Edit: Kim Hằng
----
"Nguyễn Nguyễn, bà có làm chè, cháu với Tiểu Cẩn qua ăn đi."
Bà ngoại không biết nấu ăn, nhưng bà rất giỏi làm món điểm tâm ngọt tráng miệng.
"Bà ngoại, lát nữa chúng cháu sẽ ăn ạ."
Cố Nguyễn và Tư Cẩn nhìn ông ngoại đang viết chữ trước bàn, ông cụ đang dạt dào hứng thú, phận tiểu bối như bọn họ khó mà đi khỏi đây.
Ông ngoại tham gia quân đội từ khi còn trẻ, cả đời quơ đao múa kiếm, ông đã vô số lần ra chiến trường, nhưng cầm bút chưa được mấy lần.
Sau khi mẹ của Cố Nguyễn qua đời, ông cũng rời khỏi vị trí kia, bà ngoại là một tiểu thư khuê các, thỉnh thoảng bà sẽ chê ông quê mùa, ông ngoại đành phải mỗi ngày đều đọc sách, nhưng chưa đọc được hai trang đã ngủ thiếp đi, chỉ có thư pháp là ông rất kiên trì, nhưng cũng không thật sự có tiến bộ gì.
"Ông bắt hai đứa nhỏ ngồi xem ông viết chữ xấu mà không thấy xấu hổ sao, khi Nguyễn Nguyễn mười tuổi còn viết chữ đẹp hơn ông." Bà ngoại tiến vào thư phòng, khí chất ưu nhã trên người bà vẫn không mất đi, tuy đang chê chồng mình nhưng trong mắt bà toàn là dịu dàng.
Cố Nguyễn sờ chóp mũi, cảm thấy không nên ở đây làm bóng đèn, vội vàng kéo Tư Cẩn xuống lầu: "Bà ngoại, bà nói chuyện với ông đi, cháu mang Tư Cẩn đi ăn chè."
Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
"Chữ tôi có xấu đâu, đến thằng nhóc Kỳ gia cũng nói tôi viết chữ đẹp, thằng nhóc đó rất lợi hại, ngay cả Nguyễn Nguyễn cũng khen nó viết đẹp." Ông ngoại không cam lòng yếu thế.
"Kỳ Yến người ta thích Nguyễn Nguyễn nên mới đi lấy lòng lão già như ông, thế mà ông cũng coi là thật." Bà ngoại cười chế nhạo.
Cố Nguyễn: "......"
Bà ơi, bà chờ cháu xuống dưới lầu rồi mới bán cháu được không? Cháu rể tương lai của bà vẫn còn ở đây đó.
Huống hồ gì Kỳ Yến trông như thế nào cô cũng đã quên.
Thật cẩn thận mà nhìn Tư Cẩn, sắc mặt của Tư Cẩn quả thật không được tốt lắm, bước chân xuống lầu cũng dừng lại, nghiêng người sang một bên dựa vào tường không lên tiếng, Cố Nguyễn nhìn mà sợ hãi.
Cố Nguyễn hắng giọng, sao cô lại không có tiền đồ như vậy chứ, cô thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không phải cô lừa dối Tư Cẩn, cảm thấy tội lỗi như vậy làm gì.
"Bà ngoại nói bậy, em và Kỳ Yến chỉ là bạn bè, anh đừng nghĩ nhiều."
Tư Cẩn vẫn không nói lời nào, cũng không hề nhìn cô, nhìn bộ dạng này của anh, Cố Nguyễn thò mặt lại gần, cười tít mắt: "Bảo bảo, anh đang ghen à?"
"Không có." Giọng điệu cứng rắn, lại lần nữa quay đi chỗ khác.
"Anh có, anh rõ ràng là đang ghen, sao lại không thừa nhận." Trước giờ cô chưa từng có cơ hội nhìn thấy anh ăn dấm, hai người vẫn luôn ở bên nhau, cũng chưa từng có ai chen vào.
Không ngờ gia hỏa này là một bình dấm chua lớn, bà ngoại chỉ thuận miệng nói ra, thế mà đã giận dỗi với cô rồi.
"Anh không có ghen." Tư Cẩn nghiêm túc nhấn mạnh.
