Vũ Văn Hiên đã thu được tin tức các ảnh vệ truyền đến. Chuyện tình cho bọn họ trên cơ bản đều đã làm được không sai biệt lắm. Sinh hoạt trong quân doanh lâu như vậy, Vũ Văn Hiên ở trong này cũng là như cá gặp nước. Mỗi ngày giáo các tân binh một ít kỹ thuật vật lộn thông dụng, sinh hoạt cũng là vui vẻ. Bất quá cuối năm Vũ Văn Hiên cũng phải hồi cung mừng năm mới cùng Hoàng nãi nãi, Phụ hoàng, Mẫu hậu. Tân binh là không thể về nhà, điều này thực làm cho Vũ Văn Hiên đau đầu một phen.
"Uy, ngươi, đi đưa đồ ăn này qua cho thiếu tướng quân. Nhanh lên a!" Trưởng bếp lệnh cho Lăng Nặc.
"Ân." Lăng Nặc nhận được mệnh lệnh liền bưng đồ ăn đi đến lều thiếu tướng quân Ngô Hoằng.
"Thiếu tướng quân, đồ ăn đưa tới." Lăng Nặc đứng ở ngoài lều nói.
"Nga, bưng vào đi." Ngô Hoằng ở nội trướng đáp lời. Lăng Nặc liền đi vào. Ngô Hoằng cũng là cái sắc trung ác quỷ, hắn nhìn Lăng Nặc liếc mắt một cái liền biết nàng là nữ phẫn nam trang trà trộn vào. Tuy rằng phẫn rất giống nhưng là cổ mùi thơm trên người kia nam nhân không có được.
"Ngươi là mới tới?" Ngô Hoằng làm bộ như xem binh thư hỏi nàng.
"Dạ, thiếu tướng quân." Lăng Nặc đầu cũng không nâng lên liền khom người chuẩn bị lui ra ngoài.
"Chớ đi a, ta còn có chuyện hỏi ngươi. Ngươi cũng biết nữ phẫn nam trang trà trộn vào quân doanh là tử tội?" Ngô Hoằng đi thẳng vào vấn đề nói.
"Ân? Thiếu tướng quân nói cái gì ta không hiểu được. Ta chỉ là cái tiểu binh mà thôi." Lăng Nặc muốn lui ra.
"Hảo, ngươi không thừa nhận cũng có thể. Chỉ cần ta hạ lệnh toàn quân tướng sĩ thoát áo chạy bộ, ngươi muốn không thừa nhận cũng không được." Ngô Hoằng cười đặc biệt gian trá.
"Ngươi, đê tiện!" Lăng Nặc ngẩng đầu trừng mắt hắn.
"Nói như vậy chính là thừa nhận. Khó có được quân doanh có nữ nhân xuất hiện, lại là nữ nhân xinh đẹp như vậy. Chỉ cần ngươi hầu hạ bản tướng quân vui vẻ, ta có thể không nói ra ngoài, tuy rằng ta không biết ngươi nữ phẫn nam trang trà trộn vào đây có mục đích gì." Ngô Hoằng nói ra mục đích của chính mình,
"Phi, đừng vọng tưởng!" Lăng Nặc khinh bỉ nhìn hắn.
__________
"Trưởng bếp, như thế nào không thấy cái tiểu hoả đầu gầy teo kia ở đây a?" Vũ Văn Hiên tiến vào nhà bếp hỏi.
"Nga, Vu giáo đầu a, cái tiểu binh kia ta phái hắn đi đưa cơm cho thiếu tướng quân. Vu giáo đầu tìm hắn có chuyện gì a? Cũng kỳ quái hắn như thế nào đi lâu như vậy." Bếp trưởng nói cho Vũ Văn Hiên biết Lăng Nặc đi nơi nào, đồng thời cũng buồn bực Lăng Nặc như thế nào vẫn đi chưa trở lại.
Nghe đồn Ngô Hoằng kia là đồ háo sắc, hắn khẳng định là đã nhìn ra cái gì sau đó quấn lấy sư tỷ, ta phải đi xem. Vũ Văn Hiên buông bát liền chạy tới lều của Ngô Hoằng.
___________
"Ta nói cho ngươi, ngươi nếu là không nghe lời, ta liền đem chuyện ngươi nữ phẫn nam trang trà trộn vào quân doanh nói ra. Đến lúc đó sẽ bị xử trí theo quân pháp." Ngô hoằng uy hiếp Lăng Nặc.
Lăng Nặc cắn môi nàng không muốn để Vũ Văn Hiên có thêm phiền toái, nhưng là phiền toái cố tình tìm đến chính mình đây.
