Giáo chủ một đại giáo phái trăm năm tạ thế, tang lễ đương nhiên không thể đơn sơ.
Huống hồ sản nghiệp ngầm thế nhân không biết tới của Minh giáo trải rộng khắp Đại Khánh, tổng giáo được xây dựng hết sức tráng lệ xa hoa, vật dụng thường ngày càng vô cùng xa xỉ.
Giáo chủ tiền nhiệm qua đời, trên dưới Minh giáo nội ngoại bảy đường ba mươi sáu đà, lại thêm sáu tòa tiểu sơn trong lòng tổng giáo, hai viện tiền hậu tổng cộng hơn vạn người về đưa tiễn Vũ Văn Sí.
Phó giáo chủ Mã Thế Hưng âm thầm tặc lưỡi, lễ động quan nhập liệm của lão hoàng đế cũng tới nước này là cùng.
Lão không khỏi ganh tị, tại Minh giáo, chỉ lễ tang của giáo chủ mới tổ chức long trọng thế này, toàn bộ giáo chúng còn lại, kể cả phó giáo chủ, cũng không được hậu táng vinh quang như thế.
Là một lão nhân lăn lộn trong giáo ba mươi năm, lão hiểu rõ mức độ giàu có ngoài tầm hiểu biết thế nhân của Minh giáo, nói giáo chủ là một vị hoàng đế không ngai cũng không sai!
Mà hoàng đế ngồi trên long ỷ còn bị đám đại thần khống chế, giáo chủ lại bằng vào áp chế từ võ lực tuyệt đối mà tùy tâm sở dục.
Áp chế từ võ lực tuyệt đối. Đây chính là điểm mấu chốt.
Mà thiếu giáo chủ Vũ Văn Quyết chuẩn bị kế nhiệm lại thiếu mất điểm này.
Vũ Văn Sí thực sự đã quá mức tự tin, cũng quá nóng vội, càng không thể trách Vũ Văn Quyết cảm thấy áp lực.
Mã Thế Hưng không biết Vũ Văn Sí lấy phần tự tin đó từ đâu ra mà khẳng định bản thân mình có thể trùng kích tầng thứ chín của Cửu Minh thần công trăm năm nay không một ai vượt qua được.
Bất quá chuyện này đem tới cho lão một cơ hội.
Mã Thế Hưng vốn là thuộc hạ dưới tay Vũ Văn Sí. Các đời giáo chủ Minh giáo đều qua đời ở tầm tuổi , tối đa là , lúc này thủ hạ họ bồi dưỡng đã tới tuổi nghỉ ngơi gần hết, quân nào thần nấy, thiếu giáo chủ mỗi đời đều sẽ bồi dưỡng thủ hạ cùa chính mình từ nhỏ, khi tiếp nhận vị trí giáo chủ bọn họ đều đã tầm , Cửu Minh thần công chí ít cũng luyện tới tầng thứ bảy, lấy đó mà áp chế giáo chúng. Minh giáo bọn họ không nói chuyện lấy đức phục người.
Nhưng cố tình vì Vũ Văn Sí nóng vội mà xảy ra sai lầm.
Vũ Văn Sí mới hơn , thủ hạ cũng đều ở tuổi tráng niên, tay giữ trọng quyền, tự nhiên không cam lòng cứ thế rút lui, mà Cửu Minh thần công của thiếu chủ kế nhiệm mới tới tầng thứ sáu, còn chưa đủ đạt tới cảnh giới siêu cấp cao thủ, sao có thể không khiến đám người như lang như hổ kia động tâm.
Cơ nghiệp tốt đẹp nhường này, tài phú vĩ đại nhường này, ai lại không thèm thuồng tới đỏ mắt, hận không thể ôm gọn trong tay, nằm trên núi bạc núi vàng mà ngủ.
Minh giáo vì Vũ Văn Quyết trẻ tuổi mà lâm vào tình cảnh nội loạn ngay trước mắt.
Vũ Văn Quyết không phải là không phát hiện tình huống này. Nhưng y khuyên không được Vũ Văn Sí, ngăn không được quyết tâm trùng kích tầng thứ chín của lão.
