"Hả?" – Lần này thì trái tim Tiêu Nhân thực sự trầm xuống.
Hắn tới từ một thế giới khác, thân phận trong thế giới này ngay từ đầu đã là kẻ lang thang. Thiên đạo chưa từng an bài thân nhân cho hắn, nên hiện tại, tới một chốn về, hắn cũng không có được.
Đợi đến khi những người này lần lượt rời đi hết, chỉ còn lại mình hắn, cảm giác cô độc đáng sợ kia sẽ lập tức phủ trùm lên.
Lúc này Hồ thiếu hiệp hãy còn chưa đi, Tiêu Nhân cũng chỉ vừa mới nghĩ mà đã thấy sợ.
Mặc dù hắn không phải cô nhi nhưng suy cho cùng cha mẹ hắn đều qua đời, quan hệ với họ hàng thì nhạt như nước, không có chút gì gọi là ấm áp, bởi thế hắn càng khao khát có được một người, bằng hữu cũng được, thân nhân cũng tốt, chỉ cần người đó có thể đón nhận hắn một cách trọn vẹn, có thể đối tốt với hắn.
Cái này chính là thiếu thốn tình cảm.
Chính vì thế, khi Tiêu Nhân có bằng hữu, được bằng hữu dùng chân tâm đối đãi, hắn cũng sẽ tốt với người nọ tới vô cùng, trân trọng phần tình cảm này hết mực.
Hồ thiếu hiệp căn bản không phát hiện được phần tâm sự phức tạp của Tiêu Nhân, hắn chỉ đơn thuần nói ra điều mình muốn: "Hay huynh tới chỗ ta làm khách đi!"
Trái tim Tiêu Nhân nảy lên một cái, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hồ Bảo Mã.
"Huynh xem, chỗ nhà của ta tất tuyệt, phong cảnh thảo nguyên vùng quan ngoại khác hẳn với Trung Nguyên, huynh tới chỗ ta có thể mặc sức hưởng thụ thú cưỡi ngựa, tới lúc đó ta có thể tặng huynh một con..."
Hồ thiếu hiệp bày ra đủ thứ dụ dỗ.
Tiêu Nhân thực sự động tâm, thiếu chút nữa đã đồng ý.
Nhưng hắn vẫn kịp ghìm cương ngựa trước bờ vực thẳm.
Vết xe đổ hãy còn nguyên đó!
Vừa ôm đùi Mạc Vũ Hân hắn đã nửa tàn phải nằm bẹp trên giường, khó lắm mới giữ lại được cái mạng, đùi của Hồ Bảo Mã lại đưa tới ngay trước mặt, mà cái đùi này còn muốn bự hơn cái đùi của Mạc Vũ Hân!
Mạc Vũ Hân ra ngoài tới một thớt ngựa cũng không cưỡi, không thể nói là Hành Thiết Tân không mua nổi lương câu cho đồ đệ, có lẽ ông chỉ muốn cho đệ tử mình nếm thử một chút gian nan trong cuộc sống, lịch lãm cái gọi là dùng đôi chân để đo thế giới.
Mà Hồ thiếu hiệp, ra khỏi cửa là dẫn theo người hầu, người nào người nấy đều cưỡi ngựa tốt, tới khách sạn cũng là bao nguyên một sân, đây là hủ bại tới độ nào!
Thiên đạo giày vò, Tiêu Nhân gánh không nổi!
Hắn đau khổ đấu tranh một hồi, nhịn đau từ chối: "Thôi, ta không đi theo ngươi."
Hồ thiếu hiệp thực sự thất vọng, đôi mắt cún con của hắn tới Tiêu Nhân cũng không nỡ nhìn.
"Tại sao?" – Hồ thiếu hiệp hỏi.
"Chuyện này kết thúc rồi, ta phải tìm sư phụ, tốt xấu gì cũng phải học một món võ phòng thân." – Tiêu Nhân lại lôi vị sư phụ hư vô mờ mịt của mình ra.
