Tới khi Tiêu Nhân biết đích đến của bọn họ là Dương Châu thì hắn hoàn toàn bấn loạn.
Từ Dương Châu phải chạy bao nhiêu xa mới tới được tận đây!!!
Cái bản chất nữ hán tử của Hoàng Sước có muốn giấu cũng giấu không được!
Chốn Tiêu Nhân đặt chân tới đầu tiên là Vị Thành, cũng là địa giới Tây An ngày nay, hắn với Mạc Vũ Hân dùng xe hai cẳng lắc lư một tháng trời mới đi tới Quảng Nguyên. Rời Thanh Tuyền sơn trang gần Quảng Nguyên, hắn cuốc bộ sáu bảy ngày mới đi qua hai ba cái trấn mà cô nàng này lại có thể chạy từ Dương Châu tới gần Quảng Nguyên trong vòng có một tháng!
Chẳng lẽ khinh công ở thế giới này thực sự giống như phi mao thối trong truyền thuyết? Tiêu Nhân ngớ người, ban đầu hắn cũng không tin, nhưng ở cái thế giới không khoa học này hắn không thể không thừa nhận khinh công thượng thừa là thứ công pháp buộc định nếu muốn rời nhà hành tẩu.
Chỉ tiếc thiên đạo đã khép lại cánh cửa rút thăm của hắn, mà cho dù có thể rút, bằng vào cái móng giò xui có đẳng cấp này không biết hắn phải tốn bao nhiêu thời gian mới rút ra được bản "Khinh công căn bản". Cái gương "Kiếm pháp căn bản" còn treo ngay đó, gẫm ra "Khinh công căn bản" cũng không thể đơn giản.
Tiêu Nhân càng ngẫm càng hối hận, càng nghĩ càng đau xót, cái tay của hắn sao có thể xui xẻo đến dộ này kia chứ?!
Cuốn "Nội công căn bản" đã xuất hiện ngay lần đầu tiên, cơ hội trân quý nhường đó lại bị hắn lãng phí mất.
Dọc đường đi mặc dù Hoàng Sước đã cố ý duy trì hình tượng "lãnh diễm cao quý" bề ngoài, nhưng chỉ cần không có người khác ở gần, trước mặt Tiêu Nhân đã quá hiểu bộ mặt thật của mình, nàng rốt cuộc cũng lười vờ vĩnh.
Đây cũng là lần đầu Hoàng Sước ra ngoài hành tẩu mà không mang theo tùy tùng, tự nhiên sẽ cảm thấy hưng phấn vì được sổ lồng, gặp những chuyện mới mẻ nàng còn cố tình lên mặt ta đây đi phổ biến kiến thức cho Tiêu Nhân.
Đành là Tiêu Nhân vô cùng cảm kích chuyện nàng giảng giải kiến thức giang hồ cho hắn suốt dọc đường, nhưng sau cùng hắn cũng không kham nổi mà sử ra tuyệt chiêu cuối, làm cho Hoàng Sước ngậm miệng.
Tuyệt chiêu đó chính là bộ mặt chính khí ngời ngời thiên đạo cấp cho Tiêu Nhân hắn.
Ban đầu, cũng nhờ nhìn thấy bản mặt này của hắn, Hoàng Sước mới thu trường tiên, coi như cho Tiêu Nhân một cơ hội nói năng.
Tiêu Nhân ngạc nhiên phát hiện cái bộ dạng vì sửng cồ mà thành ra trang nghiêm chính trực của hắn rất có tác dụng với cô nàng.
Xuyên không tới nơi này, rời khỏi cuộc sống hắc ám, lệ khí trên thân Tiêu Nhân tan biến hết, tâm tình cũng dần sáng sủa lên, trong đám người hắn gặp gỡ đành là có lão sát thần Đỗ Cảnh Thiên công cao khủng bố nhưng hắn cũng kết giao được mấy người bằng hữu chân thành như Mạc Vũ Hân, Vũ Văn Quyết, Hồ Bảo Mã, điều này thực sự khiến tâm tình gần đây của Tiêu Nhân tốt lên nhiều. Người ta vẫn nói "tướng tự tâm sinh", hiện giờ đã không cần cả ngày đắn đo nghĩ cách mở rộng địa bàn, không cần cùng trên dưới băng đảng hay cảnh sát so tâm đấu trí, Tiêu Nhân tâm tình sảng khoái, chân mày cũng giãn ra, không còn nhăn nhíu suốt cả ngày như lúc trước.
