HAPPY NEW YEAR!!!!!!
quà năm mới đây~ không biết có ai đang hóng không hay đều chạy ra đường chúc mừng rồi...
Chương : Thẻ Cửu Từ
--------------
Lúc Cố Thần tỉnh lại liền nhìn thấy Mục Lê đang nằm nhoài trên bàn của mình ngủ say, cùng với tiểu Hắc Long đang nằm trên đùi mình.
Đầu Cố Thần còn có chút đau, thỉnh thoảng vang lên ong ong. Nhớ lại một đoạn ký ức tựa hồ là của hôm qua.
Trước đó mình đang đọc sách, đọc rất tập trung. Sau đó thì sao? Hình như không có sau đó.
Mộ Dung Trác Thất ngay lúc Cố Thần tỉnh lại liền nhận ra, rất nhanh ngẩng đầu lên, hai cái chân ngắn bước nhanh từ giữa giường dịch đến đầu giường, vẫy vẫy cái cánh nhỏ biểu thị chúc mừng.
Cố Thần nhìn thấy tiểu Hắc Long xong thì tâm tình vui vẻ hơn không ít, cũng mặc kệ không tiếp tục xoắn xuýt tối qua xảy ra chuyện gì, ôm lấy tiểu Hắc Long, từ trên giường định lấy tấm thảm đắp lên cho Mục Lê.
Lúc thảm đặt lên người, Mục Lê liền mở mắt ra. Y tựa hồ rất buồn ngủ, xoa xoa thái dương của mình, sau đó hỏi thăm Cố Thần một chút.
"Cậu còn nhớ chuyện tối qua ngất xỉu không?" Mục Lê biết Mộ Dung Trác Thất không cách nào nói chuyện, Cố Thần tám phần còn chưa biết tình huống.
Cố Thần lắc đầu, cậu là cái loại bình thưởng tỉnh táo còn không nhớ được việc gì, ngất xỉu rồi liền càng không cần phải nói.
"Quyển sách «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» này rất đặc biệt, nó khác hoàn toàn với hệ thống thẻ mà chúng ta đã biết, có lẽ Chế thẻ sư thời đại bây giờ nếu muốn lĩnh ngộ quyển sách này sẽ rất khó khăn. Tinh thần lực của cậu mới cấp bốn, e rằng còn chưa đủ để chịu đựng kỹ năng học tập như vậy." Mục Lê nói.
Cố Thần trừng mắt nhìn, có chút cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy, tôi hình như mò được một chút môn đạo."
Mục Lê không rõ, nhìn về phía cậu.
Cố Thần tổ chức ngôn ngữ một chút: "Chính là... tôi cảm giác tôi hình như đã học xong được một phần nhỏ."
Mục Lê từ trước đến giờ chỉ mang theo nụ cười nhạt trên mặt lại chợt lóe kinh ngạc, kinh ngạc này cũng không giấu được: "Cậu học xong?"
Mục Lê thầm giật mình, quyển sách này tối hôm qua y hơi lật một chút, nhận ra rằng với thực lực Chế thẻ sư trong quá khứ của mình, chỉ sợ cũng cần phải mất một năm mới có thể nắm giữ, thế nhưng thiếu niên trước mắt này cũng chỉ hơi hơi lật một đêm liền nói học xong?
"Nếu không tôi thử một lần?" Cố Thần bị Mục Lê hỏi như vậy, cũng có chút không xác định rốt cuộc mình có phải lĩnh ngộ được môn đạo hay không.
Cố Thần thả tiểu Hắc Long lên giường, lấy thẻ trắng ra, ngồi trên ghế hít thở sâu mấy lần.
Nhắm mắt lại, lẳng lặng minh tưởng lại nội dung mình nhìn thấy trong sách tối hôm qua, chậm rãi vận hành Tinh thần lực.
Tinh thần lực màu vàng giống như trước đây bao vây lấy một tấm thẻ trắng, nhưng tình huống lại không giống với thường ngày lắm, mà cả tấm thẻ bài dần dần tối đi, vào một khắc cuối cùng khi Tinh thần lực màu vàng tản đi, mặt trên hắc ám của thẻ bài bỗng nhiên xuất hiện đồ án một cột nước.
Cố Thần đình chỉ vận hành Tinh thần lực, cảm thấy uể oải không chịu nổi, so với lần làm không được bài tập Thiên Linh bố trí khi mới bắt đầu đi học, cả đêm vận hành Tinh thần lực còn mệt hơn.