Hiện giờ trên cơ bản thì Tiêu Nhân đã nhận mệnh, tính toán làm một thiên sứ phúc âm cho tốt—dù không quá tình nguyện nhưng dầu gì, khi hắn gặp nguy, thiên đạo vẫn thực sự cho hắn một con đường sống.
Lúc trước còn có thể nói hắn cố ý vì điểm nhân phẩm, nhưng từ bây giờ, hắn sẽ nghiêm túc làm phần việc của mình, quan sát đau khổ nhân gian hay gì đó tương tự — Tiêu Nhân thầm thấy ê răng.
Hiện giờ hắn chỉ hi vọng lần rút thưởng thứ ba có thể rút được một món võ học, rồi tìm một chỗ trốn ít lâu, tới khi đi ra sẽ nói là sư phụ dạy cho. Dù sao mấy thứ này cũng là từ hệ thống thiên đạo mà ra, nói nó là sư phụ cũng coi là đúng lý hợp tình.
Lúc này Tiêu Nhân còn ngây thơ tưởng sách võ học hệ thống thiên đạo cấp cho cũng giống như trong game, chỉ cần click vào là học được, tới khi thực sự cầm cuốn sách, hắn mới khóc không ra nước mắt.
Nói tới sư phụ với võ học, Hồ thiếu hiệp có bao nhiêu không tình gnueyn cũng phải rút lui.
"Vậy cũng tốt, sau này Tiêu ca có rảnh nhất định phải tới làm khách Hồ gia bảo." – Hồ Bảo Mã không cam tâm nói.
Tiêu Nhân trịnh trọng gật đầu đồng ý.
"Hồ Thất, vào đây." – Hồ Bảo Mã quay ra cửa gọi một tiếng.
Một đại hán liền đẩy cửa phòng bước vào, hắn khom người hành lễ với Hồ Bảo Mã "Nhị thiếu gia", rồi quay sang hành lễ với Tiêu Nhân, "Tiêu thiếu gia."
Vẻ mặt Tiêu Nhân lập tức quái dị tới cùng cực, ở những chốn hắn thường lăn lộn kiếp trước, thiếu gia chẳng phải là xưng hô đứng đắn gì.
Hồ thiếu hiệp không chú ý tới biểu tình của hắn, chỉ nhận lấy cái gói trên tay Hồ Thất.
"Tiêu ca, cái này huynh cầm dùng tạm." – Hồ thiếu hiệp cầm cái túi vải xanh thẫm đưa cho hắn – "Đành rằng nó không thể sánh được cái túi huynh nói là thế gian hiếm có nhưng ta đã sai người dùng thứ vải bền nhất dày nhất , Tiêu ca đã không có túi đeo thì dùng nó tạm vậy."
Vẻ mặt Tiêu Nhân hết sức bất ngờ, hắn nhận cái túi được làm bằng vải bông dày màu xanh rất sẫm, nhìn bề ngoài thì hơn cái bách nạo bao kia gấp trăm lần. Hắn mở túi, bên trong ngoại trừ mấy bộ quần áo, còn có mấy món đồ vật thường dùng khi ra ngoài như muối ăn, hỏa chiết tử cần dùng khi cắm trại.
Ngoại trừ mấy món đó còn có một trăm lượng bạc!
Khi đó, một gia hỏa kiếp trước sống ở hiện đại là Tiêu Nhân bị một mớ ngân lượng cùng ít bạc vụn đập vào mắt căn bản không tính được mớ bạc kia cộng lại vừa đúng một trăm lượng.
Nhưng hắn vẫn ý thức được giá trị con số này sợ là còn nhiều hơn số tiền Vũ văn Quyết cho hắn lánh nạn dạo trước.
"Hồ thiếu hiệp! Cái túi này đúng là thứ ta đang cần, y phục với mấy món nọ ta cũng có thể nhận, nhưng số bạc này..." – Tiêu Nhân từ chối.
Vô công bất thụ lộc, không phải tiền có được từ trao đổi lợi ích, cũng không phải tiền cướp được bằng vũ lực, Tiêu Nhân cầm trên tay liền thấy cả người mất tự nhiên, không chút an toàn, cứ có cảm giác mình đang nợ người khác cái gì.