Đặc biệt là đôi mắt vô cùng trong sáng của hắn, phải nói Tiêu Nhân nhờ phúc bộ dạng này mà người người vừa nhìn hắn liền đã thấy tin tưởng, thiên đạo vốn cho hắn vẻ ngoài ngay thẳng đường hoàng, từ lúc hắn tu tập kiếm pháp căn bản, một cỗ tự tin cũng dần nảy sinh, phần chính khí ngời ngời cũng theo khuôn mặt đang dần nhạt đi những đường nét trẻ con mà tăng thêm.
Lông mày thẳng và đen, sống mũi rất thẳng, bờ môi rất dầy, đôi mắt đen sẫm, sáng long lanh, dù không thể nói là anh tuấn tiêu sái nhưng gọi là khí khái đường hoàng tuyệt không ngoa, thực sự ngập tràn khí khái nam tử. Trên giang hồ loại hình nam tử này cự kỳ thịnh hành, bản mặt không chút biểu tình liền đơn giản là "không giận tự uy".
Tiêu Nhân không soi gương tự nhiên không biết, nhưng Hoàng Sước từ nhỏ đã lăn lộn giữa đám giang hồ nhân sĩ nên ngại nhất chính là vẻ mặt này.
Khuôn mặt non nớt thuở ban sơ của một đại hiệp chân chính vang danh ngày sau.
Ngày thường Tiêu Nhân tùy tiện lại lười nhác, khuôn mặt kia cũng không quá nghiêm túc, nhưng hắn vừa nghiêm sắc mặt, liền không cần người thuyết minh, vừa nhìn đã biết hắn là một hiệp sĩ đường hoàng.
Tuổi đời Hoàng Sước chưa lớn, còn chưa đưa ra được kết luận này, nhưng chỉ cần Tiêu Nhân trưng vẻ mặt này ra, nàng liền không dám nói thêm nửa câu quấy nhiễu.
Với cái phát hiện này Tiêu Nhân cũng không mấy để tâm nghiên cứu, chỉ khi nào Hoàng Sước phiền tới không chịu nổi hắn mới sử dụng để nàng yên lặng đôi chút.
Cứ như thế, hai người, về cơ bản có thể coi là chung sống hài hòa, vì muốn mau chóng đến trước mộ phần an ủi vong linh người bạn thân của Hoàng Sước là Tiểu Viện, hai người họ gần như là kiêm trình suốt ngày đêm, cơ bản không hề dừng chân, hơn hai mươi ngày sau đã từ tiểu trấn tới được Dương Châu.
So với tưởng tượng của Tiêu Nhân còn nhanh hơn, nhưng cảm giác duy nhất của hắn hiện giờ chính là: mắc ói.
Phải biết đường đi thời xưa chủ yếu là đường đất, xe ngựa có thoải mái tới đâu cũng sẽ xóc nảy. Trước nay Tiêu Nhân chưa từng say xe mà cũng đỡ không nổi kiểu rung lắc như điên này.
Hoàng Sước không lập tức về nhà mà đi thẳng tới khu tộc mộ nhà Tiểu Viện.
Bởi vì Tiểu Viện là một cô nương chưa xuất các, cái chết lại quá khó kham, suýt nữa đã không được chôn trong khu mộ gia tộc, mặc dù nàng là người bị hại nhưng xã hội phong kiến ngày xưa vốn không nói đạo lý, không còn trinh tiết chính là đại tội.
Cứ như thế, cái chết của Tiểu Viện bị thuyết minh thành bệnh cấp tính tử vong, tang lễ cũng chẳng có mấy phần thể diện.