Anh mới sẽ không ấu trĩ như vậy, dù sao Cố Nguyễn chỉ thích anh, anh sẽ không vì một câu bà ngoại thuận miệng nói ra mà giận dỗi với cô đâu.
Nhưng anh vẫn rất khó chịu, Nguyễn Nguyễn đã từng khen hắn ta, mà ông bà ngoại cũng biết hắn ta.
Cố Nguyễn móc ngón tay của anh, Tư Cẩn hừ một tiếng nhưng vẫn để cô nắm.
Cố Nguyễn cảm thấy anh đáng yêu chết đi được, khẽ lay cánh tay anh làm nũng: "Được rồi, không ghen không ghen, chúng ta đi ăn chè đi, được không?"
"Không muốn."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thái độ của anh đã mềm đi rất nhiều, Cố Nguyễn mỉm cười nắm tay anh đi xuống lầu, nhưng đột nhiên bị Tư Cẩn kéo vào lòng ngực anh, nhiệt độ trong lòng ngực anh rất ấm, giọng nói anh mang theo chút dụ dỗ, "Nếu anh nói anh ghen tị, em có dỗ anh hay không? "
Cố Nguyễn nào được xem qua bộ dạng này của anh, thân thể cô cứng đờ, lắp bắp: "Anh ... muốn em ... dỗ thế nào?"
Cầu thang được trang bị đèn chùm pha lê, vô cùng tráng lệ, nhưng ánh sáng vẫn không đủ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tư Cẩn rũ mắt nhìn chăm chú vào mắt của Cố Nguyễn, khóe môi cong lên hiếm khi mang theo vài phần tà khí.
Cố Nguyễn hơi mất tự nhiên mà lảng tránh ánh mắt của anh, nhưng Tư Cẩn, người luôn luôn thuận theo cô lại đột nhiên trở nên cường thế, những ngón tay hữu lực của anh ôm lấy gáy cô làm cô không thể nào không nhìn vào mắt anh.
"Bé ngoan, em hôn anh đi."
Cố Nguyễn ngoan ngoãn hôn lên mặt anh một cái.
Tư Cẩn nhẹ giọng cười rộ lên, giống như một yêu tinh câu dẫn người trong bóng tối.
"Nguyễn Nguyễn, không phải như thế, để anh dạy cho em, như thế này." Tư Cẩn cúi người hôn lên môi cô, độ ấm cực nóng làm Cố Nguyễn không dứt ra được.
Sau một hồi dây dưa, Cố Nguyễn thở hổn hển, tim đập như trống, trong lòng thầm mắng, người này có thật sự là Tư Cẩn nhà cô không?
Bị người đánh tráo rồi?
Cô chột dạ mà nhìn lên trên, âm thanh trong phòng vẫn không ngừng vang lên, cô không dám nghĩ nếu ông bà ngoại nhìn thấy cảnh này thì sẽ ra sao.
Càng nghĩ càng tức giận, cô cần nắm lấy tay Tư Cẩn và cắn vào mu bàn tay anh để trút giận.
Bộ dáng vô cùng hung dữ, nhưng khi cắn thì cô lại luyến tiếc không dám cắn mạnh.
Sau đó trừng mắt nhìn anh, một mình đi xuống lầu, mặc kệ anh.
Tư Cẩn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Cố Nguyễn dần đi xa, cũng không vội vàng đuổi theo, đưa tay lên nhìn dấu răng nhợt nhạt trên mu bàn tay rồi bật cười.
Lòng anh mềm như nước, Nguyễn Nguyễn của anh thật đáng yêu.
————
Thị trấn W lúc này tình cờ diễn ra lễ hội đèn lồng, những con đường lát đá xanh rất đông người qua lại, hai bên là những chiếc đèn lồng thủ công khác nhau, nhiều người đang hò hét và đoán câu đố về đèn lồng, thật sự sống động.
Cố Nguyễn ngồi vừa ăn chè vừa xem chương trình tạp kỹ, cười đến ngã trái ngã phải.
Tư Cẩn thì tương đối thảm, bị ông ngoại bắt đi luyện thư pháp, ông không gọi Cố Nguyễn là vì vừa rồi bị bà ngoại đả kích sự tự tin, hiện tại ông không muốn nhìn cô.