"Tiêu ca không được từ chối." – Hồ Bảo Mã kiên quyết chặn tay hắn – "Huynh với ta cùng nhau trải qua một kiếp ở Bích Nguyên tự, đó đã là cùng chung hoạn nạn, lại nói, ta cũng rất vui khi được làm bạn với huynh. Trên giang hồ vẫn nói, giữa bằng hữu, tiền bạc không tính là gì! Hôm nay huynh có khó khăn, ta có năng lực, tự nhiên phải giúp huynh. Huynh không có gì phải băn khoăn hết, chỉ cần coi ta là bằng hữu, khi ta gặp nạn tới giúp ta một tay là được."
Hồ thiếu hiệp hào sảng phóng khoáng vô cùng, phân tình cảm chân thành này khiến Tiêu Nhân kiếp trước phải sống giữa chốn nhân tình lạnh bạc, người ngu ta trá càng lấy làm hổ thẹn.
Người cổ đại vẫn làm Tiêu Nhân xúc động trong những phút bất ngờ ngoài ý liệu, mvh cũng vậy, Hồ Bảo Mã cũng thế.
"Được!" – Tiêu Nhân cũng dứt khoát, tay kia của hắn đặt lên tay Hồ Bảo Mã – "Đã như thế, Tiêu Nhân ta kết giao người bạn là ngươi."
Đầu tư tình cảm cũng là một loại trao đổi, lối nói nọ của Hồ thiếu hiệp, Tiêu Nhân lại có thể tiếp thu.
" Vậy sau này huynh không được khách sáo gọi ta là Hồ thiếu hiệp nữa, gọi tiểu Mã là được. Những người thân với ta đều gọi như vậy." – Hồ Bảo Mã hào hứng nói.
"Khụ~ cái gì, kêu tiểu Mã? Không bằng ta gọi ngươi là Bảo Mã đi, nghe cao cấp hoành tráng hơn tiểu Mã nhiều." – Tiêu Nhân nói.
Mặc dù Hồ Bảo Mã không hiểu nguyên do khiến Tiêu Nhân cho là Bảo Mã cao cấp hoành tráng hơn tiểu Mã cho lắm, nhưng suy cho cùng vẫn là khen tên của mình, nên vui vẻ đáp ứng.
Hồ thiếp hiệp cao hứng nói tạm biệt xong.
Kiến Ngộ đại sư lại tới từ giã.
Kiến Ngộ đại sư không chỉ tới tạm biệt phần mình, ông còn thay Hoàng Hi cùng Chu Bồi Đức gửi lời tạm biệt.
Thương thế Hoàng Hi và Chu Bồi Đức cũng không nhẹ, thân hữu bọn họ tự nhiên không để cho hai người họ tới chào từ biệt một kẻ tiểu tốt vô danh, chứ nếu như thân thể hai người họ như thường, có thể ai lo phận nấy, những người kia cũng không thèm quản.
Cho nên hôm nay sau khi thăm khám một vòng như thường lệ, Kiến Ngộ đại sư đành vất vả một mình.
"Kiến Ngộ đại sư, sao đến người cũng phải đi?" – Tiêu Nhân ngạc nhiên.
Phải biết trong số những người tới từ biệt, Tiêu Nhân bất ngờ nhất là cư nhiên Kiến Ngộ đại sư cũng rời đi.
Hăn vẫn một mực cho là Kiến Ngộ đại sư sẽ về Bích Nguyên tự chủ trì đại cục, dẫu sao thì phương trượng đã không còn, ông lại là trưởng lão bối phận cao nhất.
Kiến Ngộ đại sư gật gật đầu, rõ ràng ông rất hiểu suy nghĩ của hắn: " Lão nạp chỉ ngủ lại Bích Nguyên tự, cùng Liễu Si đại sư tham ngộ phật pháp, nay Liễu Si đại sư đã qua đời, đồ đệ của ông sẽ kế nhiệm làm phương trượng. Lão nạp cũng phải về Thiếu Lâm tự rồi."
