Tiêu Nhân thấy một người đạp lên quy tắc nhảy lên lôi đài đấm đá hai người hãy còn chưa biết ất giáp ra sao.
Một đám người đứng xem náo nhiệt giống hắn cũng ngơ ngác không hiểu người này rốt cuộc muốn cái gì? Là khách mà gia chủ mời tới biểu diễn giữa chương trình? Có gấp biểu diễn cũng không nên đánh mấy người khiêu chiến tới ói máu văng xuống đài chứ?
Người vừa tới là một nam tử trung niên mặc kình trang đỏ sẫm, nguyên cớ gì mà mọi người nói hắn là khách mời chứ không phải người tham gia thi đấu?
Là vì vị đại thúc trung niên này râu ria bù xù, mặt mũi hung tợn, chỉ cần tới cửa giữ ngựa cũng đã bị loại ngay tắp lự rồi, nói chi tới chuyện mặt mũi hắn còn muốn già hơn Đỗ Cảnh Thiên, Đỗ tiểu thư thèm cưới mới là lạ.
Hán tử vung đại đao trong tay, chỉ về phía đối diện lôi đài mà chửi bới: "Đỗ Cảnh Thiên, ngươi là tên tiểu nhân ti bỉ, hôm nay lão tử tới gϊếŧ ngươi báo thù toàn gia trên dưới ba mươi bảy người của ta! Trước tiên ta sẽ mượn con gái ngươi tế đao!"
Đôi lông mày hắn dựng đứng, hoành đao bổ về phía Đỗ Tàng Hoa đang một thân hiệp khí đứng cạnh lôi đài quan sát.
Đỗ Tàng Hoa trừng mắt, rút thanh nhuyễn kiếm quấn ngang eo ra nghênh đón.
Quần chúng vây xem đối với việc có người tới báo thù dường như chẳng lấy làm kỳ quái, nào có mấy người lăn lộn giang hồ mà hai tay sạch sẽ, càng đừng nói tới vị giang hồ danh túc tuổi trẻ thành danh Đỗ Cảnh Thiên.
Thanh danh của lão không phải xuất phát nơi cửa miệng mà là chém gϊếŧ ra, là dùng công tích đẫm máu tạo thành.
Đừng thấy hiện giờ lãothong dong tự tại, một mực phong độ an nhiên cùng ngươi nói nói cười cười, thời còn trẻ số lượng tà ma ngoại đạo chết trên tay lão không hề ít, ba mươi bảy mạng người, chẳng qua chỉ là một phần con số nọ.
Đỗ Cảnh Thiên cao giọng hỏi: "Là vị cừu gia nào tìm tới? Nếu là chuyện Đỗ mỗ dám làm, hôm nay đương nhiên là dám nhận , chỉ xin hiệp sĩ bỏ qua cho tiểu nữ, Đỗ mỗ tự nhiên sẽ tiếp đãi chu toàn."
Thanh kiếm trên tay Đỗ Tàng Hoa càng nhanh, thế kiếm tựa cầu vồng.
Tiêu Nhân đứng dưới đài nhìn không chớp mắt, lúc này mới hiểu được tại sao Đỗ Tàng Hoa dám tỷ võ chiêu thân.
Cha nàng đã là siêu cấp cao thủ trên giang hồ, nàng được cha dốc lòng chỉ dạy từ nhỏ, tự nhiên võ nghệ cũng hơn người, rõ ràng võ công của nàng còn mạnh hơn đám người trong top ban nãy không ít.
Coi đi, mấy vị hiệp sĩ thanh niên lọt vào top ban nãy lúc này đã cả kinh thất sắc, mặt mũi tái xanh, rõ ràng là bởi các vị ấy tự xét mình vốn dĩ không bì được với vị tiểu thư bày cuộc chiêu thân chứ gì nữa.
Đương nhiên hãy còn mấy vị cao đồ của bậc danh sư giữ được vẻ ngạo nghễ, dầu gì người được danh sư dạy dỗ cũng phải có tư chất nhất định, hẳn là võ công mấy người này cao hơn Đỗ tiểu thư.
Mấy vị này cứ nhấp nhổm muốn lên thử sức, rõ ràng muốn mượn cơ hội này làm người tốt một phen.