Mục Lê cầm lấy thẻ bài, muốn dùng máy nghiệm thẻ loại nhỏ kiểm tra dữ liệu thẻ bài.
Máy nghiệm thẻ lấp lóe đèn đỏ, phát ra âm thanh cảnh cáo. "Dữ liễu sai lầm, dữ liệu sai lầm!"
Mục Lê nhìn chằm chằm thẻ bài im lặng trầm tư suy nghĩ.
Trong tình huống bình thường, cho dù là thẻ bài nguyên sang, vẫn có một số máy móc bỏ sót kỹ năng cùng thuộc tính vân vân, thế nhưng tình huống khác liên quan tới cách sử dụng của thẻ bài, cùng tình huống kỹ năng đều có thể hiện ra, hoàn toàn không hiện ra được dữ liệu của thẻ bài như này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Cái này, có phải là chỉ Chế thẻ sư mới có thể dùng không?" Cố Thần hỏi.
Mục Lê nhớ lại, «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» là thẻ bài do Chế thẻ sư sử dụng, không tồn tại trong cùng một nhận thức với thẻ bài do Ma thẻ sư sử dụng từ trước đến nay, có lẽ vì nguyên nhân này, nên máy nghiệm thẻ bài mới không cách nào quét ra được dữ liệu?
"Nếu không tôi dùng thử một chút?" Cố Thần có chút nóng lòng muốn thử.
Tinh thần lực Ma thẻ sư của cậu chỉ có cấp một, từ khi lựa chọn làm Chế thẻ sư, bởi vì Tinh thần lực áp chế lẫn nhau, Tinh thần lực Ma thẻ sư cơ bản có thể bỏ qua không tính, ngay cả thẻ bài một sao bên trong thẻ bài cấp thấp nhất cũng không thể triệu hoán được.
Trước đây chế tác nhiều thẻ bài như vậy đều để cho người khác dùng, hiện tại rốt cuộc mình cũng có thể dùng. Cố Thần giờ khắc này tuy rằng uể oải, lại không thể chờ được nữa muốn thử nghiệm.
Mục Lê nhìn thấy nét mặt hưng phấn của Cố Thần, cũng đoán được tâm tư của cậu, cũng không ngăn cản nhiều. "Cậu có thể thử một lần, chẳng qua phải chú ý tình trạng của bản thân, không được tổn thương đến thân thể."
Cố Thần có chút hưng phấn nhỏ nhận lấy thẻ bài, không để ý uể oải, tiếp tục thả Tinh thần lực ra.
Lúc này Tinh thần lực không còn là màu vàng, mà là màu trắng sữa của Chế thẻ sư phổ thông. Tinh thần lực màu trắng sữa tụ hợp ở trung tâm thẻ bài, liền thấy cách đó không xa chậm rãi hiện ra một quả bóng nước to bằng quả trứng gà.
Mục Lê đưa tay ra chạm vào quả bóng nước một chút, quả bóng nước nhất thời biến mất không thấy tăm hơi.
Cố Thần có chút mong đợi nhìn Mục Lê, muốn biết kết quả thế nào.
Mục Lê không nói gì, qua rất lâu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Cố Thần. "Cậu thành công."
Ngữ khí Mục Lê vững vàng, nhưng giờ khắc này trong lòng lại là sóng lớn mãnh liệt.
Trước đây y đã cảm thấy Cố Thần là một Chế thẻ sư đặc biệt, nhưng đến giờ khắc này, y phát hiện, đối phương có lẽ là một tồn tại thiên tài vạn năm khó gặp.
"Vậy sau này phải có thể phổ cập «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» này hay không?" Cố Thần hỏi.
Cậu cũng không có loại suy nghĩ làm dáng muốn nắm giữ kỹ năng độc môn sau đó là độc bộ võ lâm. Dưới cái nhìn của cậu, có thể chế ra thẻ bài nhân vật đã đủ để cậu tiêu hóa đến mấy năm.
Tuy rằng sau khi xuyên qua cậu cũng có ý nghĩ trở thành vai chính truyện xuyên việt tỏa ra khí thể Bá Vương, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, trên căn bản thì cậu vẫn thích làm một người không cần ưu sầu phiền não nhiều chuyện gì. Huống hồ hoài bích có tội, nếu như một thứ chỉ có mình cậu có, như vậy cậu nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, nếu như phổ cập, như vậy cậu cũng có thể dựa vào thứ này mà kiếm tiền.
