Edit: Kim Hằng
---
Vì là quyết định tạm thời nên cô không gọi điện cho Đàm Thanh Thanh, cầm cốc sinh tố đậu xanh trên bàn cho vào cặp sách, cô không mang bánh ngọt theo nên cất vào tủ lạnh, định đợi buổi tối khi Tư Cẩn trở về cùng nhau ăn.
Cô nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, quyết định không mang theo ô, chọn một chiếc mũ ngư dân màu vàng kem, chiếc váy trắng trông quá nhạt nhẽo, đội mũ này trông cũng xứng.
Cô cột tóc lại, cô đã bớt chút thời gian để cắt phăng mái tóc dài khi ở thành phố H, Tư Cẩn rất quý trọng tóc của cô nên đã cất nó vào hộp, cô cũng không biết anh cất ở đâu, nó cũng không phải đồ vật quan trọng gì mà anh lại cất giấu như bảo bối.
Tóc cô bây giờ chỉ dài đến vai, có vài lọn tóc rối, cô thắt hai bím tóc đến mang tai, sau đó tô chút son để cải thiện làn da của mình.
Quả nhiên, mặc kệ thế nào, tự mình trang điểm sẽ làm tâm tình trở nên tốt hơn một chút.
Môn toán của Cố Nguyễn hơi yếu, dù sao thì sau bao lâu, nhiều công thức bị nhầm lẫn, Tư Cẩn đã giúp cô thống kê lại, bây giờ cô cần thời gian để củng cố lại.
Cố Nguyễn giờ đã thực sự coi mình như một học sinh trung học bình thường, nếu đời trước không phát sinh những chuyện kia, thì bây giờ cô nên như thế này, gia đình hòa thuận, cơm no áo ấm, nỗ lực học tập để thi vào trường đại học mà mình mơ ước, có một người bạn trai có thể chiều chuộng cô, đặt cô vào lòng.
Cô không muốn bị gò bó trong những chuyện của kiếp trước, hiện tại mới là cuộc sống của cô.
Sắc trời dần trở nên u ám, Cố Nguyễn xoa xoa cái trán đau nhức, bất ngờ khi nhìn thấy thời gian trên đồng hồ treo tường, hóa ra đã hơn sáu giờ, cô làm bài tập quá hăng say nên quên mất thời gian.
Lúc này chắc Tư Cẩn đã về nhà, sợ anh lo lắng, Cố Nguyễn quyết định gọi điện cho anh.
Sau khi lấy điện thoại ra, Cố Nguyễn không khỏi cau mày, điện thoại vì nghe nhạc và tra bài tập mà đã hết pin nên tắt máy.
Máu chó như vậy sao?
Cố Nguyễn bỏ lại điện thoại vào túi, bước ra cửa xem xét, cơn mưa dày đặc rơi trên mặt đất, tạo ra một lớp sương mù và thỉnh thoảng có sấm sét, Cố Nguyễn sinh ra ở miền Nam và quen nhìn thấy những cơn mưa nhẹ, thời tiết khắc nghiệt như vậy, cô thực sự không đủ dũng khí để về nhà dưới cơn mưa xối xả như vậy.
Cô bất đắc dĩ trở về bàn, muốn xem có thể dùng điện thoại di động của dì quản lý để gọi điện không.
Có rất nhiều người đứng trên hành lang, Cố Nguyễn đã sớm đi ra ngoài và dần dần bị ép ra bên ngoài, cánh tay lộ ra đã cảm thấy mát lạnh.
Cô xoa xoa cánh tay và muốn bước vào, cô vừa bước thì có người chen chúc nên cô không thể vào được.
"Lại đây này." Một giọng nói trong trẻo của nam sinh vang lên, nam sinh cao gầy đứng bên cây cột, để lại vài khoảng trống.
Cố Nguyễn chen lên, nhỏ giọng nói cảm ơn cậu ta.
Nam sinh mỉm cười: "Cậu không đi cùng Tư Cẩn sao?"
Cố Nguyễn thắc mắc ngẩng đầu, nam sinh có chút bất lực: "Tôi học ở bên cạnh lớp của cậu, tôi tên Hứa Lương Châu."
Khó trách lại biết chuyện này.
Cô và Tư Cẩn không che đậy, gần như toàn bộ khối đều biết cô và Tư Cẩn ở bên nhau.
Cô cũng có chút ấn tượng với Hứa Lương Châu này, Tư Cẩn và Mục Tinh Hàn đã từng nhắc đến cậu ta, nói cậu ta cực kì giỏi toán, đặc biệt am hiểu việc tính toán.
"Hôm nay Tư Cẩn có việc, nên một mình tôi đến đây." Cô đột nhiên nhớ ra, "Cậu có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi muốn gọi cho anh ấy."
"Tôi không có điện thoại."
Cậu ta không phải nói là không mang theo, mà là không có.
Cố Nguyễn có chút ngượng ngùng, sờ lên bím tóc, muốn nói gì đó, đột nhiên có tiếng kinh hô: "Nhìn kia, mưa to như vậy, thế mà có người đi tới."