Vũ Văn Sí là kẻ võ si, một mực chuyên cần khắc kỷ, dốc lòng dạy dỗ Vũ Văn Quyết từ nhỏ. Thậm chí vì tiền đồ võ học của Vũ Văn Quyết, lúc y vừa mới biết tới chuyện kia, lão đã đưa mỹ cơ lên giường y, cố ý tiêu hao sạch tinh lực một Vũ Văn Quyết còn niên thiếu, khiến Vũ Văn Quyết từ rất nhỏ đã chán ghét chuyện cá nước thân mật, chỉ vì lão sợ y lớn lên sẽ trầm mê mỹ sắc, trễ nãi việc luyện võ mà thôi.
Gặp phải một sư phụ si võ tới quỷ dị bực này, Vũ Văn Quyết còn có thể nói gì nữa? May mắn là y còn hiểu Vũ Văn Sí chỉ là quá hi vọng y thành tài, giữa hai người mới không sinh hiềm khích.
Thiên phú Vũ Văn Quyết vô cùng tốt, luyện võ cũng tiến cảnh cực mau. Nhưng cho dù mau chóng tới đâu y vẫn bị đình lại ở tầng thứ sáu, Vũ Văn Sí lại lâm vào cảnh giới trầm mê mà không ngừng bế quan tu luyện.
Đây cũng là nguồn cơn khiến thời gian tu luyện của Vũ Văn Quyết giảm đi, phần lớn giáo vụ cần xử lý tạo thành nguyên nhân cho y đình trệ không tiến.
Người nắm giữ vị trí phó giáo chủ không phải tâm phúc của Vũ Văn Quyết.
Giáo chủ dùng vũ lực áp chế, chấn nhiếp chính đạo cùng ma đạo trên giang hồ, phó giáo chủ xử lý thường vụ, đây là phương thức thông thường tại Minh giáo.
Nhưng hiện tại Vũ Văn Quyết không thể không hao phí phần lớn thời gian để tranh đấu cùng phó giáo chủ đang nắm giữ phần lớn sự vụ trong giáo, nâng đỡ tâm phúc của chính mình.
May mắn là thế cục hiện giờ thì ghế đường chủ bốn ngoại đường đều nắm trong tay thủ hạ y, ba nội đường, một tận trung với giáo chủ, một bị y kềm giữ, đường còn lại phó giáo chủ thao túng, sáu tiểu sơn trong tổng giáo thì hai theo y, bốn nghe Mã Thế Hưng sai sử, hai viện nội ngoại đều do người của Mã Thế Hưng chưởng quản nhưng không đáng lo.
Nhìn tình huống tổng thể cũng không tính là quá gay go.
Bất quá một tràng chém gϊếŧ là khẳng định, Vũ Văn Quyết hạ rèm mi, giấu tia hung lệ trong mắt.
Nhất định phải là một trận chiến lập uy.
Tràng chém gϊếŧ trong dự liệu tới cực nhanh, cực bất ngờ, Vũ Văn Quyết cũng không ngờ được Mã Thế Hưng sẽ phát động nhanh tới mức này.
Thi cốt Vũ Văn Sí còn chưa lạnh, đầu thất vừa mới qua, các đà chủ về dự lễ tang mới rời tổng giáo được hai ngày, lão đã động thủ.
Vũ Văn Quyết giận tím mặt, lại hận thầm trong lòng.
Bi thương vì ân sư qua đời, phẫn nộ vì đám người dĩ hạ phạm thượng trong tâm đều khiến cho y không ngăn được luồng sát ý dâng lên từ trong tâm khảm.
Không cần nương tay, gϊếŧ!
Không cần nhắc tới cảm tình, gϊếŧ!
Không bận tâm luân lý lễ giáo thêm nữa, gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ!
Đối diện giáo chúng trên tiểu sơn cùng thuộc hạ nội đường đang ùn ùn kéo tới, chỉ cần trên thân không có ký hiệu phân biệt, gϊếŧ toàn bộ.
Đêm hôm đó, máu chảy thành sông, thần trí Vũ Văn Quyết hoàn toàn mất sạch, trải hết tầm mắt, trên trời dưới đất toàn sắc máu đỏ rực.
Gϊếŧ đến tận cùng, thậm chí thuộc hạ tâm phúc của y cũng không dám tới gần lúc y không quá thanh tỉnh.
Đợi y tỉnh táo lại, khắp chung quanh đều là người chết.
Đoàn người trung thành với y chỉ dám đứng thủ ở phía xa chờ đợi.
