Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

chương 72: chương 72: gặp ở tửu lâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 72: GẶP Ở TỬU LÂU

Dịch giả: Luna Wong

“Một vốn bốn lời?” Đoàn Duy nghe vậy ngồi thẳng người hứng thú dạt dào, lập tức lại dường như nghĩ tới cái gì sẩn tiếu nói: “Phụ thân tinh minh kia của ta luôn luôn báo với ta, nếu có người nói với ngươi các loại lời ‘Một vốn bốn lời’ ‘Ổn trám không lỗ’, ngươi phải cẩn thận.”

“Lệnh tôn nói có đạo lý, nhưng chúng ta tính là huynh đệ, Vương Trực ta chưa bao giờ hãm hại huynh đệ.” Hắn nhìn đối phương, lời thề son sắt nói.

Đoàn Duy bĩu môi, thưởng thức ban chỉ trên ngón tay, không lên tiếng.

Vương Trực liền nói: “Bảo thông thái là một trong tứ đại hiệu đổi tiền của Đại Minh không giả, bất quá thế đạo này a, hôm qua vẫn là ‘Đào Chu Công’ ‘Thẩm Vạn Tam’, hôm nay có thể là a mèo a cẩu xin cơm bên đường, vô ý mạo phạm,” hắn giải thích: “Tựa như huynh đệ ta, tuy nói không bằng nổi thiếu đương gia ngươi phú khả địch quốc, nhưng nguyên bản trong nhà cũng coi như có chút của cải, áo cơm không lo, như huynh đệ ta lớn tuổi như vậy, còn tâm tâm niệm niệm muốn khảo thủ công danh. Nhưng gia đại nghiệp đại thì có ích lợi gì, ‘Sĩ nông công thương’, chúng ta làm thương nhân có tiền hơn nữa cũng là người ở tầng dưới chót, những người làm quan cầm cung phụng của ngươi, hút máu của ngươi, quay đầu lại hễ có chút việc, người thứ nhất là hắn đẩy ngươi ra ngoài làm bia ngắm.”

Đoàn Duy như trước không có gì hứng thú, bất quá hắn lại đình chỉ động tác trên tay.

Vương Trực biết hắn đang nghe, vì vậy lại nói: “Sau đó nhà của ta xảy ra chuyện, cây đổ bầy khỉ tan, ở Đại Minh tính là lăn lộn không nổi nữa.”

“Cho nên dĩ ngươi đã tới rồi Nhật Bản?”

“Đúng vậy, cây chết, người sống.” Hắn than thở: “Cũng may hiện tại ta ở đây lăn lộn cũng không tệ lắm.”

Đoàn Duy nói: “Như cũ làm thương nhân?”

“Đương nhiên, ta chính là ăn chén cơm này, cũng sẽ không sai, ” Vương Trực uống một hớp rượu, để sát vào hắn thấp giọng nói: “Đại Minh tuy lớn, nhưng có thể phân cơ bản đều đã phân hết, Sở gia tựa như một con cá mập, ở đại dương mênh mông biển rộng tuy rằng cũng coi như hung mãnh, nhưng thủy chung phải kiêng kỵ kình trong biển, thậm chí là đồng loại. Nhưng nếu như thả cá mập sang một con sông khác, vậy liền không hề nghi ngờ có thể xưng vương xưng bá. . . Hiện tại ‘Sông’ của Nhật Bản này, còn chưa có chủ nhân đó?”

Dương Thanh Già một bên nghe, không thể không bội phục bản lĩnh buôn bán ý nghĩ và lừa dối người của Vương Trực, nhưng mà hắn tựa hồ quên một điểm —— từng loài đều có hoàn cảnh thuộc về nó, kình sa ở trong sông là sống không được.

Bất quá lúc này Dương Thanh Già chỉ là treo vẻ mặt cười ngây ngô, thờ ơ lạnh nhạt với vai tự cho là thông minh của Vương Trực, nàng nhìn như ưu nhã lại tốc độ kinh người ăn đồ ăn Đại Minh chính tông đã lâu chưa ăn, vì nhiệm vụ lần này bọn họ một mực ra bên ngoài ném tiền, khó khăn người này thỉnh một lần, làm sao có thể không ăn đủ.

Đoàn Duy nhìn qua có chút tâm động, hắn hỏi: “Chủ thuyền không ngại nói một chút coi, sinh ý ‘Một vốn bốn lời’.”

“Đây là đúng rồi!” Vương Trực hết sức cao hứng rót đầy một ly rượu cho Đoàn Duy.

Đoàn Duy uống một hơi cạn sạch, để chén rượu xuống.

Vương Trực nói: “Huynh đệ ngươi có biết tình huống Nhật Bản hiện nay hay không?”

Đoàn Duy lắc đầu như chuyện đương nhiên.

“Ở đây a, không giống với thái bình thịnh thế của Đại Minh chúng ta.”

“Nói như thế nào?”

“Thiên hoàng thất kỳ lộc, đại danh cộng trục chi. Oa quốc hiện tại quần hùng cùng tồn tại, thiên hoàng đã là danh nghĩa, tựa như lão thời kỳ chiến quốc của tổ tông chúng ta, các đại danh chia đất mà trị, chiếm giữ một phương.”

