Chương : Hôn mê
----------------
Sự kiện rừng dị thú sau một ngày điều tra không có kết quả, Học viện Triều Đế cuối cùng quyết định cho học sinh hai tuần lễ nghỉ. Trước khi điều tra ra được nguyên nhân của sự kiện, học sinh có thể lựa chọn tạm thời không trọ ở trường.
Cố Thần đối với kỳ nghỉ dài nho nhỏ đột nhiên xuất hiện này cũng không có bao nhiêu tâm tình suиɠ sướиɠ, cậu nhìn máy truyền tin thật lâu không có trả lời mà ngẩn người.
Tin nhắn từ những người khác cậu đã trả lời từng cái từ lâu, đối phương cũng rất nhanh trả lời lại, nhưng từ đầu đến cuối, cậu không đợi được tin nhắn từ Mộ Dung Trác Thất.
Từ sau khi Mộ Dung Trác Thất vào lớp đặc biên, liền trở nên đặc biệt bận rộn, nhưng các loại ân cần hỏi han với Cố Thần vẫn sẽ không thiếu. Loại quan tâm này lập tức cắt đứt hai ngày, Cố Thần bỗng nhiên có chút không thích ứng.
Đối phương không gửi tin nhắn, điện thoại cũng không thông, Cố Thần xoắn xuýt một chút, nghĩ không nên chủ động đi tìm Mộ Dung Trác Thất, lại cảm thấy như vậy liệu có chút không thận trọng hay không.
Ý nghĩ này vừa ló đầu cậu cũng giật mình một chút, thận trọng cái gì đây, đây không phải là sự tình mà chỉ thiếu nữ khi yêu mới suy xét hay sao? Cậu một nam nhân bảy thước đỉnh thiên lập địa, ưỡn a ưỡn ẹo là muốn chết, đi xem thử tình hình của anh em không phải rất bình thường sao?
Được rồi cậu chính là ưỡn ẹo, hay là gửi cho anh em một cái tin nhắn đi.
Cố Thần vừa tự phun tào một phen, vừa đem toàn bộ sự tình quan tâm viết ra gửi cho Mộ Dung Trác Thất. Đáng tiếc đợi đến khi cậu thu thập hành lý xong, ôm tiểu Hắc Long trở về phòng trọ, vẫn không đợi được trả lời của Mộ Dung Trác Thất.
Trong căn phòng trọ, Mục Lê vừa lúc ở nhà.
Bởi vì Tăng Giang cùng Cố Thần trường kỳ trọ ở trường, cho nên hiện tại phòng trọ căn bản là do Mục Lê quản lý, theo như Mục Lê nói thì y đã trực tiếp mua lại căn phòng trọ này vào tay. Cho nên hiện tại Mục Lê chính là chủ phòng trọ của bọn Cố Thần.
Mục Lê thoạt nhìn khá thích hoa cỏ, trong gian phòng mua thêm không ít thực vật cùng dị thực không có tính công kích, cho nên sau khi Cố Thần trở lại phản ứng đầu tiên chính là đi vào nhầm hoa viên.
Mục Lê gần đây tâm tình tựa hồ khá vui vẻ, khẽ hát chỉnh sửa hoa cỏ, sau khi nhìn thấy Cố Thần thì ý cười dịu dàng, chẳng qua lúc nhìn thấy tiểu Hắc Long Cố Thần ôm trong ngực xong, đôi mắt hơi nheo lại.
"Tiểu Hắc Long sao lại ở chỗ cậu vậy?' Mục Lê cười hỏi.
Cố Thần liếc mắt nhìn tiểu Hắc Long ở trong lòng: "Tôi cũng không rõ ràng, đêm hôm trước nó bỗng nhiên bay đến ký túc xá của tôi, Mộ Dung Trác Thất lại vẫn luôn không liên lạc được, tôi cũng chỉ có thể trước tiên ôm nó tới."
"À, phải vậy không?" Mục Lê tựa như cười mà không cười nhìn tiểu Hắc Long trong tay Cố Thần.