Mặc dù người nhà Tiểu Viện giấu giếm, Hoàng Sước khi đó đang ở lại nhà bạn mình nào có thể không hay, nàng ngàn dặm truy lùng, một mực đuổi theo Chu Ba, mới có chuyện Chu Ba sốt ruột chặn đường Tiêu Nhân cướp của, từ đó ném luôn tính mạng.
Hoàng Sước đứng trước mộ Tiểu Viện, đốt đầu lâu Chu Ba.
Nàng trầm mặc rơi nước mắt, không như ngày thường luôn huyên thuyên không dứt, lúc này nàng không nói một lời với Tiểu Viện, nhưng Tiêu Nhân cũng mơ hồ hiểu được nàng đang thầm an ủi bạn mình.
Tiêu Nhân không biết Tiểu Viện, nhưng trước nạn nhân cuối cùng của Chu Ba, trước mặt người đã bất hạnh tử vong, hắn vẫn gửi cho nàng một bó hoa dại.
Bó hoa dại này vẫn là Tiêu Nhân hái vội bên sườn dốc trong lúc Hoàng Sước đứng trước mộ phần.
Hoàng Sước kinh ngạc nhìn hắn, khóe mắt vương lệ, kiều mị đáng yêu vô cùng, chỉ tiếc nàng lại phun ra một câu hủy luôn khí chất của mình: "Không ngờ ngươi nhìn hệt mấy ông già mà cũng hiểu được cảm tình, không phải hạng lỗ mãng không biết lễ nghĩa. Không uổng công tỷ tỷ thương ngươi."
Vãi. Tiêu Nhân bất nhã liếc mắt xem thường, chẳng qua là đi tới trước mộ người chết, không đốt cây nhang tặng cành hoa, sợ sẽ bị người chết ghi hận mà thôi.
Hoàng Sước sụt sịt mũi: "Ta thay Tiểu Viện cảm ơn ngươi, cảm ơn hoa của ngươi, cảm ơn ngươi đã gϊếŧ Chu Ba báo thù cho nàng."
Hoàng Sước nghiêm túc như thế lại khiến Tiêu Nhân lúng túng, hắn nói: "Ta chẳng qua là gặp dịp, ai khiến hắn không có mắt đi đánh cướp ta."
"Bất kể thế nào..." – Hoàng Sước không vì lý do này mà phủ định sự thực là Tiêu Nhân đã gϊếŧ Chu Ba báo thù cho Tiểu Viện. Nàng còn đang muốn nói gì đó.
Nhưng Tiêu Nhân đã không nghe được thêm nửa chữ.
Bởi vì lúc này, hệ thống đã dùng một loại thanh thế cực lớn để tuyên cáo sự tồn tại của nó trong đầu hắn.
Sắc vàng rực rỡ, ánh sáng chói lòa.
Tiêu Nhân giật mình, mau chóng ngó phần thuyết minh của hệ thống.
Chỉ thấy trước mặt nhảy ra một khung thoại, nổi bật dòng chữ hệ thống ngay giữa: VỆ ĐẠO! Nhân phẩm +
Không đợi Tiêu Nhân kịp suy nghĩ xem điểm nhân phẩm này nhảy ra từ chỗ nào, là do Hoàng Sước cảm ơn hay bởi chuyện hắn gϊếŧ Chu Ba đã được truyền ra khắp giang hồ, một dòng chữ lấp lánh tới mức lóa mù mắt bên dưới đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Nhắc nhở hệ thống: Giá trị nhân phẩm đã đạt tới , có thể mở giao diện cửa hàng! Đồng ý mở? Có/Không
Cửa hàng?!
Tiêu Nhân nửa mừng nửa sợ.
Hắn đã bị hệ thống thiên đạo troll nhiều tới mức không còn chút hi vọng nào vào công năng của nó, nào ngờ trong tình huống không ngờ tới nhất nó lại đập xuống đầu hắn cái bất ngờ lớn tới mức này.
Chuyện này thực khiến hắn mừng như điên, lại cũng sợ muốn điên.
Thực sự là lần nào thiên đạo cũng để cho hắn hi vọng rồi lại thất vọng tràn trề.
