Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

chương 71: chương 71: cắn câu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 71: CẮN CÂU

Dịch giả: Luna Wong

Thiên thanh khí sảng, thần nhật cao thăng.

Đoàn người Dương Thanh Già hạo hạo đãng đãng đi tới bến tàu, cùng như lúc tới, lúc bọn họ rời đi cũng là thanh thế lớn, phô trương bất phàm.

Người bọn họ chờ, còn không có đến.

Trong lòng mọi người đều đang lo lắng một vấn đề, có thể cứ như vậy bị ép đùa mà thành thật, vô công nhi phản hay không.

Nếu quả thật là như vậy, thì ứng câu “Không mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão” kia.

Sáu người lục tục leo lên quảng thuyền lúc tới, tuy rằng mỗi người đều tận lực biểu hiện ra một loại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khẩn trương nội tâm đã sắp đột phá tầng ngụy trang thể xác này.

Cầu thang chậm rãi thu hồi, Tào Lôi đã tận lực chậm động tác, nhưng vẫn là lúc mỏ neo kéo tới không kéo được nữa.

Neo thuyền thoát ly khỏi đá to trên bờ, quảng thuyền to như vậy bắt đầu chậm rãi động.

Chỉ cần giây lát, bọn họ sẽ lái rời cái cảng này.

Lúc này trên bờ đột nhiên truyền đến một trận tiếng gào nôn nóng: “Sở công tử! Sở công tử! Xin dừng bước! Dừng chân!”

Mọi người nghe trong lòng đều vui vẻ, Đoàn Duy ngẩng đầu nhìn.

Là Tôn Bưu, hắn đứng ở trên bờ, hô về phía thuyền, hai tay không ngừng huy vũ.

“Chuyện gì?” Đoàn Duy như không nhịn được giương giọng hỏi.

“Ta có chuyện trọng yếu muốn cùng Sở công tử thương nghị! Còn xin Sở công tử dời bước xuống thuyền!”

Đoàn Duy có chút hoài nghi nhìn đối phương, hắn tựa hồ đang suy nghĩ bản thân có nên rời thuyền hay không.

Mà muội muội trên danh nghĩa của hắn lúc này lại đã đi tới, Dương Thanh Già nhìn bờ, có chút ngạc nhiên lớn tiếng nói: “Ca ca, người này hình như tìm chúng ta có việc, không bằng. . . Đi xuống xem một chút đi.”

Lúc này Đoàn Duy mới để người ngừng thuyền, một lần nữa hạ neo, buông cầu thang, trở về bờ.

Chân vừa đạp lên bờ, Tôn Bưu liền tiến lên đón.

“Chuyện gì?” Đoàn Duy hỏi.

Tôn Bưu nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Ở đây nhiều người nhãn tạp, nói chuyện không tiện, ta đã ở tửu lâu chuẩn bị tiệc rượu, Sở công tử thấy sao?”

Đoàn Duy dường như ngại phiền phức nhíu nhíu mày, do dự một chút mới miễn cưỡng nói: “Đi đằng trước dẫn đường đi.”

Tôn Bưu dẫn đoàn người Dương Thanh Già đi một gian tửu lâu Đại Minh rất nổi danh ở Phúc cảng.

Mấy người trực tiếp lên lầu ba, so sánh với lầu hai ầm ĩ nhất, ở đây an tĩnh thực sự quá phận.

Tôn Bưu mang người quẹo qua hai bình phong, mọi người vừa mới nhìn thấy một bàn tiệc phong phú bày ở chính giữa, một nam tử ngồi ở trước bàn, nhìn hình dạng, chắc là đang chờ bọn họ.

Người này có râu quai nón, khuôn mặt tối đen, trong một đôi mắt hổ uẩn tinh quang, nhìn là một trung niên nhân tục tằng mà lại không mất tinh minh.

“Sở công tử đúng không? Hạnh ngộ hạnh ngộ!” Người nọ dứt khoát đứng dậy ôm quyền, như người giang hồ.

Đoàn Duy ngẩn người, cũng chắp tay ôm quyền bất luân bất loại hoàn lễ, phù hợp thân phận phú nhị đại công tử ca của hắn.

“Tế họ Vương, Vương Trực, ‘trực’ trong thị phi khúc trực.” Người nọ chủ động nói.

Đoàn Duy nhìn về phía Tôn Bưu, ra hiệu cho đối phương giải thích một chút đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Tôn Bưu tiến lên phía trước nói: “Vị này chính là ‘Ngũ phong thuyền chủ’, từ trước đến nay thích kết giao anh hùng hào kiệt các lộ, lần này nghe nói Sở công tử đi tới Phúc cảng, cố ý nhờ ta vô luận như thế nào cũng phải thỉnh ngươi qua đây kết giao bằng hữu.”

“Sở công tử” tựa hồ nghe thấy tiếng xưng hô “Anh hùng hào kiệt” này xong, thái độ hòa hoãn rất nhiều, hắn và Dương Thanh Già vào ngồi, ở bên tay phải của Vương Trực.

Bàn tiệc dị thường phong phú, dĩ nhiên tất cả đều là món ăn thuần túy của Đại Minh .

“Tửu lâu này là nổi danh nhất Phúc cảng, phàm là đồ ăn của Đại Minh, ở chỗ này đều có thể thấy, mọi người đừng khách khí, nếm thử xem, có hợp khẩu vị hay không?”