Mộ Dung Trác Thất trong lồng ngực Cố Thần run rẩy một chút, nhìn ánh mắt của Mục Lê tựa như đã nhìn thấu tất cả. Hắn có chút xấu hổ đem mặt chuyển vào trong ngực Cố Thần, mũi vừa vặn chạm vào phần da lộ ra ngoài của Cố Thần, hắn lại cảm thấy như vậy có chút đùa giỡn lưu manh.
Mục Lê không phải Cố Thần, không có sự không cẩn thận cùng dễ dao động như vậy, y biết rõ quan hệ giữa Vật cộng sinh Tinh thần lực cùng chủ nhân, Vật cộng sinh Tinh thần lực từ cấp chín trở xuống không thể rời xa chủ nhân trong thời gian dài.
Mục Lê liếc nhìn Cố Thần, cuối cùng không nói gì, quay người tiếp tục chỉnh lý hoa cỏ của mình.
Cố Thần về phòng, lần nữa kiểm tra máy truyền tin, Mộ Dung Trác Thất vẫn không trả lời. Đánh một cuộc gọi, vẫn là đối phương không nằm trong phạm vi phủ sóng. Cố Thần sâu sắc thở dài, không khỏi có chút lo lắng.
Mộ Dung Trác Thất hóa thân thành tiểu Hắc Long nhìn thấy Cố Thần quan thâm mình như vậy, tất nhiên là đặc biệt vui sướng, nhưng vừa nghĩ tới mình biến thành thân rồng không thể động viên Cố Thần, liền đặc biệt nôn nóng.
Sau đó không lâu, Tăng Giang cũng trở về. Bởi vì tòa nhà ký túc xá của hắn ở cách rừng dị thú khá gần, tối hôm qua dị thú nóng nảy cũng bị chút vết thương nhẹ, may mà không hề nghiêm trọng.
Tăng Giang lúc nhìn thấy Cố Thần ôm tiểu Hắc Long trong lòng cũng rất sững sờ.
Cũng may tuy rằng hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi như Vật cộng sinh của Mộ Dung Trác Thất loại thiên chi kiêu tử này chắc có lẽ cũng có chút đặc thù.
Mục Lê lúc nhìn thấy vết thương trên người Tăng Giang không khỏi cau mày, vốn cũng không để tâm đến nguyên nhân họ nghỉ học, hiện tại bắt hỏi đến.
Tăng Giang cũng có tham dự chống lại dị thú vào tối hôm trước, còn có chút sợ hãi không thôi, đứt quãng kể lại sự tình cho Mục Lê không biết chuyện cùng Cố Thần chỉ biết đại khái.
Sắc mặt Mục Lê trở nên đặc biệt âm trầm: "Cậu nói là, rừng dị thú không hiểu sao nửa đêm phát sinh dị thú nóng nảy?"
Tăng Giang gật đầu: "Vui mừng chính là chỉ có dị thú cấp năm trở xuống, nếu như là dị thú cấp cao cũng nóng nảy, hậu quả có lẽ không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói rừng dị thú của Học viện Thần Hoàng cũng xảy ra chuyện này, nguyên nhân vẫn còn trong quá trình điều tra."
Mục Lê hơi mấp máy môi, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Sau bữa tối trở về phòng, Cố Thần lần thứ hai không thể chờ được nữa mở máy truyền tin ra, kiểm tra xem Mộ Dung Trác Thất có gửi tin trả lời hay không, kết quả vẫn là không có.
Ánh mắt Cố Thần bỗng lóe lên cô đơn, cậu không biết vì sao lại chợt nhớ tới một lời kịch trong phim điện ảnh: "Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên mặt mọi thứ đều có một cái ngày hạn, cá thu hết hạn, thịt hộp hết hạn, ngay cả giấy bọc giữ tươi cũng sẽ hết hạn, tôi bắt đầu hoài nghi, ở trên thế giới này, còn có đồ vật gì không có hạn sử dụng."
Đại khái yêu thích của Mộ Dung Trác Thất đối với mình cũng hết hạn? Có lẽ hắn đi gặp bác sĩ, rốt cuộc sửa lại con mắt của mình? Cố Thần vẫn luôn cho rằng Mộ Dung Trác Thất là do mắt mù mới nhìn trúng mình, cậu suy đoán.