Ai biết được phía sau cái giao diện hoành tá tràng này có phải lại là một xô máu chó troll hắn tới vô cùng hay không.
Tiêu Nhân còn đang do dự, lại không ngờ hệ thống vẫn quyết troll bằng được hắn.
Nhắc nhở hệ thống: trong thời gian quy định nhân vật không đưa ra quyết định, mặc định mở giao diện cửa hàng.
Nhắc nhở hệ thống: Mở ra giao diện cửa hàng, tiêu hao điểm nhân phẩm.
Nhắc nhở hệ thống: Cảnh báo! Điểm nhân phẩm hiện tại còn ! Không đủ tiêu hao trong ngày, đề nghị nhân vật mau chóng thu thập đủ điểm nhân phẩm.
CLGT!!!
Tiêu Nhân ngoại trừ trợn mắt há mồm chỉ có thể há mồm trợn mắt.
Hai chữ "công phẫn" không đủ để hình dung tâm tình bây giờ của hắn, nếu phải dùng câu chữ để hình dung điều này, Tiêu Nhân hi vọng là chữ!!!
Đại não Tiêu Nhân sung huyết, hắn thực sự bị hành vi vô tổ chức vô kỷ luật tự tung tự tác không chút quan tâm tới chuyện sống chết của nhân vật chọc cho tức ói máu.
Gương mặt Tiêu Nhân đỏ lựng, gân xanh giật giật, ngay Hoàng Sước đang chìm đắm trong thế giới cảm tình của mình cùng Tiểu Viện rồi từ đó biểu đạt cảm kích với Tiêu Nhân cũng nhận ra tình trạng hắn hoàn toàn không ổn.
"Đệ đệ, ngươi sao vậy?"- Hoàng Sước giật mình hỏi.
Tiêu Nhân dùng ngữ điệu như muốn trúng gió tới nơi giật giật cơ mặt, miễn cưỡng ép bản thân không gào thét, nghẹn giọng hỏi: "Gần đây có xóm nghèo nào không?"
"HẢ?" – Hoàng Sước ngơ ngác.
Hoàng Sước ngồi ở cái sạp nhỏ bên đường, sắc mặt quái dị nhìn Tiêu Nhân chạy tới chạy lui giữa khu dân nghèo trong thành Dương Châu, bận rộn giúp quả phụ xách nước, phụ cụ già neo đơn chẻ củi, còn vác tới cho một hộ nghèo tới mức không có khố mặc một bao gạo...
Mãi tới khi hơn một trăm gian lều chỗ này đều được Tiêu Nhân dạo qua một lần, trời cũng tối xuống, hắn mới an lòng mà dừng lại.
Ngó qua điểm nhân phẩm đã dừng lại ở con số , hắn mới coi như thoát khỏi cảm giác bị thanh đao treo ngang cần cổ.
Cơ thể Tiêu Nhân đã muốn rời ra từng mảnh, hắn lê thân tới cái ghế ngồi đối diện Hoàng Sước, chụp lấy bình trà trên bàn, dốc miệng bình uống ừng ực phần nước trà bên trong như rồng uống nước.
"Phào~~~" – Tiêu Nhân uống cạn bình trà, thả cái bình không xuống bàn.
Hoàng Sước nhíu mày nhìn bộ dạng như chết khát của hắn: "Uống thêm không?"
Tiêu Nhân vỗ bụng đáp: "Không uống nữa, ăn cơm!"
Hoàng Sước quay đầu gọi chủ quán: "Ông chủ, cho một phần mì dương xuân!"
Tiêu Nhân củng quay đầu kêu: "Hai phần!"
Hoàng Sước tưởng hắn gọi cho mình, vội nói: "Ta mới vừa ăn xong."
"Biết, ban nãy ta có thấy. Mình ta ăn hai phần." – Tiêu Nhân dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời.
Hoàng Sước câm nín.
Tiêu Nhân chầm chậm thở ra, chỗ này ngoại trừ hai người họ không có vị khách nào khác, hai phần mì dương xuân mau chóng được bưng lên.
