Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

chương 65: chương 65: dẫn xà xuất động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 65: DẪN XÀ XUẤT ĐỘNG

Dịch giả: Luna Wong – bộ này hay mà ít người đọc nhỉ, có lẽ do ta dịch quá tệ =.=! chân thành xin lỗi mọi người, ta đã có giải thích tại đây mọi người vào xem sẽ hiểu nguyên do hen.

“Cho tới bây giờ chưa thấy qua quản ca ca nghiêm như thế.” Nghệ kỹ kia quay đầu lại, lòng vẫn còn sợ hãi cười cười.

Dương Thanh Già âm thầm trừng Đoàn Duy một mắt, người sau mới trầm mặt, bất đắc dĩ dời ánh mắt của bản thân đi, nhưng lỗ tai như trước vểnh lên, nghe động tĩnh bên này.

“Tiểu thư đây là lần đầu tiên tới Nhật Bản?” Nghệ kỹ hỏi.

“Đúng vậy, ta vẫn luôn muốn vượt biển sang bên này chơi, nhưng cha ta và ca ta vẫn luôn không đồng ý, ” Dương Thanh Già nhìn hắn lộ ra một tiếu ý ngây thơ, tùy hứng mà nói: “Nếu không phải ta tử triền lạn đả náo loạn bọn họ đã lâu, phỏng chừng lần này còn phải nhịn ở nhà nữa kìa.”

“Tiểu thư như giai nhân vậy, lệnh tôn lệnh huynh muốn giấu đi không để cho người xem, cũng là nhân chi thường tình mà.” Hắn bảy phần thật tình ba phần giả ý khen.

Dương Thanh Già nghe vậy dáng vẻ thập phần cao hứng, nàng vui vẻ vài tiếng, cầm lấy một lọn tóc dài rũ ở đầu vai của đối phương, hâm mộ nói: “Tóc này của ngươi vừa thẳng vừa bóng, thực sự là đẹp.”

Nàng lấy tay thưởng thức tóc của đối phương, một lát sau như đột nhiên nhớ ra cái gì, tiện tay từ trên đầu mình rút ra một bộ diêu vàng, xiêu xiêu vẹo vẹo cắm vào trên búi tóc của đối phương, cười nói: “Tặng ngươi, ngươi mang đẹp hơn ta.”

Nghệ kỹ này tính là đứng đầu bảng nơi này, thường ngày đãi khách cũng không phải là chưa từng gặp qua khách nhân xuất thủ hào phóng, nhưng tiện tay là có thể trực tiếp tặng bộ diêu vàng ra như Dương Thanh Già thật đúng là ít có.

Bộ diêu này không phải lưu kim thông thường, mà là vàng ròng chế tạo, tay nghề của công tượng đỉnh cấp của Đại Minh, toàn bộ sai thoạt nhìn tinh xảo đẹp đẽ quý giá, mặc dù ở dưới ánh nến u ám, ánh sáng ngọc chiếu sáng, nhìn thập phần đoạt mắt.

“Đây. . . Tựa hồ quá quý trọng.” Nghệ kỹ đưa tay vuốt bộ diêu trên đầu mình, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt lại hết sức vui mừng.

Dương Thanh Già khoát khoát tay, căn bản không quan tâm: “Loại vật này ta có nhiều, tặng ngươi một cái chơi, không có gì lớn không được.”

“Tiểu thư thật là quý nhân, không chỉ có người xinh đẹp, hơn nữa xuất thủ còn rộng lượng như vậy.”

“Đây có gì đâu.” nàng khoát khoát tay: “Phản chính cha ta có tiền.”

Nghệ kỹ tò mò, hỏi: “Vậy. . . Lệnh tôn làm cái gì?”

Dương Thanh Già không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói: “Cha ta có tiền trang của mình, cũng không thiếu sòng bạc, còn lại mấy thứ nhỏ nhặt vụn vặt ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá ta biết hắn còn luôn đưa một ít lá trà, tơ lụa, còn có đồ sứ các loại. . . sang bên này của các ngươi. Vài thứ kia a, ở chỗ chúng ta cũng rẻ, nhưng ngày hôm qua ta đi dạo phố, phát hiện các ngươi bên này bán thật là đắt a!”