Khắp người Vũ Văn Quyết đầy những vết thương, y lảo đảo muốn ngã, lại vẫn kiên định đứng yên, ánh mắt thâm trầm mà sắc bén, đã không sao thấy được một tia nho nhã do học văn mà có, toàn thân y đều là sát khí như lợi kiếm.
Một đêm huyết dạ này như hòn sỏi rơi xuống mặt hồ, lập tức truyền ra, ba mươi sáu đà đều biết.
Mọi người bị sự ngoan tuyệt của Vũ Văn Quyết chấn nhiếp, y thực sự không nể tình, không lưu đường sống, gϊếŧ sạch toàn bộ!
Mã Thế Hưng chết dưới tay Vũ Văn Quyết, buồn cười là lão còn mơ tưởng sau khi thất bại sẽ trốn đi.
Mã Thế Hưng vốn cho rằng Vũ Văn Quyết chưa luyện tới tầng bảy Cửu Minh thần công thì lão có thể phạm thượng gϊếŧ chết y, lại không tự hỏi tại sao bộ công pháp nọ được xưng là thần công mà không bị chính đạo gọi là ma công.
Đó là vì cấp bậc của nó đã vượt khỏi mọi phẩm cấp trên thế gian này, không một bộ công pháp nào trên thế giới này sánh được với nó. Theo như truyền thuyết thì trong thời tiền triều đại loạn, vị giáo chủ duy nhất luyện thành thần công tầng thứ chín đã từng đại phát thần uy trên chiến trường, ảnh hưởng tạo thành từ khi đó vẫn còn lưu truyền tới tận bây giờ như huyền thoại, khiến cho toàn bộ triều đình không dám động tới Minh giáo.
Dù chỉ là tầng thứ sáu, chỉ cần đối thủ không ở cảnh giới siêu cấp cao thủ, với chừng đó địch thủ, Vũ Văn Quyết vẫn thỏa sức tung hoành không hề ngã xuống.
Tràng đại thanh tẩy bí ẩn phát sinh tại tổng giáo Minh giáo không lộ chút tiếng gió ra ngoài.
Với chuyện này thì Tiêu Nhân cũng y hệt đám người không liên quan kia, hoàn toàn không biết thời khắc này Vũ Văn Quyết đang ở trong một hồi chém gϊếŧ đòi mạng, hắn còn đang bận nghỉ ngơi hồi sức.
Hắn theo chân Hoàng Sước về lại toà khách điếm mới bị vị nguỵ khuê tú nọ đập phá tan tành ban nãy.
Lúc quay họ về, khách điếm đã trở lại như thường, Tiêu Nhân không khỏi chặc lưỡi, nhìn tay chưởng quỹ bình thản kia rõ ràng là đã kinh qua không ít khảo nghiệm, khó trách trong tình huống ban nãy mà hắn còn có thể nhớ kỹ chuyện gom tiềm.
Sự tình càng khiến Tiêu Nhân kinh ngạc lại phát sinh, Hoàng Sước cư nhiên đem cái bọc đựng đầu Chu Ba ném cho chưởng quỹ!
"Giúp ta xử lý cái này." – Hoàng Sước thản nhiên nói.
Chưởng quỹ nhanh nhẹn nhận lấy cái bao nọ, căn bản không cần đoán cũng đã biết vị đại tiểu thư này muốn hắn làm gì nên lập tức không nói hai lời, cầm cái bao xoay người đi về hậu viện.
Nếu như Hoàng Sước cầm cái đầu nọ về nhà khẳng định chưa qua ngày hôm sau đã bốc mùi, Tiêu Nhân còn đang tự hỏi vị đại tiểu thư này làm sao xử lý cái mùi nọ, không ngờ Hoàng Sước mới đó đã tìm được người xử lý cái đầu giúp nàng.
Hoàng Sước quay đầu nhìn bộ dạng ngơ ngác của Tiêu Nhân thì khoái trá, rồi như chợt nhớ tới thứ khiến nàng tự hào vô cùng, nàng cong môi, phô ra một cái cười mười phần ưu nhã: "Xem ngươi nhất định là mới ra giang hồ."
Tiêu Nhân thực sự bị phát hiện của nàng làm giật mình: "Cô nhìn ra được? Rõ ràng như vậy sao?"
Hoàng Sước báo được đại cừu, tâm tình đang cực tốt nên kiên nhẫn giảng giải cho Tiêu Nhân: "Ngươi tới đây nhìn xem."