Nói đến đây, sắc mặt Kiến Ngộ đại sư cũng trầm xuống, ông nói tiếp: "Hơn nữa, phát sinh chuyện Đỗ Cảnh Thiên, lão nạp phải sớm về Thiếu Lâm tự thương lượng với sư đệ. Cũng giúp Thiếu Lâm tự sớm có chuẩn bị trước rung chuyển Đỗ Cảnh Thiên đem lại cho giang hồ."
Tiêu Nhân nhìn biểu tình phức tạp của Kiến Ngộ đại sư, lại không sao an ủi được ông.
Dẫu sao hiện tại ông cũng đã bước một chân xuống vũng bùn giang hồ này, trước khi chuyện Đỗ Cảnh Thiên kết thúc, ông không thể rút thân trở ra để tĩnh tâm tu hành được nữa. Mà cho dù sự tình kết thúc rồi, Kiến Ngộ đại sư cũng không thể nói không tham gia liền không tham gia vào nữa.
Người trên giang hồ đã biết Kiến Ngộ đại sư là siêu cấp cao thủ của Thiếu Lâm tự, là vị thứ bảy tren giang hồ kia. Tự nhiên sau này Kiến Ngộ đại sư đừng hòng có được thanh tịnh, chỉ cần có chuyện gì lớn, khẳng định sẽ có người tới cửa thỉnh giáo.
Kiến Ngộ đại sư rời đi còn viết lại đơn thuốc cho hắn, lại dặn hắn tiếp tục chữa trị, không được bỏ chén thuốc không uống nữa.
Đêm hôm đó, không có siêu cấp cao thủ mát xa, chỉ chườm nóng liền không thể giảm bớt đau đớn cho Tiêu Nhân.
Người chưa từng bị thương chỗ eo thì không thể tưởng tượng tình cảnh phần thắt lưng không thể nhúc nhích, cử động thế nào cũng động tới chỗ đau, phần lớn thời gian Tiêu Nhân chỉ đành nằm sấp để giảm áp lực cho chỗ bị thương, cho nó mau lành một chút.
Nhạc hết người tan.
Màn náo nhiệt ở Quảng Nguyên chính thức hạ màn, đám người giang hồ tới từ bốn phương tám hướng ngũ hồ tứ hải vác một đống chuyện để kể trở về nhà. Chỉ còn lại một Tiêu Nhân linh đinh cô khổ nằm bẹp trong khách sạn dưỡng thương trong buồn bã.
Tiêu Nhân uể oải nằm sấp trên giường, phần eo đau nhức khiến hắn cứ chập chờn nửa mê nửa tỉnh.
Mà lúc này, một bóng người nhẹ nhàng nhảy vào phòng qua ô cửa sổ vì đang là mùa hè mà mở rộng.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, ngọn lửa nhỏ xíu chập chờn mờ tỏ.
Tiêu Nhân không thể bò dậy thổi đèn, tự nhiên cứ để mặc nó cháy hết dầu sẽ tự tắt.
Vũ Văn Quyết nhẹ chân tới sát bên giường, Tiêu Nhân nằm trên giường lại không hay không biết.
Lúc ban ngày khách sạn lắm người ra kẻ vào, Vũ Văn Quyết chỉ có thể tới vào lúc tối muộn.
Y xử lý sạch sẽ đám thuộc hạ bị Đỗ Cảnh Thiên vứt lại, lại sai người kiểm kê gia tài của lão, mãi tới chiều tối ngày thứ hai mới có thời gian tới thăm Tiêu Nhân.
Khi đó, y thấy Tiêu Nhân nằm trên cáng, nhìn qua tựa hồ không bị gì, nhưng Vũ Văn Quyết biết hắn bị thương phần eo sẽ không tin biểu hiện ngoài mặt kia.
Quả nhiên, hôm nay y tới, dưới ánh đèn mờ, liền thấy được Tiêu Nhân nằm sấp ngủ không hề thoải mái.
Ma sai quỷ khiến, Vũ Văn Quyết vươn tay, nhè nhẹ giở vạt áo trung y Tiêu Nhân đang mặc lên.