Đúng vậy, Cố Thần tham tài rẽ đến rẽ đi lại chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền mua biệt thự nhỏ.
Mục Lê chăm chú nhìn Cố Thần, quả thật dù Mục Lê thông minh hơn nữa, thì cũng không nhìn thấu rằng Cố Thần đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện dựa vào cái này để kiếm tiền, y chỉ là cảm thán Cố Thần vẫn cứ không tự hiểu lấy như vậy mà thôi.
"Hiện tại lập tức phổ cập không hề hiện thực chút nào, chưa nói tới «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» là tồn tại quý giá cỡ nào, sau khi chân truyền duyệt khai, kỳ thật người có thể học được cũng chỉ lác đác có mấy người, ít nhất trong khối Chế thẻ sư cấp thấp, gần như là không có khả năng." Mục Lê nói.
Cố Thần chớp chớp mắt, nhưng tui chính là nằm trong nhóm Chế thẻ sư cấp thấp nè.
Cố Thần không nói ra, nhưng Mục Lê từ lâu đã đoán được, tiếp tục nói: "Cậu là một ngoại lệ, tôi đoán cái này có lẽ có quan hệ với bản thân Tinh thần lực của cậu rất đặc thù. Bản thân Vật cộng sinh tiểu Kim Long của cậu liền nắm giữ kỹ năng chữa trị cùng phụ trợ rất mạnh đối với Vật cộng sinh cùng vật được triệu hoán từ ma thẻ, cho nên cậu có thể thoải mái nắm giữ «Cửu Từ Phổ Thiện Chú». Chế thẻ sư có thể cũng sẽ thoải mái sử dụng thẻ bài của cậu, nhưng muốn bọn họ chế tác ra, cũng không phải chuyện đơn giản."
Cố Thần thở dài một hơi, "Nói cách khác, «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» không thể phổ cập sao?"
Mục Lê lắc đầu: "Không phải là không thể, Thẻ Cửu Từ nhất định phải phổ cập, chỉ là bây giờ không phải là lúc ấy. Chẳng qua ngược lại cũng có phương pháp có thể làm cho mọi người tiếp thu từ từ. Cậu chế tác nhiều Thẻ Cửu Từ đặc thù này một chút, sau đó vào thời điểm thích hợp đẩy ra trước tầm mắt công chúng. Để tất cả mọi người đều có thể tiếp thu thẻ bài đặc thù Chế thẻ sư có thể sử dụng."
"Chỉ có mình tôi chế tác thẻ bài?" Cố Thần dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi của mình, trong lòng cậu suy nghĩ như vậy không phải mệt chết mình sao, không thể để cho một ít Chế thẻ sư cấp cao cũng tới học tập nghiên cứu hay sao.
Mục Lê vẫn nhàn nhạt nói: "Đúng, chỉ một mình cậu, không cần hoài nghi." Mục Lê rất thưởng thức tâm tư thông suốt cùng không giấu của riêng của đối phương, thành thật mà nói nếu như vào thời điểm mình vẫn còn là Chế thẻ sư mà gặp phải vật quý hiếm như vậy, lương tâm của chính y cũng sẽ vẫn có ít nhiều tâm tư muốn cất giấu làm của riêng.
Cố Thần gật đầu, quyết định thừa dịp mấy ngày nghỉ này chế tác nhiều thẻ bài một ít, đề cao độ thuần thục của mình.
Mục Lê thấy cậu minh bạch, cười cười bắt chuyện cậu rửa mặt một chút rồi ra ngoài ăn cơm, quay người rời khỏi phòng Cố Thần, lúc rời đi còn có thâm ý khác liếc nhìn tiểu Hắc Long, "Thật sự là hâm mộ cậu đấy."
Mộ Dung Trác Thất lúc hai người hỗ động thì hoàn toàn bỏ sót hắn ở một bên, thì cảm thấy có chút buồn bực, hiện tại bất thình lình bị Mục Lê nói một câu như vậy, cực kỳ hả hê, trong lòng hoa lửa hí hí, thế nào thế nào, vợ tui chính là ôn nhu lương thiện đại ái, thiên tài thông tuệ lại khiêm tốn, mi đến trốn ở một bên mà ước ao đi.
Nhưng Cố Thần lại là một mặt mờ mịt, Mục Lê vừa rồi là đang nói chuyện với mình hả? Nhưng hâm mộ mình cái gì chứ? Có phải hay không vậy, trong phòng cũng không có ai khác mà.
