Động tác Vũ Văn Quyết cực nhẹ, y giở vạt áo lên làm phần eo Tiêu Nhân lộ ra.
Mà eo Tiêu Nhân, vì bị thương một cách nghiêm trọng, sau đó còn chạy còn cõng người, thương chồng lên thương, khiến thương thế chỗ nọ càng nặng thêm. Trên phần eo hắn có thể thấy rõ một mảng sưng to tướng, toàn bộ chỗ bị thương bị mấy thứ thuốc chườm nóng tác động mà đỏ rực, trông mà thê thảm tới đáng thương.
Tiêu Nhân nằm sấp trên giường, vốn không sao cử động, cả người không thoải mái, thế nên tư thế ngủ của hắn cũng chẳng nghiêm chỉnh cho được, dáng ngủ của hắn là dang rộng hai chân ra.
Cái này cũng chưa tính là gì.
Ở cổ đại, trung khố mặc bên trong nào có dây thun, chỉ toàn dùng dây rút cố định, Tiêu Nhân nằm sấp ngủ, ngại cái gút cấn người nên cởi ra.
Kết quả là, Vũ Văn Quyết xem xong thương thế của hắn, ánh mắt vừa không cẩn thận liền dịch xuống bên dưới một chút. Hai múi thịt tròn tròn cong cong, còn có cái khe mông ngay chính giữa.
"!!!" Vũ Văn Quyết giật mình.
Ban nãy giở áo lên Vũ Văn Quyết vẫn không để ý là trung khố trên mông Tiêu Nhân đã tuột xuống phân nửa!
Cái mông Tiêu Nhân rất tròn, nơi này quanh năm không bị phơi dưới mặt trời nên tự nhiên là trắng nõn.
Vật trắng phau phau kia đập vào mắt Vũ Văn Quyết, y vừa xấu hổ vừa lúng túng, cái tay kéo áo che lại mông Tiêu Nhân dùng sức hơi quá đà, có thể nói là thô lỗ.
Y không thể giận dữ trách cứ chuyện Tiêu Nhân không nghiêm chỉnh, vẫn là tại y đi giở áo người ta lên. Mặc dù ý tứ ban đầu của y chỉ là để xem thương thế của bằng hữu.
"A?! Ai đó?" – Tiêu Nhân giật mình tỉnh lại.
Hắn quay lại nhìn.
Hai tay Vũ Văn Quyết vừa kịp giấu ra sau lưng, vẻ mặt hãy còn chưa được tự nhiên, nói một câu giấu đầu lòi đuôi: "Ta chỉ định xem thử vết thương của ngươi."
Tiêu Nhân thấy là y thì thôi căng thẳng, ban nãy quay ngoắt đầu lại đã động tới phần eo, bây giờ báo động giải trừ, cơn đau nọi liền khiến Tiêu Nhân chịu không nổi mà "Ui da~" một tiếng.
Vũ Văn Quyết luống cuống tay chân.
Ban nãy Tiêu Nhân ngủ chưa say nên Vũ Văn Quyết đụng vào chỗ nào trên người hắn vẫn biết, hắn nhịn đau, vươn tay dùng sức kéo quần lên mặc lại.
Hắn cũng không phải người chết, vị trí cái quần lệch khỏi chỗ nó vốn phải ở tự nhiên là hắn phải phát hiện được. Ngủ khoe mông không phải sở thích của hắn, lại nói, hiện giờ còn có người khác, không thể khoe ra.
Hắn lại không biết, hắn kéo quần như thế còn không bằng cứ để vạt áo che mông. Động tác của hắn khiến cái mông vốn đã giấu kỹ dưới vạt áo lại lộ ra trước cặp mắt Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết vạn phần xấu hổ.
Hiện giờ Tiêu Nhân chỉ cần nhúc nhích một chút là đau, không sao vận lực phần eo để nhấc mông kéo quần lên, chỉ có thể chật vật xích cái quần lên từng chút một.
Bản thân Tiêu Nhân không để ý tới chuyện cái mông của hắn bị người ta nhìn thấy sạch, nam nhân mà, lại còn là bằng hữu, cần gì phải bận tâm. Khi trước hắn còn tới nhà tắm công cộng với đám đàn em, lúc tắm rửa mát xa còn không phải là khỏa thân nhìn nhau đó sao?