“Chẳng lẽ không phải loạn thế?”

“Loạn thế dễ phát tài a!” Vương Trực ý vị thâm trường nói.

“Phát cái gì tài?” Đoàn Duy có chút biết rõ còn hỏi.

“Ngươi nói có thể phát tài gì?” Vương Trực dựa vào ghế, vuốt bụng, biểu tình “Đừng giả ngố”: “Chúng ta cũng là dân Đại Minh, đám người Oa này dù là đánh loạn sáo, lửa cũng đốt không đến trên đầu chúng ta.”

“Nhìn ý của chủ thuyền, còn muốn cho bọn hắn thêm một cây đuốc?”

“Ha ha! Cùng người thông minh nói chuyện chính là bớt việc, huynh đệ ta cũng không vòng quanh với ngươi” Vương Trực lấy tay hô vén râu mép hai cái, nói: “Chiến tranh cần lương hướng, đến bụng đều ăn không đủ no, làm sao ra trận giết địch? Bên này là một địa phương thí lớn một chút, vùng núi lại nhiều, đồ có thể trồng được cũng không nhiều ít!”

“Đại Minh không phải hàng năm thông qua mậu dịch giao dịch lương thực với Nhật Bản sao?”

“Mậu dịch?” Vương Trực “Xích” cười: “Đắt không nói, con số cũng có hạn!”

“Ý của chủ thuyền là. . . Muốn cùng ta hợp tác bán lương cho Nhật Bản?”

“Bán lương? Vậy chẳng qua là khai vị, huynh đệ ngươi biết cái gì còn hơn lương thực, chắc tay hơn không?”

“Chủ thuyền cũng đừng thừa nước đục thả câu!” Đoàn Duy thích hợp lộ ra chút cấp bách.

Vương Trực thấy thế cười nói: “Hiện nay được xếp vào hàng đại danh, bộ hạ tinh nhuệ nhất đều là phân phối súng súng etpigôn, những quân lương này.”

“Hỏa dược?”

“Không sai, tuy rằng Nhật Bản thừa thải lưu huỳnh và ni-trát ka-li, thế nhưng thành phẩm lại phi thường cao, nếu như chúng ta có thể bán hỏa dược Đại Minh sang bên này, ” hắn so một thủ thế: “Ít nhất là bảy tám phần mười lợi.”

“Đây. . . Phiêu lưu khó tránh có chút lớn đi? Phải biết rằng, đây cũng không phải là lá trà tơ lụa các loại, triều đình quản chế những thứ này phi thường nghiêm khắc.”

“Muối thiết còn quan doanh nữa, người hàng năm bán thiết bán muối còn thiếu sao? Thương nhân trục lợi là thiên tính, ngươi có hàng, ta có đường, vì sao không hợp lại, kiếm kiếm tiền của giặc Oa?”

“Làm sao ngươi biết ta có thể lấy được hàng?” Đoàn Duy giả vờ kinh ngạc.

Vương Trực cười cười, không nói chuyện.

Đoàn Duy tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Tuy nói Nhật Bản chiến loạn, nhưng chung quy trên danh nghĩa vẫn là thiên hoàng nhất thống, chúng ta cứ minh mục trương đảm buôn lậu hàng như vậy. . .”

Còn chưa có nghe xong sự lo lắng của hắn, Vương Trực đã phất phất tay, chỉ vào tranh thuỷ mặc treo trên tường: “Thấy bức họa trên tường này không?”

Đoàn Duy gật đầu.

“Không chừng chính là thủ bút của đương kim thiên hoàng, nếu nói thiên hoàng, hiện tại dựa vào bán bức tranh có thể ăn bữa cơm no, nơi nào có tâm tư quản những thứ này, chúng ta chỉ cần liên hợp mấy nhà đại danh có thế lực, lo gì đại sự phải không?”

“Chủ thuyền vẫn là lừa ta đi, trước ngươi đã nói, đại danh hùng cứ một phương, hai người chúng ta là người ngoài, có thể với được sợi dây sao?”

Vương Trực không có bất duyệt với gì hoài nghi lỗ mãng thất thất của hắn, hắn xem vị Sở công tử này thành cây tiền, mà loại hình không có tâm kế gì, có chút xung động dễ bị lay động tự nhiên hắn thích nhất.

“Ta tự nhiên có phương pháp của ta, điểm ấy ngươi không cần lo lắng.” Hắn chắc chắc nói.

“Ta cần một ngày suy nghĩ.” Đoàn Duy nói.

Hắn cố ý nói như vậy, tuy nói đối phương hiện tại đã tin thân phận của mình, nhưng nếu như hắn lập tức đáp ứng một tiếng, trái lại có vẻ có chút khả nghi.

Quả nhiên đối phương không ngại đợi thêm một ngày, hắn đứng lên nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, Sở huynh đệ suy nghĩ kỹ có thể tới nơi này tìm ta, ca ca ta tĩnh hậu hồi âm.”

Đoàn người của Đoàn Duy cùng Vương Trực nói lời từ biệt xong, đi ra tửu lâu.

Truyện Chữ Hay