Trải qua mấy ngày luyện tập, Cố Thần đã có thể thoải mái chế ra không ít Thẻ Cửu Từ. Tuy rằng lúc đầu muốn chế tác một tấm Thẻ Cửu Từ phải tiêu hao hết Tinh thần lực, đến sau này có thể liên tục chế tác hai ba tấm Thẻ Cửu Từ.
Thẻ Cửu Từ chế tác ra cũng phát sinh biến hóa, hình dáng đồ án dòng nước trên mặt thẻ bài mới đầu là màu lam nhạt, đến sau đấy dần dần biến thành màu lam đậm, tới sau này thậm chí thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dòng nước màu vàng.
Bởi vì loại thẻ bài không có máy nghiệm thẻ nào có thể đo lường, Mục Lê chỉ có thể suy đoán, màu lam nhạt có thể bổ sung Tinh thần lực Ma thẻ sư cấp thấp, màu lam đậm có thể bổ sung cấp trung, mà màu vàng, tự nhiên là dành cho Ma thẻ sư cấp cao sử dụng.
Trong quá trình mấy ngày chế thẻ này, Mục Lê đề điểm cho Cố Thần không ít, điều này làm cho người có tâm tư đơn giản như Cố Thần cũng sản sinh một chút nghi hoặc.
Mục Lê không phải Ma thẻ sư sao? Vì sao lại hiểu về Chế thẻ sư nhiều như vậy, cũng không phải như Mộ Dung Trác Thất cùng Tăng Giang chỉ thuần túy trên góc độ nghiên cứu lý luận, còn bao gồm rất nhiều tâm đắc và lĩnh ngộ chế thẻ, đây tuyệt đối không phải chỉ dựa vào lý luận là có thể biết đến.
Cố Thần mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là càng ngày càng cảm thấy, trình độ Mục Lê, thậm chí không thua với thầy giáo Thiên Linh.
Sau khi chế tác không ít Thẻ Cửu Từ, Cố Thần cảm thấy Tinh thần lực của mình tăng lên rất nhanh. Cố Thần quyết định lần thứ hai thử nghiệm chế tác thẻ Hoa Đà bốn sao.
Tựa hồ bởi vì mấy ngày vừa rồi chế tác Thẻ Cửu Từ ở cường độ cao, Tinh thần lực mơ hồ có dấu hiệu hướng lên trên muốn đột phá. Cậu vẫn như cũ sử dụng kinh nghiệm khi chế tác thành công thẻ Hoa Đà lần trước, dùng phương thức miêu tả thẻ bài giống nhau, công phu không phụ lòng người, phương thức chế tác giống nhau, thế nhưng thẻ bài thành phẩm lại là thẻ Hoa Đà bốn sao. Điều này làm cho Cố Thần tràn đầy kinh hỉ, cậu vốn đã chuẩn bị tinh thần phải mất thời gian dài mới làm được.
Tận dụng mọi thời cơ liền thử mấy lần, quả nhiên đều thành công, nhìn bốn tấm thẻ Hoa Đà trên bàn, Cố Thần cảm thấy hạnh phúc dâng cao, không khỏi ôm lấy tiểu Hắc Long vẫn luôn im lặng ở bên cạnh cậu mà lăn vài vòng.
Mà tiểu Hắc Long, cũng chính là bản thân Mộ Dung Trác Thất, vừa hưởng thụ ôm ấp của Cố Thần, vừa âm thầm hoảng sợ trong lòng. Mấy ngày này hắn gần như luôn ở bên người Cố Thần, đối với chỉ đạo của Mục Lê, hắn cũng từng hoài nghi, chẳng qua so với Mục Lê, hắn tự nhiên càng quan tâm Cố Thần hơn.
Cái tốc độ tiến bộ này của Cố Thần quả thật có thể nói là tiến triển cực nhanh, Mộ Dung Trác Thất cũng coi như gặp qua không ít những người được gọi là thiên tài thành danh từ thiếu niên, nhưng hắn tin tưởng, những người này không một ai có thể so sánh với Cố Thần. Nghĩ tới đây Mộ Dung Trác Thất liền vừa kiêu ngạo lại vừa lo lắng, kiêu ngạo chính là người mình coi trọng quả nhiên là tuyệt thế vô song, lo lắng chính là, Cố Thần khác với mọi người về cả thiên phú lẫn tốc độ tiến bộ như vậy, có thể bị người hữu tâm nhớ thương hay không.
