Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

chương 64: chương 64: ngũ phong thuyền chủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 64: NGŨ PHONG THUYỀN CHỦ

Dịch giả: Luna Wong – trong chương có từ nghệ kỹ là geisha đó, ta nghĩ tới nghĩ luôn có nên dịch ra là geisha luôn hay không, nhưng suy cho cùng họ đều dùng tiếng Hán nên để nghệ kỹ nha mọi người

“Làm sao mới có thể tìm được ‘Ngũ phong chủ thuyền’ này?” Đoàn Duy hỏi.

Bốn người này đã sớm suy đoán nhóm Dương Thanh Già không là thương nhân buôn lậu gì, bây giờ nghe bọn họ lại muốn chủ động tìm ‘Ngũ phong chủ thuyền’ đều là cả kinh, nói: “Chỉ có đương gia chúng ta có thể tiếp xúc được người này, chúng ta nào có thể được a. . .”

Dương Thanh Già nghe vậy cười nói: “Ta thấy các ngươi khiêm nhường, đều có thể phản bội đương gia quý bang của chư vị ra ‘ nhận việc riêng’, còn có cái gì không đủ trình độ. . .”

“Ngươi. . . Làm sao biết chúng ta là nhận việc riêng?” Người trẻ tuổi nhất trong bốn người trợn to hai mắt hỏi, người bên cạnh cấp cấp nháy mắt với hắn, nhưng vẫn là muộn mất.

“Nếu như các ngươi nói với Kim Sa bang, hoặc là y theo mệnh lệnh của đương gia Kim Sa bang qua đây cướp thuyền của chúng ta, không có khả năng mang ít người như vậy. Hơn nữa các ngươi bị ta bắt đã nhiều ngày như vậy, nhưng thủy chung không có đồng bạn tới tìm, các ngươi cũng chưa từng nói với chúng ta nếu như không tha người, Kim Sa bang sẽ tìm tới này nọ. Tổng kết lại, các ngươi không phải gạt đương gia của Kim Sa bang nhận việc riêng, còn có thể là cái gì?”

Triệu Thành ở một bên hì hì cười nói: “Sở dĩ hiện tại dù là chúng ta đem bốn người này. . .” Hắn dùng tay làm động tác cắt cổ, “Cũng sẽ không có bất kỳ phiền toái?”

Dương Thanh Già gật đầu: “Trên lý thuyết là như vậy.”

Bốn người kia mắt thấy nói mấy câu bản thân lại sắp đầu thân một nơi, nhanh chóng bắt đầu năn nỉ.

“Bất quá ta đã đáp ứng không giết các ngươi, thì nhất định sẽ làm được.” Dương Thanh Già cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ta sẽ tha cho các ngươi quay về Kim Sa bang.”

“Cô nãi nãi không có nói đùa chứ?” Bốn người có chút không tin.

“Ta nói chuyện từ trước đến nay chắc chắn, bất quá các ngươi phải thay ta làm một chuyện.” Nàng nói bổ sung.

Bốn người kia vừa nghe, đầu lại bắt đầu lắc như trống bỏi: “Không được! Trộm sổ sách chúng tiểu nhân làm không được a!”

Dương Thanh Già nói: “Cũng không phải là bảo các ngươi trộm sổ sách.”

“Vậy cô nãi nãi người muốn chúng tiểu nhân làm cái gì?”

Dương Thanh Già nói: “Ta muốn các ngươi dùng con đường của mình giúp chúng ta rải một tin tức.”

“Rải tin tức?”

“Không sai.”

“Người muốn rải tin tức gì?” Bốn người không hiểu ra sao.

Dương Thanh Già mỉm cười, giảo hoạt ý du nhiên nhi sinh.

Triệu Thành chà xát tay, trong lòng nhìn có chút hả hê nói, Dương đại nhân càng công, chắc là lại có người phải gặp tai ương.

Dương Thanh Già thả người về không cụt tay không thiếu chân, Tào Đình nhịn không được hỏi: “Nếu bốn người này không giúp chúng ta làm việc phải làm sao bây giờ?”

