Ba hồn bảy vía Tiêu Nhân suýt rời luôn khỏi xác, còn bản thân hắn thì nhảy dựng khỏi giường. Trong phòng tối đen, hôm nay cũng chẳng phải đêm trăng tròn, bên ngoài không chút ánh sáng, một bóng người đen thui lại đứng ngay trước giường Tiêu Nhân.
"Ai đó?!" – Tiêu Nhân rít lên.
"Tiêu đệ, Tiêu đệ, suỵt—" – Kẻ vừa tới vội vàng bịt miệng hắn.
"Ưm ưm ưm!!!" – Tiêu Nhân trợn trắng mắt phản đối.
Móa! Không biết người ta có thể bị dọa chết hay sao?
Năng lực nhìn trong bóng tối của Mạc Vũ Hân rõ ràng là tốt hơn Tiêu Nhân, thấy hắn trợn trắng mắt, y giật mình buông tay ra.
"Tiêu đệ, đệ không sao chứ?" – Mạc Vũ Hân vội vội vàng vàng vỗ vỗ ngực hắn, giúp hắn thở.
"Huynh làm cái gì vậy? Nửa đêm canh ba khi không lại chạy vào phòng đệ, còn không hù chết người." – Tiêu Nhân bực bội hất tay y.
"Xin lỗi, là ta không phải." – Mạc Vũ Hân không để ý, chỉ thu tay về, "Ta có chuyện gấp mới tới tìm đệ, đệ nhất định phải giúp ta!"
"Chuyện gì?" – Tiêu Nhân không tình nguyện mà hỏi, hắn đang ngon giấc, không muốn ra ngoài chút nào.
Nếu không phải lỡ ôm cái đùi bự này, hắn đã mặc kệ mớ điểm nhân phẩm, cứ ngủ trước tính sau.
"Tiêu đệ, ta biết đệ am hiểu mấy chuyện thăm dò truy tung, ta theo chân đám người Minh giáo tới khu vực thành tây thì lạc mất, đệ đi tìm giúp ta đi?" – Mạc Vũ Hân nhìn y đầy chờ mong.
Tiêu Nhân suýt nữa hộc máu đương trường!
Chẳng lẽ hình tượng hắn diễn trước mặt Mạc Vũ Hân hoàn hảo tới độ vị huynh đệ này đơn giản xem hắn như chó nghiệp vụ luôn?!
Tiêu Nhân phun xong búng máu, lau mặt, xuống giường mặc y phục vào.
Đúng là thiếu cmn muối, hắn thề lần sau có tự sướng cũng tuyệt đối không đắp mấy kỹ năng hack não vào người nữa.
Bộ lòng Tiêu Nhân đau tới rỉ máu, ngoài mặt vẫn ra vẻ ta đây đã dự liệu sẵn trong lòng, Mạc Vũ Hân thấy hắn như thế cũng bớt nóng vội đôi chút.
"Người Đỗ gia đâu? Sao chỉ có mình huynh trở về?" – Tiêu Nhân hỏi y.
"Đám người Đỗ gia đuổi theo mấy người rời thành rồi." – Mạc Vũ Hân thành thực đáp.
"Thế sao huynh không đuổi theo họ?" – Tiêu Nhân lấy làm kỳ quái.
"Ta cũng đuổi theo, nhưng mấy người nọ chạy tới gần xóm núi phía tây thì mất tăm. Ta đoán bọn họ có căn cứ ở Quảng Nguyên, phía tây thành dân cư lại hỗn tạp, dễ dàng ẩn thân nên mới quay lại nhờ Tiêu đệ giúp."
Thành đông chủ yếu là các hộ thương gia hào phú, thành bắc là nha phủ, thành nam là khu buôn bán, chỉ có thành tây thực sự là long xà hỗn tạp – Tiêu Nhân thầm ngẫm lại phần tình báo hắn thu thập được ở Quảng Nguyên trong mấy ngày này.