Thương hoa bi nguyệt trong chốc lát, cậu lại bị chính mình lo được lo mất làm cho sét đánh, bắt đầu suy nghĩ mình có phải hay không đã thật sự có thể tiếp thu sự tình làm người yêu với Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất hóa thân làm tiểu Hắc Long chỉ nhìn thấy Cố Thần sắc mặt một chốc vui một chốc buồn, đặc biệt thay đổi thất thường. Lúc này hắn đặc biệt muốn hóa thân thành người, trò chuyện rõ ràng với Cố Thần.
Nhưng vô luận hắn bức thiết cỡ nào, thân thể vẫn là trạng thái rồng be bé, chỉ có thể duỗi móng vuốt gãi gãi mu bàn tay của Cố Thần.
Cố Thần lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ lung ta lung tung của chính mình, quyết định không muốn lãng phí kỳ nghỉ nhỏ này, phải nâng cao thực lực của bản thân thật tốt, làm thêm một ít thẻ bài, tranh thủ sớm ngày đột phá cấp năm, chế ra thẻ Hoa Đà cấp năm.
Thế nhưng có lẽ là do trong lòng lo lắng cho người khác, đêm nay Cố Thần chế thẻ đặc biệt không thuận tay, đến tận bây giờ làm liên tục bảy, tám tấm đều thất bại. Cố Thần có chút buồn bực, nhìn một đống thẻ phế, đôi mắt có chút dại ra.
Mộ Dung Trác Thất ngồi xổm ở một bên, đặc biệt muốn đi an ủi cậu, nhưng đáng tiếc nói ra khỏi miệng chỉ có thể là âm thanh y y a a, khiến cho Cố Thần tưởng là hắn đói bụng, từ trong tủ lạnh tìm ra một bàn hoa quả, đặt ở trước mặt hắn, khiến cho Mộ Dung Trác Thất càng phiền muộn.
Cảm giác đêm nay có lẽ vẫn không thích hợp để chế thẻ, Cố Thần quyết định tìm tới việc khác để làm, suy nghĩ một chút, Cố Thần quyết định sửa sang lại một chút vòng chứa đồ của mình.
Trước khi xuyên qua Cố Thần có một thói quen, mỗi khi tâm tư hỗn loạn không biết phải làm gì, liền thích bắt đầu tổng vệ sinh, chỉnh lý đồ vật để làm bản thân bình tĩnh lại, thuận tiện để cho dòng suy nghĩ xuôi xuống. Sau khi xuyên qua việc nhà gì đó đều được một người Tăng Giang bao hết, căn bản không đến lượt cậu, cho nên cậu cũng chỉ có thể chỉnh lý đồ vật của bản thân.
Đồ vật trong vòng tay chứa đồ khá phong phú, Cố Thần lấy toàn bộ bọn chúng ra, bày khắp nửa cái phòng. Cố Thần tìm mấy cái thùng, bắt đầu phân loại.
Thẻ bài đã làm sẵn không còn lại nhiều, đa số đều đã bán lúc ở chợ đen, còn lại đều là thẻ bài có vết khiếm khuyết màu vàng cùng mấy tấm thẻ bài nguyên sang, Mộ Dung Trác Thất đã từng đặc biệt dặn cậu, thẻ bài như vậy không nên tùy tiện cho người khác nhìn thấy.
Phần lớn đồ vật trong vòng tay đều là vật liệu dị thú, đồ được phân lúc ở trong bí cảnh vào kỳ nghỉ trước, Cố Thần dựa theo chủng loại xếp vào mấy cái thùng. Còn có một ít đồ vật chính cậu cũng không biết là vơ vét từ đâu ra, cũng ấn theo tính thực dụng để phân loại.
Đến cuối cùng, trên đất còn lại ba quyển sách, Cố Thần nhặt lên, «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», «Tĩnh Tịch Trầm Bích Quyết» cùng sách trận pháp vô danh.