Nhưng ở đây lâu ngày, Tiêu Nhân cũng biết người ở thời đại này rất để ý chuyện "phi lễ vật thị"().
Mặc trung y gặp khách đã là hành vi thiếu đứng đắn vô cùng, ngay đến gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết cũng không người nào đem cái mông trần ra tiếp khách.
Tiêu Nhân biết mặc dù người bị nhìn là hắn, hiện tại, người xấu hổ nhất không tự nhiên nhất lại chính là kẻ đang nhìn.
Vũ Văn Quyết nhìn hắn kéo trung khố một cách khó khăn thì do dự một hồi, sau cùng quay lưng lại.
Trên người Tiêu Nhân đã đổ một tầng mồ hôi, đành rằng hiện giờ đang là nửa đêm, cũng đã đành thời đại này hàm lượng CO thấp hơn nhiều so với hiện tại, nhiệt độ cũng thấp hơn, nhưng nói thế nào cũng là mùa hè, thân hắn lại bị thương, động một chút liền ra mồ hôi như tắm.
Phí sức nửa ngày cũng chỉ kéo quần lên được phân nửa, người lại đã đầm đìa mồ hôi, Tiêu Nhân liền bực, bản thân hắn lại không có bao nhiêu kiên nhẫn, liền gào: "Ngươi không biết giúp một tay hả?! Eo ta đang bị đau đây!"
Vũ Văn Quyết đã xấu hổ, tránh không nhìn hắn mà ngó ra ngoài cửa sổ, không ngờ Tiêu Nhân còn nói như thế.
Y ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn xoay lại, trung khố của Tiêu Nhân đã kéo lên được một chút, cũng không còn trắng tới lóa mắt như trước.
Trung y mùa hè cực mỏng, bị mồ hôi Tiêu Nhân thấm ướt cả.
Cuối cùng Vũ Văn Quyết vẫn là lắc đầu, lấy tay kéo lên.
Tiêu Nhân thở phào, coi như mặc xong cái quần thiếu điều đòi mạng này.
Vũ Văn Quyết cũng có cảm giác mình vừa thở phào một hơi, rốt cuộc không khí cũng không còn vẻ cổ quái.
Tiêu Nhân tìm một tư thế thoải mái tiếp tục nằm sấp, hắn nghiêng đầu nói với Vũ Văn Quyết hiện đang đứng bên giường: "Vũ Văn huynh ngồi đi."
Bấy giờ Vũ Văn Quyết mới ngồi xuống cái ghế bên bàn.
Mặc dù Vũ Văn Quyết là thiếu giáo chủ của Minh giáo, nhưng Minh giáo bọn họ chẳng qua cũng chỉ hành xử không theo lẽ thường, tác phong bá đạo, sát phạt quyết đoán mà thôi, trên phương diện cá nhân, Vũ Văn Quyết vẫn tự nhận là hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.
Đành là tình huống bất ngờ, nhưng việc trông thấy bộ vị riêng tư của bằng hữu vẫn khiến vị thiếu giáo chủ tuổi trẻ tài cao, từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu thay giáo chủ Vũ Văn Sí bế quan trường kỳ xử lý công việc, đối diện Tiêu Nhân vẫn cứ thấy gượng gập.
Vũ Văn Quyết từ nhỏ đã nghe sư phụ nói y là loại người tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ().
Bản thân y cũng biết mình tính toán nhiều, nghĩ ngợi cũng lắm, 'tuệ cực tất thương' là có khả năng, nhưng cái gọi là 'tình thâm bất thọ', có lẽ chỉ là vị sư phụ vốn một đời không lập gia đình của y nói bậy mà thôi.
Cho nên, lúc này, mặc dù trong phòng nhìn như sóng yên giá lặng, nhưng vị thiếu giáo chủ tính toán nhiều, suy nghĩ lắm này lại rối rắm trong âm thầm.