“. . . Theo ta được biết, Đại Minh không phải không cho phép thương nhân buôn lậu mấy thứ này sao?” Nghệ kỹ líu lưỡi nói.

“Trên có chính sách, dưới có đối sách mà, hơn nữa ta ở trong thư phòng của cha ta không chỉ một lần thấy người làm quan trong triều đình, bọn họ đều mặc kệ.” Dương Thanh Già rượu hàm nhĩ nhiệt, gãi gãi cổ tay của mình, khiến cho vòng tay dương chi bạch ngọc đinh đương rung động.

“Vòng tay thật là xinh đẹp.”

“Ngươi thích? Vậy. . . Tặng cho ngươi có được hay không?” Dương Thanh Già tựa hồ uống đã có chút nhiều, cùng tiểu thư thế gia ban đầu có tri thức hiểu lễ nghĩa kia kém đến có chút xa, nàng lúc này, nhìn một chút phòng bị cũng không có, hỏi cái gì liền ngoan ngoãn đáp cái đó.

“Ta cũng không thể thu vòng tay quý trọng của tiểu thư nữa, ” hắn nhìn đối phương vì mùi rượu bốc hơi mà hai tròng mắt thủy nhuận vô cùng, nhẹ giọng nói: “Không bằng tiểu thư đút ta một ly rượu đi.”

“Được! Được! Ta đút ngươi. . .” Tay nàng run run rót đầy chung rượu, đưa cho đối phương, ha hả cười nói: “Uống rượu nha.”

Nghệ kỹ lại không nhận, hắn nói thật nhỏ: “Tiểu thư là quý khách, vẫn là ta thỉnh tiểu thư uống rượu đi.”

Lúc nói chuyện hắn ngậm rượu vào trong miệng, không ngừng áp sát vào Dương Thanh Già, muốn lấy miệng độ rượu.

Hai mắt của Dương Thanh Già sương mù, cũng không biết tránh, ngoan ngoãn nhìn đối phương càng gần.

Vẫn lưu ý bên này Đoàn Duy thấy vậy, quả đấm xuôi ở bên người không khỏi túm đến gân xanh nổi lên, hắn biết nghệ kỹ này rõ ràng động cơ không tinh khiết, lại không nghĩ rằng đối phương lại gan lớn như thế!

Hắn vừa muốn xông tới kéo Dương Thanh Già sang một bên, lại thấy người nét mặt men say kia, lúc này cái tay vươn ra đặt ở sau lưng nghệ kỹ, đang bất động thanh sắc quơ hai cái cho hắn xem.

Đoàn Duy tức giận đến răng đều sắp cắn nát, lại chỉ có thể làm bộ không phát hiện.

Môi của hai người cách chưa tới nửa ngón tay, đã có thể cảm nhận được hô hấp, mắt thấy nghệ kỹ kia liền muốn miệng đối miệng đưa rượu này sang đó.

Phía sau Triệu Thành lại đột nhiên đẩy nghệ kỹ kia một cái, thân thể nghệ kỹ lệch, “Rầm” một tiếng tự nuốt rượu xuống.

“Ai nha! Vẫn là thiếu đao tử của Đại Minh chúng ta ngon! Thanh rượu này thế nào một chút ý vị cũng không có a! Không đã ghiền a! Không đã ghiền!” Triệu Thành tựa hồ uống say, bắt đầu giương nanh múa vuốt, làm nghệ kỹ một bên sợ đến nhanh chóng né tránh.

Đoàn Duy thở phào nhẹ nhõm, hướng phía Triệu Thành giả say đưa một ánh mắt cảm kích.

Triệu Thành thầm nghĩ, ta là giúp thủ lĩnh chiếu cố, cũng là giúp mình, hắn thực sự không thể lấy mắt nhìn một Dương đại nhân bụng ý đồ xấu, bình thường xoay mình vòng vòng, lúc này bất lực để một nam nghệ kỹ vẽ đến như quỷ cường hôn, hình ảnh kia đơn giản là phát rồ.

“Ta. . .” Dương Thanh Già lung lay lắc lư đứng lên tựa hồ còn muốn uống nữa, lại đột nhiên khom lưng: “Ọe. . .”