“Tha bọn họ cũng không dám, bên trong loại bang phái, khác biệt trên dưới chính là vương đạo, gạt bang hội một mình nhận việc là tối kỵ, chộp được chính là một chữ ‘chết’, hôm nay bọn họ có nhược điểm rơi vào tay chúng ta, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám hồ lộng chúng ta.” Dương Thanh Già phe phẩy thị nữ phiến tinh xảo trên tay, định liệu trước nói: “Huống hồ ta bất quá là để cho bọn họ dùng con đường nội bộ thần không biết quỷ không hay rải một ít tin tức mà thôi, bên nào nặng bên nào nhẹ, bốn tên trộm ngu xuẩn kia phân rõ.”

“Vậy tiếp theo chúng ta phải nên làm như thế nào?” Thẩm Sân hỏi.

Dương Thanh Già nói: “Quá chủ động không tốt, quá bị động cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bốn chữ —— dẫn xà xuất động.”

“Ý của người là?”

“Chúng ta cần diễn hí, ” Dương Thanh Già làm ra một tiếu ý sáng rỡ, lộ ra tám cái răng, cố ý hướng phía Đoàn Duy ngọt ngào kêu một tiếng: “Ca ca.”

Như một tiểu thư nhà giàu chưa rành thế sự, áo cơm không lo đang làm nũng.

Mọi người nghe tiếng “ca ca”thập phần ngọt ngào của Dương đại nhân luôn luôn “Quỷ kế đa đoan” này, đều là bị dọa đến giật mình một cái, lưng đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ có Đoàn đại nhân ở một bên, vành tai chậm rãi đỏ.

——————————

Ba ngày sau, một tin tức Đại Minh cự cổ hào phú đến Phúc cảng du ngoạn lan truyền nhanh chóng.

Đoàn Duy mang theo Dương Thanh Già rêu rao khắp nơi ở Phúc cảng, vung tiền như rác, tự thể nghiệm cho mọi người ở chỗ sáng chỗ tối xem mình “Người ngu nhiều tiền”.

Ngày hôm đó bọn họ lại tiêu xài đến nghệ quán nổi danh nhất Phúc cảng.

Nghệ quán này là hội viên chế, không phải quan to hiển quý không nạp, đoàn người của Đoàn Duy mới đến bày thân phận dùng tiền đập ra một hội viên, đường hoàng đi vào, không chỉ có như vậy, còn bao toàn bộ lầu hai, có thể nói tài đại khí thô.

Lão bản nghệ quán là một nữ tử tuổi gần bốn mươi, phong vận dư âm, nàng dẫn mọi người hạo hạo đãng đãng lên lầu hai, nhỏ giọng tế khí an bài mọi người nhất nhất ngồi xuống, lại đốt huân hương thượng đẳng, châm canh trà thúy bích.

Đoàn Duy ở sau khi lão bản xoay người rời khỏi nơi này, cầm lấy ly trà ngửi ngửi, lại móc ngân châm ra khuấy khuấy, không phát hiện cái gì dị dạng, lại gật đầu với Dương Thanh Già.

Nàng bưng lên nếm thử một miếng, đúng là địa địa đạo đạo trà Long Tĩnh Tây hồ.

Ngày hôm nay Đoàn Duy một thân tơ lụa lăng la, trang phục thập phần phù khoa, toàn thân đeo các loại vật phẩm trang sức linh kiện khẽ động liền đinh lý quang lang, cũng may hắn tuấn tú, tuy rằng mặc một thân trang phục thổ hào ác tục, lại còn chưa tới nỗi nhìn không nỗi.

Triệu Thành ở một bên ừng ực uống trà, chờ lão bản an bài nghệ kỹ tới biểu diễn chỉ trong chốc lát, cao điểm trên bàn trước mặt đã bị hắn tiêu diệt phân nửa.

Thẩm Sân thấy không khỏi nhẹ giọng trách nói: “Ngươi đủ rồi đó, thật mất mặt, tùy tùng của phú thương nhà ai như ngươi chứ?”

Triệu Thành không vui: “Ta làm sao?”

“Rất giống một con quỷ chết đói gửi hồn người sống!” Thẩm Sân nói.

“Chúng ta tiêu bao nhiêu tiền, ăn mấy khối cao điểm cũng không được?”

Thẩm Sân thở dài, cảm giác mình không có cách với người này.

Một bên Tào Đình thấy thế nhịn không được hỏi: “Lần này chúng ta đi ra ngoài mang theo bao nhiêu tiền a, nên tiết kiệm, bằng không trở về không dễ ăn nói a.”

“Nhìn chút tiền đồ này của ngươi .” Tào Lôi hừ lạnh nói.