Vẫn là Cố Thần không cầu tiến được hay chăng chớ trước kia vẫn khiến người ta an tâm hơn, chẳng qua con đường dốc lòng cố gắng cũng khiến người ta yêu thích. Ta nhất định phải trở nên càng mạnh mẽ càng nhanh hơn, bảo vệ cậu thật tốt. Mộ Dung Trác Thất âm thầm hạ quyết tâm.
Cùng lúc đó.
Trong một cái chợ cách Học viện Triều Đế không xa, bức tường cao chót vót cùng căn phòng mờ tối. Tia sáng nhỏ từ cửa sổ hắt lên mặt hai người bên trong phòng, cũng không tăng thêm mấy phần ôn hòa cho hai người, lại càng làm hai người càng có vẻ âm trầm.
"Ta phải trở về trước, chuyện về sau liền tạm thời giao cho cậu, Ngọc Tu." Nam nhân mặt nạ nói với nam tử có khuôn mặt diễm lệ trước mặt.
Ngọc Tu cung kính gật đầu. "Vâng, đại nhân, chỉ là không biết hai người phải xử lý như thế nào?"
"À, hai con cờ không quan trọng mà thôi. Ma thẻ sư kia thì cậu giải quyết hắn đi, còn Chế thẻ sư kia, không bằng giữ lại kính hiếu cho thiếu chủ nhà cậu." Nam nhân mặt nạ nói.
Ngọc Tu nghi hoặc: "Giữ lại cho thiếu chủ? Thiếu chủ có lẽ không thích loại hình này đi?"
"Cậu quên rồi sao, thiếu chủ si tình kia của các người không phải nói ở Linh Sơn cầu được tiên đoán, chỉ có một Chế thẻ sư trẻ tuổi đặc thù mới có thể tìm về lại người yêu đã chết đi của hắn hay sao? Hắn không phải đang khổ sở tìm kiếm sao, ta liền đưa người kia về cho hắn." Nam nhân mặt mạ nói.
Ngọc Tu càng thêm nghi hoặc: "Đại nhân nói tên Đổng Ngọc Dương kia chính là Chế thẻ sư mà thiếu chủ muốn tìm?"
"Ai, Ngọc Tu ơi là Ngọc Tu, cậu thật càng sống càng thụt lùi, nếu thật sự có người này, ta khẳng định sẽ giữ lại cho bản thân dùng. Tên Đổng Ngọc Dương kia là ta dùng thuốc để thôi hóa, chẳng qua là hiện khá đặc thù thôi, thiên phú thấp lại thăng cấp nhanh chóng, dùng để dao động thiếu chủ tình thánh của các người, an ổn lòng người cũng không tệ." Nam nhân mặt nạ nói xong hừ một tiếng.
"Nhưng tên Đổng Ngọc Dương này cũng không có năng lực làm cho người yêu của thiếu chủ trở về mà." Ngọc Tu vẫn như cũ không rõ.
Nam nhân mặt nạ xoay người, vào lúc sắp bước gia khỏi gian phòng mới chậm rãi mở miệng: "Cậu cứ nói, rằng Đổng Ngọc Dương này, chính là người yếu của thiếu chủ tái thế. Chuyện này nghe nói thì hoang đường, nhưng lại càng khó phân biệt được thực hư của đồ vật, thiếu chủ các người ngược lại sẽ do dự không quyết."
=
=
=
Ada: tui có một phỏng đoán lớn mật, lúc đầu tui cho là Mục Lê chính là Mạc Ly sống sót sau chiến tranh, trốn đi thay đổi diện mạo, nhưng bây giờ lại nghĩ rằng Mục Lê là Mạc Ly trọng sinh, đoạt xá gì đó, là thực sự đã chết đi rồi sống lại; Thiếu gia thần bí là nhân vật còn lại trong Tứ tài tử của thế hệ hoàng kim năm đó Bắc gì đó tui quên tên ổng rùi, trước đấy có nhắc tới là mất tích, và theo chi tiết do nhân vật mặt nạ nói thì ổng cũng yêu Mạc Ly!!!
PS đây chỉ là phỏng đoán của con e đuýt tờ vừa đọc vừa làm, chưa biết trước nội dụng truyện, có sai xin đừng ném đá cũng đừng xì poi quá mức, nhắc sai là được...
=
=
=