Có một người trong số đó quát lớn: "Tên sâu mọt này sao đáng để Đỗ tiểu thư bẩn tay, hãy để Âm Sơn Mã Húc ta tới giúp tiểu thư."
Quát xong, hắn điểm chân nhảy lên đài.
Đám người nọ nhìn thấy, đương nhiên sẽ không để hắn một mình cướp hết cơ hội này, nên cũng ào ào xông lên.
Suy cho cùng, hán tử kia vẫn hơn đám thiếu niên mấy năm võ nghệ, tuy hắn có chút chật vật nhưng hãy còn ứng phó được.
"Lão thất phu Đỗ Cảnh Thiên, ngươi chỉ dám lấy nhiều khi ít sao? Chư vị thiếu hiệp, hôm nay tại hạ Lưu Ngọc Hiền của Minh Giáo tới tìm Đỗ Cảnh Thiên báo thù, những người không liên quan mau rời đi cho, bằng không đừng trách thanh đao trong tay Lưu mỗ vô tình!"
"Minh giáo!" "Hắn cư nhiên là người của Minh giáo?" "Mau, mau, chạy mau!"
Vừa nghe Lưu Ngọc Hiền báo ra môn phái, chư vị hiệp sĩ trên đài còn chưa kịp phản ứng, đám nhân sĩ rảnh rỗi tới xem náo nhiệt dưới đài đã chạy tán loạn in như một đám gà vịt nhác trông thấy diều hâu.
Tiêu Nhân bị xô tới đẩy lui, thiếu chút nữa đã thành nạn nhân bị đám đông dẫm đạp.
May mà Mạc Vũ Hân đứng bên kịp thời chộp lấy hắn, y vận khinh công, Tiêu Nhân chỉ mới cảm thấy tay mình bị ai đó giật mạnh một phát, hắn đã thoát khỏi đám người.
"!" Tiêu Nhân dụi dụi mắt, hắn mới vừa thể nghiệm cảm giác khinh công đó, chậc chậc, cảm giác ban nãy không tệ chút nào nha!
"Tiêu đệ, đệ mau tìm chỗ an toàn tạm lánh đi, ta muốn thử lĩnh hội võ công tên chó săn ma giáo này một phen." – Sắc mặt Mạc Vũ Hân âm trầm.
"Ài~" – Tiêu Nhân không kịp gọi đối phương lại.
Dọc đường đi, nghe Mạc Vũ Hân kể qua tình hình giang hồ, hắn đã biết võ lâm hiện giờ ngoại trừ hai vị Nam – Bắc đại hiệp Đỗ Cảnh Thiên cùng sư phụ của Mạc Vũ Hân – Hành Thiết Tân là không môn không phái, những lão đại khác đều là nhân vật trấn thủ các đại môn phái, mà ngoại trừ nhân vật bạch đạo ra, phần tử hắc đạo đối nghịch họ cũng phát triển rất chi là mạnh mẽ.
Hắc đạo có nhất giáo nhị môn tam bang, sáu đại thế lực, nếu so với số cao thủ siêu cấp của bạch đạo thì hắc đạo rõ ràng là túng thiếu hơn, chỉ có ba vị siêu cấp cao thủ là giáo chủ Minh giáo Vũ Văn Sí, môn chủ Cơ Mỹ Phượng của Dục Tiên môn trong nhị môn cùng bang chủ Khôn Thiên bang Bạch Chấp Kình trong tam bang.
Dù không chiếm ưu thế về mặt số lượng nhưng chỉ một mình giáo chủ của giang hồ đệ nhất ma giáo – Minh giáo – Vũ Văn Sí cũng đã đủ chấp ba vị bên bạch đạo!
Mà hắn thực sự là một tên sát nhân cuồng ma, đứng đầu ma giáo, hắn hành xử ngang ngược, không theo lẽ thường, một lời không hợp hay hơi chút mạo phạm liền diệt toàn gia, chuyện này trên giang hồ không ai không biết không ai không rõ.
Cho dù là các môn phái lớn như Tam Sơn Kiếm, Thiếu Lâm, Võ Đang... cũng phải lui binh chín mươi dặm, nhắc nhở môn hạ đệ tử đừng tùy tiện chọc vào bọn họ.