Bà ngoại là một tiểu thư quý tộc thích lãng mạn, nhìn cháu gái nhỏ của mình không để ý đến chuyện xung quanh, bà tắt TV: "Hôm nay là lễ hội đèn lồng."
"Ồ, bà muốn xem đèn lồng sao?" Bà ngoại cảm thấy đứa cháu gái nhỏ của mình có đôi khi thẳng như cái khung đinh thép.
Bà hận sắt không rèn thành thép, nói tiếp: "Con đi chơi cùng Tiểu Cẩn đi, lễ hội đèn lồng này là lễ hội cho những cặp tình nhân trẻ tuổi, cứ ngồi ở nhà không thì làm được gì?"
Cố Nguyễn: "Ồ."
Sau đó lảo đảo lắc lư đi lên lầu tìm bạn trai của cô.
Bà thật là nhọc lòng mà, Tư Cẩn đúng là một cậu bé tốt, thật tiện nghi cho đứa cháu gái ngốc của bà.
Ông ngoại đang truyền đạo lại cho Tư Cẩn ở trên lầu, ông cảm thấy sự nghiệp thư pháp của mình rốt cuộc cũng có người kế nghiệp: "Tay phải vững, không được run."
"Viết chữ phải có lực, dùng sức một chút, hôm nay lại không phải chưa cháu ăn cơm."
"Nhúng thêm mực, đừng khinh thường, viết khô sẽ không đẹp mắt..."
Cố Nguyễn cười thầm, ông ngoại cô sợ là phải thất vọng rồi, kỹ năng viết thư pháp của Tư Cẩn còn hơn cô vài phần.
Mặc dù thư pháp là phải học qua rất nhiều năm, trải qua năm này tháng nọ mới từ từ luyện ra, nhưng danh xưng thiên tài cũng không phải chỉ nói không.
Tư Cẩn giống như thứ gì cũng đều đã học qua, luôn có những điều bất ngờ mà cô không biết, cô vẫn nhớ rằng kiếp trước cô ở cùng anh trong phòng làm việc. Khi buồn chán, cô nhìn thấy bút, mực, giấy và gạch mực trên bàn của anh, kí ức về nhưng năm tháng luyện chữ cùng ông ngoại lập tức ùa về.
Cô chấm mực, cẩn thận ấn chặt chiếc chặn giấy màu trắng ngọc bích mà Tư Cẩn rất thích, bút lông dính đầy mực, cô vung tay lên, viết chữ "Tư Cẩn" lên tờ giấy.
Nhưng bởi vì đã nhiều năm không luyện nên cảm thấy mới lạ, chữ "Cẩn" cuối cùng loạn hết cả lên, mất đi cả nội hàm.
Cô đổi tờ giấy và định bắt đầu lại, nhưng tay lại bị Tư Cẩn không biết đã đứng đằng sau từ bao giờ nắm lấy.
Cơ thể gầy gò của người đàn ông áp vào lưng cô, lòng ngực theo lời nói của anh cũng chấn động, thông qua xương cốt và cơ bắp của anh truyền đến tim cô, những ngón tay và xương cổ tay tái nhợt của anh cầm tay cô viết – Cố Giai Nhân.
Nét chữ đầy phong cách, nét vẽ êm đềm, từng nét từng chữ đều là phong tình.
Nào giống với người ông cả đời cầm súng của cô.
Cố Nguyễn gõ cửa: "Ông ngoại."
"Bà bảo cháu đưa Tư Cẩn đi xem đèn lồng."
Đôi mắt của Tư Cẩn sáng rực lên, vốn dĩ tâm tư của anh không đặt trên việc viết chữ này, khó có khi được nghỉ lễ, anh chỉ muốn ở bên cạnh Cố Nguyễn, khi nghe thấy lời nói của Cố Nguyễn, anh đặt cây bút vừa viết một bài thơ xuống.
Ông ngoại bĩu môi, tỏ vẻ kiêu ngạo: "Cái gì mà kêu hai đứa đi xem đèn lồng? Là do chê ông chỉ lo chơi với hai đứa nên không nói chuyện với bà ấy mà thôi, cái bà này, lớn tuổi như vậy rồi mà còn ăn dấm." Ông ngoại vẫy tay, nhưng cũng bước xuống lầu.