Vũ Văn Quyết hỏi thăm: "Mấy ngày nay ta rất bận, không thể tới thăm ngươi. Thương thế của ngươi nhìn có vẻ nghiêm trọng, cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm." Tiêu Nhân hàm hồ ừ một tiếng, hứng thú nhìn một Vũ Văn Quyết rõ ràng đang đối diện hắn nhưng lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, rõ ràng nhìn hắn mắt lại không có tiêu cự.
Tưởng dưới ngọn đèn mờ này thì hắn không thấy được sao? Không biết thiên đạo cho thân thể này thị lực trên tiêu chuẩn bao nhiêu.
Tiêu Nhân nói: "Kiến Ngộ đại sư nói ta thương lại thêm thương, không đủ một tháng đừng mong khỏi." Nói rồi, hắn còn cố ý thở dài: "Ài~~~ Kiến Ngộ đại sư về Thiếu Lâm tự rồi. Hiện giờ mỗi ngày chỉ chườm nóng uống thuốc, không được ông xoa bóp, thương càng lâu lành. Ôi, ban nãy quay lại nhìn ngươi lại động tới nữa, phải chi Kiến Ngộ đại sư còn có ở đây thì tốt rồi, có thể mời lão nhân gia tới xoa bóp giùm một chút, bớt được chút đau đớn cũng đỡ."
Tiêu Nhân ngầm tính kế, quả nhiên tên thủ phạm hại hắn trật eo là Vũ Văn Quyết liền mắc lừa.
"Để ta giúp ngươi xoa bóp." – Vũ Văn Quyết đứng dậy, bước tới bên giường, cúi đầu nhìn hắn.
"Vậy đa tạ." – Tiêu Nhân đáp sảng khoái, ngay đến công phu khách sáo từ chối ngoài mặt một lần cũng lười làm.
Vũ Văn Quyết cũng từng nghe nhân sĩ giang hồ ở Quảng Nguyên đồn đãi về một tên tiểu tử không rõ thanh danh lại may mắn bằng trời, được siêu cấp cao thủ Thiếu Lâm xoa bóp chữa thương cho. Không cần phải nói, tên tiểu tử nọ tự nhiên là Tiêu Nhân.
Chuyện Kiến Ngộ đại sư làm được, tự nhiên Vũ Văn Quyết cũng làm được.
Thủ pháp xoa bóp của Vũ Văn Quyết đương nhiên không thể chuyên nghiệp như Kiến Ngộ đại sư, cách làm cũng không giống. Nhưng đã là người luyện võ, biết rõ từng huyệt đạo như lòng bàn tay, y vẫn biết huyệt nào có tác dụng hoạt huyết tan bầm, thông kinh mạch.
Lần này Vũ Văn Quyết tự nhiên vén áo Tiêu Nhân, để lộ phần eo, bắt đầu xoa bóp.
Kiến Ngộ đại sư dùng cả bàn tay xoa bóp, Vũ Văn Quyết lại chỉ dùng mấy ngón tay day ấn, nhưng đầu ngón tay cũng mang theo nội lực như Kiến Ngộ đại sư, chỉ là nội lực Kiến Ngộ đại sư ấm áp, mà nội lực Vũ Văn Quyết truyền tới, lại mang theo chút hơi lạnh.
Mặc dù thoáng lạnh nhưng lại không khiến người ta thấy rét, trái lại trong mùa hè nóng bức này lại vừa vặn hạ nhiệt.
Vũ Văn Quyết day ấn tự nhiên cũng có thể giảm bớt đau đớn cho Tiêu Nhân.
Hắn nằm sấp trên giường rên hừ hừ một cách hạnh phúc, khiến Vũ Văn Quyết cũng vô thức cong khóe môi, để lộ cái lúm đồng tiền bên má.
Lại nói, vì động tác của Vũ Văn Quyết mà trung khố của Tiêu Nhân nãy giờ cứ nhích dần xuống, cái vật trắng nõn lại ẩn lại hiện, nhưng hiện giờ Vũ Văn Quyết chỉ có chút mất tự nhiên, không còn xấu hổ như ban nãy.
Ngược lại, bầu không khí hiện tại khiến y cảm thấy mình lại thân thiết với Tiêu Nhân thêm một chút.