Đoàn Duy cầm lấy đũa, vừa định gắp đồ ăn, lại bị Thẩm Sân đứng ở phía sau ngăn cản, “Người là chủ nhân, mời trước.” Hắn nói với Vương Trực.

“Thực sự là trung bộc!” Vương Trực nửa thật nửa giả khen một câu, không thế nào do dự liền gắp từng món lên nếm một lần, lại uống rượu trong vò, “Món ăn ngon, thực sự không nếm thứ sao?”

Lúc này Đoàn Duy và Dương Thanh Già mới ăn tâm mà ăn.

Vương Trực chủ động rót thêm rượu cho Đoàn Duy, “Nhân sinh có bốn chuyện vui lớn, trong đó có ‘Tha hương ngộ cố tri’, ta ngươi tuy rằng trước không quen biết, nhưng ở chỗ này gặp nhau. . . Tương phùng tức là hữu duyên, vì duyên phận đáng uống cạn một chén lớn.”

Tại Phúc cảng người Đại Minh ngàn vạn, “cố tri” khắp nơi trên đất, dùng cái này lôi kéo làm quen khó tránh khỏi có chút buồn cười, Đoàn Duy bưng ly rượu lên hướng hắn kính một cái liền uống một hơi cạn sạch, “Hạnh ngộ, rượu không tệ.” Hắn buông ly, nhíu mày.

“Sở công tử đến Phúc cảng bao lâu rồi?”

Đoàn Duy phỏng chừng Vương Trực đã sớm biết nhất thanh nhị sở, nhưng hắn vẫn phối hợp đối phương, cố ý suy nghĩ một chút mới nói: “Tầm mười ngày đi.”

Hắn cũng không có nói thời gian đặc biệt rõ ràng, tâm Đoàn Duy rất cẩn thận, người nào qua đây du ngoạn sẽ thốt ra bản thân ngây ngô mấy ngày mấy canh giờ chứ.

“Cảm thấy bên này thế nào?” Vương thẳng hỏi.

Đoàn Duy không đáp, trái lại cười hỏi Dương Thanh Già ở một bên: “Cảm thấy thế nào?”

Dương Thanh Già giơ tay lên bắt cánh tay hắn, dáng dấp không rành thế sự, làm nũng nói: “Bên này chơi vui hơn trong nhà, mấy ngày nay ta nhìn thấy rất nhiều đồ trước đây cũng chưa thấy qua, còn có cá miếng sống, còn có. . . Điểm tâm cuốn kia, ăn thật ngon, chúng ta trở về cũng bảo trù tử nhà chúng ta thử làm một chút thế nào?”

“Được.” Đoàn Duy cưng chìu cười nói.

Vương Trực thấy thế nói: “Nếu Sở tiểu thư thích bên này, Sở huynh đệ không bằng ở lâu mấy ngày? Cũng tốt để ngu huynh ta tận tình làm chủ?”

Còn chưa được hai câu đã xưng huynh gọi đệ, vương thẳng giấu đầu lòi đuôi rốt cục lộ ra.

Đoàn Duy đã không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, bồi hắn xả đông kéo tây vừa nhàn rỗi hàn huyên thật lâu.

Cuối cùng Vương Trực có chút không nén được tức giận, hắn ý vị thâm trường hỏi: “Sở huynh đệ lần này tới chỉ là muốn đến du ngoạn một phen sao?”

Đoàn Duy nghe vậy thở dài một tiếng, mấy phen muốn nói lại thôi, có chút bực mình nói: “Không dối gạt thuyền chủ, lần này ta tới chủ yếu là vì tìm chút thanh tĩnh. . .” Hắn còn muốn nói tiếp, lại nan ngôn chi ẩn.

“Có chuyện phiền lòng gì, không bằng nói một chút, ở đây cũng không có người ngoài. . .”

Rượu vào tai nóng, Đoàn Duy tựa hồ bởi vì cồn xuống bụng nói nhiều không ít, hắn lại ngửa đầu uống sạch một ly rượu, “ực” một ném ly rượu lên bàn, phẫn nói: “Ta có ca ca, tiểu thiếp của phụ thân sinh, xuất thân không bằng ta, năng lực không bằng ta, nhưng chính là giả bộ nhỏ phục thấp mạnh hơn ta, động một chút là ở trước mặt phụ thân ta làm khó dễ ta, hiện tại cư nhiên dùng chút thủ đoạn bất nhập lưu , cứng rắn đoạt đi rất nhiều sinh ý vốn nên thuộc về ta chưởng quản, ta nhìn người kia liền giận.”

“Mọi nhà đều có chuyện khó khăn, huynh đệ ta lý giải.” Vương Trực bày dáng dấp ca ca tri tâm vỗ vỗ đầu vai của đối phương, “Tuy nói huynh đệ ngươi là đích tử, nhưng lòng phòng người không thể không có a, ngươi không nghĩ một chút biện pháp trị ca ca này của ngươi sao?”

“Làm sao trị? Người nọ rất tinh minh, việc buôn bán thật đúng là có tài, dã tâm càng lúc càng lớn, ta thấy hắn phách lối tiêp nữa chỉ sợ cũng sắp tính toán ta rồi.”

Con ngươi của Vương Trực vòng vo chuyển, liếm môi một cái, nói: “Sở công tử đường xa mà đến, tốt xấu thiên lý bôn ba, không nghĩ tới chuyện làm chút chuyện buồn bán một vốn vạn lời với Nhật Bản sao?”

Truyện Chữ Hay