"Chắc là tới đón người."
Cố Nguyễn quay đầu nhìn vào màn mưa, bóng dáng quen thuộc càng ngày càng gần, đó là Tư Cẩn.
Anh vẫn mặc bộ quần áo đã mặc khi ra ngoài vào buổi trưa, đôi giày vải trắng không chút do dự giẫm lên mặt nước, cuối cùng cũng đến với cô.
Một thân ướt đẫm.
Màu môi của Tư Cẩn nhợt nhạt, gần như trong suốt, nước mưa xõa xuống cằm rồi rơi xuống đất, lông mày anh rũ xuống, cẩn thận che giấu sự hoảng hốt và sợ hãi vào bên trong.
Cố Nguyễn áy náy, nhẹ giọng gọi anh: "Bảo bảo?"
Tư Cẩn lặng lẽ lấy một chiếc áo khoác khô từ trong túi ra mặc cho Cố Nguyễn.
Người anh ướt sũng, nhưng áo khoác mặc cho cô vẫn khô.
Trái tim của Cố Nguyễn như muốn ngâm trong chanh, chua xót và sưng lên, nhưng Tư Cẩn dường như chỉ đến đón cô ấy về nhà, anh bình tĩnh nói: "Về nhà thôi."
Anh quay người lại, thiếu niên cúi người xuống cong lưng với phía cô, Cố Nguyễn nhìn xuống đôi giày của mình: "Em tự đi được rồi."
"Nước lạnh, nghe lời anh." Giọng điệu vẫn nhẹ.
Cố Nguyễn nghe ra sự khác thường, cô không nề hà nữa, ngoan ngoãn nằm trên lưng thiếu niên, một tay ôm cổ anh, một tay khác thì cầm dù.
Cô có thể cảm nhận rõ cơ bắp của Tư Cẩn căng chặt, môi anh cũng mím rất chặt, Cố Nguyễn vừa áy náy vừa lo lắng: "Bảo bảo, điện thoại của em hết pin nên không gọi cho anh được, anh có phải lo lắng hay không?"
Dọc theo đường đi Tư Cẩn không hề nói chuyện, khi nãy lúc anh vừa trở về nhà, sấm sét vang khắp nơi, trời đất tối sầm gần như nuốt chửng trời đất.
Cô gái vốn dĩ nên ở nhà nhưng không thấy đâu, cảm giác hiu quạnh đó làm anh cảm thấy mình như trở về những ngày trước đây, khoảng thời gian tốt đẹp với Cố Nguyễn trong khoảng thời gian vừa rồi giống như một giấc mơ.
Anh biết Cố Nguyễn có thể đang ở thư viện, nhưng anh vẫn không nhịn được mà hoảng hốt, vốn dĩ anh tay không chạy xuống lầu, nhưng nghĩ tới cô gái của mình có thể bị lạnh nên quay trở lại tìm xem chiếc áo khoác cô thường mặc bỏ vào túi, sau đó cầm dù đi tìm cô.
Tư Cẩn nghiêng đầu nhìn Cố Nguyễn, giọng anh có chút run rẩy vì áp lực quá độ: "Không có, anh đoán được là em ở đây."
Độ ấm trên đùi Cố Nguyễn truyền đến bàn tay anh, anh cảm thấy không được tự nhiên mà nắm tay lại, trong lòng như thể có một số dây leo có gai độc đang bén rễ, anh thế nhưng lại sinh ra ý nghĩ muốn nhốt chặt Cố Nguyễn ở bên cạnh mình.
Thật là hoang đường.
Cố Nguyễn hơi yên tâm mà áp mặt vào lưng anh, nhẹ giọng oán giận: "Bảo bảo, mưa ở thành phố B thật lớn, thật là đáng sợ."
Tư Cẩn cố gắng đè xuống những suy nghĩ bất chính của mình, trả lời cô: "Sau này anh sẽ đi cùng em."
Hai người trở về nhà, thật ra cũng chưa tám giờ, bên ngoài mưa gió phiêu diêu, nhiệt độ giảm xuống nghiêm trọng, nhưng trong nhà vẫn ấm áp như cũ.
Dọc đường đi Tư Cẩn luôn che chở cho Cố Nguyễn, ngoại trừ cẳng chân và làn váy lộ ra bên ngoài bị dính chút nước mưa thì trên người đều khô ráo, nhưng Tư Cẩn thì ướt đẫm cả người.
Tư Cẩn lấy khăn giấy giúp cô nhẹ nhàng lau nước trên chân, ném khăn giấy ướt vào thùng rác: "Em đi tắm rồi thay quần áo sạch sẽ đi."
Trong nhà chỉ có một phòng vệ sinh, Cố Nguyễn lắc đầu: "Anh tắm trước đi, người anh ướt đẫm rồi, đừng để bị cảm lạnh."
Cô đẩy đẩy anh, vô tình chạm vào tay Tư Cẩn, đầu ngón tay lạnh ngắt, cô có chút hoảng loạn, đi vào phòng tắm giúp anh đổ đầy nước nóng, sau đó gọi anh: "Nước đổ đầy rồi, anh lấy quần áo rồi vào tắm đi."