Tư Cẩn dính chút mực trên ngón tay, đặc biệt rõ ràng trên đầu ngón tay trắng nõn, Cố Nguyễn kéo anh đi rửa tay ở bồn rửa bên cạnh, sau đó lau sạch bằng khăn giấy.
Cô giống như đang chăm sóc con trai vậy.
Cố Nguyễn nghĩ.
"Đi thôi, chúng ta đi xem đèn lồng."
Đường phố toàn là nước, ban đêm còn có hơi nước, so với ban ngày còn lạnh hơn.
Cố Nguyễn thuộc tuýp người thà chết vì cóng chứ không mặc quần dài, váy nhỏ leggings phối với áo khoác rất ưa nhìn, bất quá cũng đẹp đến "chết người".
Tư Cẩn yêu cầu cô thay quần dài, cô không nghe mà nắm tay anh chạy ra ngoài, hậu quả là cô rùng mình vì lạnh sau khi bước đi, Tư Cẩn cau mày nhìn cô mấy lần.
"Sao hôm nay lạnh thế chứ?" Cô gái nhỏ đã quen ở trong phòng sưởi ấm ở phía bắc, không thể chịu được hơi nước ẩm ướt và mùa xuân lạnh giá ở phía nam.
Lễ hội đèn lồng đúng với tên gọi của nó, lúc này mới có bảy giờ, các loại đèn lồng đã được thắp sáng khắp nơi, dưới sông cũng đặt đèn lồng hoa sen, quả thật rất có ý nghĩa.
Tay của Cố Nguyễn được Tư Cẩn nắm trong lòng bàn tay, hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh, bên đường có rất nhiều quầy bán hàng.
Cố Nguyễn đang nhai thịt nướng, má phồng lên, Tư Cẩn bên cạnh đang cầm một đống đồ trên tay.
Quạt tròn, đèn con thỏ, lọ thủy tinh tinh xảo đựng đầy mận xanh, một chai rượu trắng cho ba Cố và hoa cúc trắng cho bà nội Cố...
Tư Cẩn lấy khăn giấy ra lau miệng cho Cố Nguyễn: "Em ăn như thế nào mà thành cái dạng này rồi?"
Cố Nguyễn ngẩng đầu lên, muốn cho Tư Cẩn xem hết nhưng thứ đặc sắc ở đây: "Bảo bảo, em đưa anh đi uống trà nhé?"
"Em gái Cố gia, em đã lâu rồi chưa đến đây đó!" Cố Nguyễn đưa Tư Cẩn vòng qua đám đông, đi ngang qua nhà của các gia đình, những người đàn ông vùng sông nước có vẻ ngoài tốt bụng, tính tình ấm áp, người đó đang ôm theo một đứa trẻ kháu khỉnh mang mũ đầu cọp và giày đầu cọp, Cố Nguyễn nhớ anh ta, nhà anh ta ở cạnh nhà ông ngoại, hồi nhỏ còn dắt Cố Nguyễn đi hái sen.
"Anh A Thịnh, đã lâu không gặp anh." Cố Nguyễn cười.
A Thịnh ôm lấy cậu con trai mập mạp: "Đây là A ca của em sao? Lớn lên đẹp trai thật."
Cố Nguyễn nhấp miệng cười: "Cảm ơn anh A Thịnh."
Tư Cẩn hoảng hốt hiểu ra, trước kia ở hiệp hội vũ đạo Cố Nguyễn gọi anh bằng "A ca", thì ra ý nghĩa của nó chính là bạn trai.
————
Từ thị trấn W trở về, bọn họ vội vàng trở lại thành phố B, sáu tháng cấp ba cuối cùng của họ đã bắt đầu.
Kết quả thi cuối kỳ của trường luôn được công khai, điểm và thứ hạng được in vào danh sách và công bố ở vị trí dễ thấy nhất của trường, mãi đến kỳ thi lớn tiếp theo mới được đổi mới.
Cố Nguyễn không tham gia kỳ thi cuối năm ngoái, nhưng Tư Cẩn thì có, cô hứng thú hừng hực mà dẫn Tư Cẩn đi xem thành tích.
