, sức ăn cũng rất khoẻ đấy."
Phương Hoa mặc kệ có nhiều người hay không, lại nói: "Thịt nhiều như vậy mà, ta lấy hai khối huyết dê thì có làm sao đâu." Nói xong liền động thủ cầm lấy hai khối bỏ vô bát, sau đó lại hô lớn ra ngoài: "Đại Phú! Đại Phú vào đây!"
Nguyên Đại Phú vốn đang ở bên ngoài chơi, nghe thấy nương gọi mình, nó liền vội vàng chạy vào trong nhà bếp, tưởng tượng xem sắp có món ngon gì để ăn.
Phương Hoa cầm bát đưa cho nhi tử: "Cầm! Đem cái này về nhà chúng ta đi."
Chu Hương Chi cau mày, da mặt người này thật sự là dày đến mức khiến nàng không biết nên làm gì, chỉ có thể mở miệng nói: "Nhớ cầm bát trả lại, bát ở nơi này không đủ."
Nàng cảm thấy nếu như bản thân mình không nhắc nhở, có thể Phương Hoa sẽ không đem bát trả lại, nàng ta cũng không phải hạng người sẽ không dám làm chuyện như vậy.
Phương Hoa cười nói: "Đại tẩu! Ngươi nói lời này, chẳng khác nào sợ ta sẽ không trả lại bát cho ngươi a."
"Ta chỉ là nhắc nhở một chút." Chu Hương Chi thầm nghĩ "Ta đúng là thật sự sợ ngươi sẽ làm như vậy đấy."
Nguyên An Bình không biết tình hình ở bên này, giờ khắc này hắn thấy một rổ thịt dê với bốn cái đùi đều còn đầy đủ, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Chúng ta để lại một cái đùi dê và một ít xương sườn, phần còn lại sẽ đem cho nhà đại bá ăn Tết."
Hoắc Tiểu Hàn vốn đang suy tư, nghe hắn nói như vậy tất nhiên là không có ý kiến gì, nhắc đến năm mới liền nghĩ tới tiểu thúc của Nguyên An Bình. Dựa theo quy củ, sau Tết thì hắn phải đưa một ít thịt cho trưởng bối của mình: "Một nhà tiểu thúc của ngươi cũng vừa mới đến, Chu đại nương liền bảo ta đi trước đem thịt qua cho nhà ngươi."
Nguyên An Bình biết rõ đám người kia là muốn cọ một bữa ăn miễn phí, hắn ngược lại cũng không để ý một chút nào. Về phần tại sao bá mẫu muốn đem thịt trả lại, hắn cũng hiểu, đối với loại người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ cho bọn họ, quả thực cũng không có biện pháp để đối phó với loại người này.
"Không cần nghĩ đến bọn họ." Hắn lấy ra một ít gạo trắng: "Nấu cháo đi, sẵn tiện làm thêm vài cái bánh bột ngô."