Mặc dù bây giờ sức khỏe của Tư Cẩn rất tốt, nhưng dáng vẻ ốm yếu của Tư Cẩn trước kia vẫn làm cô sợ hãi, cô rất sợ Tư Cẩn sinh bệnh.
Tư Cẩn nhìn cô, mím môi, ngoan ngoãn cầm lấy quần áo đi vào.
Cố Nguyễn đưa lưng về phía cửa, đưa tay thử nhiệt độ nước, nghe thấy tiếng Tư Cẩn vào cửa, cô đứng dậy đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Cố Nguyễn vào bếp đun một ấm nước sôi, cô không có kỹ năng pha trà gừng, cô lấy trong tủ ra hai gói Bản Lam Căn để cho vào.
Đôi giày thể thao của Tư Cẩn đặt ở cửa, nó cũng bị ướt, cô lấy cái chậu nhựa, cho đôi giày vào đó, đổ nước giặt rồi mang ra ban công ngâm.
Khi cô làm việc này, Tư Cẩn đang cởi quần áo, trên gương phòng tắm có một lớp hơi nước đọng lại, nhưng nó không ảnh hưởng đến vẻ ngoài và cơ ngực rắn chắc của thiếu niên, không phải là nói quá, nhưng thật sự vô cùng hoàn mỹ.
Anh đưa tay lên chạm vào mặt mình, anh luôn không biết liệu anh có đẹp hay không, nhưng Cố Nguyễn thường khen anh đẹp.
Anh và Cố Nguyễn từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến khi ở bên nhau, anh vẫn luôn chật vật, có lẽ lý do duy nhất khiến cô thích anh chính là khuôn mặt này.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, sau khi gặp được Cố Nguyễn, anh đã rất lâu rồi không tự hoài nghi chính mình, nhưng đêm nay, anh có chút lo được lo mất.
Sau khi tắm xong, anh thay bộ quần áo ở nhà, trên đó có in hình hồ ly, Cố Nguyễn cũng có một chiếc áp như vậy, nhưng là hình thỏ con ngoan ngoãn.
Anh mở cửa, xoa xoa mái tóc của mình, nhìn thấy Cố Nguyễn loay hoay pha trà, anh hoảng sợ, bước nhanh tới, cầm lấy: "Ai bảo em làm cái này, bị phỏng thì làm sao bây giờ?"
Cô bị ghét bỏ rồi.
Cố Nguyễn ai oán liếc anh, ra vẻ bi thương: "Anh mắng em?"
Tư Cẩn trầm ngâm một lát, nghiêm túc biện giải cho mình: "Không có mắng em, anh chỉ sợ em sẽ bị thương."
Cố Nguyễn không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy, bật cười, "Bảo bảo, anh thật đáng yêu, hahaha..."
Tư Cẩn bất đắc dĩ, nghiêm túc nói sang chuyện khác: "Tối nay em muốn ăn gì, anh làm cho em."
Đáp lại anh vẫn là tiếng cười của Cố Nguyễn.
Cố Nguyễn vui vẻ cười, đầu bị vật không rõ màu trắng bao phủ, sau đó môi bị vật gì đó ấm áp tấn công.
Cô sững sờ một lúc mới kịp phản ứng, vẫn mở to mắt dưới lớp khăn trắng, giọng nói trầm mặc mang theo chút tức giận của Tư Cẩn, khẽ rời khỏi môi cô, nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."
Cố Nguyễn: "Ồ."
Tư Cẩn như trút được nỗi hoảng sợ trong lòng, nụ hôn hôm nay không ôn nhu như mọi khi, mà thay vào đó là sự nóng nảy và thiếu kiên nhẫn khác thường, thậm chí có một sự cám dỗ.
Cố Nguyễn cảm thấy hơi bất lực về việc anh không có cảm giác an toàn như vậy, cô thở dài trong lòng, tay luồn vào mái tóc đen của anh, tay còn lại ôm chặt lấy cổ anh.
Một lúc lâu sau, Tư Cẩn lấy khăn lông ra, hơi thở của thiếu niên sạch sẽ mát lạnh, trong trẻo như tuyết trắng tinh khiết trên ngọn núi quanh năm băng giá, nhưng cái ôm của anh lại rất ấm áp.
Tóc ngắn dựng ngược lên vì bị khăn lông cọ xát, trông anh có vẻ ngốc nghếch đáng yêu, hầu kết anh lăn lộn, ngón tay cái chạm vào đôi môi đỏ mọng.
Trông anh vô cùng quyến rũ.
Những bộ truyện tranh thiếu nữ không thể tả mà Cố Nguyễn từng đọc ở kiếp trước đều hiện ra trong đầu cô, chỉ cảm thấy gương mặt cô càng ngày càng nóng lên, cuối cùng lại tan đi trong tiếng cười thầm của Tư Cẩn.
"Em đi tắm đây."
"Bữa tối em muốn ăn thịt thăn cà chua." Không ngờ tới chủ đề của bữa tối cuối cùng lại do cô dùng để đổi chủ đề.