Tư Cẩn không có hứng thú, anh vẫn luôn đạt hạng nhất, nên không hề có cảm giác bất ngờ.
Khi trở lại thành phố B, anh quan tâm đến kế hoạch của mình hơn, anh định đăng ký thành lập công ty trước, anh biết một vài người cũng thích trí tuệ nhân tạo, anh muốn tìm cách xem họ có thể gia nhập công ty hay không.
Nhưng đối với việc đàm phán gì đó thì thực sự không phải là điểm mạnh của anh, còn phải xem có tìm được người phù hợp hay không.
Trong lúc này, anh không muốn nói cho Cố Nguyễn biết, Cố Nguyễn thông minh, nhưng tinh thần của cô không ổn định, phải cố gắng rất nhiều để thi vào được một trường đại học tốt, anh không muốn làm cô phân tâm.
Quan trọng hơn, anh cũng muốn lập một vài thành tích và khiến cô bất ngờ.
Mặc dù tính tình anh lãnh đạm, không bao giờ đánh nhau hay giành giật, đôi khi ở chung với Cố Nguyễn anh cũng lấy nhầm kịch bản của nữ chính, cũng cần Cố Nguyễn che chở, nhưng rốt cuộc anh vẫn là một người đàn ông, một thiếu niên huyết khí phương cương, không nói đến những lời dạy dỗ của bà nội Cố, anh thật sự cũng muốn làm một cái gì đó dựa trên khả năng của mình để mọi người thấy rằng Cố Nguyễn sẽ không phải chịu khổ sở gì khi ở bên anh.
Tiến độ quá chậm nếu chỉ học từng bước một, anh cần phải lên kế hoạch trước.
Nhìn cô gái có đôi mắt như sao rực rỡ, nụ cười rạng rỡ, trong ánh mắt cô là ảnh ngược của anh, anh cảm thấy con đường phía trước dù có khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ hạnh phúc.
Khi cô và Tư Cẩn trở lại lớp, không khí của kỳ thi tuyển sinh đại học càng trở nên nghiêm túc, tấm bảng đen đằng sau trở thành một sổ ghi chú, mặt trên viết tên những ngôi trường đại học mà họ mơ ước.
Ngoài ra còn có một khẩu hiệu viết bằng phấn: Cưỡi gió và sóng để chống lại dòng chảy của đại dương, đánh roi thúc ngựa uống rượu Hoàng Long.
Rất bình thường, nhưng nó phản ánh một cách khó hiểu một cảm giác quyền lực.
Cố Nguyễn rất dễ dàng để nhìn thấy giấy ghi chú của Tư Cẩn dán lên đó, được dán ở trong góc: Khoa máy tính đại học B.
Cố Nguyễn cũng xé một ghi chú, sau đó viết: Khoa tài chính đại học B.
Dán chặt nó vào bên cạnh Tư Cẩn.
Mặc dù mới chỉ là ngày đầu tiên đi học nhưng thái độ của mọi người đối với kỳ thi tuyển sinh đại học đã thể hiện rõ, một số người trong lớp đang ôn bài mới và một số người đang phân loại bài kiểm tra cuối kỳ.
Không còn huyên thuyên tán gẫu như trước, mọi người đều biết, sáu tháng này, nhiều thêm một điểm nữa là vận mệnh khác hẳn.
"Nguyễn Nguyễn, cuối cùng cậu cũng đến rồi!" Đàm Thanh Thanh vốn dĩ bị Mục Tinh Hàn bắt ngồi vào bàn làm bài tập, khi nhìn thấy Cố Nguyễn đi tới, cô ấy vô cùng phấn khích, hai mắt sáng rực.
"Ừm, vừa mới báo danh, sau đó đi xem thành tích." Cố Nguyễn và Đàm Thanh Thanh đã lâu không gặp nhau, bất quá cô gái này vẫn nhiệt tình như cũ.
Đàm Thanh Thanh bĩu môi: "Thành tích của học thần có gì đẹp? Lần nào cũng đứng nhất, Mục Tinh Hàn, lão nhị vạn năm này mỗi lần thi đều thua học thần mấy điểm, cậu ấy đều không giãy dụa."