Tiêu Nhân theo nàng tới cửa khách sạn, Hoàng Sước chỉ tấm bảng hiệu: "Thấy ký hiệu tường vân () đó không? Phàm nơi nào có ký hiệu tường vân thì nơi đó thuộc về Khôn Thiên bang, khi có chuyện khó giải quyết, chỉ cần chịu xuất tiền, bọn họ sẽ thay ngươi giải quyết."
"Khôn Thiên bang?" – Tiêu Nhân trợn mắt, đây là đại bang phái thuộc ma đạo mà?! Không ngờ con gái của bang chủ Thương Giản bang thuộc chính đạo lại không chút tị hiềm, cứ để người Khôn Thiên bang giúp nàng làm việc như vậy.
"Ừm, tà đạo do Khôn Thiên bang và Dục Tiên môn đứng đầu có chút bất đồng với ma đạo do Minh giáo làm thủ lĩnh, họ đứng giữa chính ta, người giang hồ cũng không ngại tiếp xúc với bọn họ, chỉ cần không chọc tới trên đầu bọn họ mọi người đều có thể chung sống hoa bình." – Hoàng Sước hiểu rõ điểm nghi vấn của Tiêu Nhân nên giải thích.
"Chuyện này trước giờ ta chưa từng nghe qua." – Tiêu Nhân lắc lắc đầu.
Hoàng Sước cười: "Hôm nay để tỷ tỷ giảng giải cho ngươi!"
Dọc đường đi, Hoàng Sước vừa biết Tiêu Nhân năm nay tuổi liền giống như nhặt được đại tiện nghi, nhất quyết bắt Tiêu Nhân gọi nàng là tỷ tỷ mặc dù nàng chỉ lớn hơn hắn có một tuổi.
Kiếp trước lúc chết đi thì Tiêu Nhân đã gần , đời nào chịu gọi một cô nhóc mới là tỷ tỷ, đừng nói là có cửa, tới cửa sổ cũng không có!
Hoàng Sước thấy hắn không chịu cũng không ép, bất quá lúc nói chuyện luôn cố ý treo hai tiếng nọ trên miệng để thể hiện ưu thế về mặt tuổi tác của nàng.
Chuyện này rốt cuộc có chỗ nào đáng để đắc ý? Tiêu Nhân bó tay, hắn lại không thể đi so đo với Hoàng Sước, quá mức ấu trĩ đi.
Thế là buổi hội thảo phổ cập kiến thức khoa học về giang hồ của vị đại tiểu thư Hoàng Sước – một dạng COCC hoàn toàn khác với Mạc Vũ Hân – được mở màn.
Hoàng Sước đại tiểu thư xuất thân từ bang phái, khác với đại hiệp Hành Thiết Tân một mình một cõi, từ nhỏ nàng đã được mắt thấy tai nghe về đủ thứ quan hệ chồng chéo rối rắm giữa các thế lực trên giang hồ. Các thế lực này phân bố ra sao nàng cũng biết khá rõ.
Địa bàn hính đạo ma đạo (bao gồm luôn tà đạo) hỗn tạp, hành tẩu giang hồ trên địa bàn môn phái bất đồng cần phải chú ý, lỡ như không cẩn thận đang trên địa bàn tà đạo hoặc ma đạo mà bị người đánh thì chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo.
Tiêu Nhân nghe Hoàng Sước giảng giải nửa ngày trời, nghe tới đầu óc quay cuồng, thực sự so với tin thế giới thu qua vệ tinh còn phức tạp hơn.
Đến sau cùng, hắn rốt cục cũng nhớ được đại khái, phàm là danh môn đại phái trên cơ bản đều chiếm núi, trong bán kính tầm trăm km chung quanh ngọn núi đó quyền uy cực lớn, nói trắng ra là giống như địa chủ, hoàn toàn dựa núi kiếm ăn, ví dụ là các môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang...; mà bang, môn, sơn trang... lại khác, họ đặt tổng bộ tại một nơi, rồi chiếm địa mở chi nhánh khắp trên Đại Khánh, quy mô nhỏ thì ở một tỉnh, lớn thì khắp nam bắc đông tây đều có.