"Ngươi đừng nằm mơ." Lăng Nặc lớn tiếng quát lớn.
"Sao lại thế này?" Vũ Văn Hiên xông vào. Hiện tại là lúc ăn cơm nên ngoài của không có người gác.
"Ngươi là ai? Cũng biết xong vào trong trướng bản tướng quân quân là phải chịu đánh bằng roi."
"Ta là ai ngươi không xứng biết. Cút ngay!" Vũ Văn Hiên một phen kéo Lăng Nặc đang đứng rất gần Ngô Hoằng về phía mình.
"Làm sao vậy? Có phải hay không hắn làm khó dễ ngươi, nói cho ta biết!" Vũ Văn Hiên nhẹ nhàng ôm Lăng Nặc.
"Hắn biết ta là nữ phẫn nam trang, còn muốn ta..." Lăng Nặc xấu hổ, không thể mở miệng.
"Hết thảy có ta ở đây. Đừng sợ!" Vũ Văn Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lăng Nặc, xoay người nhìn về phía Ngô Hoằng.
"Ta nói cho ngươi, nơi này trừ bỏ cha ta, chính là ta làm chủ. Ngươi dám đối ta làm cái gì ta liền chém ngươi." Ngô Hoằng chỉ vào Vũ Văn Hiên, bởi vì hắn thấy Vũ Văn Hiên bộ dáng như là muốn giết người.
"Mẹ nó! Dám đối nữ nhân của ta có ý đồ, ngươi là chán sống hay là không muốn sống nữa?" Vũ Văn Hiên hỏi hắn. Lăng Nặc nghe được phốc cười một cái, chán sống với không muốn sống có gì khác nhau sao? Tểu tử này!
"Nghiêm túc một chút, đừng cười!" Vũ Văn Hiên làm bộ nghiêm túc quát lớn.
"Ân." Lăng nặc rất là phối hợp,
"Các ngươi... đến..." Ngô
Hoằng còn không có kêu xong, Lăng Nặc liền điểm huyệt đạo hắn, làm cho hắn kêu không được.
"Ta nói cho ngươi, nàng là nữ nhân của ta. Hiện tại có hai con đường cho ngươi chọn. Về tư, đối nữ nhân của ta có ý đồ là tội không thể tha thứ. Về công, đùa giỡn vương phi của bổn vương ngươi sẽ chết, hơn nữa liên luỵ đến cửu tộc. Chính ngươi suy xét đi. Nga, đã quên nói cho ngươi, ta là Tiêu Dao vương Vũ Văn Hiên." Vũ Văn Hiên ý bảo sư tỷ giải bỏ á huyệt của hắn.
"Thúi lắm, ngươi như thế nào có thể là tam hoàng tử? Tam hoàng tử từ nhỏ rời cung học nghệ.... Điện hạ ta nhầm rồi, điện hạ tha mạng a!" Ngô Hoằng vốn đang đúng lý hợp tình nói nhưng là khi hắn nhìn đến lệnh bài Tiêu Dao vương xong, hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.
"Tha mạng, không có khả năng!" Vũ Văn Hiên dùng sức hướng Ngô Hoằng đá một cước, thuận tay điểm luôn á huyệt làm cho hắn gọi không ra tiếng.
"Nghe đồn ngươi là cái sắc trung quỷ đói, nói vậy cũng không ít nữ nhi trong sạch bị ngươi hủy hoại. Hôm nay ta liền thay những cô gái đó báo thù, cho ngươi về sau không thể lại đi làm nguy hại nữ hài tử. Xem ra quân doanh này ta cũng ngốc không nổi nữa. Ngươi có giỏi thì đến trước mặt Hoàng thượng tố cáo ta, xem là tội danh đùa giỡn Vương phi lớn hay là tội danh ta đánh ngươi lớn hơn. Sư tỷ, chúng ta hồi cung đi." Vũ Văn Hiên nắm tay Lăng Nặc rời đi.
"Hiên nhi, ngươi như vậy..." Lăng Nặc nghĩ muốn nói cái gì đó nhưng vẫn là không nói được.
"Sư tỷ, mặc kệ thế nào ta cũng không sẽ để ngươi chịu một chút ủy khuất. Dù sao cũng sẽ mau đến lễ mừng năm mới, vừa lúc trở về để đoàn viên a. Về phần chuyện đối phó Nhị bá phụ ta đều có biện pháp. Chúng ta đi thôi!" Đi vào chuồng ngựa Vũ Văn Hiên dắt ra một con ngựa, để cho Lăng Nặc trước ngồi lên, sau đó chính mình cũng lên ngựa ngồi phía sau ôm lấy nàng.
"Chúng ta hồi cung. Giá."