Tiêu Nhân thích nhất là giao du với bọn khất cái cùng đám người sa cơ, bởi bọn họ là những kẻ dễ dàng mua chuộc nhất, các loại đồn đãi họ biết cũng nhiều vô kể, nhưng với một tòa thành thị gần như không có một tên khất cái hay một kẻ bần cùng như thành Quảng Nguyên này, không tìm được người Tiêu Nhân cũng đành bó tay.
Bất quá hắn không chỉ có mỗi một loại bản sự này.
Giải thích sơ qua tầm quan trọng của khất cái cùng bần dân trong một thành thị cho Mạc Vũ Hân, Tiêu Nhân lại càng oán hận chuyện Quảng Nguyên không có đủ giai tầng xã hội.
"Vậy phải làm sao?" – Mạc Vũ Hân bừng tỉnh, thì ra khất cái cùng bần dân trên giang hồ lại vô cùng quan trọng, vô cùng giá trị! Trong lúc bất tri bất giác, Mạc Vũ Hân đã bị Tiêu Nhân truyền thụ kiến thức sai lầm.
"Yên tâm, một chút khó khăn đó không làm khó được đệ." – Tiêu Nhân hết sức tự tin.
Chẳng qua phải tốn chút bạc!
Tiêu Nhân không đi về phía thành tây, lúc này mặc dù đêm đã khuya, khu vực bán buôn vẫn có một chốn hãy còn náo nhiệt phi thường.
Mạc Vũ Hân vừa thấy Tiêu Nhân đường hoàng hướng về phía thanh lâu sở quán thì đỏ mặt.
"Tiêu... Tiêu đệ..." – Mạc Vũ Hân nuôt nước bọt – "Chúng ta phải tới chỗ đó sao?"
Cũng không biết y là hiếu kỳ hay sợ hãi.
"Chỗ nào?" – Tiêu Nhân nghi ngờ ngó y, rồi trông theo ánh mắt y mới phát hiện cái 'chỗ đó' mà y ám chỉ. Hắn cười ha hả : "Không phải."
"À." – Mạc Vũ Hân đờ đẫn.
Tiêu Nhân bước thẳng tới sòng bạc đang náo nhiệt.
Kinh doanh vào giờ này còn không phải là mấy loại hình giải trí cao cấp dạng này hay sao!
Đành là Tiêu Nhân còn chưa mò tới chốn đốt tiền nào ở cổ đại, nhưng kiếp trước thời gian hắn lăn lộn tại mấy chỗ thế này không ngắn, thuần thục mà tìm ra quản sự của đổ trường, đưa một lá vàng hối lộ.
Đã không có bần dân khất cái thì chỉ còn cách đi tìm côn đồ lưu manh, mà muốn tìm đám người này, cứ tới thẳng khu vực do hắc đạo quản lý là nhanh nhất.
Quản sự tìm giúp hắn một tên du đãng.
Tiêu Nhân dặn dò này nọ.
Tên du đãng vỗ ngực cam đoan không vấn đề.
Tiêu Nhân nhanh chóng nhận được tin tức tên du đãng cung cấp, cười tươi như cúc mà cáo từ.
"Tiêu đệ, đệ hỏi thăm mấy tin tức này làm gì?" – Mạc Vũ Hân vẫn một mực theo sau hắn vẫn chẳng hiểu ra sao.
"Đương nhiên là cần dùng. Bằng vào một lá vàng mà muốn con nhà người ta mạo hiểm sinh mạng đi tìm hiểu tin tức Minh giáo cho huynh sao?" – Tiêu Nhân chế nhạo.
Mạc Vũ Hân mờ mịt gật đầu: "Ta còn tưởng đệ tìm người thăm dò tin tức cứ điểm của Minh giáo."
"Một miếng vàng lá không mua được loại tin tức này." – Tiêu Nhân thở dài, vị thiếu hiệp này đúng là quá sức ngây thơ, y không sợ Minh giáo là vì y còn có một vị đại hiệp sư phụ, nhưng bọn hắc đạo du côn này sao có thể vì một chút tiền mà rước lấy đại địch cho mình, "Cho dù bọn họ có biết cũng không có khả năng đi làm loại buôn bán mạo phạm tới Minh giáo, lại nói, mấy thứ cứ điểm của ma giáo như Minh giáo hẳn phải vô cùng bí ẩn."