Cố Nguyễn nhớ rằng tên của Mục Tinh Hàn đúng là được viết ở vị trí thứ hai.
Bên cạnh, ánh mắt Mục Tinh Hàn lạnh lùng liếc nhìn Đàm Thanh Thanh: "Cậu mà không chăm chỉ học hành nữa, chúng ta sẽ không thể vào được cùng một trường đại học."
Đàm Thanh Thanh đột nhiên như gà mắc nghẹn, héo úa ngồi vào bàn học tập.
Cố Nguyễn phát hiện ánh mắt Mục Tinh Hàn nhìn Đàm Thanh Thanh dần trở nên dịu dàng, giống như khi Tư Cẩn thường nhìn cô vậy.
Tư Cẩn không tham gia trò chuyện giữa ba người, hai người đến muộn, chưa kịp dọn bàn, bụi ở phía trên đã được anh lau sạch, nhưng vài nét chữ xám xịt vẫn còn trên đó.
Anh lấy khăn ướt lau bàn ghế cẩn thận, sau đó lấy khăn giấy lau sạch vết nước, sách vở được xếp ngay ngắn.
"Mục Tinh Hàn, đi với tôi." Tư Cẩn nói.
Mục Tinh Hàn cũng không nói nhiều, đi theo Tư Cẩn ra khỏi lớp.
Sau lần ra ngoài này, hai người giống như đã đạt thành hiệp ước gì, tuy rằng ngày thường không giao lưu nhiều lắm, ngẫu nhiên hai người sẽ tranh chấp với một vấn đề gì đó, sau đó sẽ thảo luận rồi nhất trí đưa ra một quyết định chắc chắn.
Tư Cẩn bây giờ cực kỳ sôi nổi, ngày nào cũng bận rộn, chỉ khác là thời gian ở bên cạnh Cố Nguyễn ngày càng ngắn lại, còn có anh luôn trong trạng thái mệt mỏi, sau khi ăn tối xong có khi ngồi trên ghế sô pha cũng có thể ngủ quên mất, ngoại trừ những điểm đó thì Cố Nguyễn thật sự thích sự thay đổi này.
Cô đại khái biết được anh đang bận việc ở công ty, cô thích nghe ngóng, rốt cuộc thì đời trước dù anh có bệnh đến cỡ nào cũng không từ bỏ công việc ở công ty, hẳn là thích công việc này.
Vào các buổi chiều cuối tuần, anh và Mục Tinh Hàn luôn đi ra ngoài khi có thời gian, anh cảm thấy để Cố Nguyễn ở nhà một mình không tốt, vì vậy nên Cố Nguyễn gọi Đàm Thanh Thanh cùng đến thư viện để anh đỡ lo lắng.
Cũng để cho Mục Tinh Hàn rảnh tay rảnh chân.
Vào một ngày cuối tuần của tháng năm, thời tiết dường như rất tốt, không có mây và bầu trời trong xanh.
Tư Cẩn đang nướng bánh cho Cố Nguyễn, nhưng đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Mục Tinh Hàn, nói rằng giấy phép kinh doanh có gì đó không ổn.
Trước khi rời đi, anh đặt bánh ngọt và sinh tố đậu xanh lên bàn, đi đến cửa phòng của Cố Nguyễn, cô đang thay quần áo, anh cũng không có đi vào: "Nguyễn Nguyễn, anh có làm bánh ngọt cho em, anh để ở trên bàn, em nhớ ăn đấy nhé."
Trời tháng năm rất nóng, ngoài việc phải mặc đồng phục học sinh trong những ngày đi học, Cố Nguyễn vẫn thích mặc những loại váy nhỏ mỏng manh bình thường.
Cô đang ở trong phòng, vừa mới cởi đồng phục học sinh thì nghe thấy giọng của Tư Cẩn, cô liền đáp lại: "Em biết rồi, anh ra ngoài nhớ chú ý an toàn nhé."
Nghe được âm thanh cửa nhà đóng lại, cô thở dài, quyết định không mặc áo ngắn tay và quần sọt ngắn ở nhà nữa, chọn một chiếc váy dài bằng vải cotton.