"Đứng lại, ai cho phép ngươi một mình ra quân doanh?" Binh lính canh giữ doanh trại chặn bọn họ lại.Vũ Văn Hiên xuất ra lệnh bài.
"Tham kiến Vương gia." Binh lính quỳ xuống hành lễ, Vũ Văn Hiên không nhìn tới hắn, lập tức giục ngựa rời đi.
Hoàng cung.
"Phụ hoàng, ta đã trở về." Vũ Văn Hiên cúi đầu đứng ở trước mặt Vũ Văn Long.
"Trở về là tốt rồi. Hoàng nhi lần này đi có thu hoạch gì không?"
"Đương nhiên, hết thảy nhi thần đều đã muốn an bài tốt, chỉ cần chờ hồ ly xuất động. Phụ hoàng yên tâm đi!" Vũ Văn Hiên là có mười phần nắm chắc.
"Ân, đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi. Đi gặp mẫu hậu cùng muội muội ngươi đi. Các nàng mỗi ngày đều nhắc tới ngươi đâu."
"Ân, nhi thần cáo lui." Vũ Văn Hiên lui ra, về tẩm cung của mình thay đổi quần áo rồi đi gặp mẫu thân đại nhân thân ái cùng muội muội mà nàng yêu thương.
"Mẫu hậu, ta đã trở về." Vũ Văn Hiên ở cửa phòng Hoàng hậu ló đầu vào.
"Phốc." Hoàng hậu không lường trước Vũ Văn Hiên bỗng nhiên trở về, một miệng trà còn không có uống xong đã phun ra.
"Hoàng huynh." Vũ Văn Tuyết nhảy khỏi đùi mẫu hậu hướng Vũ Văn Hiên chạy qua.
"Ai, Tuyết Nhi có nhớ ta hay không?" Vũ Văn Hiên ôm lấy muội muội.
"Có a. Tuyết Nhi mỗi ngày đều muốn gặp hoàng huynh, chính là lại không thấy được hoàng huynh. Hoàng huynh ngươi sẽ không đi nữa phải không?" Vũ Văn Tuyết nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi nàng.
"Sẽ không. Ha ha, mẫu hậu, người thoạt nhìn vẫn là xinh đẹp như vậy." Vũ Văn Hiên để muội muội ngồi vào trên ghế nói.
"Tiểu tử ngươi lại hống mẫu hậu vui vẻ. Đến, cho nương hảo hảo nhìn xem. Cao lên một chút, cũng đen một chút, ha ha." Hoàng hậu càng xem càng thích, hài tử chính mình có thể không thích sao. Cùng với mẫu hậu và muội muội hàn huyên một hồi Vũ Văn Hiên liền rời đi. Nàng muốn đi gặp một người luôn tưởng niệm.
Vũ Văn Hiên đi vào phòng Thu Hàm, nhìn thấy Thu Hàm đứng ở bên cửa sổ âm trầm nhìn sắc trời. Lâu như vậy không gặp, nàng đã gầy hơn, Vũ Văn Hiên chậm rãi tiêu sái đến gần nàng.
"Hàm tỷ." Vũ Văn Hiên từ phía sau ôm lấy Thu Hàm. Thu Hàm thân mình chấn động, là người nàng mong nhớ đã trở lại. Thu Hàm lệ tràn mi, nước mắt rơi đến trên tay Vũ Văn Hiên.
"Ngươi rốt cục đã trở lại." Thu Hàm xoay người đối mặt Vũ Văn Hiên.
"Đã trở lại, ngươi gầy." Vũ Văn Hiên lau nước mắt, vuốt ve khuôn mặt Thu Hàm.
"Ta nhớ ngươi, hỗn cầu." Thu Hàm tựa vào trước ngực Vũ Văn Hiên, chậm rãi nâng lên hai tay ôm trụ thắt lưng nàng.
Vũ Văn Hiên một tay ôm bên hông Thu Hàm, một tay nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn xuống cánh môi tưởng niệm đã lâu, trên môi như trước là kia cổ tươi mát hương vị, là hương vị thuộc về nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay thêm một chương, bởi vì có đồng học nói số lượng từ của ta có vấn đề. Ta muốn giải thích a. Bởi vì ngày đó có chuyện muốn ra ngoài, đi vội vàng nên viết không nhiều, cho nên số lượng từ có vẻ thiếu, bất quá đã muốn khôi phục bình thường. Về sau nếu số lượng từ bỗng nhiên giảm bớt chính là nguyên nhân này. Dù sao ta còn phải làm việc nuôi sống chính mình a... số ta thực khổ a! Ai tới cho ta cái ôm làm động lực đi!!!