Tiêu Nhân ngộ ra một chút, tất nhiên các môn phái chiếm núi đầu tư điền sản sản xuất nông nghiệp thu tô có tài sản nhưng độ giàu có thì không thể bằng các môn phái mở chi nhánh kinh doanh khắp nam bắc à.
Cũng khó trách Khôn Thiên bang trà trộn trong ma đạo còn có thể giao thiệp bình thường với chính đạo, người ta đây là mở cửa làm ăn đương nhiên không giống rồi.
Tại sao nói Dục Tiên môn tà đạo? Bởi vì thứ thuộc hạ bọn họ kinh doanh thuộc phạm vi kinh doanh của bang phái Tiêu Nhân trong kiếp trước: hoàng, đổ, độc (), nhầm, không có độc.
Hoàng Sước vì là nữ nên ngại ngùng không nói rõ nhưng Tiêu Nhân hắn là ai? Tự nhiên vừa điểm tới liền hiểu rõ.
Còn về sản nghiệp Minh giáo thì Hoàng Sước nói rất hàm hồ bởi vì đã qua trăm năm, một đại phái tồn tại lâu năm như thế thì đã không thể tra rõ rốt cuộc là bọn họ kinh doanh thứ gì nữa.
Tiêu Nhân nghe tới đây, sao mấy môn phái giang hồ nàycmn giống mấy công ty tập đoàn y chang? Một chút khí chất thần tiên cũng không có!
Ngày trước Tiêu Nhân xem phim ảnh tiểu thuyết cũng không chú ý tới vấn đề này, còn cho là tiền bạc của bọn họ đều là rớt từ trên trời xuống, à, cũng không tới mức là từ trên trời rớt xuống, nhưng chí ít cũng là từ hành tẩu giang hồ mà có. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới hiện thực sát đất như thế.
Thực sự là mở mang kiến thức.
Thứ của Hoàng Sước cần nửa ngày mới xử lý xong, sắc mặt của nàng lẫn chưởng quỹ đều như thường, giống như đây chỉ là một cuộc mua bán bình thường đôi bên cùng có lợi, chưởng quỹ còn khách khí chào lần tới có việc làm ăn xin lại tới chiếu cố cho.
Tiêu Nhân nhìn cảnh này mà refresh thế giới quan của mình.
Tiêu Nhân giúp Hoàng Sước trừ tên dâm tặc Chu Ba, Hoàng Sước tự nhiên không để Tiêu Nhân một mình lên đường, bất luận thế nào cũng muốn mới Tiêu Nhân tới Thương Giảng bang làm khách, thuận tiện dẫn hắn đi nhận món tiền giang hồ treo thưởng được người nhà các cô gái bị Chu Ba làm hại tích lũy đã nhiều năm.
Có một Hoàng Sước tuổi nhỏ nhưng kinh nghiệm không hề ít dẫn theo, Tiêu Nhân lên xe ngựa, chạy thẳng tới địa vực của Thương Giản bang ở Giang Nam.
"Ngươi nói ta sẽ mau chóng nổi danh là sao?" – Trên xe nhàn hạ, Hoàng Sước chợt nói chẳng bao lâu nữa hắn sẽ thành người nổi tiếng, Tiêu Nhân mới kỳ quái hỏi.
"ừ, cái này là khẳng định." – Hoàng Sước gật đầu – "Chỗ khách sạn hai ta đánh nhau thuộc Khôn Thiên bang, ta nói gì chưởng quỷ đều nghe rõ, ngươi gϊếŧ Chu Ba, rồi ta lại để bọn họ giúp xử lý đầu hắn, chuyện này tự nhiêns ẽ truyền ra. Tên Chu Ba mấy năm nay hại không ít cô nương, ngươi trừ được đại hại này, nhất định sẽ được giang hồ dương danh, nói không chừng có có gia quyến người bị hại đặc ý tới cảm tạ ngươi."
"Gì?" – Tiêu Nhân nghe thế thì bắt đầu tính toán, một hồi dương danh này danh vọng có tăng thêm không đây?
———-
Tường vân: mây lànhHoàng, đổ, độc: mại dâm, cờ bạc, ma túy (mà ta nghĩ các nàng cũng biết rồi)
LTG: Đừng chê chương này không có cảnh tiểu công tiểu thụ cùng diễn, đây là bước đệm cho biến hóa của tiểu công, là bước đi để tiểu thụ bị kéo vào sự kiện lớn của giang hồ đó~