Mặc dù Tiêu Nhân xấu xa sai Vũ Văn Quyết xoa bóp cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn nhờ hắn xuất một chiêu bức Vũ Văn Quyết đối phải đối diện mới hóa giải được mớ bòng bong trong lòng Vũ Văn Quyết, khiến quan hệ giữa hai người thân mật thêm.
Tiêu Nhân hừ hừ thoải mái, Vũ Văn Quyết vẫn không ngừng tay, y nghĩ nghĩ một lúc, nói: "Ngươi đang bị thương, bên người lại không có kẻ hầu, khách sạn người tới kẻ đi cũng không phải chỗ thích hợp để dưỡng thương, ngươi có tính toán gì không?"
"Hừm..." Tiêu Nhân mở cặp mắt đang lim dim, nghĩ nghĩ: "Ta cũng định tìm một chỗ nào đó ở tạm ít lâu, khách sạn quá đông người, không yên tĩnh được. Hiện giờ ở Quảng Nguyên chắc đã không còn người của Đỗ Cảnh Thiên, ta tính tìm một dãy nhà, lại thuê hai người, dưỡng thương cho khỏi rồi đi."
Vũ Văn Quyết lẳng lặng nghe, vốn dĩ y chỉ định tới thăm Tiêu Nhân, nhưng sau khi đôi bên đã thân hơn một chút, y liền không thể buông tay để mặc Tiêu Nhân một người dưỡng thương nữa.
Vũ Văn Quyết nói: "Ta có một biệt trang trong trấn gần Quảng Nguyên, hay ngươi theo ta tới đó ở ít lâu?"
"Thật sao?" – Tiêu Nhân mừng quá hú lên, lần thứ hai không biết rút kinh nghiệm mà quay đầu nhìn y – "Ai da!!!"
Nếu nói đi đâu xa, Tiêu Nhân hắn sẽ nhìn lại cái thân thể nửa tàn của mình mà không dám, nhưng thế lực giang hồ chung quanh Quảng Nguyên đều thuộc về Đỗ Cảnh Thiên, Đỗ Cảnh Thiên vừa đào tẩu, khu vực này chắc chắn sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian.
Tiếc là Tiêu Nhân hãy còn chưa biết cái đùi của Vũ Văn Quyết so với Hồ Bảo Mã còn to bự hơn, nếu biết, chắc chắn hắn chẳng dám đi theo.
May mà hiện giờ hắn không có ý định ôm đùi Vũ Văn Quyết.
Qua ngày thứ hai, Tiêu Nhân được Vũ Văn Quyết sai người đánh xe ngựa đưa tới thị trấn gần đó.
Biệt trang Vũ Văn Quyết tên là Thanh Tuyền trang, được xây trên lưng chừng sườn núi, tên như ý nghĩa, vừa liếc mắt nhìn đã trông thấy một dòng suối uống lượn quanh khu viện trong trang, xuyên qua trang viên chảy xuống núi.
Mặc dù nhiệt độ mùa hè ở cổ đại thấp hơn hiện tại, nhưng trải qua hạ bức đông giá, người hiện đại đã có thể thích ứng với đủ loại thời tiết khắc nghiệt của thiên nhiên, đương nhiên đó là trong điều kiện có điều hòa, thế nên, khi thời tiết nóng bức nhất lại đến ở tại một nơi tràn ngập màu xanh tươi mát thế này, Tiêu Nhân sướng như điên.
Cứ thế, chuỗi ngày dưỡng thương của Tiêu Nhân tại biệt trang của Vũ Văn Quyết bắt đầu.
————
Phi lễ vật thị: cảnh khiếm nhã không nên nhìntuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ: vì quá mức thông minh mẫn tuệ mà tổn thương, vì yêu quá sâu mà tổn thọ.
————-
LTG: Tiêu đại hiệp, cảm giác không mặc nội khố thế nào?
Tiêu Nhân: Không có cảm giác bó buộc, chỉ có một chữ: sướng!
Khụ khụ, nhặt lại tiết tháo, tiếp tục.
Chương sau là thế giới của riêng hai người tiểu công tiểu thụ đóa!
Đám hạ nhân: Ê! Coi bọn ta là không khí sao?