Tiêu Nhân gần như trực tiếp đổ tọt tô mì vào bao tử.
Hoàng Sước nhìn mà sợ, chỉ lo hắn bị nghẹn chết.
Bộ dạng ăn uống của Tiêu Nhân thực sự thảm tới không nỡ nhìn, nhưng hắn thực sự đói quá rồi.
Dưới nguy cơ tính mạng không đảm bảo, hắn không ăn một miếng cơm trưa, Hoàng Sước vừa dẫn tới khu dân nghèo trong thành Dương Châu, hắn liền lao vào chiến đấu.
Từ lúc tới thời đại này hắn chưa bao giờ cảm thấy nguy cấp tới mức này, quả là bị troll quá đâm sợ.
Từ khi điểm nhân phẩm lên hơn vạn, hắn đã không còn trực tiếp dùng lao động chân tay đi đổi điểm nhân phẩm nữa.
Hệ thống thiên đạo đột ngột ra chiêu khiến cho hắn đùng một phát đã quay về thời chưa giải phóng, không thể không gấp gáp dùng phương thức trực tiếp giúp đỡ dân nghèo tầng dưới chót để thu thập điểm nhân phẩm.
Ăn xong hai tô mì dương xuân, Tiêu Nhân ợ một tiếng, buông đũa, nghiêm mặt hỏi Hoàng Sước: "Ngoại trừ khu này còn chỗ dân nghèo nào khác nữa không?"
Biểu tình trên mặt Hoàng Sước không còn một chút gì gọi là thục nữ.
Nơi góc đường, một nam tử áo xanh để râu quai nón xiết chặt nắm tay, phẫn nộ nhìn Tiêu Nhân đang ngồi đối diện Hoàng Sước, dưới tác dụng của cơn phẫn nộ, một quyền của hắn phóng ra đập vỡ mảnh ngói xanh chỗ góc tường.
Lúc này, một thanh niên mặt trắng để hai chòm râu bên mép đi tới sau lưng hắn: "Sư huynh!"
Nam tử râu quai nón giật mình, tức giận quay đầu lại nhìn hắn: "Tam sư đệ."
Nam tử da trắng bước tới bên cạnh hắn, nhìn thấy tình cảnh bên đường cũng ngẩng ra, lửa giận trào lên: "Kia là tên xú tiểu tử vẫn một mình ở cùng tiểu sư muội hơn hai mươi ngày nay?"
"Mẹ nó! Từ nhỏ tới lớn tiểu sư muội đều bầu bạn với ba người bọn ta, mới ra ngoài một lần đã lòi ra một tên tiểu tử được nàng coi trọng, lỡ như tiểu sư muội thực sự nảy sinh cảm tình với hắn, ba huynh đệ chúng ta đợi chừng đó năm chẳng phải là uổng công?!" – Nam tử râu quai nón phẫn hận.
Nam nhân mặt trắng cũng tức giận nhưng hãy còn tạm coi là bình tĩnh: "Nói bây giờ còn quá sớm, phải đợi sư phụ xem qua mới biết được, đại sư huynh không cần gấp."
Nam tử râu quai nón xiết nắm đấm, rốt cuộc cũng nhịn xuống cảm giác muốn lao ra đập cho tên tiểu tử kia một trận.
"Đi! Trở về tính toán kế sách với nhị sư đệ, chúng ta phải chiêu đãi vị khách từ phương xa này một bữa ra trò!"- nam tử râu quai nón tà ác lộ ra một nụ cười gian xảo.
Tiêu Nhân còn không biết mình đã bị ba vị sư huynh thanh mai trúc mã của Hoàng Sước ghi hận, hắn còn đang mải nhớ thương mớ điểm nhân phẩm kia kia!
Hoàng Sước rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi tới khu dân nghèo này làm cái gì thế hả?"
Không lẽ hắn bị mấy câu khen tặng trước mộ Tiểu Viện của nàng đập cho váng đầu?
—————
LTG: Đừng để ba vị sư huynh vừa lên sàn diễn hù dọa, bọn họn rất có~ý~tứ~ đó.