"Giáo đầu, hôm nay chúng ta còn chặt cây sao?" Lâm Đại Sơn hỏi giáo đầu.
"Hôm nay không chặt cây, hôm nay học tập võ thuật phòng thân. Mọi người xếp thành hàng, trên dưới trái phải cách nhau khoảng một thước." Phương giáo đầu ra lệnh, binh lính dựa theo lời giáo đầu nói sắp xếp đội hình.
"Mọi người làm theo ta." Phương giáo đầu đứng trung bình tấn đánh ra một quyền, sau đó đổi tay lại đánh ra một quyền.
"Mọi người xem hiểu chưa, dựa theo ta đã dạy làm theo. Trung bình tấn phải trầm ổn, một hồi ta sẽ đi xuống đá chân các ngươi. Ai đứng không vững hôm nay sẽ bị xử phạt." Phương giáo đầu nói xong đi xuống võ đài.
"Băng băng".... "Ân, tốt lắm cứ như vậy" Phương giáo đầu đá đá vào chân một người cũng không có đá đổ. Sau đó có vài bị đá ngã, thực bất hạnh bị phạt chạy bộ.
"Băng" Phương giáo đầu ở trên đùi Vũ Văn Hiên đá một chút, chính mình bị bật trở về.
"Yêu, tiểu tử, võ công không kém. Có dám đánh một trận với ta hay không?" Phương giáo đầu nhìn ra Vũ Văn Hiên là cái người có võ công, muốn thử xem thân thủ của nàng.
"Từ bỏ, ta sợ ngươi thất bại rất thảm rồi lại khóc nhè." Vũ Văn Hiên không phải khinh thường người khác, là Phương giáo đầu thực lực thật sự quá kém.
"Khẩu khí không nhỏ! Hôm nay thế nào cũng phải đấu với ngươi một lần. Nếu ngươi thắng chức giáo đầu này của ta sẽ cho ngươi tới làm." Phương giáo đầu kiên quyết.
"Tốt lắm, nếu ngươi thua không chỉ muốn giao ra chức vị giáo đầu, còn phải hứa không xuất hiện ở trong quân doanh. Thế nào có dám so với ta hay không?" Vũ Văn Hiên đã sớm thấy Phương giáo đầu này không vừa mắt. Ỷ vào chính mình làm giáo đầu khắp nơi khi dễ tân binh. Có một lần còn khi dễ đến lão bà tương lai của nàng. Lăng Nặc lúc ấy đã ngăn cản nàng, bằng không đã sớm đánh hắn răng rơi đầy đất. Lần này có cơ hội quang minh chính đại đánh hắn sao lại không làm.
"Hảo, liền xem thử tiểu tử ngươi có cái gì bản sự. Lên đài đi!" Phương giáo đầu dẫn đầu hướng võ đài đi đến.
"Không thành vấn đề." Vũ Văn Hiên theo ở phía sau. Bọn binh lính cũng không luyện tập trung bình tấn mà vây quanh xem.
"Ngươi so với ta tuổi lớn hơn, ngươi ra tay trước đi. Ta nhường ngươi mấy chiêu." Vũ Văn Hiên đứng yên thủ thế.
"Xem chiêu." Phương giáo đầu xuất ra bản lĩnh hướng Vũ Văn Hiên đánh qua. Vũ Văn Hiên lắc mình một cái liền tránh được một quyền của hắn. Phương giáo đầu ngay sau đó lại ra một cước, Vũ Văn Hiên nhảy lên tránh được.
"Xuất thủ đi, trốn trốn tính cái gì." Phương giáo đầu cảm thấy chính mình bị tiểu tử này khinh thường.
"Ngươi nói a, ta xuất thủ ngươi đừng hối hận." Vũ Văn Hiên chỉ vào hắn nói xong hoàn thủ. Vũ Văn Hiên năm ngón tay khép lại hướng vào ngực phương giáo đầu đánh qua, thời điểm sắp tiếp cận Phương giáo đầu lại biến chưởng thành quyền. Này một quyền thực rắn chắc đánh vào ngực phương giáo đầu, hắn bị một quyền này đánh ghé vào trên đài.
"Xem ra là ta thắng." Vũ Văn Hiên cúi đầu khinh thường nhìn hắn.
"Lại đến, ta cũng không tin ta sẽ bại bởi ngươi, mao đầu tiểu tử này." Phương giáo đầu đứng lên lại hướng Vũ Văn Hiên đánh đến.
"Ai nha, ta nói ngươi không phải đối thủ của ta." Vũ Văn Hiên một cái tát đảo qua trên mặt lập tức đỏ lên Phương giáo đầu, bàn tay cũng đủ cố sức.