"Thế đệ dò la cái gì?" – Lúc này Mạc Vũ Hân thực sự tò mò.
"Bất kể bọn họ bí mật tới đâu cũng sẽ lộ ra một ít dấu vết." – Tiêu Nhân đắc ý vừa nói vừa vung vẩy tờ giấy trong tay, "Do lần tỷ võ chiêu thân này mà khách sạn đầy nghẹt, bọn họ không lý nào lại ở trong khách sạn, nên chỗ này có thể loại trừ đầu tiên, thứ hai, việc buôn bán tại các cửa hàng vẫn như thường, không gia giảm, nên cũng có thể loại ra. Hôm nay Minh giáo xuất hiện nhiều giáo đồ như vậy, bọn họ lại cần ăn cần uống, ắt phải mua thêm rau củ thức ăn. Ta đem lượng thực phẩm được mua trong hai ngày hôm qua và hôm nay so sánh, thống kê những chỗ phân lượng thức ăn tăng thêm đủ cho hơn hai mươi người, liền có thể biết được trong hai ngày nay chỗ nào có nhân số tăng bất thường."
Phải biết là, cho dù kết bạn tới tham chiến hay đến xem tỷ võ, cũng tuyệt không có đoàn nào vượt quá hai mươi người.
Tiêu Nhân đưa tờ giấy cho Mạc Vũ Hân, "Mấy chỗ này đều khả nghi, có thể chỉ có một chỗ, cũng có thể toàn bộ đều là, nguy hiểm rất lớn, Mạc huynh, huynh thực sự muốn đi?"
"Đương nhiên." – Mạc Vũ Hân bừng bừng khí thế, cầm lấy tờ giấy, "Hôm nay Đỗ sư muội bị thương không nhẹ, là huynh trưởng, ta không thể bỏ qua cho kẻ hại nàng!"
"Tiêu đệ, hôm nay phải cảm ơn đệ, đệ về nghỉ trước đi." – Mạc Vũ Hân nói.
Tiêu Nhân nhìn y rời đi, nghĩ nghĩ rồi phì cười, mấy chỗ kia hắn chẳng thể theo, ai bảo giá trị vũ lực của hắn bây giờ còn là zero. Nhưng mấy địa điểm trong hai ngày này có số người tăng vọt hơn hai mươi, có khả năng không phải là người của Minh giáo, mà là võ sư do Đỗ gia che giấu.
Đỗ Cảnh Thiên, ông rốt cuộc có bí mật gì đây? Đối với thần tượng của mình, Tiêu Nhân luôn ôm loại nhiệt tình hệt đám paparazi vậy.
Thành Tây.
Nam tử áo đỏ quỳ một gối trước mặt Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết nhìn gã, khuôn mặt không chút cảm xúc: "Ngươi nói tên Lưu Ngọc Hiền đã không còn một chút nội lực đó cư nhiên chạy thoát khỏi tay ngươi?"
"Thuộc hạ đáng chết!" Nam tử dập đầu tạ lỗi, "Chính bởi nội lực Lưu Ngọc Hiền đã tiêu hao hết, chúng thuộc hạ không nghĩ tới chuyện y đào thoát, nên nhất thời sơ ý..."
"Sơ ý nhất thời!" – Vũ Văn Quyết cười lạnh.
Nam tử áo đỏ giật thót, vội thẳng sống lưng.
"Tạm tha ngươi một mạng. Chờ tới khi về giáo tự tới hình đường lãnh một trăm roi." – Vũ Văn Quyết nói lạnh nhạt.
Nam tử bấy giờ mới thở ra: "Tạ thiếu giáo chủ tha mạng."
"Tiếp tục tìm kiếm! Phải tìm ra được hắn trước đám người Đỗ Cảnh Thiên."
"Rõ! Thuộc hạ tuân mệnh!"
Lưu Ngọc Hiền loạng choạng lê từng bước nặng nề, hai mắt hắn gần như không thể nhấc lên nhưng hắn vẫn dãy dục chạy về phía núi.
"Ta còn chưa thể chết... Thù còn chưa báo, ta còn chưa thể đi gặp mọi người..."