Dương Thanh Già đặt chén trà xuống, cười nói: “Yên tâm đi, nếu như lần “Buôn bán” này thành, đó chính là thỏa thỏa có kiếm không bồi thường.”

Trên thang lầu tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Đoàn Duy ho nhẹ một chút, mọi người nghe, tất cả đều đình chỉ giọng nói chuyện khẽ với nhau mới vừa rồi, bắt đầu tận lực cả tiếng cười ồ nháo lên.

Lão bản dẫn bảy tám nghệ kỹ mặc ki-mô-nô đi vào trong phòng, Triệu Thành giương mắt vừa nhìn, nhất thời phun cao điểm trong miệng bản thân còn chưa có nuốt xuống đầy mặt của Thẩm Sân bên cạnh.

“Ngươi làm gì thế!” Thẩm Sân sờ sờ vụn cao điểm trên mặt mình, đẩy hắn một cái cả giận nói.

“Đây. . . đây thế nào đều là nam! Còn, còn giả trang loè loẹt!” Tròng mắt của Triệu Thành đều sắp trừng ra ngoài.

Không riêng gì Triệu Thành, ngoại trừ Thẩm Sân có chút hiểu tình huống của Nhật Bản, cùng Dương Thanh Già có năng lực thích ứng siêu cường ra, những người khác đều là gương mặt kinh ngạc.

Cho dù là Đoàn Duy luôn luôn bình tĩnh, nhìn nghệ kỹ yêu trong yêu khí trước mắt, là nam mặt như bôi tam ba cân bột trắng, còn vẽ tế mi hồng môi, cũng không khỏi xanh cả mặt.

Đây cũng quái những hán tử cẩm y vệ này không thích nam phong, ở kỹ quán Đại Minh, nam kỹ mặc trang phục nữ tử cũng là chuyện thường xảy ra.

Không đợi Thẩm Sân mở miệng giải thích, lão bản kia dùng Hán ngữ thập phần lưu loát mở miệng nói: “Các vị quý khách chắc là lần đầu đến đây đi, ở Nhật Bản chúng ta, tất cả nghệ kỹ đều là nam, bọn họ từ mười tuổi đã phải tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, mỗi người đều tinh thông tiếng Nhật và Hán ngữ, đối với âm luật, vũ đạo, thi thư, trà đạo, lễ nghi các loại cũng không gì không giỏi.”

“Lợi hại như vậy?” Triệu Thành bĩu môi, không quá tin tưởng.

Lão bản đối với nghi vấn của hắn không có bất duyệt gì, chỉ là cười lại bổ sung: “Các vị tuy là quý khách, nhưng nghệ quán chúng ta cũng có quy củ của nghệ quán chúng ta.”

Triệu Thành hừ nói: “Quy củ gì?”

“Nghệ kỹ nơi này đều là bán nghệ không bán thân, các vị thứ lỗi.” Lão bản nhìn hắn nói.

Triệu Thành “Phi” một cái trong lòng, lòng nói, mấy đại lão gia này tưởng bán thân chúng ta còn cũng mua!

Dương Thanh Già khẽ gật đầu, khẽ cười nói: “Vị tỷ tỷ này không cần lo lắng, chúng ta nghe danh của quý quán đã lâu, hôm nay cố ý qua đây kiến thức một phen, sẽ thủ quy củ.”

Lão bản nghe vậy, phong tư yểu điệu dùng cây quạt che mặt cười, nhẹ nhàng bước liên tục đi tới bên người Dương Thanh Già, đưa tay sơn móng tay đỏ tươi chỉ hàm dưới của nàng một cái: “Vị tiểu thư này thực sự là khả ái, còn gọi ta tỷ tỷ nữa.”

Dương Thanh Già không nghĩ tới đối phương tới đây, lúng túng sửng sốt một chút.

Lão bản tựa hồ cũng nhìn ra Dương Thanh Già không thích hợp, lại không chút để ở trong lòng, nàng nhìn nhìn đầu lông mày nhăn đến có thể chết con ruồi của Đoàn Duy ngồi bên cạnh, như đột nhiên dường như hiểu ra cái gì, ôn nhu nở nụ cười hai cái liền lui ra bên ngoài, khi đi tới cửa còn cố ý dùng tiếng Nhật phân phó một câu gì với mấy nghệ kỹ mới đi xuống lầu.

Lão bản vừa đi, những nghệ kỹ này ngay tức khắc tản ra, một người mời rượu, còn dư lại vậy một khảy đàn tam vị tuyến, diễn tấu.