"A..." Phương giáo đầu bị một cái tát này đánh, mắt có điểm hoa.
"Cẩn thận té a! Cho ngươi khi dễ người, còn là khi dễ người ta tối quan tâm, lại cho ngươi ăn một cái bánh nướng." Vũ Văn Hiên nói xong lại một cái tát xuống mặt Phương giáo đầu, lần này miệng, mũi hắn đều bị đánh đến ra máu.
"Ăn xong rồi, nhanh cút khỏi quân doanh cho ta." Vũ Văn Hiên một cước đá vào trên người hắn, Phương giáo đầu bị đá quỳ rạp xuống trên đài.
"Ăn xong, ta phục rồi!" Phương giáo đầu nói xong từ trong lòng lấy ra vũ khí muốn đâm vào lưng Vũ Văn Hiên.
"Cẩn thận." Lăng Nặc phi thân lên đài một cước đá văng chủy thủ trong tay Phương giáo đầu.
"Sau lưng đả thương người còn ở nơi này làm giáo đầu, hôm nay ta liền phế đi võ công của ngươi." Vũ Văn Hiên xoay người thực tức giận nhìn hắn, nhặt lên chủy thủ tà ác hướng hắn đi qua.
"Vu huynh đệ ta sai lầm rồi, không cần phế võ công của ta a." Phương giáo đầu quỳ xuống cấp Vũ Văn Hiên dập đầu.
"Hừ, loại gười sau lưng đả thương người như ngươi cũng thật tâm nhận sai? Ta không tin." Vũ Văn Hiên một cước đá vào cằm hắn, hắn bị đá ngưỡng mặt nằm. Chủy thủ quá ngắn, vẫn là sử dụng kiếm tốt hơn lại soái hơn có phải hay không. Vũ Văn Hiên ngẫm lại rút ra nhuyễn kiếm mang bên hông.
"Thực xin lỗi a, Phương giáo đầu." Vũ Văn Hiên vung kiếm chém vài đường xuống tay, chân hắn. Gân tay chân bị đứt, cho dù lành lại cũng không thể tái tập võ.
"Cút đi, đem hắn nâng ra ngoài!" Vũ Văn Hiên ném xuống chủy thủ, kéo sư tỷ chạy nhanh. Nếu cho người ta biết liền xong đời. bọn binh lính vôi chạy lên đài đem Phương giáo đầu nâng đi.
Nhưng mà cũng không ngăn được, tin này càng là truyền đi mau.
"Cái gì, đi gọi cái binh lính kia lại đây!" Phó tướng vỗ cái bàn đối thủ hạ kêu lên.
"Dạ, phó tướng." Không lâu sau Vũ Văn Hiên đã bị đưa đến lều của phó tướng.
"Chính là tiểu tử này phế đi võ công của Phương giáo đầu?" Phó tướng uống trà nhìn Vũ Văn Hiên.
"Không sai, chính là ta. Là hắn chính mình học nghệ không tinh hơn nữa luôn khi dễ binh lính. Ta bất quá chỉ đi giáo huấn hắn một chút."
"Hảo tiểu tử, đi theo ta!" Phó tướng dẫn Vũ Văn Hiên đi vào võ đài vừa rồi đánh với Phương giáo đầu.
"Đánh với ta một hồi!" Phó tướng bỏ đi khôi giáp trên người.
"Hảo." Vũ Văn Hiên cũng không ngạc nhiên lắm.
"Đến, bắt đầu." Phó tướng dẫn đầu xuất thủ, có thể làm đến vị trí phó tướng võ công tự nhiên không kém. Nhưng mà Vũ Văn Hiên cũng không phải ăn chay lớn lên. Tóm lại là cao thủ so chiêu ai cũng không chịu kém cạnh.
Đánh một hồi lâu, phó tướng chung quy không phải đối thủ của Vũ Văn Hiên, bị Vũ Văn Hiên một cước gạt ngã.
"Ha ha ha, hảo tiểu tử, võ công không kém. Người tới a, truyền lệnh đi xuống hôm nay liền thăng chức cho ngươi. Đúng rồi ngươi tên là gì?" Phó tướng cười ha ha, hôm nay đánh cũng thật thống khoái.
"Ta gọi là Vu Hiên."
"Nga, liền thăng Vu Hiên làm giáo đầu đi." Phó tướng nhặt lên quần áo dẫn thủ hạ vui vẻ tiêu sái rời đi. Vũ Văn Hiên sửng sốt một hồi.