Thẩm Sân đi nhanh lên qua đây đỡ nàng, nói: “Tiểu thư ngươi không sao chứ?”

“Không, không có việc gì. . . ọe ——” Dương Thanh Già nói đều nói không lanh lẹ: “Ta, còn có thể uống nữa. . .”

“Tiểu thư đây là say rồi, thiếu gia, chúng ta trở về đi.” Thẩm Sân cung kính nói với Đoàn Duy.

“Ân, hôm nay cũng không còn sớm, liền dẹp đường hồi phủ đi.” Đoàn Duy cũng đứng lên.

Vừa nghe có thể trở về, Triệu Thành đi nhanh hơn bất kỳ ai, hai ba bước đã ra khỏi phòng lầu hai.

Dương Thanh Già lại là nũng không chịu đi, nàng lôi tay áo của nghệ kỹ vẫn nói chuyện với nàng, lưu luyến nói: “Mấy ngày nữa. . . Mấy ngày nữa, ta còn tới thăm ngươi, ngươi chờ ta nha. . .”

Nghệ kỹ kia hé miệng cười nói: “Ta đây chờ tiểu thư, tiểu thư chớ lỡ hẹn.”

Dương Thanh Già còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Đoàn Duy trực tiếp túm đi.

Sắc trời quá muộn, trên đường đã mướn không được xe ngựa hay cỗ kiệu nữa, bọn họ chỉ có thể đi bộ trở về, cũng may đường xá cũng không tính xa.

Đoàn người của Đoàn Duy đi ra nghệ quán đã có một khoảng cách rất xa, chỉ thấy Dương Thanh Già mới vừa rồi còn vẫn buồn ngủ, miệng đầy mê sảng lại đột nhiên không có chuyện gì ngồi dậy, thần sắc thanh tỉnh.

Ngược lại Đoàn Duy vẫn trầm mặt, nhìn thanh tỉnh vô cùng, lúc này dưới chân bắt đầu lung lay.

Từ lúc vào nghệ quán, Đoàn Duy liền bắt đầu một ly nhận một ly rượu đổ vào trong miệng, hắn có thể chống nhìn như thanh tỉnh đi ra cửa nghệ quán, đã là rất tốt rồi.

Tửu lượng của Triệu Thành là tốt nhất trong mấy người này, chớ nhìn hắn uống nhiều, ngoại trừ sắc mặt có chút đỏ lên ra, không hề có vẻ say rượu.

Hắn đi qua đỡ Đoàn Duy, buồn bực nói: “Thủ lĩnh từ trước đến nay có chừng mực, thế nào ngày hôm nay uống nhiều như vậy?”

“Tửu lượng của hắn không tốt sao?” Dương Thanh Già nhìn Đoàn Duy uống đến rượu lên não, ngã trái ngã phải hỏi.

Triệu Thành nói: “Tửu lượng của thủ lĩnh chúng ta bình thường lắm, so với ta khẳng định tính là không xong, cho nên bình thường đại đa số thời gian hắn không uống rượu, thỉnh thoảng uống một lần cũng sẽ không uống nhiều như vậy.” Hắn suy nghĩ một chút, tự cho là thông minh nói: “Đoán chừng là để dọa mấy người ‘Bạch diện sát tinh’ kia.”

Dương Thanh Già bị thuyết pháp “Bạch diện sát tinh” của đối phương, chọc cho hé miệng cười cười.

Bọn họ c chừng hai khắc chung mới đi quay về Thanh Nguyên Túc, mọi người hồ nháo một đêm đều hơi mệt chút, đến khách sạn đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Triệu Thành đỡ Đoàn Duy phù đến gian phòng xong, ngáp xoay người rời đi.

Dương Thanh Già vốn cũng muốn quay về ngủ, nhưng nàng thấy Đoàn Duy nằm ở trên giường hô hấp trầm trọng, chặt cau mày, vẫn là thở dài, thu chân về.

Nàng lấy một chậu nước ấm trở về, cởi vớ của người trên giường, lại thấm ướt khăn mặt, lau mặt cho đối phương.

“Thanh Già. . .” Đoàn Duy cảm thấy trên mặt ướt át, thì thào mở miệng kêu.

Truyện Chữ Hay