Tam vị tuyến bắt nguồn từ Trung Quốc, thanh âm cũng có chút tương tự với tỳ bà của Trung quốc, chỉ bất quá không có âm sắc phong phú như tỳ bà, vừa nghe, từ khúc gãy ai oán, cũng có chút một vị đạo triền triền miên miên.

Bên người Dương Thanh Già và Đoàn Duy cũng có nghệ kỹ.

Nghệ kỹ đều cũng có nhãn lực, nghệ kỹ bên cạnh Đoàn Duy kia liếc mắt liền nhìn ra vị khách nhân chính mình phải hầu hạ này không thích gì bản thân, cũng không xích tới nữa, chỉ lặng yên ở một bên rót rượu cho hắn, Đoàn Duy diễn thổ hào của Đại Minh, đơn giản rầm rầm cắm đầu uống rượu.

Dương Thanh Già lại không biểu hiện ra bất kỳ phản cảm gì, nàng tựa hồ đắm chìm trong vai trò tiểu thư thế gia không quá mức tâm kế của bản thân, nhìn cái gì đều mới mẻ, cùng vị nam nghệ kỹ kia dùng Hán ngữ nhẹ nhàng trò chuyện, rất vui.

Nghệ kỹ bên cạnh Thẩm Sân chính hợp điệu tam vị tuyến, dùng tiếng Nhật ba la bô lô hát ca dao bản thổ, một tay Thẩm Sân tà chống đầu, một tay đang nhẹ nhàng mà đánh nhịp ở trên chân của mình, thoạt nhìn thập phần say sưa.

Triệu Thành nhìn dáng dấp chìm đắm trong đó của Thẩm Sân, thập phần khó chịu, bất đắc dĩ cái miệng không tốt của mình, chỉ có thể ném nghệ kỹ bên người sang một bên, ừng ực ăn điểm tâm đồ ăn vặt còn có chút sushi và món ăn nhắm màu sắc xinh đẹp bày trên bàn.

Hai huynh đệ Tào Lôi và Tào Đình trái lại không phản cảm giống Triệu Thành, bất quá cũng không có hứng thú gì, hai người bọn họ đều đàng hoàng ngồi một bên, thỉnh thoảng uống vài hớp trà rượu nghệ kỹ châm, làm hết phận sự của vai gia đinh.

“Ta cũng không nghĩ tới ngươi hiểu rõ văn hóa của Đại Minh như vậy.” Dương Thanh Già chút uống một chút rượu, hai gò má ửng đỏ, hướng về phía nghệ kỹ cười khanh khách nói.

Nghệ kỹ kia chưa từng thấy qua nữ tử Đại Minh xinh đẹp thú vị như vậy, hắn nhìn qua thập phần thích nàng, cứ xề gần cùng Dương Thanh Già xì xào bàn tán.

Dương Thanh Già cũng không có phản cảm, nàng vẫn phụ họa theo lời của đối phương, trọng tâm câu chuyện bắt đầu phần nhiều là một ít tứ thư ngũ kinh các loại của Trung Quốc, càng về sau càng nói đến một ít tình huống của Phúc cảng.

Thần không biết quỷ không hay nàng cho thêm mấy lời.

Nghệ kỹ kia đang cùng Dương Thanh Già nói thầm, trò chuyện thập phần khoái trá, lại đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh sưu sưu, theo bản năng hắn quay đầu lại nhìn, một đôi mắt hẹp dài thâm thúy đang yên lặng nhìn về phía bên này, nhãn thần của Đoàn Duy như đao giống nhau cắt qua đây, dường như muốn cắt hai miếng thịt ở trên người hắn.

Trong lòng của nghệ kỹ run lên, quay đầu trở lại nói với Dương Thanh Già: “Ánh mắt của vị tiên sinh này thật sắc bén a, hắn là người yêu của người sao?”

Hán ngữ của người này tuy rằng có thứ tự, lại dùng từ không xem xét trước, một câu “người yêu” để Dương Thanh Già không giải thích được ám sinh ra một cổ cảm giác tội ác chệch đường.

Nàng cũng không quên chính sự.

“Nga ~” Dương Thanh Già kéo dài giọng trêu đùa: “Đây là ca ca ta, bình thường hắn thích giữ ta, đi đến chỗ nào quản đến chỗ đó, ngươi không cần để ý đến hắn.”

Truyện Chữ Hay