"Yes. Ha ha, ta làm giáo đầu , ai nói ta không phải mệnh làm quan. Ha ha ha." Vũ Văn Hiên nhảy tưng tưng trở lại lều.
"Ha ha, sư tỷ, ta được làm giáo đầu. Hắc hắc." Vũ Văn Hiên đi vào nhìn thấy Lăng Nặc trước hết đến ôm một cái rồi nói.
"Ha ha, xem ngươi vui vẻ kìa. Làm cái giáo đầu đã vui vẻ thành như vậy, nếuam tướng quân hay nguyên soái còn không phải vui đến phát điên sao?" Lăng Nặc cũng vui vẻ thay nàng.
"Tướng quân, nguyên soái. Ha ha, sẽ có một ngày như vậy. Đúng rồi sư tỷ, vì chúc mừng ta làm giáo đầu, hôm nay chúng ta ăn thịt nướng đi. Chúng ta lặng lẽ ra ngoài bắt mấy con chim trĩ hay thỏ gì đó, chúng ta làm BBQ." Vũ Văn Hiên bỗng nhiên nghĩ đến.
"Thí thí khẩu? Cái gì thí thí khẩu?" Lăng Nặc vẫn là lần đầu tiên nghe nói chữ này.
"Là BBQ, thịt nướng a! Đi thôi chúng ta vụng trộm ra ngoài." Vũ Văn Hiên lôi kéo Lăng Nặc tránh thoát binh lính tuần tra vụng trộm chạy lên núi bắt chim trĩ, thỏ hoang làm thịt nướng. Đương nhiên gia vị thịt nướng cần dùng là Vũ Văn Hiên đã sớm trộm từ nhà bếp mang theo.
"Sư tỷ, ăn đi!" Vũ Văn Hiên cho Lăng Nặc một cái đùi chim trĩ đã nướng xong.
"Ân, hương vị không tệ. Hiên nhi ngươi khi nào thì học được món này?" Lăng Nặc cắn một ngụm, khen ngợi nói.
"Ta đã sớm biết a. Chỉ là bình thường lười làm mà thôi. Ăn từ từ ta không tranh với ngươi. nhìn ngươi ăn miệng đầy mỡ. Đến đây ta lau cho." Vũ Văn Hiên nói xong định lấy ống tay áo của mình lau mỡ trên miệng Lăng Nặc.
"Đợi đã, dùng cái này" Lăng Nặc xuất ra khăn tay chính mình.
"Ách, còn tự mang khăn lau, sư tỷ thật sự là thông minh!"
"Tiểu hài tử chết tiệt! Đây là khăn tay, cái gì khăn lau thật khó nghe." Lăng Nặc liếc nàng một cái thực xem thường.
"Hảo, hảo. Khăn tay, khăn tay. Sư tỷ ngươi không ăn nữa a? Ngươi muốn giảm béo sao?" Vũ Văn Hiên thấy Lăng Nặc ăn một chút rồi không ăn nữa rất là tò mò.
"Ngươi nghĩ rằng ta giống với ngươi, như là cái thùng cơm a? ta ăn no." Nói xong muốn ném xuống khối thịt trong tay.
"Đừng, đừng ném a! Ngươi như thế nào không trân trọng động vật a!" Vũ Văn Hiên đoạt lấy thịt trong tay nàng.
"Ăn no cùng trân trọng động vật có quan hệ gì?" Lăng Nặc nghi hoặc khó hiểu.
"Ngươi không ăn liền ném rất lãng phí. Ngươi không ăn thì cho ta ăn, thật không biết trân trọng động vật! Chúng nó ăn ngon như vậy mà ngươi ném xuống được sao? " Vũ Văn Hiên nói xong lang thôn hổ yết đem thịt Lăng Nặc vừa ăn còn lại giải quyết.
"Động vật ăn ngon cho nên muốn trân trọng, sau đó ăn chúng nó? ngươi này thật sự là..." Lăng nặc cười rộ lên.
"Hắc hắc hắc." Vũ Văn Hiên cũng ngây ngô cười theo.
"Ngươi ngây ngô cười cái gì, lại đây, ta lau miệng cho ngươi. Một chút tướng ăn đều không có." Lăng Nặc xuất ra khăn tay vừa rồi lau miệng cho Vũ Văn Hiên, quở trách nàng.
"Ha ha" Vũ Văn Hiên ngây ngô cười hai tiếng, tiếp tục cùng thịt nướng chỉ đấu tranh. Lăng Nặc nhìn tướng ăn không quá lịch sự của sư đệ nhu tình cười cười.