Ba quyển sách này Mộ Dung Trác Thất thay mình thu lấy, nghe nói là thư tịch có ý nghĩa vượt thời đại. Sách trận pháp vô danh yêu cầu là Chế thẻ sư cấp cao mới có thế học, Cố Thần hiện tại nhất định là không dùng đến. Còn lại «Tĩnh Tịch Trầm Bích Quyết» cùng «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», Cố Thần nhớ tới lúc đó Mộ Dung Trác Thất đề cử mình trước tiên học tập «Cửu Từ Phổ Thiện Chú».
Thừa dịp buổi tối rãnh rỗi, Cố Thần quyết định tùy tiện lật thử xem cái được gọi là thư tịch vượt thời đại. Vừa mới nhìn thư tịch đầu tiên sẽ cảm thấy nội dung tối nghĩa khó hiểu, Cố Thần vốn cho là tự nhiên sẽ thấy buồn ngủ, không nghĩ tới nhìn một hồi, kinh ngạc phát hiện vậy mà có thể đọc được.
Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần nghiêm túc xem sách, cảm thấy người trước mắt quả thật cái gì cũng tốt.
Cố Thần chậm rãi lật xem, càng xem càng tập trung vào, không chú ý tới trên trán đã chậm rãi phun ra càng ngày càng nhiều Tinh thần lực, hội tụ ở quanh thân, toàn thân đều tỏa ra một loại ánh sáng màu vàng kim nhạt.
Mộ Dung Trác Thất chú ý tới tình cảnh này, chỉ cảm thấy Cố Thần ở bên trong ánh sáng màu vàng này đẹp đến kỳ lạ. Mộ Dung Trác Thất hoàn toàn say mê ở trong đấy, mãi cho đến khi sách trên tay Cố Thần rơi xuống, cả người ngã xuống sàn nhà ngất đi.
Mộ Dung Trác Thất nhất thời có chút thất kinh, bay đến bên người Cố Thần, duỗi móng vuốt ra lắc lắc cánh tay Cố Thần, không có phản ứng. Nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của Cố Thần, cũng không có bất kì phản ứng gì.
Mộ Dung Trác Thất nhất thời hoảng hốt, Cửu Từ Phổ đối với người mới thức tỉnh Tinh thần lực không bao lâu như Cố Thần là một gánh nặng, chính mình trước đấy phải ngăn cản ngay từ đầu, mà không phải ở bên cạnh hoa si nửa ngày.
Không để ý tới bản thân ghét bỏ, Mộ Dung Trác Thất bay ra cửa phòng, muốn tìm giúp đỡ, dù sao mình hiện giờ còn là thân thể bé nhỏ của tiểu Hắc Long, cái gì cũng không làm được.
Mộ Dung Trác Thất bay đến ngoài phòng Mục Lê, đối với ván cửa do dự chốc lát. Người ngày thực sự quá thâm cao khó dò, lúc trước khi vào cửa, ánh mắt nhìn mình giống như nhìn thấu tất cả, rõ như lòng bàn tay, nhưng vào lúc này giỏi giang nhất cũng chỉ có người này.
Mộ Dung Trác Thất dùng sức vỗ vỗ móng vuốt lên cửa phòng Mục Lê, móng vuốt nhỏ vỗ vào cửa gỗ không phát ra âm thanh gì. Tăng Giang vừa vặn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh này nhất thời có chút sững sờ, hoạt động trong lòng là —— con tiểu Hắc Long này chẳng lẽ là đang trêu chọc đàn ông?
Mộ Dung Trác Thất cũng chú ý tới Tăng Giang, đang định đi cầu viện Tăng Giang, thì cửa mở ra.
Mục Lê nhìn ngoài cửa trốn trơn, chốc lát mới chú ý tới tiểu Hắc Long ở dưới chân.
Mục Lê khom lưng, có chút ngạc nhiên tại sao tiểu Hắc Long lại đến gõ cửa phòng y.
Mộ Dung Trác Thất cảm thấy không thể nói chuyện là sự tình phi thường phiền não, tính cách của hắn lại không có cách giống như Cố Thần có thể dùng ngôn ngữ tay chân phong phú giải quyết chướng ngại giao tiếp, chỉ có thể bay đến cửa gian phòng Cố Thần sau đó y y a a kêu gào.