Cho nên, vừa nghe tên Lưu Ngọc Hiền này là người Minh giáo, quần chúng giang hồ vây xem liền sợ mang vạ vào thân, lập tức vắt giò lên cổ mà chạy.
Thần sắc mấy vị thanh niên hiệp sĩ đang vây công cũng lộ vẻ do dự, xem ra sư môn bọn họ cũng không ít lần nhắc nhở phải tránh xa mấy phần tử khủng bố mang danh Minh giáo này.
Lúc này Đỗ Tàng Hoa lại cao giọng quát: "Minh giáo thì sao? Ai sợ ngươi! Đỗ Tàng Hoa ta còn muốn sát hết uy phong các người!"
Bị hào ngôn của Đỗ tiểu thư kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mấy thanh niên cắn răng, lúc này mà rút lui khẳng định sẽ bị vị tiểu thư này khinh thường, bọn họ còn ôm mỹ nhân về được sao?
Đám võ sư Đỗ gia cũng không giảng đạo nghĩa mà xông lên.
Tràng diện trước mắt đã gần như nằm trong tay Đỗ gia, lại chợt có mấy người vận y phục đỏ sẫm xông ra, mấy người này tiến lùi có trật tự, vẻ mặt lạnh băng, không nói nửa lời, xông ra cũng không thèm thốt nửa chữ, cứ trực tiếp lao tới chém gϊếŧ.
Lưu Ngọc Hiền được bọn họ giúp đỡ, sắc mặt lại càng hung tợn, gương mặt hắn tái xanh, chiêu thức hung hiểm, không chút cố kỵ, hoàn toàn là đấu pháp dùng mạng đổi mạng,
Đám người áo đỏ ngăn giữa Lưu Ngọc Hiền và Đỗ Tàng Hoa, Lưu Ngọc Hiền lúc này đã bất chấp hết thảy, Đỗ Tàng Hoa lại cố kỵ tính mệnh nên nhất thời đổ máu.
"Con ta!" Đỗ Cảnh Thiên lăng không phi tới, đối chiêu cùng Lưu Ngọc Hiền.
Đỗ Cảnh Thiên vừa xuất hiện, cục diện vốn nghiêng về phía Lưu Ngọc Hiền lập tức xoay chuyển. Đỗ Cảnh Thiên cứu con gái mình, ba thước kiếm trong tay vung lên, phát ra từng luồng kiếm ảnh, bức Lưu Ngọc Hiền phải đao đao tự cứu.
Công lực hai bên cách biệt quá lớn, trong đám người áo đỏ có một người trầm giọng quát: "Minh giáo Chu Tước đường nghe lệnh, lập tức rút lui."
Lưu Ngọc Hiền vừa nghe, khuôn mặt lập tức tái xanh, càng thêm liều mạng.
Người vừa ra lệnh bổ một chưởng vào lưng Đỗ Cảnh Thiên, chưởng phong bén ngót buộc lão phải xoay người hóa giải, một người áo đỏ khác liền nhân cơ hội mà kéo Lưu Ngọc Hiền cùng rút lui.
Lưu Ngọc Hiền mười phần không cam, rõ ràng đã bị người khống chế kéo đi, lại vẫn gom hết nội lực phóng thanh đao trong tay về hướng Đỗ Cảnh Thiên.
"Đuổi theo!" – Đỗ Cảnh Thiên lại không sợ đám lâu la của Minh giáo.
Đỗ Tàng Hoa thụ thương, Mạc Vũ Hân mười phần phẫn nộ, bất chấp lời khuyên can của Đỗ Cảnh Thiên mà đuổi theo sau.
Nấp ở chỗ an toàn coi cho trọn màn kịch, Tiêu Nhân vẫn cứ vô tâm vô phế, chẳng buồn lo lắng cho Mạc Vũ Hân, thản thản nhiên nhiên trở về Lục Liễu Các.
Khẩuu vị buổi tối của Tiêu Nhân cực tốt, một hơi ăn ba bát cơm, ăn xong còn tản bộ trong hoa viên một hồi, lại bởi vì buổi tối ở cổ đại chán ốm mà bất đắc dĩ phải về phòng ngủ sớm.
Không ngờ, tới nửa đêm, có một người vào phòng, lay tỉnh hắn.
——————-
LTG: Tỷ võ chiêu thân bị hủy triệt để~