Tăng Giang cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao tiểu Hắc Long thoạt nhìn uy phong lẫm liệt trong bí cảnh giờ khắc này lại có chút ngu xuẩn, nếu như hắn biết rằng chân thân của con rồng này là Mộ Dung Trác Thất, có lẽ sẽ kinh ngạc đến ăn không nổi.
Hoàn hảo mà mạch não lúc này của Mục Lê rốt cuộc bảo trì cùng một đường với Mộ Dung Trác Thất, vội vàng chạy đến phòng Cố Thần, phát hiện Cố Thần nằm trên đất.
Mục Lê dìu Cố Thần lên trên giường, lấy ra một cái máy kiểm tra tình huống thân thể, kiểm tra cho Cố Thần một lần. Tăng Giang cũng tiến vào, nhìn thấy Cố Thần té xỉu thì cũng phi thường lo lắng.
"Không cần lo lắng, cậu ấy chỉ là tiêu hao Tinh thần lực." Mục Lê nói, khóe mắt liếc đến «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» rơi lung tung trên sàn, trong lòng hiểu rõ. Học tập thứ này đối với Cố Thần thì vẫn có chút miễn cưỡng.
Bởi vì tình huống không nghiêm trọng, Mục Lê để Tăng Giang trở về phòng, mình thì ở lại trong phòng Cố Thần chăm sóc cho Cố Thần.
Giờ khắc này trong phòng chỉ còn lại một bệnh nhân đang hôn mê cùng một người bình thường, còn có một con rồng.
"Mày muốn nói gì sao?" Mục Lê nhìn về phía tiểu Hắc Long.
Phần lưng Mộ Dung Trác Thất cứng đờ, chuyển hướng về Mục Lê. Khóe miệng đối phương hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn tiểu Hắc Long khá là phức tạp.
"À, quên mất, mày không thể nói chuyện. Nếu không như vậy đi, mày chỉ phải trả lời phải hoặc không phải." Mục Lê vừa nói vừa lấy ra từ trong hộc tủ một cái cốc và một cái ống đựng bút. "Nếu như mày nói phải thì lấy tay chỉ cái cốc, nếu như mày nói không phải thì lấy tay chỉ ống đựng bút."
Mộ Dung Trác Thất không biết nên làm thế nào để đối mặt, không biết giả vờ ngây ngốc có thể trốn qua mắt người này hay không.
"Mày chính là Mộ Dung Trác Thất đi?" Mục Lê hỏi.
Tiểu Hắc Long ở tại chỗ đấu tranh chốc lát, đưa móng vuốt chỉ cái cốc.
Mục Lê cười cười, hỏi tiếp: "Cậu làm sao biến thành bộ dáng này? Tôi đoán, chẳng lẽ là có liên quan tới rừng dị thú bạo loạn lần này?"
Mộ Dung Trác Thất có chút bội phục trực giác của đối phương, tiếp tục chỉ móng vuốt về cái cốc.
Mục Lê gật gật đầu, đôi mắt không tiếp tục híp lại thành hình trăng khuyết, mà có chút nghiêm túc. "Lần dị thú bạo loạn này, cậu cảm thấy có phải là do người gây ra hay không?"
Mộ Dung Trác Thất do dự chốc lát, vẫn như cũ chỉ móng vuốt về cái cốc.
Mục Lê không tiếp tục hỏi nữa, mà lại thở dài, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mộ Dung Trác Thất thấy đối phương không hỏi nữa, xoay người, nhảy lên giường Cố Thần, duỗi móng vuốt ra sờ trán đối phương, hi vọng đối phương nhanh chóng tốt lên.
=
=
=
Ada: A A A A A xưng hô trong tiếng Việt thật đau đầu~~~~ đằng trước thì nói với con rồng thì gọi mà mày sau đó biết là Thất rồi thì gọi là cậu, cơ mà vẫn cứ thấy kỳ kỳ sao ấy...
khụ khụ Thất biến thành rồng nhỏ cũng rất manh đấy, nhưng lại là xuẩn manh... vẫn nên biến trở về thiếu niên anh tuấn ôn nhu thì hơn...
PS: quà giáng sinh đây~~~ có ai hóng không? tui định chờ đến h cơ mà buồn ngủ quá, đăng trước đi ngủ cho rồi...
=
=
=